Bởi vì Nước công hòa từ khi lập quốc đến nay, cấp bậc Thượng tướng chưa vượt qua con số trăm người. Đương nhiên nếu cần tìm một quan chức nhà nước phối hợp với Tướng quân cũng tương đối nhiều.
Bởi vì, lần này Thượng tướng Lý Khiếu Phong của đội đặc nhiệm A đang bị thương hai chân, nội thương rất nghiêm trọng.Qua xét nghiệm chuyên gia y khoa, ông ấy khó có thể phục hồi lại như thời kỳ trước.
Năm nay tuổi tác đã cao rồi, Lý Khiếu Phong đề nghị về hưu. Cấp trên thông qua nghiên cứu thảo luận cùng với các chuyên gia y khoa và Quân ủy trung ương đã phê chuẩn, đồng chí Trấn Đông Hải chính thức ký tên đồng ý. Người ta cũng 70 tuổi rồi, vẫn giữ lại thì chẳng chút nhân đạo gì cả.
Lý tướng quân là cao thủ cao cấp, đã đạt đến bát đẳng trong đội đặc nhiệm, 3 miếng ngọc đặc nhiệm, một tấm thẻ nằm trong tay ông ấy.
Đối với việc nghỉ hưu của ông, tổng bộ sớm đã cảm nhận được nguy cơ rồi, Tổ A sẽ không còn cao thủ bát đẳng làm chỗ dựa nữa, việc này tạo nên ảnh hưởng về uy thế của lực lượng.
Đương nhiên, tinh anh các quốc gia hiện nay đều tổn thất nặng nề, các vị cao thủ bát đẳng nước Anh, Mỹ, Nga… tình hình cũng chẳng khác gì Lú tướng quân.
cũng giúp cho Trấn Đông Hải nhẹ nhàng thở ra, nếu, tổ đặc chiến các nước khác đều có bát đẳng, nước ta lại không có thì mới là vấn đề lớn..
Nhưng, cho dù thế nào, thần kinh của Trấn tướng quân cũng khá căng thẳng, áp lực phía trước cũng tăng lên không ít.
Hơn nữa Diệp Phàm là quân bài đặc biệt trong tổ đặc nhiệm A, những biểu hiện của Diệp Phàm lần này rất sáng ngời.
Giết địch không nói làm gì, trong khi hỗn loạn, lại có thể đoạt được thiên thạch từ những đối thủ cao tay của các nước khác. hơn nữa lại còn an toàn trở về, điều này không thể tin nổi.
Đã gây chấn động cho các tổ đặc nhiệm các nước, nhưng họ chỉ biết chúng ta có một người như thế, còn rốt cuộc người đó là ai, cao thủ cấp mấy, tên họ là gì, chẳng thể nào biết được. Đó cũng là một trong những lý do cơ mật của quốc gia.
Qua phỏng đoán của các chuyên gia thì Diệp Phàm chí ít cũng phải thuộc hạng cao thủ thất đẳng cấp ba. Anh là niềm hy vọng của Tổ đặc nhiệm A, có khả năng sẽ là ngôi sao sáng cao thủ bát đẳng.
Hơn nữa, Diệp Phàm còn trẻ thế, không chừng sẽ trở thành cao thủ cửu đẳng. Đối với tướng quân Trấn, đây như là bảo bối của tổng bộ.
Nhưng vấn đề là tên tiểu tử này lại không thíchlăn lộn chốn quân trường, điều này khiến Trấn Đông Hải vừa mừng, vừa lo, cả đêm không ngủ được.
Ông nghĩ bao nhiêu cách để thuyết phục Diệp Phàm: thiên kim mỹ nữ, nhà lầu xe hơi, thăng quan tiến chức, nhưng tất cả đều bị loại bỏ, nếu Diệp Phàm thích thì đến Hoàng cung, ông cũng sẽ tự mình thiết kế cho giống hoàng cung để tặng Diệp Phàm. Đương nhiên, Hoàng cung chính là Cố cung. Tuy nhiên ông chỉ lo nếu ép quá mà người ta chạy ra nước ngoài thì quả là tổn thất nặng nề.
Những cao thủ thế này đều có tính cách đặc biệt. Không phải Trung Quốc này không có cao thủ bát đẳng, có nhiều vô số, nhưng mà toàn là những ông già, hơn nữa tính tình bướng bỉnh, không hiếm lạ gì, thì hỏi anh có cách nàochứ?
Nhưng, Trấn Đông Hải có chút yên tâm, so với cao thủ các nước khác, mấy lão gia cao thủ này còn có tấm lòng yêu nước.
Sáng sớm ngày mùng 10
Hai vị tướng quân của Bộ đội Trung Quốc tiến vào phòng bệnh của Diệp Phàm
Một vị là Thượng tướng Thủ tĩnh của Tổ đặc nhiệm A Trấn Đông Hải, còn vị kia là Phó chủ tịch quân ủy, Thượng tướng Triệu Bảo Cương.
