Quan Thuật

Chương 99: Ủy thác trách nhiệm nặng nề




- Những năm gần đây, nhà máy giấy Ngư Dương tuyển mộ một số lượng lớn người rảnh rỗi. Vào lúc bắt đầu xây dựng nhà máy số công nhân chỉ mới 200 người giờ đã là 500, nghe nói còn tiếp tục tăng thêm, tiền lương cho công nhân giờ chỉ phát một nửa. Gần đây vì vấn đề bảo vệ môi trường mà đã bị thành phố bật đèn đỏ, ngay cả phóng viên tỉnh cũng viết bài phản ánh mùi không khí ô nhiễm và chất thải công nghiệp độc hại. Chẳng những người thị trấn Lâm Tuyền đâm đơn kiện mà những vùng hạ du phía dưới còn kiện mạnh hơn.

Tất cả mọi người trong thị trấn đều uống nước của con suối Lâm Tuyền, tuy nói đã qua hệ thống xử lý loại bỏ chất độc nhưng e là còn sót lại rất nhiều không thể cách nào hoàn toàn làm sạch. Gần đây cũng nghe nói lãnh đạo thành phố ra lệnh cho nhà máy đóng cửa, hiện giờ xét cả về mặt kinh tế lẫn lợi ích đều không tốt, lòng người dao động, cháu sợ xảy ra loạn.

Trước kia cháu ở đại học Hải Giang đã phát hiện ra một loại giấy đặc biệt, do phòng thí nghiệm của trường nghiên cứu ra. Nếu nhà máy giấy Ngư Dương có thể sản xuất loại giấy đặc biệt này thì có thể cải tử hoàn sinh. Nhưng điều này cần rất nhiều tài chính, không có tiền mà nói thì chuyện gì cũng là công dã tràng.

Vì thế sau khi gặp qua tập đoàn Nam Cung cháu đã tính toán xem có thể để bọn họ có cổ phần trong nhà máy giấy Ngư Dương hay không. Chính quyền chúng ta chiếm phần nhỏ, bọn họ chiếm phần lớn, hoặc bán toàn bộ cho bọn họ cũng được.

Tại kỳ họp thứ ba của Đại hội Đại biểu Nhân dân toàn quốc lần thứ tám, Thủ tướng thay mặt cho quốc vụ viện đã đọc báo cáo công tác của chính phủ chỉ rõ: Công tác của chính phủ vào năm 1995 đã kiên trì đề xuất của vĩ nhân về lý luận và con đường xây dựng chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc, quán triệt toàn diện các phương hướng lãnh đạo của đảng bao gồm tiến thêm một bước xử lý tốt cải cách, phát triển, ổn định quan hệ...... Lấy xí nghiệp quốc doanh làm trọng điểm đẩy mạnh cải cách, tiếp tục giữ vững tốc độ phát triển kinh tế nhanh, phát triển bền vững......

Như vây đã đề xuất cải cách các xí nghiệp quốc doanh, tuy mới chỉ là giai đoạn đầu nhưng cháu nghĩ chủ nghĩa khoa học đã từng bước hướng về thị trường, chuyển biến xâm nhập từng bước, nước mạnh trước hết phải từ kinh tế...... Vì vậy chỉ cần không để cho lợi ích quốc gia bị tổn thất thì chúng ta cũng không cần lo lắng gì......

Tuy nhiên nếu đem toàn bộ nhà máy giấy Ngư Dương bán cho bọn họ chắc là hơi khó khăn, chính sách bây giờ cũng chưa cho phép, hơn nữa liên quan đến quá nhiều mặt đến địa phương. Ví dụ như vấn đề đất đai, bố trí công nhân nên tốt nhất là liên doanh. Chuyện ở huyện Hồng Mạch là một tiền lệ, một bên góp đất một bên góp tiền cũng là hợp lệ...... Nếu như bí thư Lý có ý định này, cháu sẽ đi tìm thêm tài liệu, liên lạc với đại học Hải Giang về loại giấy đặc biệt kia. Tuy nhiên vì chức vụ cháu quá thấp, chỉ sợ là người của nhà máy giấy Ngư Dương sẽ lờ đi......

