Quan Thương

Chương 122: Chuyện Không Bao Giờ Kể





Lâm Tuyền lúc này đã say khướt rồi, hai chân mềm nhũn, người cứ như đ trên mây, tay quàng qua vai Tiền Vi, hai người lảo đảo lắc lư đi ở hành lang, mấy lần ngã dúi dịu.
Tiền Vi trước kia là nhân viên bán nhà, việc giao tiếp tham gia không ít, tửu lượng tốt hơn, nên được con chủ quán đưa về tới nhà thì tỉnh lại phần nào, lúc này đã muộn lắm rồi, hai người say thế này không tiện đưa Lâm Tuyền về, chẳng kịp nghĩ nhiều liền đưa y về nhà thuê của mình.
Tiền Vi lấy chìa khóa, mở cửa vào phòng xong mới nhớ tới Lâm Tuyền, thò đầu ra thấy y nằm cuộn mình ở cửa ngáy khò khò ngon lành, Tiền Vi chỉ mặt y cười mắng gì đó chính cô cũng không rõ.
Đứng cười một lúc Tiền Vi mới đi ra quàng tay Lâm Tuyền qua cổ mình, chân thì chống, chân thì đẩy, tới gần giường thì trượt chân, hai người ôm nhau ngã uỵch xuống.
Tiền Vi thở dốc, một tay đặt lên vai Lâm Tuyền, cái váy bị xốc lên, lộ ra cặp đùi trắng nõn nà, rồi cô thấy hai cái mắt đỏ ngầu nhìn mình, khu vực mẫn cảm của nữ nhẫn bị thứ cứng ngắc chọc vào, hơi thở nặng nề của nam nhân hòa trộn hơi rượu lẫn mùi dục vọng phả vào cô, Tiền Vi hốt hoảng ra sức đẩy Lâm Tuyền ra.
Nhưng Lâm Tuyền trông gầy gò mà chẳng nhẹ chút nào, Tiền Vi cũng say lắm rồi, chân tay mềm nhũn ra, đáng sợ hơn vùng vẫy một hồi làm hai cơ thể ma sát vào nhau, Tiền Vi cảm thấy máu trong người giần giật, cô rên lên một tiếng trong vô thức, không dám động đậy thêm nữa, hơi thở gấp gáp, ngực phập phồng như sóng cuộn.
Lâm Tuyền lúc này đưa tay soa nắn ngực cô, Tiền Vi đẩy lần nữa không được, hoảng sợ van nài:
- Lâm Tuyền, anh đứng lên đi, sau này tôi không trêu anh nữa .. đừng, Lâm Tuyền, đừng, đừng làm vậy.
Trong phòng chỉ có một ánh đèn tù mù, khuôn mặt xinh đẹp của Tiền Vi đỏ bừng bừng, cô không còn sức đẩy Lâm Tuyền ngần như phát cuồng ra nữa, có lẽ Lâm Tuyền biết cô là ai, có lẽ là không, chỉ còn đưa biết đưa tay giật xé y phục của Tiền Vi, sờ xoạng tấm thân mỹ nhân mê người, đôi chân dài săn chắc, cặp đùi mê ly.
Tiền Vi cũng chìm vào trong bể dục vọng, không kìm được khiêu khích phát ra tiếng kêu đáng xấu hổ. Chẳng biết qua bao lâu, trong những tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc nặng nề liên tục, Lâm Tuyền nắm chân Tiền Vi, kéo quần lót của cô ra.
Thoáng giật mình tỉnh lại, cơ thể Tiền Vi run lên, lúc này mới nhớ mình không làm việc này được, không thể làm chuyện có lỗi với bạn trai, kẹp chặt hai chân, tuyệt vọng van vỉ:
- Lâm Tuyền, tôi xin anh, tha cho tôi … Á.
