Quan Thuật

Chương 869: Khảo nghiệm




Tuy nhiên, bởi vì cục u trên tảng đá quá cao to, phía trên Quách Thu Thiên không thể nào mà nhìn cho rõ ràng được, thêm nữa niên đại cũng lâu rồi, phía trên mặt còn mọc những sợi rêu như lông mềm mượt, vì vậy không làm sao mà dễ dàng nhìn rõ được.

Đương nhiên, việc này đối với Diệp Phàm mà nói thì không là vấn đề gì, nhưng Quách Thu Thiên với không tới, nhất thời có chút nóng vội lên, cười với Diệp Phàm nói:

- Anh giúp một tay, tôi muốn xem phía trên bề mặt.

- Giúp đỡ, làm sao giúp? Ở đây lại không có thang.

Diệp Phàm tuần một vòng xung quanh, không phát hiện ra cái đồ có thể độn cao lên.

Nếu dùng đá lót thì lại không cao, lúc đang bối rối, Quách Thu Thiên trừng mắt hét lên:

- Cái đồ đầu heo ngồi xổm xuống, không phải tôi lên được sao?

- Thế cũng được.

Diệp Phàm có chút nhượng bộ, dứt khoát ngồi xổm xuống, Quách Thu Thiên ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, hai chân bước lên trên, hai người đang chơi trò chơi thang người đôi.

Hắn thần nhủ:

"Hê hê, đợi chút xuống đi không được thì đừng có trách tôi đây, là chính cô muốn cưỡi tôi đấy nhé".

Diệp Phàm từ từ đứng lên, Quách Thu Thiên hứng thú chăm chăm sờ vào mấy chữ đó. Lại không nghĩ rằng chân của mình đang dẫm trên vai của một người nam nào đấy, cái chỗ trống mở ra dưới áo khoác bị một người nào đấy nhìn thấy hết trơn.

Mặc dù có quần che kín lại, nhưng cái chỗ cộm lên giữa hai đùi của Quách Thu Thiên những đường rãnh cạn cạn thì vẫn có thể phân biệt được. Với cái kiểu đó, đó là, đương nhiên tương đối kiều diễm.

Diệp Phàm ngước đầu, luôn hướng ánh mắt nhìn về chỗ đó. Cũng không thể nói Diệp Phàm bỉ ổi cỡ nào, cái này là phản ứng tự nhiên của đàn ông. Không nhìn chỗ đó, hơn nữa cơ hội tốt như vậy, trừ phi bạn không phải là đàn ông.

Kỳ thực thì hắn cũng có chút thê thảm, cái áo choàng đó của Quách Thu Thiên suýt chút nữa che kín gần hết khuôn mặt hắn. Cho người khác cảm giác như một đại lão gia chui vào khe hở dưới áo khoác con gái nhà người ta.

- Anh, đồ khốn kiếp...

Đột nhiên, một tiêng hét ghê gớm phát ra, bởi vì Quách đại tiểu thư đột nhiên nhìn xuống phía dưới mới phát hiện ra tư thái kiều diễm này.

Hơn nữa, nháy mắt nhìn trộm, phát hiện ra thằng nhãi Diệp Phàm này không ngờ lại lâng lâng nhìn chằm chằm vào chỗ giữa hông mình, sắc mặt bỗng chốc ửng hồng lên, giận đến mức quên mất giờ phút này đang dẫm trên vai Diệp Phàm, chỉ muốn dẫm một chân xuống. Tuy nhiên, như thế, thân thể của mình lại không đứng vững được, loáng một cái, té xuống phía dưới.

Kỳ thực, thì cái việc này đương nhiên là Diệp Phàm cố ý rồi. Vội vàng làm ra vẻ mặt lúng túng tiện tay vắt qua, lúc đó đúng là ngọc mềm hương thoảng đầy ắp cõi lòng.

- Anh, đồ vô sỉ.

Quách Thu Thiên cuống quýt vội đứng lên, mở mắt nhìn chằm chằm vào tên đàn ông đó, giống như muốn ăn thịt người luôn.

- Việc này, tôi...cũng không làm gì cả, làm sao mà gọi là vô sỉ được chứ?

Diệp Phàm với vẻ mặt ra vẻ vô tội, giả bộ rất giống.

- Anh, nhìn...

Quách Thu Thiên bị nghẹn ở họng, lời đó làm sao có thể thốt ra chứ, không thể nói hắn ta nhìn trộm vào chỗ thần bí nơi giữa hông mình.

