Quan Thuật

Chương 850: Giết gà dọa khỉ




Cũng nên biết rằng từ khi Phương Viên đến Ma Xuyên nhậm chức đến nay thì đều nói năng thận trọng. Trong hội nghị thường vụ huyện về cơ bản y không hề lên tiếng.

Lần này là lần đầu tiên y đứng ra dốc sức ủng hộ Diệp Phàm, chuyện này khá kì lạ. Có lẽ nào Phương Viên bị Diệp Phàm ép buộc hay là hai người bọn họ liên kết với nhau.

Tuy nhiên, trong lòng ba người đều nghi ngờ có lẽ hành vi của Lôi Lượng Minh khiến cho Phương Viên nổi giận.

Ủy ban Kỷ luật vốn là nơi ra oai với cán bộ các ngành. Có lẽ đồng chí Phương Viên đến huyện Ma Xuyên gần một tháng còn chưa thể hiện gì nên y cũng muốn lần đầu tiên chứng minh cho mọi người thấy ta đây cũng không phải là một con hổ giấy.

Do đó y muốn tạo uy tín với Ủy ban Kỷ luật huyện, chấn hưng vai trò của mình.... Rất có khả năng là như vậy. Suy nghĩ ba người đó vừa thau đổi, họ cho rằng loại này chắc có khả năng chiếm thành. Nếu nói rằng Diệp Phàm thông đồng với Phương Viên thì không thể nhanh như vậy được.

Vi Bất Lý vừa thấy không được, lập tức hừ một tiếng rồi nói:

- Đồng chí Lôi Lượng Minh có một chút vấn đề nhỏ, chẳng hạn như thích uống rượu, nhưng đồng chí ấy chưa từng phạm phải sai lầm gì nghiêm trọng.

Một chút vấn đề nhỏ thì các đồng chí ngồi đây ai dám nói là không có chứ. Xét về nền công nghiệp của chúng ta mà nói, Ma Xuyên không có nhà máy nào, còn không có ngành công nghiệp nào cả.

Chung cuộc lại không thể bắt đồng chí Lôi Lượng Minh buộc người ta đến đầu tư được. Về chuyện ăn uống là chuyện nhỏ, vị lãnh đạo ấy xuống đây không phải để ăn uống. Chỉ chuyện nhỏ như vậy thì không có gì là sai lầm lớn cả.

Đối với Đảng ta thì như đồng chí ấy chỉ có việc chính là giáo dục. Nguyên tắc tổ chức Đảng đối với việc phạm phải một số vấn đề nhỏ như đồng chí ấy đều với phương châm trị bệnh cứu người.

Không thể vì một chút việc như vậy mà ra tay trừng phạt, lập tức miễn chức này nọ.

Chuyện này rất nghiêm trọng, bị miễn chức là đối với việc phạm những sai lầm nghiêm trọng, chẳng hạn như cướp của giết người, xúc phạm tư tưởng chính trị, cảm thấy người đó không thể giáo dục được mới có thể nặng tay như thế.

- Nếu chỉ với những việc nhỏ như vậy mà miễn chức thì cán bộ nhà nước chúng ta còn lại được mấy người chứ? Hơn nữa, tôi có cảm giác đồng chí Lôi Minh Lượng cũng là người có trách nhiệm, cũng không có biểu hiện gì khác người. Nói ngay như chuyện sửa đường, Phó chủ tịch Lôi dự tính một trăm ngàn, có thể nói là đã hoàn thành nhiệm vụ giải thích với Bí thư Chu.

Thiết Đông cũng tham gia phản đối.

- Tôi kiên quyết phản đối với đề nghị miễn chức đồng chí Lôi Minh Lượng. Bởi vì không đủ lý do, thậm chí có thể nói rằng lý do này rất gượng ép. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nguyên tắc tổ chức của Đảng tuy nói là muốn cán bộ chúng ta đều phải tuân theo sự sắp xếp của lãnh đạo cấp trên, nhưng các cấp lãnh đạo cũng có thời điểm rối rắm, nếu anh ta chỉ huy sai thì chẳng lẽ cấp dưới cũng phải nghe theo hay sao?

