Quan Thuật

Chương 834: Tóm Trưởng phòng Tài chính




- Ha ha, về cơ bản trong tỉnh chẳng có hạng mục lớn nào có thể so đo với hạng mục ở Ma Xuyên, chẳng hạn như, chẳng có đường quốc lộ nào chạy qua Ma Xuyên cả, chúng tôi cũng đang chờ mỏi mắt đây.

Ngay cả nguyện vọng nho nhỏ này của tôi mà ông trời cũng không cho. Khoản đầu tư vào quốc lộ Thiên Tường quá lớn, nghe đâu làm một cách triệt để, không dưới một trăm triệu.

Chắc hẳn chú Tề cũng đã rất đau đầu, cho nên, tôi phải suy nghĩ lại việc này, tạm thời không nên làm phiền ông ấy, đợi đến khi có cơ hội thực sự, nắm bắt thời cơ đến kiếm một chút.

Đến lúc ấy, không phải chỉ kiếm một, hai triệu mà phải kiếm đến năm, sáu triệu.

Diệp Phàm trình bày tình hình thực tế, hai tiếng "chú Tề" phát ra rất tự nhiên từ miệng hắn.

Mặc dù Diệp Phàm nói ra một cách rất tự nhiên, nhưng có vẻ không lọt lỗ tai Tôn Quốc Đống và Giang Đào Hồng lắm, họ thầm nghĩ: "Quả nhiên là quan hệ rất mật thiết, còn gọi Chủ tịch tỉnh Tề là chú Tề, một mối quan hệ có thể xưng hô là chú Tề mà còn có thể nông sao?"

Đặc biệt là Tôn Quốc Đống, hắn ngẫm trong lòng, thầm nhủ: "Theo lời của thư ký Trịnh, việc thăng chức Chủ tịch huyện của Diệp Phàm lần này có vẻ như Tề Chấn Đào không hề biết. Diệp Phàm thông qua mối quan hệ thế nào mới được thông qua cửa ải Trang Thế Thành. Nếu như nói là Bí thư Trang Thế Thành thực sự yêu nhân tài, thì ắt hẳn cũng phải có những thứ dây dưa rễ má liên quan khác. Hay là… hay là Diệp Phàm còn có một mối quan hệ mật thiết nào khác, hôm đó cũng thấy Tào Dũng trong Ban Tổ chức tỉnh ủy nhắc đến việc hình như Diệp Phàm có chút rắc rối với thiên kim tiểu thư của Trưởng ban Tống, không thể nào… Hai người này đang tìm hiểu nhau ư? Vậy việc lần này…"

- Được, Diệp Phàm, đợi tôi trở về, nói chuyện với Bí thư thành phố Đông Hà Đích Cát về việc tu sửa quốc lộ Thiên Tường ở Ma Xuyên, tận lực góp hết sức.

Thư ký Trịnh nói một cách dứt khoát.

- Chủ tịch huyện Diệp, tôi có thể tuyên truyền một chút về việc tu sửa đường của các ông. Ngay cả các đồng chí tỉnh khác cũng giúp đỡ, đài truyền hình của chúng tôi cũng nên tuyên truyền một chút, có điều, việc này tôi không thể là người quyết định được, phải về báo cáo với giám đốc đài truyền hình đã.

Có vẻ Giang Đào Hồng cũng đã có chút xoay chuyển, đột nhiên mở miệng nói giúp đỡ.

"Cô gái này, không biết lại muốn giở trò gì đây?" Diệp Phàm thầm nghĩ, tự nhiên cười tủm tỉm.

Trên đường trở về Ma Xuyên.

- Chủ tịch Diệp, chuyện của Minh Ngọc lần này thật làm khổ cậu.

Tôn Quốc Đống thành thật nói.

- Có gì đâu, đáng nhẽ ra tôi còn phải gọi trưởng ban Minh Ngọc là anh Minh Ngọc thì phải? Mặc dù chúng ta tiếp xúc với nhau chưa lâu, nhưng tôi cảm thấy rất muốn kết giao với anh Minh Ngọc, cho nên đây là chuyện nên làm.

Diệp Phàm cười.

- Không thể nói như thế được, Minh Ngọc phải gọi cậu là anh mới đúng.

Tôn Quốc Đống cười, hai chân mày giãn ra, xem ra là vui mừng quá, hơn nữa, cứ nhìn chằm chặp cậu con trai Minh Ngọc đang ngồi trong xe.

- Anh Diệp, cả đời Minh Ngọc không thể quên được chuyện ngày hôm nay, sau này anh chính là đại ca của Minh Ngọc. Những lúc làm việc bên ngoài tôi sẽ gọi anh là Chủ tịch huyện, còn những lúc riêng tư thì tôi sẽ gọi anh là đại ca.

Tôn Minh Ngọc có vẻ kích động, cuối cùng cũng mở mồn nói ra được tiếng "đại ca" kia.