- Nhìn cái gì?

Hắn cố ý hỏi, làm ra vẻ mặt khù khờ.

- Hừ.

Quách đại tiểu thư tức giận rồi, thừa lúc hắn không chú ý, một chân, đạp mạnh vào trên bàn chân hắn một cái.

Ngay tức khắc, một tiếng kêu thảm thiết như tiếng loài lợn truyền đến, ôm lấy bàn chân của mình với vẻ mặt đau đớn vô cùng, đương nhiên là làm bộ thôi. Dựa vào bản lĩnh của hắn, đương nhiên là cố ý làm cho Quách đại tiểu thư trút giận.

- Kha kha kha...

Quách đại tiểu thư cảm thấy trút được giận, hừ nói:

- Đây là cái giá phải trả cho việc nhìn trộm bổn cô nương đây, không móc con ngươi lang sói của anh đi là chiếu cố cho anh lắm rồi.

- Tôi nói này Quách đại tiểu thư, cô không thể làm như thế được vừa rồi là cô muốn cưỡi lên vai tôi, hơn nữa, cô ở phía trên, tôi ở phía dưới, cái áo khoác của cô lại dài, tôi suýt chút nữa thở không ra hơi rồi. Cái áo khoác bao kín cả đầu tôi, tôi có thể nhìn thấy được gì chứ, thiệt là, xui xẻo mà.

Hắn biện giải nói. Hơn nữa, lời nói đó thốt ra tương đối nhập nhằng, cưỡi cái gì, phía trên đầu phía dưới đầu đều gơi cả hết ra.

- Không thèm lý lẽ với anh nữa, đáng ghét.

Quách Thu Thiên ngượng chín mặt, chu mồm thè lưỡi, dứt khoát không muốn nói nữa rồi, hơn nữa nếu tiếp tục nói thì chỉ sợ hắn sẽ nói đến cả việc lên giường nữa thì mắc cỡ chết đi được.

- Ô tuổi trẻ thật thích...

Quách Phác Dương từ xa nhưng lại nghe được tiếng nói của cháu gái Quách Thu Thiên như tiếng hót của chim hoàng oanh, chợt lắc đầu thở dài, trong lòng tự nhiên lại có chút bắt đầu ngờ vực.

- Lập bia nhân Tống Gia Xuyên, Tống Gia Xuyên là ai vậy, anh nghe nói qua chưa.

Khi Quách Thu Thiên ngồi xổm mình lại phát hiện ra một hiện tượng kỳ quái trên vách đá.

- Ừm, phía sau hình như còn có chức danh, một tiểu Đại đội trưởng, lạ thật, theo lý mà nói quân giải phóng chỉ huy bao vây Mã Hồ Tử còn hy sinh mất một Phó Đoàn trưởng, ở đây ít nhất cũng có cán bộ cấp Tiểu đoàn. Cái này thật là lạ quá, lập tấm bia đá này nói như thế nào thì cũng không đến lượt một Tiểu đại đội trưởng. Những Cán bộ cấp Tiểu đoàn chẳng lẽ không muốn lộ mặt sao?

Vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Phàm, như chìm vào trầm tư.

- Không phải là đến mấy đại đội, do Phó đoàn trưởng Mã phụ trách chỉ huy bao vây lần này. Sau đó, trên cơ bản đều hy sinh hết, sau đó, chỉ còn sót lại Tống Đại đội trưởng cấp bậc cao nhất, do đó trên tấm bia đá tạc tên ông, có quyền lập bia.

Cái đầu óc đó của Quách Thu Thiên vẫn tương có tác dụng tốt.

- Sẽ không thê thảm như thế chứ?

Diệp Phàm thuận miệng nói ra, hai người trở về chỗ Quách Phác Dương.

Diệp Phàm nhẹ nhàng khoét mở bùn lôi con cá đó ra ngoài.

Một mùi hương thơm nức lập tức bay bốc lên, Quách Thu Thiên không nhịn được, càu nhàu một tiếng nuốt nước miệng.

- Bá phụ, ngài nếm thử xem.

Diệp Phàm cười đáp.

- Ừm, tôi thử xem.