Chiếc giường lắc lư như con thuyền trong sóng biển, đôi mắt Tiền Vi ngân ngấn nước, Lâm Tuyền đã chặt vòng eo của cô bắt đầu tấn công, cô còn biết nhắm chặt mắt lại mong chuyện sớm qua, được một lúc phát hiện chuyện khác thường, ngửa đầu nhìn lên phát hiện ra Lâm Tuyền vẫn còn mặc nguyên quần áo, không nhịn được bật cười khanh khách.
Ở bên trên Lâm Tuyền vẫn chẳng hay biết gì, đang miệt mài cày bừa, Tiền Vi thở phào, lúc này yên tâm mặc cho y làm gì thì làm, còn mạnh dạn ôm lấy y, thả trôi cơ thể tận hưởng khoái cảm khó nói lên lời dồn dập ập tới , chẳng bao lâu phát ra tiếng rên lớn, người mềm nhũn ra trên giường …
Lâm Tuyền thực sự không hay biết gì, Tiền Vi thì tất nhiên đánh chết cô cũng không bao giờ hé răng nói chuyện đó với ai, sáng hôm sau Lâm Tuyền tình lại, định nửa đùa nửa thật uy hiếp y một phen kiếm thêm chút đãi ngộ, ai ngờ Lâm Tuyền ngơ ngác nhìn quanh một hồi, tới khi nhìn thấy cô phát ra một câu “ đêm qua cô không lợi dụng làm gì tôi đấy chứ?”, Tiền Vi bị đánh bại hoàn toàn, lời định nói không sao nói ra được nữa.
Khi Lâm Tuyền về tới tỉnh thành thì hiệp nghị ủy thác tiêu thụ giữa Tinh Hồ và Hòa Hoàng đã được làm ổn thỏa, tiền đảm bảo hợp đồng cũng đã được gửi vào tài khoản công chứng.
Việc dùng hai tầng lầu của Trung Hưng Plaza để thế chấp, vay ngân hàng 45 triệu cũng được tiến hành thuận lợi, trong đó 10 triệu đưa vào tài khoản thực nghiệp Tinh Hồ, 5 triệu gửi cho công ty khai phát đầu tư thuộc ủy ban kiến thiết, coi như sơ bộ chấp hành nghĩa vụ trả tiền chuyển nhượng đất cho ủy ban kiến thiết.
30.8 mẫu đất đã được bàn giao trọn vẹn cho Tinh Hồ, 12 tháng 5, công ty khai phát đầu tư thuộc ủy ban kiến thiết tiến hành đánh thuốc nổ phá bỏ hai khu tập thể.
Nhìn hai khu nhà tập thể trải qua 30 năm sương gió chỉ trong vòng chưa tới 5 giây đã biến thành đống đổ nát, làm người ta cảm khái bội phần.
Lạc Ích Đồng cho tới bây giờ vẫn không hiểu nổi Lâm Tuyền muốn mua mảnh đất đó làm gì, nhưng chuyện náo nhiệt như dùng thuốc nổ phá nhà, ông ta tất nhiên không bỏ qua, đứng nhìn hai khu tập thể giống như lún dần xuống dất trong làn khói bụi mù mịt.
- Anh Lâm.
Lạc Ích Đồng luôn dùng cách xưng hô kính trọng với Lâm Tuyền, với những người ông ta tán thưởng và bội phụng luôn xưng hô như thế, bất kể già trẻ:
- Một tháng nữa thôi là mảnh đất này sẽ dọn sạch ...
Lâm Tuyền quay sang hỏi Cố Lương Vũ:
- Lão Cố, mảnh đất này dọn dẹp xong phải mất một tháng à?
- Tôi đã thương lượng với đội công trình rồi, giới hạn là 20 ngày, xong sớm một ngày trả thêm 10.000, muộn một ngày trừ 5.000.
Cố Lương Vũ đáp ngắn gọn.
Lâm Tuyền gật đầu, rất hài lòng với sự an bài của Cố Lương Vũ.
