Quan Thuật

Chương 96: Vui lớn buồn nhiều




- Bí thư Lý hỏi cậu đấy! Có chuyện gì không mau nói ra.

Tần Chí Minh trong lòng ấm áp, cảm giác thằng ranh này rất hiểu biết, không tự ý qua mặt nhưng vẫn ra vẻ nghiêm khắc.

- Cháu nói đây, bí thư Lý, ngài là quan lớn nhất của huyện Ngư Dương, nếu như người ta cho Lâm Tuyền một khoản tiền thì ngài cũng không thể động đến.

Diệp Phàm dứt khoát nói ra, tuy nhiên vừa nói xong thì có cảm giác đối đầu, giống như xem bí thư Lý Hồng Dương là cường đạo vậy liền vội vàng chữa cháy:

- Bí thư Lý...... cháu không nói ý kia.

Toàn bộ người trong phòng đều trợn mắt, Tần Chí Minh quả thực muốn tìm một cái hang để chui vào, thầm nghĩ thằng ranh này làm sao vậy. Cho dù có ý đó cũng không được nói toẹt ra chứ, tuy nhiên vẫn thấy là Diệp Phàm một lòng vì Lâm Tuyền, có tư tưởng địa phương chủ nghĩa.

- Hừ! Thằng nhóc, chưa đủ lông đủ cánh thì có thể lấy được bao tiền, cậu cho mấy ngàn mấy vạn là có thể dao động đại giá của bí thư Lý? Ha ha! Buồn cười!

Vương Xương Nhiên vội vàng tranh phần nổi nóng:

- Lão Tần, đây là người nào, dẫn nói tới làm gì......

- Thằng nhóc, nói chuyện phải chú ý một chút, bí thư Lý là hạng người như vậy sao?

Lỗ Lệ Châu cũng nghiêm mặt chỉ dạy.

- Lão Tần a...... Ha ha......

Chung Minh Đào cười ma mãnh, thật ra Tần Chí Minh là cán bộ cơ sở được Lý Hồng Dương coi trọng nhất để đối đầu với bên phe của Trương Tào Trung. Chung Minh Đào ngoài mặt coi là bạn bè, gặp nhau cười nói vui vẻ nhưng tận đáy lòng vẫn muốn chèn ép. Gần đây thị trấn Nam Khê vì lôi kéo được mấy hạng mục đầu tư đã bắt đầu có thế, giờ lại có thể thấy Tần Chí Minh khó xử thì thật là thoải mái!

Diệp Phàm thấy Tần Chí Minh cúi đầu thì lửa giận bắt đầu phát tác. Dù sao hắn cũng chỉ mới 19 tuổi, làm sao không có chút bồng bột, thấy mọi người đều chĩa súng công kích Tần Chí Minh, mà lão hồ ly Lý Hồng Dương vẫn thản nhiên, không biết trong lòng nghĩ gì.

Cho nên hắn cắn răng bước lên dõng dạc:

- Bí thư Lý, thật xin lỗi, cháu nói sai rồi, ngài có thể phê bình cháu. Tuy nhiên bí thư Tần không sai! Chú ấy một lòng vì thị trấn Lâm Tuyền, cháu nói vậy cũng vì thị trấn Lâm Tuyền. Có lẽ như vậy là hơi ích kỷ, nhưng cháu nghĩ những lãnh đạo đang ngồi đây cũng làm việc vì nơi công tác của mình, cố gắng làm ra thành tích cũng vì nơi công tác của mình. Cháu bây giờ đang công tác ở thôn đập Thiên Thủy, đương nhiên phải suy nghĩ cho Lâm Tuyền, cháu cũng không tranh giành với ai cả. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Ừ! Tiểu Diệp nói được nữa có lý.

Triệu Bính Kiện gật đầu tỏ vẻ ủng hộ, y không nhịn được nữa, hơn nữa cũng có cảm tình với Diệp Phàm, không muốn một người thanh niên như vậy bị một đám cao quan làm hỏng.