Quách Phác Dương đưa đũa ra gắp một miếng thịt đưa vào miệng, từ tốn chậm rãi, còn nhắm cả mắt lại giống như bộ dạng đang thưởng thức, không lâu sau, bờ môi kia giật giật, không ngờ lại lộ ra một tia kinh ngạc, hỏi:

- Làm sao có thể như vậy?

- Cháu thử xem.

Quách Thu Thiên sớm đã không nhịn được rồi, cũng gắp một miếng thịt cá đưa vào miệng, nhấm nháp từ từ, cuois cùng cũng kêu lên thất thanh nói:

- Ngon thế?

- Ha ha...

Diệp Phàm chỉ cười không đáp

- Hỏi anh đó?

Thấy tên này với vẻ mặt cao nhân, Quách Thu Thiên có vẻ không vui, hừ nói.

- Cách làm cá này năm ngoái tôi cùng đi đêm với một Bí thư chi bộ, tình cờ gặp một tên sơn dã dạy tôi.

Diệp Phàm tiếc lộ ra một chút thông tin.

- Tên sơn dã, đó nhất định là cao nhân rồi.

Quách Phác Dương hơi gật gật đầu.

- Anh còn chưa nói cách làm cụ thể mà?

Quách đại tiểu thư hầm hừ nói.

- Dạy cho cô cô cũng làm không được, cái này, cần có một tay nghề nhất định và cách phối gia vị, tha cho tôi không thể nói ra với cô. Lúc đó khi vị tiền bố đó dạy tôi cách làm này ba điều ước định, chính là không được truyền ra ngoài. Tin tưởng là Thu Thiên đại tiểu thư đây sẽ không làm cho tôi đây trở thành một người thất tín bội nghĩa chứ.

Diệp Phàm lấy lại bình tĩnh, thản nhiên cười.

- Hừm đồ hẹp hòi, mất công đại bá tôi từ xa đến thăm anh.

Quách Thu Thiên đương nhiên không tin, cho rằng hắn đang nói dối.

- Đừng ồn ào nữa Thu Thiên, cách làm loại cá này quả thật thần kỳ, không ngờ cả xương cá cũng đều nướng hết. Cái này hẳn là một loại tuyệt nghệ từ trước truyền lại, đừng làm khó Diệp Phàm nữa.

Quách Phác Dương trái lại rất thoải mái.

- Tôi cũng không rõ, hình như là thế.

Lời nói của Diệp Phàm vừa thực vừa giả, chốc lát, chuyển đổi đề tài, hỏi:

- Bá phụ, có một chuyện cháu không rõ lắm. Lúc đó khi quân giải phóng tiêu diệt hẳn là có một trung đoàn chứ?

Tại sao khi lập bia ngược lại là một Đại đội trưởng chứ?

- Haiz....

Quách Phác Dương thở dài một hơi, nhìn ra xa chỗ có tảng đá lớn có khắc tên chìm vào trong cảm xúc mơ màng.

Thật lâu sau, mới nói:

- Lúc trước đến tiêu diệt nghe nói là hai tiểu đoàn, quân giải phóng gần 500 người.

Tuy nhiên, sau đó sau khi đến tiêu diệt Mã Hồ Tử chỉ còn lại một nửa. Hơn nữa, ngay cả Phó đoàn trưởng Mã Hồi Niên chỉ huy trận đánh đều đã hy sinh.

Thương tật nhiều vô cùng, đến cuối cùng, chỉ còn sót lại một Đại đội tưởng Tướng quân Tống Gia Xuyên vẫn còn xem như hoàn hảo. Lúc ấy Tiểu đoàn trưởng cấp bậc cao hơn ông ta bị thương toàn bộ đưa về Đức Bình.

Đó chính là nguyên nhân ông được đề tên trên bia. Kỳ thực, trên tảng đá tạc tên cũng là Đại đội trưởng Tống Gia Xuyên tạm thời gọi máy người tạc tượng tạc lên trên tảng đá, không được xem chính thức lắm.

Đã qua bốn mấy năm rồi, hy sinh biết bao nhiêu người rồi, cuộc sống hạnh phúc của chúng ta hôm nay, chính là các vị ấy dùng máu của mình để đổi về.

- Chàng trai, hy vọng cậu có thể dẫn dắt người dân Ma Xuyên đi ra khỏi tình trạng quẫn bách này, máu tươi của các vị liệt sĩ không thể để chảy vô ích như vậy, ôi...

Quách Phác Dương chau mày lại, trên mặt phảng phất một vẻ đau thương bí bách.

