Quan Thuật

Chương 952: Chúng tôi chỉ đứng xem thôi




- Khởi đầu tốt đẹp nên cạn hai chén mới đúng. Coi như là hai việc tốt mà, tôi xin được mượn lời tốt lành của cô. Chỉ hy vọng ngày mai chúng ta tới Sở Giao thông cũng thuận lợi như thế.

Diệp Phàm cười nói.

- Tôi…

Nông Âm Vận có vẻ chần chừ, dù sao thì cô cũng không phải nữ anh hùng Tửu quốc, loại rượu này cũng tương đối nặng.

- Thôi được rồi, tôi uống hai chén, cô uống nửa chén trước đi, đừng uống say…

Diệp Phàm gật đầu tỏ vẻ hiểu biết.

- Ai nói thế, có hai việc tốt nên hai chén thì hai chén…

Nông Âm Vận cảm thấy có chút băn khoăn, người ta là Bí thư nên hai chén, mình thì nửa chén, thấy kỳ kỳ thế nào.

Uống xong hai chén, khuôn mặt Âm Vận quả thật đỏ bừng lên.

Bởi vì cái chén thủy tinh chân cao này này không phải là ly nhỏ.

Diệp Phàm cảm thấy mắc tiểu, bèn đứng dậy mở cửa muốn đi nhà vệ sinh. Lúc này bất ngờ có một đám cả trai lẫn gái vai kề vai đi tới.

Đi đầu là một người thanh niên cao gầy, tướng mạo bình thường, khi đi ngang qua cửa phòng riêng của Diệp Phàm, ánh mắt tự nhiên liếc vào trong, đột nhiên a một tiếng rất kinh ngạc. Thậm chí " mắt môi đều muốn phẫn nộ".

Diệp Phàm đang muốn ra ngoài nhưng tên đó lại hung hăng bước vào lớn tiếng:

- Tôi nghĩ cô bình thường cao ngạo giống thiên nga, không ngờ lại tìm một tên thối tha thế này. Nông Âm Vận, cô quá lắm rồi, muốn ăn cỏ cũng đâu cần phải ăn loại này. Ha ha ha…

Tên này cười như điên như dại, tiến vào phòng cũng với hắn ta cũng có vài tên nữa.

- Đường Thiển, sao anh lại nói như thế. Vị này là lãnh đạo của chúng tôi đấy. Đừng nói bừa.

Âm Vận rõ ràng vẫn bất ngờ nhưng cũng lập tức cãi lại.

- Lãnh đạo, ha ha, tốt quá, cũng ôm, rồi cùng lên giường, lấy thân thể để đổi lấy chiếc mũ quan, chẳng trách…

Tên này phun ra những lời chua ngoa.

Diệp Phàm cũng không làm rõ sự việc, nghi rằng người này là bạn trai của Nông Âm Vận, nếu đúng là bạn trai thật thì không nên nhúng tay vào, sẽ không thuận lợi gì, vì thế mà cứ đứng xem rõ ràng rồi giải quyết sau.

- Đường Thiển, anh nói cái gì, anh là cái gì của tôi chứ? Việc của tôi, tôi cần anh quan tâm sao? Tôi và lãnh đạo là trong sạch, không xấu xa như loại anh…

Nông Âm Vận giận đến nỗi môi run lẩy bẩy.

- Đồ con gái xấu xa.

Đường Thiển tức tối, định vung tay tát Nông Âm Vận.

Cũng khó trách Đường Thiển tức giận, ngày trước khi học ở trường, y phải tốn bao nhiêu công sức để theo đuổi Nông Âm Vận, nhưng đáng tiếc cũng chỉ là nước chảy cố ý hoa rơi vô tình mà thôi.

Giờ lại thấy cô ngồi trong phòng tình nhân cùng với một thanh niên khác nên y không chịu được. Hơn nữa, sau khi tốt nghiệp y không tìm công việc mà làm kinh doanh mấy năm, nay đã có trong tay số tài sản đến 5 triệu.

Y tự cho rằng mình cũng có đủ tiền tài, thế lực để có thể chiếm được Nông Âm Vận, làm sao có thể để hạt cát nhỏ như Diệp Phàm làm hỏng chuyện tốt này.

- Cút đi.

Đường Thiển chưa kịp tát vào mặt Âm Vận đã bị Diệp Phàm đá cho một cái dúi vào tường.

- Con mẹ nó, xông lên đánh chết cho bố mày.

Đường Thiển hô đồng bọn lên đánh. Mấy tay đó đều là nhân viên trong công ty của Đường Thiển, thấy ông chủ bị đánh liền hăng hái như có cơ hội tốt đến.

