Quan Thuật

Chương 836: Thủ đoạn cứng rắn




- Có âm mưu từ trước, có lẽ thế. Nhưng những người dân ở huyện chúng ta nói chung tương đối cam chịu.

Phòng Tài Chính huyện đã cắt đứt con đường kinh tế của người ta, tuy tức giận nhưng bọn họ không hành xử theo kiểu giang hồ đã là quá tốt rồi, trước mắt dân chúng trong thôn tụ tập lại ngày càng đông, cũng gần hai ba trăm người rồi.

Đúng là một thùng thuốc nổ, Chủ tịch Diệp à, nếu cậu ta ra mặt, để dập tắt được ngọn lửa đó đòi hỏi phải có sức chịu đựng mới được.

Dập được ngọn lửa này nhưng chưa chắc đã dập được ngọn lửa khác. Nghe nói thị trấn Mã Hồ Tử đã bắt đầu hành động, lúc nãy trưởng phòng Ngô đã huy động Mã Tiêu, bên kia vừa nhận được tin, đã tụ tập thành một nhóm người xuất phát.

E rằng bây giờ đã đối mặt với dân chúng xã Kim Đào. Lúc này, kẻ nào xuất hiện kẻ đó sẽ gặp xui xẻo.

Tề Quy Vân tuy nói không muốn tham gia. Nhưng để phân tích tình thế thì xem ra rất có hứng thú.

Ông ta cảm thấy mình như một trợ lý môi giới chứng khoán bàng quan, đang dùng trí não của mình để vạch ra hướng đi tiếp theo.

Điều này chính là một khoảng trời riêng trong lòng Tề Quy Vân, không thể thực tế trong cuộc sống hiện thực, đành phải tìm vui trong vô thực.

- Anh Tề, chúng ta hãy cùng đoán xem kết cục cuối cùng. Nghe nói Ngô Đồng đã bị Mã Vân Tiên tạm thời cách chức, Mã Tiêu kẻ chuyên đánh người thì được Mã Vân Tiền kêu vào phòng làm việc uống trà, tán gẫu. Mã Lâm thì nằm ở bệnh viện rên rỉ, nếu Chủ tịch Diệp xuất hiện, thì sẽ xảy ra hậu quả gì?

Phương Hồng Quốc cười một cách bí hiểm.

- Anh Phương, không phải là anh cũng đang động lòng đấy chứ?

Tề Quy Vân dao động, giống như cảm thấy được người bạn già hiểu tâm trạng của mình, thở dài than thở:

- Anh Phương, anh vẫn không thể buông tay được ư, đã đấu mấy chục năm nay, hà tất gì?

Chu Phú Đức dù gì cũng vẫn là kẻ thất bại, anh đã có được cô ấy, không thể đòi hỏi người ta ở trong quan trường cũng là hai bàn tay trắng, đúng không?

Đương nhiên, Chu Phú Đức cũng quá tham lam, luôn tìm mọi cớ để chèn ép anh ở chốn quan trường.

Một Phó chủ tịch thường trực huyện, thật không dễ dàng, với tư cách là ban bè lâu năm, nói một câu khó nghe một chút, quyền lực thực tế của anh, đến ngay cả một Phó Chủ tịch huyện thông thường cùng không bằng, thảo nào anh luôn canh cánh trong lòng, nếu là tôi, chắc cũng chẳng khác gì, có lẽ đã sớm nổi loạn rồi.

- Anh không cần khuyên tôi, kiếp này, khúc mắc giữa tôi và Chu Phú Đức không thể nào giải tỏa được, cho dù không thể vượt lên trước hắn, có thể chèn ép được Chu Phú Đức một lần, chết cũng hả dạ. Bằng không, kiếp này khó lòng thanh thản được.

Phương Hồng Quốc đặt điện thoại xuống, đè mạnh đầu bút vào đầu Chu Phú Đức, nhìn thấy vợ ông ta liên tục chau mày.