- Tôi sẽ làm.

Diệp Phàm thốt ra ba chữ, đột nhiên, giống như đã cảm ngộ được, dường như nắm bắt được sự dây linh cảm, mở miệng hỏi:

- Bá phụ...ông vừa nói, nói đến Tống Tướng quân? Không phải là Tống Đại đội trưởng sau này thành Tướng quân đó chứ?

- Ừm Phó tư lệnh viên của đại quân khu Nam Lĩnh chúng ta, bây giờ hiện là Trung tướng Tống Gia Xuyên Phó Bộ trưởng thứ nhất Tổng cục hậu cần.

Khẩu khí của Quách Phác Dương lãnh đạm, nhưng con số cấp bậc chức vị của Tống Gia Xuyên lại có tác dụng mạnh mẽ vô cùng trong đầu Diệp Phàm.

- Cháu hiểu rồi, cảm ơn Bá phụ nhắc nhở.

Trong đầu Diệp Phàm lóe lên một ý tưởng, lập tức hiểu ra, Bá phụ của Quách Thu Thiên, người này, người ta đang muốn nhắc nhở mình.

Lang Kiều của Bối Diệp Cốc có một nhân vật lớn chiếu cố rồi, cậu có thể đi tìm ông ta. Là một Phó Bộ trưởng thứ nhất của Tổng cục Hậu cần, có chuyện gì mà giúp không được chứ.

Tổng cục Hậu cần của Quân ủy, là một nghành giàu nứt khố đổ vách, con đường này của cậu, không phải có thể cầu cứu đến mộn hạ của ông ta sao?

Chỉ cần Tống Tướng quân vui vẻ, cả cái hắt xì, thì mấy triệu hay mấy trăm triệu cũng không là gì cả rồi. Hơn nữa, Tống Gia Xuyên khi ấy có thể lập bia, chứng tỏ, ông ta có cảm tình với nơi này.

Có lẽ nhiều năm trôi qua như vậy rồi, nói không chừng người ta đã quên chuyện này rồi. Bây giờ chỉ cần mình bằng lòng chịu khổ một phen, tìm ra những thứ có thể đổi lại trí nhớ của Tống Tướng quân, tất có thu hoạch.

Tuy nhiên, ở theo một phương diện khác, Diệp Phàm đối với thân phận Đại bá của Quách Thu Thiên lại càng có hy vọng rồi. Có thể biết Tống Gia Xuyên, hình như khẩu khí người đó tương đối hờ hững, vị trí người này chắc cũng không thấp chút nào.

Thường mà nói, nếu như chức vị của Đại bá cô ta thấp hơn so với Tống Tướng quân, khẩu khí ông ta nói ra nhất định phải có chút mùi vị cung kính gì đấy chứ. Mà lời lẽ nói ra của lão bá này, hình như có chút gì đấy đồng cấp bậc. Cái này lại làm cho đồng chí tiểu Diệp kinh ngạc vô cùng.

Những cán bộ cùng cấp bạc với Tống Tướng quân, ở Tỉnh Nam Phúc phỏng chừng cũng chỉ có Chủ tịch Tỉnh Bí thư Tỉnh ủy thôi. Chủ tịch Tỉnh họ Chu, bị loại ra rồi thế thì thân phận của người này thật khó hiểu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Nhân vật số một Tỉnh ủy tỉnh Nam Phúc Quách Phác Dương, cũng họ Quách, hai mặt này lại trùng hợp, trong lòng Diệp Phàm bắt đầu rối rắm, cảm giác cái ghế dưới mông mình hình như đột nhiên mọc lông.

Dường như.

Có khi, kẻ không biết thì không sợ, lúc trước, chỉ là suy đoán lão Bán đối diện mình là người có thân phận nhất định.

Nhưng trước khi còn chưa xác định Diệp Phàm biểu hiện vẫn còn tương đối tự nhiên, tùy tiện. Cái này, đương nhiên là hắn cũng có một tố chất tâm lý nhất định rồi.

Bây giờ cách sự suy đoán càng lúc càng gần rồi, trong lòng hắn đương nhiên cũng có chút sợ hãi rồi. Người cũng phải ngồi thẳng lên một chút. Dù sao thì, đó cũng là nhân vật số một của Tỉnh Nam Phúc. Tuy nhiên, ít nhất nhìn từ bên ngoài, thằng nhãi này cũng coi như vẫn tự nhiên.