Một đám bê bàn nắm ghế lao đến.

Binh! Binh! Binh!

Diệp Phàm đạp một cái, một tên béo dính vào cửa, cũng chỉ là biểu diễn tí chút thôi, không thể nói là ra tay theo trình tự được.

Quay đầu lại nhìn thấy tên Đường Thiển kia định lấy chai rượu vang trên bàn không ngờ đập vào Nông Âm Vận. Xem ra tên này vì tham sống mà không dám qua đây. Đương niên, cũng không loại trừ cái tát vừa rồi của Diệp Phàm làm cho mê muội.

- Mẹ kiếp.

Diệp Phàm nổi điên, bay lên một cước đá vào Đường Thiển, y lập tức nằm yên xuống nền, nhất thời chưa thể đứng dậy nổi. Đây là Diệp Phàm còn nương tay, nếu không đã bị bọn đầu trâu mặt ngựa dưới Âm phủ mời hỏi rồi.

Nhận được đòn đánh của cao thủ Diệp Phàm, kẻ yếu ớt như Đường Thiển sao có thể đánh trả lại được.

Nông Âm Vận có chút tỉnh lại, sợ đến khóc nức nở nép vào trong lòng Diệp Phàm.

- Đừng sợ, đã có anh ở đây.

Diệp Phàm vỗ nhẹ, an ủi Âm Vận, làm cho tên Đường Thiển đang nằm ở góc tường tức sôi máu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Diệp Phàm sớm đã biết tên đó đang nhìn mình, động tác vừa rồi cũng là do hắn cố ý diễn để trêu tức tên kia.

Hơn nữa hắn lại còn giả bộ vỗ vỗ mấy cái vào mông Âm Vận chứ, quay lại nhìn Đường Thiển thấy máu mũi chảy ra. Diệp Phàm có thể chỉ thiên thề rằng máu mũi y chảy ra không liên quan gì tới hắn, hắn không đánh người, có thể là do tư tưởng ức quá mà thổ huyết thôi.

Vừa ôm mỹ nhân vừa đi mấy quyền, lập tức mấy tên còn lại đều nằm úp mặt xuống rồi.

- Ôi...chẳng còn tí sức lực nào. Sao mình lại có cảm giác hoang đường của Độc Cô Cầu Bại năm đó nhỉ.

Diệp Phàm thầm suy nghĩ, tìm cái ghế nào ngồi nhưng người Nông Âm Vận mềm nhũn ra ngồi không vững, hắn đành bất đắc dĩ ôm cô, để cô ngồi lên trên đùi mình thôi.

- Các anh em, tôi xin lỗi chuyện khi nãy…

Diệp Phàm liếc mắt khắp căn phòng, hắng giọng cười nói.

- Dừng tay, đây là Lạc Diệp Cư, không phải nơi các anh đánh nhau.

Lúc này có mấy người tiến đến, đi đầu là một vị trung niên, khí chất tràn đầy.

- Ông chủ, chúng tôi đến đây để hưởng thụ, ông xem, mấy tên lưu manh này hung hăng xông vào…Mời ông chủ xem xét cho, chúng khiến bạn gái tôi ra nông nỗi này, chúng tôi đều là khách…

Diệp phàm thản nhiên nói.

- Anh là ai? Đến từ đâu?

Ông chủ không khách khí hỏi.

- Tôi là Diệp Phàm ở Đức Bình tới…

Diệp phàm cười nói:

- Hay là ông muốn xem cả hộ khẩu?

- Thằng nhãi, cứ đợi đấy…

Đường Thiển không ngờ còn cố nói. Diệp Phàm có chút hối hận khi nãy không ra tay mạnh thêm chút nữa, cho thành câm điếc có phải tốt hơn không?

Thầm nghĩ, mình lúc nào cũng mềm lòng mà.

- Tôi sẽ chờ, chờ anh xin lỗi, chờ anh bồi thường tiền ăn, còn bồi thường bạn tôi bị anh làm hết hồn.

Diệp Phàm lạnh lùng nói, biết là tên này muốn gây chuyện nên quyết định chơi với y một ván.

Hắn động đậy chân, để cho Âm Vận tư thế ngồi thoải mái nhất, rối lấy điện thoại gọi:

- Thiết Hải, dạo này anh đi đâu rồi, lâu lắm không thấy bóng dáng đâu.

Triệu Thiết Hải sau khi được điều lên Sở vẫn bận rộn suốt, đương nhiên cũng phải thể hiện chút chứ, Diệp Phàm cũng lâu rồi không gặp anh ta.