- Thế sao được? Trưởng ban Minh Ngọc còn lớn tuổi hơn tôi.

Diệp Phàm giả bộ từ chối, thực ra trong thâm tâm không hề muốn phải xưng là "tiểu đệ".

Bởi lẽ, trong thâm tâm Diệp Phàm vốn đã nghĩ đến vấn đề "đại ca" này rồi. Chẳng thế mà Lô Vĩ, Tề Thiên, Lý Tuyên Thạch đều lớn tuổi hơn hắn nhưng vẫn gọi Diệp Phàm là Diệp ca đấy thôi.

"Có phải là mình đang bị đầu độc không, xem ra có cái khí chất làm đại ca quá lớn nên luôn luôn muốn làm đại ca." Trong lòng hắn tự mỉa mai chính mình.

- Không được, ngày xưa có câu, ai thành đạt, người đó là bề trên. Xã hội hiện đại lại càng chú trọng việc người tài là người bề trên, cứ quyết định như vậy đi, ha ha…

Tôn Quốc Đống khẳng định thêm.

Dĩ nhiên, Diệp Phàm giúp Minh Ngọc là một chuyện, lý do chính nằm ở Tề Chấn Đào. Nếu như Minh Ngọc có thể đem lại cho đại ca Diệp Phàm một tiền đồ vô lượng, vậy thì sau này chắc chắn tiền đồ làm quan chắc chắn sẽ càng rộng mở.

- Anh Diệp, anh đừng từ chối. Tôi rất biết ơn anh, nếu không như vậy thì Minh Ngọc sẽ buồn chết mất.

Lúc ấy, Nông Liên Liên đang ngồi dựa sát bên cạnh Minh Ngọc cũng lên tiếng.

- Ha ha, Minh Ngọc mà buồn chết thì cô em dâu của chúng ta sẽ đau khổ chết mất, ha ha ha…

Diệp Phàm liền bật cười ha hả, trêu chọc đôi vợ chồng son Tôn Minh Ngọc, trong lòng vô cùng phấn chấn. Xem ra với tình hình hôm nay, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Tôn Minh Ngọc cũng sẽ giống như Phương Viên, sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của hắn ở huyện Ma Xuyên này.

- Anh Diệp, anh… mắc cỡ chết được.

Nông Liên Liên cũng không kìm nổi niềm vui, thẹn thùng úp mặt vào ngực Tôn Minh Ngọc.

- Ha ha ha…

Tôn Quốc Đống cũng cười thoải mái, quay người nói:

- Tiểu Diệp, nếu cậu là đại ca của Minh Ngọc, thì tôi đây sẽ cậy già lên mặt gọi cậu là "Tiểu Diệp", không biết Bí thư Lưu đồng ý là khi nào cho làm nhỉ?

" Cái lão này, được đằng chân lân đằng đầu, rõ ràng là bậc trưởng bối của mình, có khi còn phải gọi ông ta là chú Quốc Đống, rõ ràng là nhỏ hơn một thế hệ.

Tuy nhiên, việc này cũng chẳng sai, dựa vào sự giúp đỡ đắc lực của Bạch Đích ở thành phố, chẳng qua là mình chỉ nói vậy để đỡ bị thất thế mà thôi, hình như là hơi quá trớn rồi.

Diệp Phàm thầm nghĩ, ra vẻ tự nhiên cười nói:

- Chú Quốc Đống, việc này chú đừng lo, Bí thư Lưu đã nói rồi, chắc thứ Hai tới sẽ cho các đồng chí ở Ban Tổ chức cán bộ xuống kiểm tra đánh giá. Đối với một Bí thư huyện ủy mà nói, thêm một Phó chủ tịch là việc quá dễ dàng.

- Ừ, phải đấy!

Tôn Quốc Đống gật gật đầu, tỏ ý đồng cảm sâu sắc.

Về đến trong huyện Ma Xuyên, không lâu sau, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Giọng Xa Hồng Quân báo cáo một cách vội vã:

- Chủ tịch huyện Diệp, xay ra chuyện lớn rồi.

- Chuyện gì, nói mau.

Diệp Phàm lo lắng, kít một cái xe dừng lại, nghe điện thoại tiếp.

- Hai giờ hơn chiều nay, mấy chục người dân xã Kim Đào đến, đi thẳng đến phòng Tài chính huyện, hỏi tại sao phòng Tài chính không đưa bọn họ khoản tiền hỗ trợ cho cây đào, khiến cho Chủ tịch xã Thái không lĩnh được tiền về gì gì đó…

Lúc ấy Trưởng phòng Mã tức giận, dẫn theo một nhóm cán bộ xông xuống dưới lầu, gặp một bà già đanh đá, chanh chua đang quở trách sự thất lễ của Trưởng phòng Mã.