Khuyên:

- Anh Phương, đã bốn lăm bốn sáu tuổi rồi, còn mong gì nữa? Ở Ma Xuyên này, có thể trông mong gì, cho dù là Chu Phú Đức, ông ta cũng chỉ là một Bí thư huyện ủy, đến Đức Bình e rằng chẳng ai thèm để ý đến ông ta. Haiz…

- Nguyệt Linh, kiếp này có em là hạnh phúc lớn nhất của anh. Nhưng Chu Phú Đức cũng quá đáng thật, luôn tìm cách chèn ép anh, để anh được một lần giẫm đạp hắn cũng được, chỉ cần giẫm đạp được một lần là anh cũng thấy mãn nguyện lắm rồi.

Phương Hồng Quốc duỗi nhẹ cánh tay, ôm Nguyệt Linh vào lòng.

Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng trong lòng ông ta lại than thở:

" Không biết kiếp này có được cô là bất hạnh của tôi không nữa, có lẽ là hạnh phúc lớn nhất nhưng cũng là bất hạnh lớn nhất. Tôi có được cô nhưng lại mất đi rất nhiều thứ khác."

- Anh Hạ, hôm nay Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện Mã Vân Tiền…

Diệp Phàm ngồi trong xe đem sự việc đã xảy ra nói lại với Hạ Hải Vĩ – Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Địa khu một lần nữa.

Thật ra Diệp Phàm muốn trực tiếp giải quyết, nhưng ngẫm lại thấy Hạ Hải Vĩ là người có kinh nghiệm giải quyết những vụ việc tương tự thế này nên muốn thỉnh giáo trước đã.

- Xem ra Mã Vân Tiền đó thật chẳng ra làm sao, hệ thống chính trị pháp luật của chúng ta sao lại có loại người này, thật là một sự sỉ nhục.

Nhưng hắn ta đã dám huênh hoang như vậy, chắc chắc phải có Chu Phú Đức hậu thuẫn đằng sau.

Chỉ có điều hắn ta khi lên tiếng đã nói sai đi. Cái gì gọi là loạn đảng, không phải trong trường hợp nào cũng tước mũ quan của người khác như vậy được, làm không đúng sẽ gây rắc rối lớn, cậu phải xử lý cẩn thận đấy.

Hạ Hải Vĩ chân thành nhắc nhở Diệp Phàm.

- Tuy nhiên Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật là Huyện ủy ủy viên thường vụ, vào lúc cấp bách hắn ta đã áp dụng biện pháp khẩn cấp, đình chỉ công tác của Ngô Đồng cũng là việc thuộc quyền hạn của hắn ta. Nhưng nếu thật sự phải làm rõ chuyện này, chắc rằng Chu Phú Đức sẽ đứng ra nhận là mình đã đồng ý với quyết định đó. Cho nên, lấy việc này ra để nói chuyện thì e là không thỏa.

- Lẽ nào cứ để cho Mã Vân Tiền tiếp tục ngông cuồng như thế, Chủ tịch huyện như tôi chỉ là tên bù nhìn, không có quyền gì, lẽ nào không thể thay đổi gì được sao.

Diệp Phàm có phần nổi giận. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Chúng ta hãy dàn xếp theo cách này, cứ để cho Mã Vân Tiền đình chỉ công tác của Ngô Đồng, cậu cũng có thể theo đó mà hồi phục lại chức vụ của Ngô Đồng, xem thử phải chăng phòng Công an huyện thật sự ở trong tay của Ngô Đồng, có được sự ủng hộ của phần đông cán bộ công an, lại có cậu là Chủ tịch huyện đứng ra nâng đỡ, tin rằng sẽ chẳng ai sợ Mã Vân Tiền nữa. Huống hồ đường đường là một Chủ tịch huyện, và là một Phó Bí thư huyện ủy, sự độc lập của Ủy ban Chính trị Pháp luật cũng chỉ là tương đối, đều phải nằm dưới sự lãnh đạo của Đảng cả.

Hạ Hải Vĩ đã đưa ra một ý kiển rất hay.

- Vâng, cách này được đấy.

Diệp Phàm hớn hở.