Diệp Phàm phân tích cặn kẽ cho Lý Hồng Dương, dĩ nhiên cũng nói lên quan điểm của mình. Lý Hồng Dương là lãnh đạo cựu trào, có vấn đề gì mà không hiểu.

- Ừ! Suy nghĩ này được đấy. Cháu để chú suy nghĩ thêm, giờ sau khi trở về cháu có thể bắt tay vào việc tìm thêm tài liệu, bất kể có dùng hay không cũng phải chuẩn bị tốt. Cơ hội không đợi người, nếu như chuyện này có thể thành công thì chú sẽ bổ nhiệm cháu làm tổ trưởng tổ công tác cải cách nhà máy giấy Ngư Dương..... Làm rất tốt......

Lý Hồng Dương vỗ vai khích lệ Diệp Phàm, thầm nghĩ tiểu tử này đúng là không hổ tốt nghiệp đại học Hải Giang, không giống như những kẻ mọt sách khác. Xem ra để cho hắn xuống thôn đập Thiên Thủy đã rèn luyện không ít, trên phương diện chính sách của đảng cũng có chú ý, lại có cả lý luận căn bản.

Đầu óc linh hoạt, có sáng tạo, có can đảm, người như vậy dùng tốt sẽ là đại tướng tiên phong......tuy nhiên về phương diện trung thành cần khảo sát thêm, nhưng trước hết phải vỗ về, ra vẻ bản thân mình coi trọng hắn, nếu không để cho hắn đầu nhập sang bên Trương Tào Trung thì không hay rồi. Gần đây chủ tịch thành phố Mặc Hương La Hạo Thông cũng đã có khuynh hướng nhúng tay mạnh mẽ vào nhân sự Ngư Dương, bí thư đảng đoàn Chung Minh Nghĩa chính là thủ hạ mà Chủ tịch thành phố La gần đây chiêu dụ, ai! Chuyện ở Ngư Dương càng ngày càng khó làm, tạo thế chân vạc, tuy nhiên tạm thời mình vẫn là lão đại Ngụy a!......

Lúc này thư ký của Lý Hồng Dương nhẹ nhàng bước vào, nhìn thoáng qua Diệp Phàm không nói chuyện.

- Bí thư Lý, cháu đi về trước.

Diệp Phàm hiểu ý đã đến lúc ra về, chắc là thư ký của Lý Hồng Dương có chuyện gì cơ mật cần báo cáo.

- Không có chuyện gì! Là chuyện của tập đoàn Nam Cung ở Hồng Kông có phải không? Tiểu Diệp không phải là người ngoài, nói đi, Tiểu Diệp cũng nên nghe để sớm chuẩn bị cho tốt.

Lý Hồng Dương nói.

Lý Hồng Dương vừa mở miệng, sắc mặt tên thư ký biến đổi mấy lần, thầm nghĩ mẹ kiếp sao mà thằng ranh họ Diệp này chó ngáp phải ruồi như vậy, lão Đại đối với hắn quá thân thiết, e là còn hơn cả mình. Nhìn dáng thằng ranh này sau sẽ phát triển lên cao, mình phải làm tốt quan hệ với hắn mới được.

Gã liền nói ngay:

- Tổ trưởng Diệp, cậu là ân nhân của tập đoàn Nam Cung. Vừa rồi b bí thư Lý bảo tôi đi tìm hiểu một chút tài liệu về tập đoàn Nam Cung, thông qua bạn bè công tác bên ngoại thương cũng có được một vài thông tin liên quan đến tập đoàn Nam Cung tại Hồng Kông.

Tập đoàn Nam Cung được sáng lập vào thời Thanh mạt, nghe nói tổ tiên là chi thứ của Nam Cung Thích, một trong "Bát sĩ" của Tây Chu, Hoa Hạ, phát xuất từ thành phố Nam Cung tỉnh Hà Bắc. Sau đó người sáng lập tập đoàn là Nam Cung Định Viễn thấy triều Thanh hủ bại vô năng, chỉ biết làm nhục đến quốc thể.

