Quan Thuật

Chương 856: Dựng sào thấy bóng




- Nhà máy Địa Tranh thật ra là một bộ mặt khác của Địa Tranh môn, nhưng Chủ tịch Diệp cứ yên tâm, cả tôi và Âm Gia Sơn đều là những người quang minh lỗi lạc.

Hơn nữa, những việc kinh doanh này đều là kinh doanh hợp pháp. Khi tỷ thí sẽ có Vạn Đông Tuyền và Quỷ thủ La Mại làm chứng, sau cuộc tỷ thí sẽ chấm dứt toàn bộ ân oán. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Quyết không để liên lụy đến Chủ tịch Diệp. Những chuyện thế này không phải trước đây chưa từng xảy ra, cũng đã đừng so tài một đôi lần, cuối cùng bên thua cũng phải tâm phục khẩu phục, đồng thời thôi không tranh giành nữa.

Hơn nữa, kiểu đấu tranh này không làm tổn hại đến tính mạng của ai, chỉ cần đạt mục đích là dừng lại. Nếu thực sự buộc phải tính đến sự sống chết, mọi người cũng sẽ nói rõ trước, sau đó dù xảy ra chuyện gì cũng lo mà tự chịu trách nhiệm.

Huống chi, nhiều năm trở lại đây, cũng không hề có việc phải dùng đến tính mạng để giải quyết. Hơn nữa cách giải quyết này cũng tương tự như phán quyết của tòa án hay chính quyền huyện các anh ra mặt hòa giải vậy, chỉ là cách làm không giống nhau thôi.

Thượng Thiên Đồ sợ Diệp Phàm băn khoăn, bởi dù gì Diệp Phàm cũng là một quan chức, sợ nhất là có dính líu đến những tranh giành mang tính chất giang hồ như thế này, theo cách nói ngày xưa thì được gọi là ân oán giang hồ. Bây giờ đơn giản là chuyển sang hoạt động bí mật thôi.

- Ừ, rắc rối thì tôi không lo, nhưng một phần thị trường mà ông vừa nói lợi nhuận được bao nhiêu?

Diệp Phàm thuận miệng hỏi.

- Ít nhất là mười triệu, thật ra hơn bốn phần thì khoảng bốn triệu. tôi có thể tặng cho Chủ tịch Diệp một phần cổ phần danh nghĩa.

Thượng Thiên Đồ cũng không hề giấu giếm, bởi ông ta biết có giấu giếm cũng vô ích.

Chủ tịch Diệp là người có bản lĩnh, công tử Tề Thiên của Chủ tịch Tề còn là em trai của cậu ta, chỉ cần cậu ta ra tay điều tra thì không gì có thể che dấu được, nên thà rằng nói rõ sự thật mới mong Diệp Phàm giúp cho.

- Cổ phần thì không cần đâu, tôi không có hứng thú với cái này.

Diệp Phàm khoát tay, đón lấy điếu xì gà Cu ba do Thượng Thiên Đồ đưa, Phượng Linh Đang đứng bên cạnh thật hiểu ý, lập tức đi lên châm lửa.

- Như vậy đi, bây giờ tôi đang cần chiến tích, ông cũng biết làm quan thì cần cái này, nó là yếu tố cơ bản để được cất nhắc. Chúng ta là anh em, tôi cũng không giấu gì ông.

Diệp Phàm cười nói.

- Vâng, có gì xin Chủ tịch Diệp cứ nói.

Thượng Thiên Đồ nghiêm túc nói, có chút e sợ Diệp Phàm mở miệng. Lần trước đi Lâm Tuyền đã phải tốn mất mười triệu để đóng góp xây dựng nhà máy, may mà nhà máy đó làm ăn cũng có lợi nhuận, nếu không Thượng Thiên Đồ ta đây sẽ đau lòng lắm.

- Số tiền đóng góp ba triệu đó tôi sẽ không trả cho ông nữa, ngoài ra gần đây tôi đang muốn xây dựng một nông trường trà Thanh Vụ ởsườn núi Thiên Xa, trà Thanh Vụ của vùng này khá nổi tiếng.