- Cậu thử xem sao, nếu Ngô Đồng không có cách nào khống chế được phòng Công An huyện, thì chứng tỏ người này cũng chẳng có tài cán gì. Đây cũng là một cách tham khảo có ích cho việc tuyển chọn nhân sự sau này của cậu. Nếu thực sự không dàn xếp được thì tôi có thể đứng ra, trước tiên là phản đối quyết định của Mã Vân Tiền rồi tính tiếp, chỉ cần Chu Phú Đức không trực tiếp đứng ra phản đối thì các phòng ban ở huyện đều phải thi hành theo quyết định của tôi.

Hạ Hải Vĩ căn dặn.

- Cảm ơn anh Hạ nhiều lắm, việc này nếu để anh phải đứng ra thì phiền cho anh quá. Tôi tin là tôi có thể giải quyết ổn thỏa.

Diệp Phàm gác điện thoại, trong đầu không ngừng suy nghĩ, xe đã đến phòng Công an huyện.

- Chủ tịch Diệp đến rồi …

Xe Diệp Phàm vừa dừng ở phòng Công an huyện thì cả một đám người nhốn nháo cả lên.

- Chủ tịch Diệp à, anh phải đứng ra làm chủ cho chúng tôi…

Lúc này, trong đám người đó có ông Tào đứng ra nói lớn, những người khác đồng thanh hét theo.

- Vâng, đây chẳng phải là cụ Ngưu đó sao? Đừng vội, tôi sẽ có câu trả lời thỏa đáng cho mọi người.

Diệp Phàm điềm tĩnh bước xuống xe, mặc dù lúc đó người dân vô cùng bị kích động nhưng họ không hề có hành động gì mạo phạm.

- Anh nhìn bọn họ kìa, người nào cũng hung dữ, những người dân thường như chúng tôi làm sao sống nổi. Chúng tôi đến lấy trợ cấp mà anh đã đồng ý đó, bọn họ vừa xuất hiện không nói không rằng đã ngang nhiên đánh đập, cái tên Mã Vân Tiền, thật quá đáng, đã đánh trọng thương bà Ngưu ở xã chúng ta, Chủ tịch Diệp à, việc này anh nhất định phải đứng ra làm chủ cho chúng tôi.

Ông Ngưu như gặp được cứu tinh, kéo tay Diệp Phàm, chỉ vào mặt khoảng năm sáu chục tên mặt mày hung tợn, chắc là người nhà họ Mã được điều động từ thị trấn Mã Hồ Tử tới mà hét lớn.

- Ông Ngưu nói rất đúng, không trả tiền chúng tôi sẽ theo bọn họ đến cùng, người xã kim Đào chúng tôi không phải là những kẻ hèn hạ, người nhà họ Mã là người, dân chúng xã Kim Đào chúng tôi không phải là người sao…

Nghe ông Ngưu nói thế, đám đông càng bị kích động, ai ai cũng lăm lăm gậy gộc, nhìn chằm chằm về phía đoàn người nhà họ Mã.

- Lão già chết tiệt kia, chán sống rồi hả? Dân xã Kim Đào là người thì người nhà họ Mã ở thị trấn Mã gia còn xứng đáng là người hơn, không phục phải không, vậy thì thử đến đây xem, dám động vào Tiêu ca ta đây thử xem, xem ta có đánh chết bọn ngu xuẩn các ngươi không.

Trong đám người nhà họ Mã, có một kẻ mặt mày dữ tợn, trên mặt có vết sẹo dài, tay cầm gậy sắt dài cỡ một mét, vô cùng ngang tàng, tỏ ra xem thường những người dân xã Kim Đào vô cùng.

- Mã Bình mày dám hỗn xược với cha tao, tao là Ngưu Tiểu Trụ, người dân xã Kim Đào, thích thì chơi luôn, sợ chết là đồ hèn.

Con trai ông Ngưu là một nông dân khỏe mạnh đã từng giao đấu với Diệp Phàm, đến ngay cả Chủ tịch Diệp cũng dám so tài, vào lúc giận dữ này, tay cầm cuốc quơ qua quơ lại trước mặt Mã Bình.