Trong cơn tức giận dời nhà đến Hồng Kông, hơn nữa còn đổi tên là Nam Cung Võng Thống, chắc là có ý tứ đất nước sớm ngày thu hồi lại Hồng Kông. Nam Cung Võng Thống nhờ vào bản lĩnh và nhiệt huyết mà đã gầy dựng nên một tập đoàn hùng mạnh từ một nhà máy nhỏ, trải qua mấy chục năm tranh đấu đến hiện giờ tài sản có mười mấy tỷ, là một tập đoàn khổng lồ.

Hiện giờ người đứng đầu thực sự của tập đoàn Nam Cung chính là người cha Thu Đồng của chủ tịch Nam Cung Hồng Sách. Sau khi vĩ nhân đi kiểm tra vùng duyên hải phía Nam thì đưa ra chính sách cải cách, mở cửa đón các nhà đầu tư bên ngoài, việc đàm phán thu hồi Hồng Kông cũng đạt được bước tiến lớn.

Cho năm 1984 ký kết thông cáo chung Trung Anh, quyết định vào mùng 1 tháng 7 năm 1997 sẽ khôi phục chủ quyền của nhà nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa đối với Hồng Kông, thực hiện chính sách một nhà nước hai chế độ. Nam Cung Thu Đồng mừng rỡ lập tức tiến quân về đại lục trợ giúp xây dựng quê hương, vì thế mấy năm gầy đây tập đoàn Nam Cung đã đầu tư tại quốc nội ba tỷ tiền Hồng Kông......-

- Ừ! Tiểu Liễu làm tốt lắm! Điều tra rất chi tiết!

Lý Hồng Dương thuận miệng thư ký, tỏ vẻ vui mừng.

- Đã có cơ hội một tập đoàn tài sản đến mười mấy tỷ đến Lâm Tuyền, nhất định phải nắm lấy. Tiểu Diệp, trở về chuẩn bị tốt, chú xem trọng cháu! Sau này có chuyện gì trực tiếp liên lạc với thư ký Liễu.

Lý Hồng Dương gõ mạnh vào nắp chén "cạch cạch" hồi lâu, tuy nhiên lần này là do y cao hứng nên trong thanh âm cũng có vẻ vui sướng.

Thư ký Liễu vội vàng lấy trong tập danh thiếp ra một cái đưa cho Diệp Phàm. Diệp Phàm vội vàng đứng lên thận trọng nhận lấy cất vào trong cặp, danh thiếp của bí thư Lý không phải dễ cầm, đây là một loại vinh dự cũng như tín nhiệm.

Sau khi đem bí thư Lý ra khỏi cổng chính của Thủy Vân Cư chuẩn bị rời đi thì thấy thư ký Liễu len lén vòng trở lại đưa cho Diệp Phàm một tờ danh thiếp nói:

- Anh Diệp, đây là điện thoại của tôi, rảnh thì anh em mình gặp nhau giao lưu.

- Cám ơn! Sau này được thường xuyên làm phiền anh Liễu rồi, kính xin anh Liễu đừng cảm thấy phiền hà là được, ha ha!

Diệp Phàm cười nói, xem ra đối phương có ý lấy lòng, bản thân mình cũng không đến nỗi ngu ngốc mà đi cự tuyệt như vậy, vội vàng đem mã số máy nhắn tin cho gã.....

- Ai! Có lẽ phải mua lại điện thoại di động rồi, nếu không cũng rất bất tiện, nhưng may gần đây cũng có được 20 vạn.

Diệp Phàm thở dài rồi ngủ thiếp đi trong Thủy Vân Cư một lát. Thủy Vân Cư này đúng là cái gì cũng có, cả ăn uống lẫn giải trí, phòng nào cũng bày biện trang nhã lịch thiệp. Tạ Mị Nhân dường như có lòng thật sự coi Diệp Phàm là cậu em, còn đặc biệt tặng cho hắn một thẻ vàng giảm giá ba mươi phần trăm.

Diệp Phàm đương nhiên cũng hớn hở nhận, kêu một tiếng chị Mị Nhân làm Tạ Mị Nhân cười khanh khách đến rung cả vòng eo nhỏ nhắn.

Ra khỏi Thủy Vân Cư vừa lên xe định trở về Lâm Tuyền thì máy nhắn tin vang lên, nói chuyện điện thoại mới biết là Phó Chủ tịch huyện Trương Tân Huy gọi tới

- Tiểu Diệp, chuyện của cậu thành công rồi có phải không?