- Ha ha...... Mọi người làm gì mà nghiêm túc vậy chứ! Hôm nay thư giãn chút đi, Tiểu Diệp, chú thay mặt mọi người đáp ứng cháu, cho dù cháu có xin được bao nhiêu tiền thì chú tuyệt đối không nhúng tay lấy một đồng. Ha ha...... Tiểu Diệp rất chịu trách nhiệm đấy! Hiểu được việc phải mưu cầu lợi ích cho người mình, các người xem đi, chẳng phải các người cũng có ý nghĩ đó sao, ha ha......

Lý Hồng Dương cũng tán thưởng, thầm nghĩ " Một thằng nhóc mới tham gia công tác lại ở thôn đập Thiên Thủy hẻo lánh thì có thể hóa duyên được bao nhiêu tiền, chắc là được một vạn đồng đã hoa mắt cho là lớn lắm rồi, đây là vấn đề về tầm nhìn. Đối với phú ông trăm vạn thì trăm đồng là nhỏ nhưng với phú ông tiền tỷ thì trăm vạn còn là tiền trinh! Tuy nhiên tinh thần thằng nhóc này thì rất đáng khen.

- Là như vậy, bí thư Lý, bí thư Tần. Lúc cháu công tác ở thôn đập Thiên Thủy tình cờ biết được hai tên tội phạm có lệnh truy nã đặc biệt là Điêu Lục Thuận và Tam Quý Tử chạy trốn tới huyện Ngư Dương, chuyện này chắc đồn trưởng Triệu Thiết Hải ở Lâm Tuyền cũng đã kể. Sau đó cảnh sát hình sự xuống vây bắt được một tập đoàn đánh bạc thu được gần 300 vạn, chắc là cục trưởng Vương Xương Nhiên đang ngồi đây là rõ nhất.

Diệp Phàm mới vừa nói xong, Vương Xương Nhiên gật đầu, Lý Hồng Dương cũng nói:

- Không sai! Chuyện này Xương Nhiên đã nói cho chú, nói tiếp đi, Tiểu Diệp.

Tất cả mọi người đều hứng thú nhìn Diệp Phàm.

- Sau đó chuyện Điêu Lục Thuận chạy trốn tới thôn đập Thiên Thủy gây huyết án mọi người cũng biết, thôn dân vì bảo vệ cổ vật triều Đường mà chết hai người, tàn phế một, bị thương hai người. Hôm kia đồn trưởng Triệu Thiết Hải gọi điện thoại tới bảo cháu trở về Lâm Tuyền có chuyện. Tới nơi mới biết là tổng đội trưởng đội cảnh sát hình sự Lý đại biểu Ủy ban chính pháp đưa cho cháu một bằng khen "Dũng sĩ kiệt xuất của Hoa Hạ", còn có một tấm huân chương và 2 vạn tiền thưởng.

Diệp Phàm mới vừa nói tới đây, Lỗ Lệ Châu cũng xen vào:

- Chuyện này là xác thực, tôi đang định báo cáo với bí thư Lý. Vừa rồi ban tuyên giáo tỉnh ủy có đánh công văn xuống. Các anh có thể không biết rõ, bằng khen "
Dũng sĩ kiệt xuất của Hoa Hạ" là phần thưởng của Bộ Công an, từ trước giờ cũng chỉ có khoảng 30 người đạt được mà thôi. Ví dụ như một công dân tên là Mã Thiên Nhất năm trước một mình cứu được 30 người chắc mọi người đều biết, còn được chủ tịch nước khen ngợi mới được bằng khen này, đồng chí Tiểu Diệp rất giỏi.

Nói tới đây, Lỗ Lệ Châu thấy tất cả mọi người đều ồ lên thán phục thì cố ý ngừng lại một chút rồi tiếp tục:

- Còn có một phần thưởng lớn hơn, chính là huân chương mà Tiểu Diệp vừa nói. Mọi người có thể đã nghe về huân chương Rồng Vàng, lần này Tiểu Diệp đã đạt được một huân chương Rồng Vàng cấp đồng, đáng lẽ ra còn được đích thân phó thủ tướng ủy viên quốc vụ viện Tần Kỳ trao. Huân chương này hai năm mới trao một lần, là phần thưởng cấp quốc gia, lần này chỉ có ba người, mộ trong đó là chuyên gia đạn đạo nổi tiếng, viện sỹ Vương Gia Cường. Tuy nhiên vì phó thủ tướng bận đi công tác châu Âu mà ủy nhiệm cho ủy ban chính pháp tỉnh Nam Phúc trao tặng.

