Quan Thương

Chương 121: Tôi Sẽ Nhận Cô Làm Tình Nhân





Cố Hiểu Linh hỏi:
- Cậu chắc chắn hai năm sau giá nhà sẽ lên tới 2.800 chứ? Thiên Tinh Hồ ném tiền tuyên truyền vào đó không phải là con số nhỏ đâu đấy.
- Vì để chị Cố có tiền mua y phục, tôi dù có lỗ vốn cũng ném vào đó.
- Không đứng đắn, nói thật đi, bí thư Cảnh coi trọng cậu là coi trọng bản lĩnh ở phương diện này.
Lâm Tuyền thu lại khuôn mặt cợt nhả, chỉnh lại mạch suy nghĩ, nói:
- Chủ yếu phải xem tốc độ phát triển tân thành trấn ra sao, phải đòi chính sách với bí thư Cảnh, cùng số tiền phí chuyển nhượng này phải đầu tư thực sự vào trong kiến thiết công trình công cộng. Chị Cố, nếu như trong vòng ba năm chỉ dùng số đất này kiếm được cho bí thư Cảnh 2 tỷ, tôi chắc chắn ghế chính xử để cho chị ngồi.
Cố Hiểu Linh hơi nhụt chí:
- Như vậy chẳng phải trong ba năm phải bán hết 4.6 kilomet vuông đất sao? Cậu làm như dễ lắm ấy, tôi không ăn bánh phỉnh của cậu.
- Mới đầu sẽ khó khăn một chút, nhưng giá Tinh Hồ Uyển, Hoa viên Hào Thành vọt lên rồi, tới năm sau, tân thành trấn có quy mô nhất định, mọi chuyện sẽ dễ dang hơn. Tiền Vi sẽ giải thích kỹ hơn cho chị, cô ấy Tĩnh Hải, mong chị chiếu cố một chút, bộ phận Tĩnh Hồ ở Tĩnh Hải cũng sẽ toàn lực phối hợp với chị, kế hoạch tân thành trấn sẽ là sách lược marketing lớn, chi phí tuyền truyền không thể ít được.
- Yên tâm sẽ không có ai dám bắt nạt cô ấy ở đây đâu.
Thường thì vào rạng sáng hoặc đêm khuya, Lâm Tuyền chọn giờ này qua lại Kiến Nghiệp - Tĩnh Hải. Làm như thế không lỡ thời gian làm việc, lại có thể tranh thủ ngủ một giấc trên xe. Mỗi lần về Kiến Nghiệp, Khổng Lập Dân đều sai lái xe của mình đưa Lâm Tuyền đi, xe đi với tốc độ hạn chế tối đa, em như ru, gần như không cảm giác được xe đang chạy.
Nhưng hôm nay kế hoạch bị đổ bể, sau cuộc họp Tiền Vi đòi y đưa đi ăn khuya, coi như đền bù phần nào cái tội y “đầy đọa” cô ở chỗ này. Lâm Tuyền cảm thấy đôi khi thả lỏng một chút cũng tốt xem như quan tâm đời sống nhân viên, vì thế hai người tới nơi bán món ăn khuya nổi tiếng nhất Tĩnh Hải, đường Giang Du.
Năm này trời nóng khá sớm, mới tháng năm đã có dấu hiệu của một mùa hè khắc ngiệt, lúc này gió từ sông thổi vào làm không khí dễ chịu hơn phần nào. Ngoại trừ những quán ăn đêm thì khu vực này chưa được phát triển lắm, nhờ thế nước sông không ô nhiễm, gió đưa mùi cỏ, mùi hoa quả, tiếng côn trùng râm ran, tạo ra vị thôn quê, có lẽ đó là điều người thành phố tìm kiếm khi tới đây, vì vậy tuy những cái quán ở đây đều là quán tạm, nhưng không ít nhân viên văn phòng, mặc đồng phục vest công sở, có người vẫn đeo nguyên cà vạt.