Diệp Phàmnhìn hai vị tướng quân không quen biết này, tuy nhiên cũng có thể đoán được là ai.
Trong đó một vị chắc chắn là Trấn Đông Hải, còn một vị không đoán được là đại thần phương nào.
Hắn thấy hai vị nhìn hắn cười, người mang quân hàm Thượng tướng liếc mắt một cái, ra ý bảo y tá nâng hắn ta lên ngồi dựa vào giường.
- Tôi là Trấn Đông Hải, vị này là chủ tịch quân ủy Triệu Bảo Cương.
Trấn Đông Hải giới thiệu
- Hai vị lãnh đạo, tôi…
Diệp Phàm nói đến đây đã bị Trấn Đông Hải ngắt lời:
- Đừng cử động, cậu cứ nghỉ ngơi đi…
- Đồng chí Diệp Phàm này thật lợi hại…
Triệu Bảo Cương cười nói, khuôn mặt hài hòa. Nếu như xem tay chắc chắn sẽ không tin nổi vào mắt mình, một vẻ mặt nghiêm khắc nhưng lại dịu dàng, mỉm cười như Phật Di Lặc.
- Không dám, tôi nên…
Diệp Phàm khiêm tốn nói, cũng không có vẻ gì sợ hãi. Thực ra, trong lòng hắn rộn ràng, tim đập thình thịch, dù gì thì hai vị này cũng quyền cao chức trọng, rất hoành tráng.
- Yên tâm, việc của huyện Ma Xuyên, Tổng tư lệnh đã xin phép cho anh rồi, sẽ không để lộ ra đâu…
Trấn Đông Hải an ủi Diệp Phàm rồi nói:
- Anh cứ yên tâm mà dưỡng thương đi….
- Đồng chí Diệp, có hứng thú muốn đến Sư đoàn dã chiến số 1 thành phố Mặc Hương nhận chức không?
Triệu Bảo Cương đột nhiên đưa ra ý kiến đó, Trấn Đông Hải lập tức xanh mặt, liền nói:
- Sư đoàn dã chiến số 1 có gì tốt đâu, cả ngày chạy, luyện tập, ba tiếng một lần, phiền…
- Sư đoàn dã chiến số 1?
Diệp Phàm như cố ý nhắc lại, nhìn Triệu Bảo Cương.
- Đúng, Sư đoàn dã chiến số 1.Nơi Triệu Côn tướng quân từ Tập đoàn quân sự thứ 2 Thủy Châu nhận chức Phó chủ tịch quân sự. Nếu anh đồng ý, thì sẽ phong cho anh chức Thiếu tướng, thế nào? Đó là một vị trí tốt, có nhiều người muốn vị trí đó lắm.
Triệu Bảo Cương cười tủm tỉm nói.
Nói xong, ông liếc mắt nhìn bộ dạng Trấn Đông Hải. Thực ra, Triệu Bảo Cương chỉ là đang lấy lòng, ông ta biết Diệp Phàm gia nhập đội đặc nhiệm A thì sẽ không thể nào quay lại thành bộ đội bình thường được. Bởi vì chủ tịch nước Trấn Sơn Hà trực tiếp chỉ huy đội đặc nhiệm đó.
Triệu Bảo Cương sao lại muốn làm khó dễ Trấn Đông Hải vậy?
Bởi vì thực ra Quân ủy và đội đặc nhiệm A không phải là cùng một cơ quan, một tổ chức, đội đặc nhiệm A trên danh nghĩa là do Quân ủy quản lý, nhưng trên thực tế chỉ có Chủ tich Trấn Sơn Hà chỉ đạo. Lãnh đạo trực tiếp là Ủy ban bộ chính trị, có nghĩa là Triệu Bảo Cương cũng không thể sai khiến gì.
Đương nhiên nói là Chủ tịch nước chỉ đạo, nhưng thực ra bên trong đội đặc nhiệm A còn có Ủy ban giám sát, cũng gần như là phái của Bộ chính trị, vì thế, quyền lực quốc gia cũng không có quyền gì lớn, mặc dù là Tổ đặc nhiệm A cũng không đúng, thì cũng có liên lụy.
Triệu Bảo Cương nói như thế bởi vì không lâu sau thì ông ta cũng phải rút lui. Khi rút rồi, thì thân thích của Triệu gia chỉ có Triệu Quát, còn lại Phó tư lệnh quân khu Yên Kinh cũng không thể vào Quân Ủy nữa, những người khác cũng không có cách nào vào cả.