- Chuyện gì vậy anh Trương?

Diệp Phàm hơi khó hiểu.

- Tối nay Gia Lâm cứ gọi điện thoại ầm ĩ cho tôi, bảo muốn tôi sắp xếp cho nó trở về học khu thị trấn Lâm Tuyền, dường như còn rất cấp bách. Cậu xem trước kia chúng tôi cầu xin nó thì nó lại cứ bướng bỉnh như trâu, giờ thì ngược lại. Tôi hơi ngần ngừ một chút nó đã làm ầm lên.

Trương Tân Huy cười vang, nghe giọng thấy tâm trạng vui vẻ. Chuyện hiệu trưởng Trương Gia Lâm không kết hôn, không trở về nhà cứ như hòn đá tảng đè nặng lên ngực của y, nên cũng khó trách giờ cảm thấy thoải mái.

- Ha ha! Chúc mừng anh Trương rồi, chắc là Gia Lâm đã bị Liễu Tuyết Liên làm cho điên đảo, kế thay mận đổi đào có hiệu lực á. Vậy anh còn chờ gì nữa, em nghe nói trường tiểu học thôn đập Thiên Thủy tuy nói là tiểu học nhưng là vùng chiến khu xưa. Hơn nữa thôn đập Thiên Thủy lại rất lớn nên hiệu trưởng ở đó cũng kiêm nhiệm Hiệu phó của học khu Lâm Tuyền. Anh Trương chắc nên để cho Gia Lâm thăng lên một cấp rồi, ha ha......

Diệp Phàm vui mừng đề nghị.

- A! Còn có chuyện này cơ à, vậy mà tôi không biết. Tốt! Cám ơn Tiểu Diệp nhiều, có rảnh rỗi tới nhà anh Trương nhé. Tối nay không rảnh, để vài hôm nữa thì anh Trương sẽ mời khách, gặp nhau ở Thủy Vân Cư, ha ha......

Trương Tân Huy vui vẻ cúp điện thoại, nghe Triệu Bính Kiện để lộ tin tức là Trương Tân Huy có thể vào thường vụ nên tâm trạng của Diệp Phàm cũng rất tốt. Cảm giác có thể xưng anh em với một người sắp vào thường vụ huyện ủy sảng khoái thế nào chứ!

Trở về đến thị trấn Lâm Tuyền thì đã 8 giờ tối liền dứt khoát dừng xe ở quán cơm Xuân Hương gọi Triệu Thiết Hải ra làm vài chén, thuận tiện tìm hiểu thêm một chút về tập đoàn Nam Cung ở Hồng Mạch.

Chuyện của giám đốc sở tài chính Lưu Lương Huy chém người cũng phải hỏi qua, dù sao y cũng là người dùng diễm tình thảo để hại chủ tịch Ngô. Diệp Phàm chỉ e Lưu Lương Huy đem chuyện chủ tịch Ngô bị ám toán trước lúc treo cổ thì lộ ra chuyện giữa chủ tịch Ngô và Diệp Kim Liên, ảnh hưởng đến danh dự của Diệp Kim Liên.

- Anh Triệu, rốt cuộc giám đốc Lưu xảy ra chuyện gì mà lại đi chém phó chủ tịch Trương. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Chuyện xảy ra cụ thể thế nào thì cũng không rõ ràng, bởi vì Lưu Lương Huy hiện giờ đã phát điên rồi, chắc là khó có thể khôi phục. Nghe nói lúc xế chiều Trương Hi Lâm đang chiêu đãi lãnh đạo cục nông nghiệp thành phố ở Bách Vị Các vì y quản lý mảng này.

Lúc ấy cả đám đã uống say, Trương Hi Lâm sau khi tiễn lãnh đạo thì quay lại Bách Vị Các gọi ông chủ xin một chén canh giải rượu, không cẩn thận lại gọi điện thoại cho Lưu Lương Huy đang đầy tâm trạng. Lúc ấy Trương Hi Lâm đang giận dữ nên thuận miệng mắng một câu "Con mẹ ngươi, đi đường nào vậy ".