Nói một cách công bằng, khi không có dàn mỹ nữ bao quanh Lâm Tuyền, Tiền Vi là cô gái đẹp thu hút ánh mắt nam nhân, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm đúng mức, bước đi nhẹ nhàng khoan thai của nữ nhân thành đạt, chiếc eo nhỏ, bờ vai thẳng càng làm cô trở nên quyến rũ hơn.
Nhìn Tiền Vi đi qua một loạt quán xá, bước chân không dừng lại, Lâm Tuyền ngạc nhiên hỏi:
- Cô thường tới nơi này à?
- Sao nào, bạn trai tôi không có ở đây thì tôi không được ra ngoài vào buổi tối.
Lâm Tuyền nhún vai, từ lúc rời khỏi cuộc họp Tiền Vi trở nên ít nói, tâm trạng rõ ràng không tốt lắm, hôm nay y cũng chuẩn bị sẵn sàng làm nơi xả giận cho cô rồi.
Chừng bảy tám phút sau, Tiền Vi đi vào một cái quán nhỏ, chợt Lâm Tuyền có linh cảm gì đó, quay người lại, ở quán bên cạnh có một cô gái đi ra, mặt Lâm Tuyền thoáng hiện niềm vui, định đi tới gọi tên cô nhưng tiếp ngay đó một chàng trai đi ra, thân mật nắm lấy tay cô gái, Lâm Tuyền đứng khựng lại, rất nhanh hai người đó hòa vào đám đông không thấy đâu nữa.
Lâm Tuyền bần thần đứng đó, y mong mình nhìn nhầm, nhưng ngay cả đúng là mình nhầm thì sao? Mình hi vọng vào điều gì, cô ấy chắc chắn có bạn trai rồi, bất giác tâm trạng y cũng trở nên cực tệ.
- Này anh đứng đó làm gì thế? Đây cơ mà.
Nghe tiếng Tiền Vi gọi, Lâm Tuyền mới định thần quay lại. Một phụ nữ trung niên tóc hoa râm, vóc người béo tốt, nụ cười thân thiết:
- Ái chà, Tiểu Vi hôm nay dẫn bạn trai tới đây à?
Tiền Vi đỏ mặt, xua tay nói:
- Không phải đâu, anh ấy chỉ là đồng nghiệp của con thôi, dì đừng hiểu lầm.
- Ra thế…
Chủ quán cười đầy ẩn ý, mang nước tới, hỏi:
- Vậy hai đứa ăn gì đây?
- Như mọi khi đi dì.
Chủ quán quay vào bếp định làm thức ăn thì Tiền Vi gọi với theo:
- Cho bọn cháu hai chai rượu trắng nhé, loại mạnh vào.
Tâm trạng cả hai không tốt, thức ăn rượu đưa lên, Lâm Tuyền và Tiền Vi đều không nói gì, cụng ly uống hết chén này tới chén khác.
Trước đó bọn họ đã uống rượu vào buổi tối rồi, lúc này uống tiếp, chẳng mấy chốc đều say, như người ta thường nói “rượu vào lời ra”. Tiền Vi đặt chén rượu xuống, ngước mắt lên nhìn bầu trời, giọng buồn bã:
- Cuộc đời tôi rồi sẽ ra sao đây?
Lâm Tuyền cũng say rồi, nhưng đủ tỉnh táo để biết Tiền Vi nói cái gì:
- Cô và anh ấy tới giai đoạn nào rồi?
- Cha mẹ chúng tôi đã gặp nhau, mẹ tôi rất mê tín, nghe thầy bói nói năm nay tuổi tôi không hợp để kết hôn, hoãn tới năm sau …
- Vậy tôi sẽ nói cho cô biết cuộc đời cô sẽ thế nào.
- Giờ anh kiêm luôn nghề thầy bói à?