Nếu thực sự như vậy thì chúng ta không có trách nhiệm với Đảng. Hơn nữa, đồng chí Lôi Minh Lượng đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện pân công quản lý công nghiệp từ trước đến nay thì ngành công nghiệp của chúng ta cũng chưa gặp vấn đề gì lớn.

Chúng ta không nói đến chuyện đề bạt đồng chí ấy nhưng ít ra không thể đập gậy lung tung vào đồng chí ấy được. Đây là tổ chức Đảng đúng đắn chứ không phải là tổ chức cực đoan.

Mã Vân Tiền nói năng đầy lý lẽ hùng hồn, cực lực phản đối việc xử lý Lôi Lượng Minh.

- Hừ, chẳng lẽ không chịu thi hành nhiệm vụ, cứ giữ mãi cái nhà vệ sinh không chịu mở ra mà chúng ta còn phải bảo vệ cho anh ta. Cứ để cho anh ta tiếp tục chiếm giữ cái nhà vệ sinh đó, để toàn bộ huyện phải chờ đợi sao.

Lôi Minh Lượng đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện phân công quản lý công nghiệp từ trước đến nay đã mấy năm mà không lôi kéo được ai tới xây dựng nhà máy, không hề có nhà máy nào chuyển từ khó khăn sang khấm khá, không hề giải quyết được vấn đề chấn hưng cho nhà máy nào cả. Hơn nữa, đồng chí lãnh đạo chỉ thị mà lại không hành động theo chỉ đạo đó nữa chứ? Hơn nữa, ý của anh liệu có phải là Chủ tịch Diệp nên nén giận lại, vậy thì sau này Chủ tịch huyện quản lý huyện như thế nào đây.

Lệnh ban xuống mà không ai nghe thì Ma Xuyên chúng ta không phải là biến thành một đám hỗn loạn rồi sao, còn nói chó gì đến chuyện phát triển kinh tế nữa chứ.

Phương Viên lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói. Gã liên tiếp phun ra những lời thô tục, tất nhiên là hướng về Mã Vân Tiền.

- Đồng chí Phương Viên, thái độ của đồng chí không thể chấp nhận được. Nói chuyện thì phải từ tốn, đừng phun ra những lời thô tục như vậy. Phát triển nhà máy mà dễ dàng như vậy thì Ma Xuyên chúng ta đã sớm giàu rồi, còn cần gì đến việc thu hút người khác đến đầu tư nữa chứ?

Vi Bất Lý nhẹ nhàng gõ bàn, phê bình Phương Viên.

- Ha hả, Bí thư Vi, dù sao thì cũng không phát triển nổi một nhà máy. Vậy thì đồng chí ấy đảm nhiệm việc phân công quản lý công nghiệp làm gì? Nếu Lôi Minh Lượng không thể đảm nhiệm được thì đề nghị Chủ tịch Diệp bãi miễn chức vụ của đồng chí ấy đi.

Tôn Minh Ngọc nói chuyện với vẻ ôn hòa.

- Trưởng ban Tôn, anh làm thử xem, đứng mà nói thì ai chả nói được.

Mã Vân Tiền nói châm chích.

- Được rồi, tôi cũng không có thời gian để thảo luận nhiều chuyện này. Bí thư Chu nói rằng Ma Xuyên chúng ta cần chấn hưng kinh tế bằng bất cứ giá nào. Hơn nữa anh ấy còn dặn dò tôi, muốn lãnh đạo được toàn bộ nhân dân huyện, liều lĩnh chấn hưng kinh tế Ma Xuyên, mục tiêu chính của chúng ta là vượt được huyện Hồng Sa Châu. Nếu để mặc cho đồng chí Lôi Lượng Minh tiếp tục không chịu thực hiện nhiệm vụ trong ngành công nghiệp, thậm chí không làm tròn trách nhiệm thì sao có thể chấn hưng được nền kinh tế Ma Xuyên, chỉ sợ đến lúc đó lại phụ lòng Bí thư Chu.

Diệp Phàm hừ một tiếng rồi nói, hắn tung ra con át chủ bài là Bí thư Chu làm bệ đỡ cho mình.