Sở Nông nghiệp tỉnh bên kia tôi cũng đã đên đặt quan hệ, nếu quốc lộ Thiên Xa sửa xong, dự án này rất có khả năng thành công

Đến lúc đó trà Thanh Vụ sẽ trở thành một thương hiệu có tiếng, chắc chắc sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng để thực hiện được dự án này, trước mắt cần đầu tư khoảng mười triệu để mở một công ty trà.

Xây dựng một xưởng trà tinh phẩm. Lấy trà tinh phẩm đó mang đến Sở Nông nghiệp để có dự án tài chính. Đến lúc xây dựng xong, nhà máy của huyện tôi sẽ bỏ vốn ra hợp tác với ông, làm cho trà Thanh Vụ trở nên lớn mạnh, ông thấy thế nào?

Diệp Phàm điềm tĩnh nói.

"Mười triệu…"

Miệng Thượng Thiên Đồ méo xệch hẳn đi, trong lòng cảm thấy hơi lo sợ, nhủ thầm, ai mà biết các trà Thanh Vụ của các người là gì, đến lúc không có thị trường tiêu thụ, mười triệu của ta xem như mất trắng.

Là mười triệu, chứ không phải là một trăm ngàn. Tuy ta đây là một tỷ phú thật, nhưng đều là những tài sản cố định, số tiền mặt khoảng ba mươi triệu khó mà xoay được.

Lần này phải rút ra số tiền mười triệu, thật không dễ chút nào. Hơn nữa, nếu dự án này không chạy được ở Sở Nông nghiệp thì xem như thất bại.

Tuy nhiên, nếu không đồng ý thì chắc chắn Diệp Phàm sẽ không chịu giúp, bên kia lại ít hơn bốn phần, mỗi năm đều có thể ổn định kiếm được bốn mươi triệu….

Thượng Thiên Đồ bắt đầu tính nhẩm, cân đo đong đếm thiệt hơn, mười mấy phút sau vẫn không thấy có tín hiệu gì.

Tất nhiên Diệp Phàm cũng không yên, chờ đợi câu trả lời của Thượng Thiên Đồ, thật lâu sau mới đưa tay miết miết mép bàn, cười nói:

- Tôi biết ông sẽ rất băn khoăn, nhưng Diệp Phàm tôi chưa khi nào đẩy phần thiệt cho bạn bè gánh. Toàn bộ những việc rắc rối sẽ không để ông phải đụng tay đến. Việc ở Sở Nông nghiệp ông cũng không cần phải lo, nếu thật sự không được, thì tôi còn có sự trợ giúp của Tề Thiên.

- Tề Thiên, tôi đây quên mất cậu ta, có cậu ta ra tay giúp đỡ, dự án nào ở Sở Nông nghiệp chẳng lấy được, có dự án rồi thì theo lý mà nói trà Thanh Vụ không thể lỗ nặng đâu nhỉ?

Thượng Thiên Đồ vừa nghĩ đến đó thì bỗng nhiên hoạt bát hẳn lên, lập tức nói:

- Quyết định như vậy đi, lúc nào Chủ tịch Diệp bắt tay vào làm thì tôi sẽ chuyển tiền lúc đó.

- Ngày mai, dù gì thì ông cũng đã xuống đây rồi, quyên góp xong tôi sẽ dẫn ông đi đến xã Chức Nữ dạo một vòng, thưởng thức sự trong lành ở nơi đó, thuần khiết như nước trà Thanh Vụ, khi nào ông kiếm được khoản lớn nhớ là phải đóng góp thêm vào quỹ phúc lợi cho nhân dân huyện Ma Xuyên nhé. Đương nhiên, làm kinh doanh sẽ có chút mạo hiểm, tôi cũng không dám đảm bảo ông có thể một trăm phần trăm nắm được tiền, nhưng trước mắt chí ít cũng nắm được bốn phần.

Diệp Phàm cười nói.

- Mặc kệ, chỉ cần Chủ tịch Diệp có thể hạ được Âm Gia Sơn, thì sẽ lấy bên này bù bên kia được.