- Diệp ca, anh đang ở đâu thế?

Triệu Thiết Hải đầu dây bên kia có vẻ ồn ào, chắc đang có tiệc tùng gì, có thể đang ăn uống nói chuyện phiếm với đám bạn.

- Ôi, đừng nhắc đến nữa, tôi lên thành phố giải quyết chút việc, đi cùng người bạn đang ở Lạc Diệp Cư ăn cơm, nhưng thật xui xẻo gặp phải thằng lưu manh, bị đánh đây, đang lo không về được…

Diệp Phàm thản nhiên nói.

- Khốn kiếp, thằng nào lại dám trêu chọc Diệp ca, tôi sẽ đến ngay…

Triệu Thiết Hải tức giận, cúp máy rồi cùng mấy đồng nghiệp đi xuống lầu.

Tuy nhiên Thiết Hải vẫn nghĩ thầm, cao thủ như Diệp Phàm thì ai dám trêu chọc hắn bảo đảm xui xẻo. Ngày trước tam hổ Lâm Tuyền thấy hắn cũng phát sốt mà. Nhưng Triệu Thiết Hải vẫn lo lắng cho Diệp Phàm bị thiệt, vì ở đây dù sao cũng là tỉnh thành, nơi Ngọa hổ tàng long, cái danh của hắn ở đây không có tác dụng gì.

Không lâu sau!

Mấy viên công an đã đến.

Dẫn đầu là một thanh niên cường tráng, nhìn qua thấy Đường Thiển, bèn nói:

- Bạn học cũ, sao lại thế này?

- Bị tên kia đánh, chắc tay rơi ra đến nơi rồi…

Đường Thiển giật giật tay trái, ôm chặt tay phải nhìn phía Diệp Phàm nói, máu mũi vẫn chảy.

- Đứng lên, cùng về Sở…

Thanh niên đó nhìn Diệp Phàm một cái, hơi sửng sốt, thầm nghĩ, tên này có bản lĩnh, đến nước này rồi vẫn còn có thể ôm được một cô gái xinh đẹp.

- Xin lỗi, các anh thuộc Sở nào, tôi là Diệp Phàm. Mấy tên lưu manh đó ức hiếp bạn tôi, nên tôi ra tay.

Diệp Phàm chỉ nói ngắn gọn vài câu, nói rất bình tĩnh, tự nhiên.

- Tôi là Vương Thiên Dũng thuộc Cảng Mã Vĩ khu Đài Cảng quận Tây Thành, đừng phí lời, đi thôi.

Đồng chí Vương Thiên Dũng không kiên nhẫn, rõ ràng muốn bắt Diệp Phàm.

Bởi vì y cảm thấy bực tức thái độ nghênh ngang của Diệp Phàm.

Mà đám ông chủ nhà hàng vẫn đứng đó xem náo nhiệt, tuyệt không lên tiếng.

- Thật là uy phong, Cảng Mã Vĩ thật hoành tráng, không thèm hỏi xem người bị hại thế nào, đây là trình tự làm việc của các anh sao?

Đột nhiên, có giọng nói lớn của Triệu Thiết Hải từ cửa vọng vào. Triệu Thiết Hải này cũng rất khôn ngoan, một lời định rõ Diệp Phàm là người bị hại.

Cái này gọi là tính nghệ thuật trong phá án.

- Anh là…

Đồn trưởng Vương hoài nghi, nhìn về phía Triệu Thiết Hải, vẫn không nhận ra người này là ai nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bởi vì người này còn lớn giọng hơn y, hơn nữa y còn cảm thấy vẻ uy nghiêm toát ra trên con người kia.

- Là Chi đội trưởng Chi đội 1 của Sở chúng ta.

Đằng sau có người lên tiếng nói rõ thân phận Triệu Thiết Hải. Mặt mày Vương Thiên Dũng lập tức có chút khó coi.

Đường Thiển nhìn có vẻ không ổn, anh bạn học Vương Thiên Dũng đã có chút sợ hãi, phỏng chừng là sẽ rút lui có trật tự. Y khẩn trương lau máu mũi chảy ra, hô lớn:

- Công an tới cũng phải trừng trị tên côn đồ đánh người.

- Đồn trưởng Vương, anh cứ giải quyết đi, chúng tôi đứng đây xem xem anh xử thế nào.

Triệu Thiết Hải lấy chiếc ghế ngồi xuống, một thuộc hạ bên cạnh vội vàng đưa lên điếu thuốc, châm lửa.

Như hổ rình mồi!