- Tiểu Diệp, làm sao cậu không nói cho tôi biết chứ?

Tần Chí Minh tự đắc ngẩng đầu, ra giọng trách cứ.

- Thật xin lỗi bí thư Tần, cháu thấy chỉ là một tấm huân chương thôi, cũng chẳng có gì đáng nói.

Diệp Phàm cẩn thận trả lời.

- Tốt! Tiểu Diệp là một anh hùng, là dũng sĩ của Hoa Hạ, trưởng ban Lỗ phải tuyên truyền thật tốt, quán triệt tinh thần này cho tất cả các cán bộ đảng viên trong huyện. Đề cao năng lực công tác, phát huy đầy đủ tư tưởng của Đảng, ra sức vì sự nghiệp đổi mới.

Chủ tịch đã nói: Muốn đem chủ nghĩa yêu nước, chủ nghĩa tập thể, chủ nghĩa xã hội khoa học giáo dục thế giới quan, nhân sinh quan. Từ đó kết hợp tạo thành niềm tin và lý tưởng cho nhân dân, xử lý tốt mối quan hệ cá nhân và tập thể với quốc gia. Tôi thấy tư tưởng của đồng chí Tiểu Diệp cũng rất cao, không so đo được mất, vì lợi ích của đảng và quốc gia, vì an nguy của nhân dân ngay cả chết còn không sợ, tinh thần này nhất định phải tuyên truyền. Ai! Nói tiếp đi, bản thân tôi cũng rất tò mò cậu có thể xin được bao nhiêu tiền, ha ha, cải cách cũng cần kinh tế mạnh làm chỗ dựa......

Lý Hồng Dương cũng cảm giác trên mặt có hoa, địa phương mình quản lý có người đạt được vinh dự đặc biệt như vậy thì nói lên mình quản lý tốt! Vậy nên công lao của ngươi cũng có một nửa phần của ta.

- Sau khi phát xong giải thưởng thì có mấy người tiến vào. Nhờ đội trưởng Lý giới thiệu mới biết được được họ là người của tập đoàn Nam Cung từ Hồng Kông, trong đó có vị chủ tịch tập đoàn là tiên sinh Nam Cung Hồng Sách. Lúc ấy nói là con trai lớn của chủ tịch là Nam Cung Cẩm Thần bị bắt tóc ở huyện Hồng Mạch, còn thủ phạm chính là đám người Điêu Lục Thuận.

Sau khi điều tra ra con trai bị sát hại nên chủ tịch Nam Cung nói là cháu đã báo thù cho con trai ông ấy, lấy ra 20 vạn để cảm ơn nhưng cháu kiên quyết không lấy, chỉ cầm một vạn còn 19 vạn thì lấy danh nghĩa của chủ tịch Nam Cung quyên góp cho việc sửa đường của thôn đập Thiên Thủy.

Tâm nguyện lớn nhất của cháu là sửa đường cho thôn đập Thiên Thủy thật tốt. Ai! Cũng bởi vì con đường này quá nguy hiểm nên hàng năm đều có người chết. Ừm... ai ngờ chủ tịch Nam Cung vừa nghe nói thì bắt cháu phải nhận 20 vạn, còn quyên góp 100 vạn khác cho thôn đập Thiên Thủy sửa đường, tiền nào việc ấy.

- A! Một trăm vạn, không ít!

Diệp Phàm mới vừa nói tới đây thì mọi người trong phòng đều than thở, Lý Hồng Dương không nhịn được quay đầu hỏi Tần Chí Minh nói:

- Tới tay chưa.

- Còn không có.

Tần Chí Minh có chút bất an đáp.