Thượng Thiên Đồ cười nói, đột nhiên quay sang nói với Phượng Linh Đang:

- Tối nay cô ở lại hầu hạ Chủ tịch Diệp nhé. Chủ tịch Diệp, cô Phượng tôi vẫn để dành cho cậu đấy, đến bây giờ hàng vẫn nguyên đai nguyên kiện đấy nhé. Ha ha…

- Ha ha, ông Thượng thật là nhân vật phong lưu, cô Phượng.. không cần đâu, sẽ có điều tiếng không tốt, đây là văn phòng huyện. Nhưng ở chỗ tôi đây có món ngon, cũng sắp chuẩn bị xong rồi, ông ăn xong sẽ thấy bất ngờ, đây chính là sự báo đáp cho ba mươi triệu mà ông quyên góp của tôi, đừng xem thường nó chỉ là một bát canh, nó là thịt trăn hơn hai trăm năm, ông Thương đã từng được ăn chưa?

Diệp Phàm cười sang sảng.

- Hai trăm năm, thật tuyệt.

Thượng Thiên Đồ trở nên cao hứng, hai mắt nhìn Diệp Phàm giống như đứa trẻ đang chờ để được phát kẹo.

- Thư ký Xa, bưng lên đi.

Diệp Phàm cười nói.

Sau khi Thượng Thiên Đồ ăn hết, Diệp Phàm mới mỉm cười nói:

- Ông Thượng, mối quan hệ của chúng ta không phải chỉ trong ngày một ngày hai, Âm Gia Sơn chắc cũng phải mời một cao nhân nào đó, nếu không, lần trước võ nghệ của ông đã vượt qua Âm Gia Sơn, sao lại còn đến nhờ tôi.

Diệp Phàm vừa nói, vừa liếc đôi mắt sắc lẹm nhìn Thượng Thiên Đồ, thằng nhãi này liền đứng lên. Mặt cười khổ nói:

- Đích xác là mời cao nhân, nghe nói là tam đẳng bậc trung, tên là Câu Cửu Muội, đến từ Hải Nam, ngoại hiệu là Tiểu Điêu, vẻ ngoài xinh đẹp đến độ hoa nhường nguyệt thẹn. Tuy nhiên, tôi tin rằng, đối với một cao thủ mới có tam đẳng, hẳn Diệp tiên sinh không khó giải quyết, bằng không, tôi cũng không dám nói với Diệp tiên sinh.

- Câu Cửu Muội, ngoại hiệu Tiểu Điêu, đến từ Hải Nam…

Diệp Phàm lẩm bẩm, trong lòng cả kinh, thầm nhủ: " Không phải là từ gia tộc Câu Trần, ở đảo Lục Bàn, Hải Nam ra đấy chứ?

Nam Hải Nhất Thần Cước tên thật là Câu Trần Âm Quỳ, được xưng là một trong những cao thủ trẻ tuổi lợi hại nhất Trung Quốc.

Đây cũng là người cầm lái gia tộc Câu Trần, ở Hải Nam. Chưa đến ba mươi tuổi đã ở bậc thất đẳng khai nguyên rồi.

Hồ Trọng Chi, con trai của Hồ Thế Lâm ở tập đoàn giấy Thái Hưng, Thủy Châu chính là bị y ra tay làm bị thương.

Đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Nếu người tên là Câu Cửu Muội kia thật sự có liên quan đến Câu Trần Âm, thì tốt rồi, đánh con nhỏ có thể dụ con to ra.

Phỏng chừng Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ vẫn chưa biết rõ cô gái này. Nếu như biết cô đến từ gia tộc Câu Trần thì có lẽ đã bị dọa tè ra cả quần rồi.

Tuy nhiên, chuyện của gia tộc Câu Trần thì cũng chỉ có người trong cuộc mới biết được, Thượng Thiên Đồ còn chưa lên đến tầng lớp đó. Cái này, mình cũng chỉ nghe anh Thiết nói mà thôi. Cái thế giới này, cái gì cũng đòi hỏi một phân lượng nhất định."

Diệp Phàm trong lòng tính toán.

Trên mặt cũng bất động thanh sắc, miệng cười nói:

- Được.