- Anh Lâm, mảnh đất này chuẩn bị làm gì?
- Ông Lạc cho rằng mảnh đất này phải làm gì mới phát huy được tác dụng lớn nhất?
Lâm Tuyền thấy đám Trương Bích Quân, Thiệu Binh, Lạc Tình cũng đi tới, vẫy tay gọi họ:
- Mọi người cùng thảo luận xem.
Lạc Tình lần đầu tiên thảo luận việc nghiêm túc thực sự với Lâm Tuyền, nói đầu tiên:
- Khai phát biệt thự, như thế có thể cùng công viên Đàn Sơn hỗ trợ cho nhau, với giá trị mảnh đất này cùng với năng lực marketing của Tinh Hồ, giá của biệt thư khẳng định sẽ trên 10.000.
Lâm Tuyền chỉ cười không nói gì cả.
- Phê duyệt xây dựng biệt thự là cả một vấn đề, đương nhiên, điều này với anh Lâm mà nói có lẽ là không phải chuyện khó, nhưng chu kỳ rất dài, chỉ e là anh Lâm không có cái kiên nhẫn đó.
- Đề nghị của Lạc tiểu thư không tệ, đúng là tôi có ý xây biệt thự, vì thế thực nghiệp Tinh Hồ và Liên hợp Tĩnh Hải sẽ hùn vốn thành lập một công ty khai phát địa ốc.
Lạc Ích Đồng cảm thấy bất ngờ:
- 30.8 mẫu đất, có thể khai phát được 30 - 40 căn biệt thự cao cấp, mặc dù thời gian có dài một chút, nhưng lợi nhuận chừng 40 - 50 triệu vẫn đạt được.
Lâm Tuyền cười chỉ về về phía bắc, hai tòa nhà đã biến thành một đống gạch vụn, bụi mù cũng tan hết, từ chỗ bọn họ nhìn tới phía trước là khung cảnh thoáng đãng không ngờ.
Mảnh đất mà Lâm Tuyền mua, nối liền với viện bảo tàng mỹ thuật, trừ hai góc đông bắc này ra thì chỗ khác kết hợp với không gian trống trước chung cư Đàn Sơn liền thành hình chữ nhật rộng lớn trống trải. Trước công viên Đàn Sơn là dải cảnh quan chừng 1 mẫu.
Lâm Tuyền kéo Lạc Ích Đồng đi về phía đông chừng 100 mét, chỉ vào góc bị viện bảo tàng chắn mất:
- Tôi cũng không có nhiều thời gian tĩnh lực, góc đông bắc này rộng chừng 4 mẫu, vừa vặn có thể dùng để xây một tòa biệt thự, còn những chỗ khác, nối liền với chung cư Đàn Sơn thành một dải, tôi muốn xây dựng một viên lâm tư gia thuộc về những vị chủ nhà cao quý của chung cư.
Lạc Ích Đồng miệng cứ há hốc ra, kinh ngạc không nói lên lời, những người đi theo sau không nghe thấy lời Lâm Tuyền nói, nhìn sắc mặt Lạc Ích Đông, không hiểu xảy ra chuyện gì.
- Mọi người nói cái gì thế?
Lạc Tình hỏi:
- Không có gì cả.
Lâm Tuyền đưa tay minh họa:
- Chỗ này có thể xây một tòa biệt thự.
- Cái gì, một mảnh đất rộng như thế chỉ xây một tòa biệt thự, quá xa xỉ mà.
Lạc Ích Đồng tỉnh táo lại, vỗ vai Lâm Tuyền:
- Hôm nay tôi mới hiểu thế nào là muốn thắng lợi phải làm điều người khác không ngờ. Quyền sở hữu góc đó coi như tôi tặng cho anh Lâm, những chỗ khác cần phải chuyển nhượng cho Hòa Hoàng, 35 triệu được không? Nếu không sau này chúng ta tranh chấp quyền sở hữu sẽ rất phiền phức.