Quả nhiên, Mã Vân Tiền tạm thời câm họng lại

- Hành vi hôm nay của Lôi Lượng Minh quả thực là có chút không ổn đối với cố gắng chấn hưng kinh tế Ma Xuyên. Tuy nhiên, Chủ tịch Diệp, Bí thư Chu có cái nhìn như thế nào vậy, nói vậy thì chắc là Chủ tịch Diệp và Bí thư Chu đã có trao đổi với nhau, nếu thuận tiện…

Chánh văn phòng Huyện ủy Liễu Mi Phương hoàn toàn chú tâm vào Chu Phú Đức, không ngờ ông ta đùa giỡn như vậy.

- Bí thư Chu không ở Ma Xuyên, đồng chí ấy có nói, đề tài thảo luận tại hội nghị thường vụ Huyện ủy chúng ta hôm nay tự điều hành, cho dù quyết định như thế nào thì đồng chí ấy cũng tôn trọng quyết định của tập thể tại cuộc họp Đảng ủy Huyện ủy này.

Diệp Phàm tất nhiên không đời nào nói lại lời Chu Phú Đức, cũng chính là khẳng định mình không phản đối cũng không tán thành việc miễn chức của Lôi Lượng Minh. Hắn chỉ nói một câu lấp lửng như vậy.

- Nếu Bí thư Chu tôn trọng quyết định của tập thể chúng ta thì xin giơ tay biểu quyết.

Vi Bất Lý lập tức nói ra ý kiến của mình.

- Được.

Diệp Phàm đành phải chấp nhận.

Kết quả thật khó tưởng tượng.

Vi Bất Lý, Thiết Đông, Mã Vân Tiền phản đối.

Diệp Phàm, Phương Viên, Tôn Minh Ngọc tán thành.

Phương Hồng Quốc, Tề Quy Vân, Đỗ Tiểu Lan, Liễu Mi Phương bỏ phiếu trắng.

Phiếu tán thành không quá một nửa nên đề nghị này không có hiệu lực. Tuy nhiên, Chủ tịch huyện đập bàn cho phép thông báo xử lý phê bình, tạm thời cách chức đồng chí Lôi Lượng Minh chờ kiểm tra xử lý. Hắn cũng chỉ thị cho Ban tổ chức cán bộ chọn người thích hợp thay thế tạm thời.

Tất nhiên Diệp Phàm đã sớm đoán biết được kết quả. Chuyện xử lý Lôi Lượng Minh lần này chủ yếu để thử thái độ các ủy viên thường vụ, thắng bại thật ra không quan trọng.

Hơn nữa, Lôi Lượng Minh có Phó bí thư Địa khu Lôi Minh Hoài đứng sau lưng. Phương Hồng Quốc, Đỗ Tiểu Lan lựa chọn việc bỏ phiếu trắng đã thể hiện họ ngầm ủng hộ hắn.

Chỉ có ba người bọn Vi Bất Lý phỏng chừng về sau muốn có hòa bình với họ chắc là không thể. Nếu biết rõ tình thế thì cũng có lợi cho Diệp Phàm về sau xử lý các mối quan hệ ở huyện.

Đương nhiên, hội nghị thường vụ lần này thất bại, uy tín của Diệp Phàm cũng bị giảm sút một tí, nhưng cũng không có gì lớn lắm.

Một số cán bộ ở huyện sẽ cho rằng Chủ tịch Diệp có năng lực nhất định. Như vậy Lôi Lượng Minh vênh váo không phải tạm thời bị cách chức mà còn bị thông báo phê bình, viết kiểm điểm, công tác chắc sẽ bị điều chỉnh. Hơn nữa Chủ tịch Diệp làm việc rất quả cảm, về sau công tác chắc chính trực.

Nếu không thì sao hắn dám động tới cả em họ Phó bí thư địa khu Lôi. Tuy rằng không thành công nhưng hắn cũng đã cảnh báo với toàn bộ cán bộ huyện đừng nghĩ đến chuyện dây dưa, chuyện gây rối, mưu phản, tất cả đều sẽ phải cân nhắc đến hắn trước khi hành động.