-

- Không phải, chúng tôi không hề đến đại viện huyện phủ, trên đường đụng xe, đen đủi là chiếc xe đâm người xong đã chạy mất rồi, đến biển số xe cũng không có. Mẹ kiếp, đừng để tôi nhìn thấy, nhất định tôi sẽ lột da chúng ra.

Mã Tiêu vẻ mặt hung hăng, mắng.

- Thôi được rồi, chuyện của thằng nhóc đó nói sau. Cho chúng thoát khỏi một kiếp.

Mã Vân Tiền không kiên nhẫn được nữa liền khoát tay một cái, vẻ mặt lo lắng.

Ngày thứ hai.

Toàn bộ huyện phủ Ma Xuyên đều bận rộn hẳn lên, mới bảy giờ, nhân viên đã đến đầy đủ rồi. Thời gian đặc biệt này, cán bộ công nhân viên chức cũng không dám sơ suất, chỉ sợ gặp phải Chủ tịch huyện Tiểu Diệp thì sẽ phiền phức to.

Tuy nói ngày hôm qua Chủ tịch huyện Tiểu Diệp chưa thể cách chức Phó chủ tịch huyện Lôi Lượng Minh, tuy người này có Phó bí thư Địa ủy Lôi Minh Hoài nâng đỡ, nhưng vẫn bị tạm thời cách chức để điều tra như thường.

Chứng tỏ, Chủ tịch huyện Tiểu Diệp cũng không sợ Phó bí thư Lôi. Phó bí thư Lôingười ta cũng không sợ, thì vị Chủ tịch huyện Tiểu Diệp này có "năng lực" đặc biệt gì đó.

Những cán bộ nhỏ bé như mình, sao có thể so sánh được với Lôi Lượng Minh chứ? Cho nên nếu bị Chủ tịch huyện Diệp bắt được thì phiền to.

Bởi vì hôm nay Chủ tịch huyện Diệp đã nói, nhất định phải coi lễ quyên góp tiền là một nhiệm vụ chính trị phải hoàn thành, các phòng ban ở huyện, xã, thị trấn…đều nghiêm túc hẳn lên. Nói trắng ra, chính là tất cả đều hướng theo tiền cả, có thể kéo được tiền về thì chính là có thành tích.

Đương nhiên, Chủ tịch huyện Tiểu Diệp cũng nghiêm khắc nói ra, không được làm điều xằng bậy, ví dụ như không được thu phí lung tung…

Thực ra, tất cả cán bộ huyện Ma Xuyên đều nói thầm, rằng Chủ tịch huyện Tiểu Diệp không cho người khác phân bổ lung tung, thế còn bản thân hắn thì sao? Không phải quy định mỗi cán bộ ăn lương đều phải đóng góp 50 tệ để sửa đường hay sao? Cái này không phải là phân bổ lung tung thì là cái gì?

Tuy nhiên, nghĩ thì như vậy thôi chứ chẳng có ai dám nói thẳng ra với Chủ tịch huyện Diệp. Đương nhiên, cũng có năm mươi phần trăm cán bộ, tuy xót năm mươi tệ, nhưng vẫn tỏ ra hiểu biết. Dù sao thì quốc lộ Thiên Tường đã đến mức không thể không sửa rồi, sửa xong rồi thì đi lại cũng tiện, mà tính mạng cũng được bảo đảm an toàn hơn.

Tuy nhiên, điều các cán bộ lo lắng nhất chính là đám Chủ tịch huyện Diệp sẽ bỏ số tiền quyên góp kia vào túi của mình,

Những việc như vậy không phải chưa từng xảy ra, những kẻ bề trên này thường giở bài "tạo phúc cho dân" ra, nhưng thực tế lại bòn rút làm phồng cái hầu bao của mình.

Tối hôm qua sau khi Thượng Thiên Đồ đi nghỉ ngơi, Diệp Phàm sửa sang lại một chút kế hoạch sửa đường của mình, quyết định đã làm phải làm lớn một chút, toàn diện khai thông Ma Xuyên với tỉnh Giang Đô, tỉnh An Đông, tỉnh Nam Phúc.