- Kêu cái gì, im miệng đi.

Diệp Phàm hừ một tiếng, mặt lộ vẻ tức giận, quay sang hỏi kẻ có vết sẹo trên mắt:

- Cậu là ai?

- Mã Bình, người ở thị trấn Mã gia, có gì không Chủ tịch Diệp, ông muốn bắt tôi à?

Mã Bình chẳng có gì sợ sệt, liếc xéo Diệp Phàm, hình như hắn chả xem Chủ tịch Diệp ra gì, ngang tàng vô độ.

- Trưởng phòng Ngô, người này lúc nãy có tham gia ẩu đả phải không?

Diệp Phàm hất đầu hỏi Ngô Đồng đang từ trong phòng chạy ra.

- Vâng, hắn ta không chỉ đánh người, mà còn đánh gãy tay người ta.

Ngô Đồng đứng nghiêm, trả lời.

- Kẻ nào đánh người thì bắt lại, sao vậy? Từ lúc nào phòng Công An huyện lại dung túng cho những kẻ đánh người thế? Sự tôn nghiêm của pháp luật để đâu? Huyện Ma Xuyên chúng ta không phải là nơi chứa chấp những kẻ bất tài.

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

- Vâng thưa Chủ tịch, tôi rất muốn bắt nhưng Bí thư Mã đã bãi chức của tôi, bây giờ tôi không còn là Trưởng phòng Công an huyện nữa, xin hãy bảo Trưởng phòng Cung giải quyết ạ.

Ngô Đồng cố ý nói vậy, giả vờ như chẳng còn cách nào khác.

- Trưởng phòng Cung, những điều Trưởng phòng Ngô vừa nói đều là sự thực à?

Diệp Phàm quay sang nhìn Phó phòng Cung Vĩnh Thanh, mới sực nhớ ra đó chính là kẻ đã đứng bên ngoài khi lần đầu Diệp Phàm đến xã Kim Đào giải quyết vụ ẩu đả giữa hai thôn Dương Gia và thôn Lý Gia, xem ra hắn ta chắc chắn là cùng hội cùng thuyền với Mã Vân Tiền rồi.

- À, cái này…, hình như vẫn…vẫn chưa điều tra rõ ạ.

Cung Vĩnh Thanh len lén nhìn lên cánh cửa sổ đang mở trên lầu, chắc là đang cầu sự giúp đỡ của Mã Vân Tiền.

- Đã một ngày rồi mà vẫn chưa điều tra rõ à, ông làm việc như vậy sao?

Diệp Phàm thốt lên câu đó, suýt chút nữa làm Cung Vĩnh Thanh nghẹt thở.

Cung Vĩnh Thanh vội vàng nói:

- Năm tiếng trước việc này vẫn do Trưởng phòng Ngô giải quyết, tôi chỉ là trợ lý thôi, nên không nắm rõ cũng là bình thường thôi mà.

- Hà hà, nếu việc này là do Trưởng phòng Ngô giải quyết, thế thì tốt.

Diệp Phàm nói đến đây, cố ý dừng lại một chút, rồi nói lớn:

- Tôi đại diện cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện tuyên bố, sự việc xảy ra tại phòng Tài Chính hôm nay vẫn do Trưởng phòng Ngô Đồng toàn quyền giải quyết. Trưởng phòng Ngô, lập tức giải quyết theo kết quả đã điều tra được, nên làm thế nào thì cứ thế mà làm, cứ theo luật mà làm.

- Vâng, tôi sẽ làm ngay.

Ngô Đồng quay ra phía sau ra lệnh:

- Lập tức bắt ngay ba đối tượng Mã Tiêu, Mã Bình, Mã Phi. Ba kẻ này cậy mạnh gây thương tích cho những nông dân của xã Kim Đào trong khi họ đến đây lãnh tiền. Người dân không hề sai, họ chỉ đưa ra những yêu cầu chính đáng, không hề gây chuyện. Những người khác tạm thời chờ điều tra đã, dẫn ba người này đi.