Còn Lưu Lương Huy mới từ phòng VIP đi ra chuẩn bị vào toalet, cũng uống rượu say mèm. Hai người đều ngà ngà không biết ai lại ai rốt cuộc cãi nhau. Sau đó thì cũng biết đối phương là ai, nào ngờ Trương Hi Lâm dường như tức giận hơn nói một câu " Chủ tịch Ngô chính là bị đồ con rùa ngươi hãm hại, nếu không ngày đó hai người cùng đi thôn đập Thiên Thủy, ngươi không có việc gì còn chủ tịch Ngô lại treo cổ là làm sao".

Lưu Lương Huy đột nhiên bộc phát mắng Trương Hi Lâm, nói vợ y là Hoàng Tiểu Đình đã lên giường cùng với chủ tịch Ngô, hơn nữa còn dựa vào vợ để chèn ép chủ tịch Ngô mới đem Trương Hi Lâm vào đảng ủy......

Ai!

Trương Hi Lâm bị đâm trúng chỗ hiểm, thuận tay cầm một cây chày nấu bếp đập vào đầu Lưu Lương Huy một cái làm máu chảy đầy mặt. Lưu Lương Huy cũng nộ khí xung thiên, vớ được con dao trên kệ bếp nhào tới chém Trương Hi Lâm.

Những người bên cạnh cũng có khuyên can, nhưng thấy cảnh gậy gộc dao búa như vậy thì ai dại gì mà nhảy vào. Cứ như vậy chân trái của Trương Hi Lâm bị Lưu Lương Huy điên cuồng làm cho bảy, tám nhát.

Cả bắp đùi cũng bị chém nát, còn Lưu Lương Huy thì bị Trương Hi Lâm vung gậy đánh tới tấp. Mọi người vội vàng đem hai người đến trung tâm y tế sơ cứu rồi chuyển thẳng lên bệnh viện đệ nhất của thành phố Phúc Xuân. Hiện giờ thì Lưu Lương Huy đã phát điên còn Trương Hi Lâm thảm hại hơn, đã đưa đến Thủy Châu cưa chân rồi, chắc sẽ biến thành tàn phế, ai...... Khổ như thế chứ...... Hai người đều coi như xong.

Triệu Thiết Hải cũng thở dài.

- Không có nói chuyện gì khác sao?

Diệp Phàm hỏi thêm.

- Không có!

Triệu Thiết Hải trả lời:

- Đúng là ma làm, gần đây thị trấn Lâm Tuyền xảy ra bao nhiêu chuyện, treo cổ, cháy lớn, tội phạm giờ lại chém nhau. Anh thật xui xẻo a! Mới vừa rồi còn bị cục trưởng Vương giáo huấn nữa, anh có cách gì chứ. Đám cháy kia là do đàn em Hắc Cẩu của Điêu Lục Thuận ra tay, chủ tịch Ngô treo cổ tự tử anh quản thế b** nào được, tội phạm chạy đến Lâm Tuyền anh lại càng không có biện pháp, chuyện gãy chân của Trương Hi Lâm thì có quan hệ gì đến anh chứ, ai......

Vẻ mặt Triệu Thiết Hải, thở dài mở một chai bia tu một hơi rồi mới cảm thấy hơi nhẹ nhõm:

- Cậu nói đi người anh em, vợ của Trương Hi Lâm lão rốt cuộc có phải lên giường với chủ tịch Ngô hay không, hắc hắc!

- Không có chuyện gì đâu anh Triệu, xảy ra chuyện lãnh đạo dù sao cũng phải giáo huấn mấy câu, không giáo huấn anh thì giáo huấn ai đây. Điều này nói lên lãnh đạo để mắt đến anh, nếu không cục trưởng Vương không đi giáo huấn Hồ Đức Quý đi, anh nói có phải không?

Diệp Phàm khuyên nhủ vài câu rồi cũng ngửa cổ tu hết chai bia:

- Còn chuyện người ta có nhân tình hay không thì nói làm gì, ông có chân giò, bà thò chai rượu, chúng ta hơi đâu mà đi quản mấy chuyện này, ha ha......

- Ừ! Thằng em nói rất có lý.

Triệu Thiết Hải hừ một câu, cảm giác dễ chịu hơn.

- Quản cái con đầu b** ấy.

Y còn gắng mắng thêm một câu.