Bản thân sau khu về hưu, thế lực quân giới của Triệu gia sẽ suy giảm đi. Thể hiện của Diệp Phàm khiến Triệu Bảo Cương nhân định tiểu tử này rất có tiền đồ. Nếu tham gia thì không tới 35 tuổi hắn có thể có được quân hàm Trung tướng. Với người có tiềm năng thế này, Triệu Bảo Cương đã nghĩ kỹ rồi, nếu Diệp Phàm không tham gia vào Sư đoàn dã chiến số 1 thì Triệu Bảo Cương cũng đã có một thể hiện tốt. Mua một nhân tình, cái này, chính là mua đơn tương lai Triệu Bảo Cươngmua cho Triệu gia.
"Ông bạn này rõ ràng là đang lừa người đây mà. Đề nghị Diệp Phàm tham gia vào Sư đoàn 1, cái mánh lới này thì ai cũng biết. Diệp Phàm mới bao nhiêu tuổi, nói về tuổi tác cũng còn phải suy nghĩ, Phó chủ tịch Triệu mà đề xuất lên, có lẽ những vị kia phải đập hỏng vài cái bàn ấy chứ. Quân ủy không phải chỉ do một mình người nhà Triệu gia quản."
Trong lòng Trấn Đông Hải thầm mắng Triệu Bảo Cương vô sỉ.
- Sư trưởng thiếu tướng!
Diệp Phàm lẩm bẩm trong miệng, lòng cũng bàng hoàng, cũng có chút động lòng. Thầm nghĩ đến Thiếu tướng thì cũng là tướng quân rồi, và cũng phải bằng vai với cả bí thư thành phố ấy chứ, ít nhất cũng bằng các quan chức cấp Sở. Nếu tham gia quân đội, sau này có thể về nhận chức trong chính quyền, không phải ngay lập tức sẽ được lên cấp Sở sao, hay ít ra cũng là Phó sở….
- Tiểu Diệp, đội đặc nhiệm chúng tôi Thiếu tướng cũng không ít. Còn nhiều hơn cả quân đội thông thường, ví như Lang Phá Thiên, Thiết Chiêm Hùng cũng gần 30 Thiếu tướng.
Lúc này, một bên là Trấn Đông Hải cười nói, liếc mắt nhìn Triệu Bảo Cương, anh cũng có thể hiểu, sau 7, 8 năm nữa, Diệp Phàm cũng có thể thăng tướng thôi.
- Ha ha, lần này trọng thương trở về hình như không có Thiếu tướng nào? Không có Thiếu tướng nào rút lui thì đội đặc nhiệm của anh cũng không có chỉ tiêu đúng không, hay là Chủ tịch Trấn lại muốn tăng thêm quân số? Hay là đem danh ngạch của Lý Thượng Tướng ra cho Diệp Phàm?
Triệu Bảo Cương nói câu làm Trấn Đông Hải ức nghẹn.
- Không.
Trấn Đông Hải giữ lại vẻ mặt bình thường, gật đầu. Thầm nghĩ, lập cái quái gì, nhà ngươi đều thuộc bộ chính trị, có tăng hay không lẽ nào lại không biết? Đây là số lượng Tướng quân, không phải là rau cải mà thích tăng thì tăng. Hơn nữa, Lý Khiếu Phong là thượng tướng, đemchức đó cho một tiểu tử lên nhận, trừ phi là người tài giỏi, ngoài hành tinh…
- Cảm ơn hai vị đã coi trọng tôi, nhưng, tôi nói thật, tôi lười nhác, lại quen rồi, không phù hợp với cuộc sống quân đội..
Nếu thực sự cấp cho cái chức Sư trưởng, đoàn trưởng, sau này lại chỉ huy một đội binh lính lười nhác thì e rằng không tốt lắm.
Hơn nữa, tôi cũng không thích thú cuộc sống đánh đánh giết giết. Cứ sống bình thường là tốt rồi. Trấn Tướng quân, hi vọng trong ba năm tới ông không tìm tôi nữa, tiểu tử tôi không muốn chịu sức ép nào cả. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Phàm lãnh đạm nói, có chút phiền chán.
- Ài… Tổng bộ không có anh. Hy vọng sau này không có chuyện gì lớn. Lần này các thành viên Tổ chức đặc nhiệm các nước đều bị trọng thương, có thể vài năm tới hoặc 10 năm tới mới khôi phục lại được.
Trấn Đông Hải than thở, nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, anh có đề xuất gì với Tổng bộ không? Lần này anh đã lập công lớn, Tổng bộ sẽ khen thưởng anh.
- Được rồi, tôi thấy lần này Đồng chí Tề Thiên thể hiện rất tốt, đã giết hai tên đặc nhiệm nước ngoài, Tổng bộ có nên xem xét anh ta vào diện thành viên chính thức của Tổ chức không? Còn nữa, có thể thăng cho anh ta một cấp bậc không?
Diệp Phàm nói, khuôn mặt trầm lắng, bởi vì nghĩ đến những đồng chí hy sinh, anh lại thấy đau xót.