Tiền Vi bĩu môi, nhưng vẫn đưa tay ra:
- Để xem anh ba hoa được điều gì?
- Tôi không cần xem tay cô cũng biết.
Lâm Tuyền khoát tay, uống ực một hơi hết chén rượu, uống quá nhanh, bụng y như cuộn sóng, cảm thấy cái bàn trước mắt bắt đầu lắc lư khiêu vũ, nhưng giọng nghe không giống người đang say nhưng ý tứ hơi lộn xộn:
- Hai người kết hôn, cô là cô gái thông minh, có tham vọng, cô mau chóng thăng tiến về sự nghiệp lẫn tiền bạc. Còn chồng cô là anh chàng nặng chủ nghĩa nam nhân, sĩ diện cao, tiếc là anh ta tài hoa bình thường, công việc bình thường, số tiền anh ta kiếm được so với cô chẳng là gì. Sau thời gian chung sống, tình yêu phai nhạt dần, khi tình yêu anh ta với cô không lớn bằng sĩ diện của anh ta nữa, anh ta cần tìm lại tự tôn của mình. Ngoài kia rất nhiều cô gái tinh ranh đủ thông minh nhận ra một anh chàng giàu có đang có vấn đề về gia đình, cô gái đó nắm bắt cô hội cho chồng cô thứ anh ấy đang tìm kiếm, thế rồi anh ấy dùng tiền của cô bao gái …
Bất ngờ là Tiền Vi không la toáng lên mà im lặng lắng nghe, dường như đó là điều khiến cô buồn phiền suy nghĩ thời gian qua, cô tất nhiên hiểu bạn trai mình, cười chua chát:
- Vậy chờ đợi tôi là tương lai tối tăm hả?
- Không, chưa hết. Tất nhiên sớm muộn gì cô cũng phát hiện ra chồng mình phản bội, nhưng cô biết không thể đổ hết trách nhiệm cho anh ta, vì cô không đủ quan tâm tới gia đình. Cô bối rối rồi xa sút, không chú tâm vào công việc.
Lâm Tuyền bắt đầu không kiểm soát được bản thân, miệng phả ra đầy hơi rượu:
- Tiếp theo mới là phần hay nhất, cô phạm sai lầm, tôi giáng chức cô hoặc đuổi việc cô, vậy là cô mất thêm sự nghiệp … tiếp theo thế nào, thì tôi không đoán được nữa.
- Không, không, không, đoạn cuối anh sai một chút rồi, sau khi phát hiện ra chồng tôi phản bội, tôi cũng “ông ăn chả, bà ăn nem”. Tôi sẽ chọn anh làm tình nhân của tôi, vì anh là cuội nguồn của tất cả điều tồi tệ đó, anh phải đền bù cho tôi.
Tiền Vi cười ngặt ngoẽo:
- Giờ đến lượt tôi xem bói cho anh.
- Để xem cô nói được gì?
- Ngắn gọn thôi, rồi sẽ đến lúc anh gặp cô gái mà anh yêu, yêu say đắm, đáng tiếc cô gái đó lại có người khác rồi. Hi hi, tệ hơn nữa, cô gái đó sống hạnh phúc bên người mình yêu trước mắt anh. Và anh sống cô đơn tới già ….
Tiền Vi cạn nửa chén rượu còn lại, chỉ cảm thấy cổ họng có chút cay cay, trên má nóng lên từng hồi, ánh mắt như có sóng, quyến rũ khôn tả:
- Không, đến lượt cô sai rồi, khi đó tôi sẽ chấp nhận cô làm tình nhân của tôi.
Lâm Tuyền cười nhẹ, hai cô gái khiến y động lòng, một chưa sẵn sàng từ bỏ quá khứ, một đã có bạn trai, Tiền Vi xem như nói trúng một nửa rồi, nâng chén rượu lên:
- Uống vì tương lai của chúng ta.
- Vì tương lai của chúng ta.