Nếu không, cứ đụng vào Chủ tịch Diệp thì sẽ xui xẻo liền. Cho nên tin tức về cuộc họp lọt ra ngoài cũng có tác dụng cảnh báo, tạo lợi thế cho lời nói của Diệp Phàm có uy lực trong việc thi hành các biện pháp chính trị và triển khai công tác sau này.

"Mẹ kiếp,tự dưng lần này nảy ra một ý định không bình thường, không ngờ lại là em họ Phó bí thư Lôi. Mặc kệ chuyện gì đi nữa, cứ để xem sao. Lần này không miễn chức được thì lần sau mà dám như thế nữa trừng trị cũng chưa muộn…"

Diệp Phàm trong bụng thầm thở phào một cái.

Bữa tối tại tửu lầu Thần Nữ.

Để chiêu đãi cô chủ Giang Đào Hồng, Diệp Phàm khẩn thiết mời cô ngày mai đến quyên tặng trực tiếp. Không ngờ rằng Giang Đào Hồng đồng ý ngay.

Tất nhiên, đài truyền hình địa khu nghe nói có Trang Thế Thành đến liền lập tức phái người đến, chắc đến nửa đêm sẽ tới Ma Xuyên.

Song chỉ có điều Giang Đào Hồng đồng ý ưu ái mình, trong lòng Diệp Phàm tất nhiên cũng hiểu được không phải cô nể vì hắn là lãnh đạo bởi vì cho tới bây giờ cô rất kiêu ngạo. Cho nên trong lòng thằng nhãi Diệp Phàm hết sức ngờ vực.

Sau bữa cơm chiều, Giang Đào Hồng không ngờ chủ động đề nghị Diệp Phàm đi tản bộ cùng cô.

"Trời lạnh như thế này thì thì đi bộ cái quái gì chứ, cũng không phải là tiết trời mùa thu mà? Cô ta có vẻ khác thường, không biết là sao lại thay đổi như vậy…"

Diệp Phàm tự nhiên nghĩ bụng, hắn bỗng cảm thấy vừa vui vừa sợ, bèn cười nói:

- Tôi vô cùng vinh hạnh có thể có cơ hội cùng mỹ nữ chủ bá Đức Bình tản bộ. Thật sự là phúc phận tám đời tu mới có được, ha hả…

- Chủ tịch Diệp thật là mau mồm mau miệng. Còn nói vậy nữa chứ, tôi mà có sức hấp dẫn nhiều vậy sao?

Giang Đào Hồng không ngờ đưa mắt liếc Diệp Phàm đầy vẻ quyến rũ, thái độ dịu dàng đầy vẻ nữ tính. Tuy nhiên hắn vẫn nghi ngờ cô không hiểu có chuyện gì không nên trong lòng gợn sóng. Thấy cô cứ tiếp cận mình, hắn khẳng định chắc chắn có chuyện.

Tuy nhiên Diệp Phàm suy đi nghĩ lại, mài chết hơn một chục triệu tế bào não cũng không nghĩ ra mình thì có gì đáng giá để Giang Đào Hồng có mưu đồ với mình.

Chủ tịch huyện Giang chết bộ Công an cũng đã điều tra rồi nhưng không thu được kết quả gì. Một chủ tịch huyện như hắn có thể giúp cô được gì chứ.

Việc này thật là kỳ lạ, hơn nữa chắc là có liên quan đến cái chết của Chủ tịch Giang. Nếu quả thật Chủ tịch Giang bị người ta mưu sát thì chuyện này chắc có âm mưu gì sâu xa, không riêng gì huyện Ma Xuyên có vấn đề mà phỏng chừng có thể liên quan đến một số lãnh đạo địa khu.

Diệp Phàm tự nhiên không muốn rơi vào vòng xoáy nguy hiểm như thế này để đến mức kiệt sức, gánh vác đại vận mệnh phát triển kinh tế.

Đương nhiên không phải là Diệp Phàm sợ hãi thế lực tà ác mà chủ yếu là người công bằng chính trực nhưng cũng có để ý đến vấn đề lợi ích của chính mình.

Nếu không có lợi thì không dậy sớm được."Thiên hạ rộn ràng vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo vì lợi hướng". Hai ngàn năm trước, Thái Sử Công đã dùng câu nói này để nói đến quy tắc trò chơi của nhân loại.