- Anh Triệu, anh biết rõ chuyện của công tử nhà Nam Cung được cứu ra ở huyện Hồng Mạch thế nào không?

Diệp Phàm hớp một ngụm súp, tiếp tục hỏi.

- A! Đang muốn kể cho thằng em đây. Vừa rồi cục phó Vu trên thành phố gọi điện tới, nói là rất cảm tạ sự giúp đỡ lớn của cậu, nói khi nào lên thành phố nhất định phải để cho y mời khách.

Triệu Thiết Hải cười vẻ ghen tỵ:

- Thằng em đúng là chó ngáp phải ruồi a, chuyện tốt như vậy lại không rơi trúng đầu thằng anh. Nếu như đầu mối do anh cung cấp thì giờ có phải đã có một bằng khen, sau này thì tốt rồi.

Không nói nữa, hôm đó đội trưởng Lý và cục phó Vu dẫn theo cảnh sát hình sự thành phố phối hợp với cảnh sát vũ trang huyện Hồng Mạch bao vây Hoa diêu thôn. Không lâu sau thì tìm được chỗ giam giữ Nam Cung Cẩm Thần, do một ông lão gầy ốm tên là Trần Khiếu Thiên canh gác. Tuy nhiên cậu không ngờ đâu, thân thủ của ông lão đó cực cao, bốn cảnh sát vũ trang tiến vào đầu tiên bị lão đá cho mấy cước quay lơ bò dậy không được.

Lợi hại nha! Là nhân vật cấp đại hiệp.

Chắc là lúc đầu bọn họ cũng thấy ông lão gầy yếu nên coi thường, tuy nhiên sau đó thấy ông lão đá một phát làm vỡ một tấm ván dày ba phân thì cả đám hết hồn, suy đoán ông ta thuộc về võ lâm cao thủ trong truyền thuyết. Đội trưởng Lý cũng không có cách nào, lại không dám nổ súng bừa bãi, với thân thủ của ông lão chưa chắc đã bắn trúng, không cẩn thận còn làm chết con tin Nam Cung Cẩm Thần.

Cuối cùng cục phó Vu đề nghị đi bắt bà vợ Dương Tố Mai của ông lão đang giặt quần áo bên bờ suối để ép hàng. Tuy nhiên ông lão vẫn rất cứng cỏi không chịu đầu hàng, nói đây là chuyện của người khác nhờ, không thể sai lời.

Mẹ kiếp! Thật đúng là tư tưởng phong kiến độc hại còn rơi rớt lại, khuyên bảo thế nào cũng không được, mà bà vợ Dương Tố Mai kia cũng rất dũng cảm a! Lại có thể lợi dụng lúc hai nữ cảnh sát không chú ý đâm đầu vào vách gỗ làm chảy máu trên đầu. Ông lão đau lòng hét to một tiếng, nhào tới bà vợ Dương Tố Mai yêu cầu lập tức đưa vào bệnh viện, cho nên mới giải thoát được Nam Cung Cẩm Thần.

Triệu Thiết Hải nói tới đây còn ra vẻ thán phục.

- Kỳ quái! Điêu Lục Thuận có quan hệ gì với lão, chẳng lẽ gã là đồ đệ còn ông lão cũng là cao thủ siêu cấp. Cao thủ như vậy sao lại là tòng phạm của một tội phạm có lệnh truy nã đặc biệt.

Diệp Phàm hỏi tiếp.

- Nói vậy thì không phải, lúc ông lão còn trẻ có nhận ân đức của cha Điêu Lục Thuận. Nghe nói khi đó Trần Khiếu Thiên mới 30 tuổi, vợ là Dương Tố Mai bị xe đụng phải, hung thủ nhà nghèo nên cũng chẳng có tiền bồi thường. Vừa lúc gặp được cha của Điêu Lục Thuận là Điêu Lập Sơn một phó chủ tịch xã, thấy thấy Trần Khiếu Thiên đáng thương ôm bà vợ đang đầm đìa máu nên động lòng trắc ẩn, vì vợ của Điêu Lập Sơn trước kia cũng bị bệnh mà không có tiền cứu chữa, ai...... Thảm......

Nói tới đây, Triệu Thiết Hải lại than thở, tợp thêm một ngụm bia mới cảm thấy bớt phiền muộn.