Trưởng phòng Mã chưa chịu sự lăng mạ như thế bao giờ, không kìm nổi cơn tức giận, giáng một cú tát trời đánh, bà già không đứng vững nữa, lập tức ngã xuống, đầu va vào cái bồn hoa lớn bằng sứ, máu chảy ra, hơn nữa bà ta còn bị hôn mê luôn.

Người dân xã Kim Đào la toáng lên là Trưởng phòng Mã giết người, trả chúng tôi tiền… Con trai của bà già kia liền đạp Trưởng phòng Mã một cái, Trưởng phòng Mã cũng bị đá bay vào tường.

Trưởng phòng Mã giận dữ, toàn bộ mười mấy cán bộ phòng Tài chính xông vào đây ngã mấy người dân. Tình thế trở nên căng thẳng, toàn bộ người dân tức giận mắt đỏ ngầu, tiện tay vớ được cái gì thì vớ, xông thẳng vào, hai bên đánh nhau tạo thành một mớ hỗn độn.

Không lâu sao

Mã Tiêu, cháu của Trưởng phòng Mã kéo theo một đám lưu manh đằng đằng sát khí phi xe máy đến, vừa mới chạm mặt, không nói chuyện với người dân nửa lời, cầm gậy sắt phang thẳng, trong chốc lát, hiện trường trở nên hỗn loạn, toàn bộ mấy chục người đều xông vào.

Hiện tại Trưởng phòng Ngô đã khống chế được tình hình ở phòng Tài chính, tuy nhiên, đám người Mã Tiêu kéo đến là một đám lưu manh trong thị trấn, Trưởng phòng Ngô Đồng cũng không tiện bắt tra khảo, xin chỉ thị sếp giải quyết thế nào cho phù hợp ạ.

A Hồng Quân nói gấp gáp.

- Mã Vân Tiền đây?

Diệp Phàm hỏi.

- Hắn ta cũng đến đây rồi, buộc trưởng phòng Ngô trói toàn bộ đám dân đến từ xã Kim Đào lại, nhưng xử lý đám lưu manh kia của Mã Tiêu như thế nào thì không hề có chỉ thị gì.

Xa Hồng Quân nói có chút phẫn nộ.

- Mã Vân Tiền đang ở cạnh cậu sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Lên lầu ngồi uống trà rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Xa Hồng Quân đáp.

- Bảo Ngô Đồng nghe điện thoại.

Diệp Phàm hừ nói.

- Chủ tịch huyện Diệp, việc này, có chút phiền toái…

Tên Ngô Đồng kia nói ấp a ấp úng, dường như là có chút băn khoăn.

- Phiền toái cái con khỉ, muốn xe thì không phiền toái chắc. Cung cấp cho cậu xe tốt, là để cho một Trưởng phòng như cậu cố gắng làm việc, bảo vệ duy trị an ninh trật tự của thị trấn, lấy pháp luật làm thước đo, xử lý mội việc một cách công bằng, đám lưu manh của Mã Tiêu là người, thế dân chúng của xã Kim Đào không phải là dân chúng của Ma Xuyên sao?

Từng câu của Diệp Phàm đều chứa đựng lời giáo huấn sâu sắc.

- Tôi hiểu rồi, Chủ tịch Diệp, anh cho xin chỉ thị, tôi sẽ phục tùng theo.

Ngô Đồng nói rất dứt khoát.

- Cho chỉ thị, cho cái con khỉ, cậu tự đi mà nghĩ cách, phải thật công bằng.

Diệp Phàm quát lên, bỏ điện thoại xuống.

- Chủ tịch Diệp, xảy ra chuyện gì vậy?

Tôn Quốc Đống hỏi vẻ quan tâm.

- Xã Kim Đào…

Diệp Phàm vừa phi xe ầm ầm vừa kẻ hết sự tình. Thực ra, toàn bộ sự việc xảy ra chiều nay là do Diệp Phàm sắp xếp cả, buổi sáng Chủ tịch kiêm Bí thư xã Kim Đào, Thái Tắc Dân đến xin ý kiến, nói là Trưởng phòng Tài chính Mã Lâm không đưa tiền.

Sau đó Diệp Phàm trực tiếp gọi điện cho Mã Lâm, nào ngờ Mã Lâm vênh váo như vậy, chỉ nghe chỉ thị của Chu Phú Đức, lời của Diệp Phàm, Chủ tịch huyện trực tiếp phụ trách phòng Tài chính mà hắn chả coi là cái thá gì.

Ngoài mặt thì Diệp Phàm tỏ ra chẳng thèm so đo với hắn làm gì, ngầm tỏ ý cho Thái Tắc Dân trở về xã giải thích,Thái Tắc Dân vừa trở về, đổ hết toàn bộ lỗi cho trưởng phòng Tài chính, nói là Trưởng phòng Mã không giao tiền, hắn đã nhận được phê chuẩn của Chủ tịch Diệp rồi mà vẫn không chịu đưa tiền ra, rồi nói Chủ tịch Diệp cũng rất quan tâm đến chủng loại cây đào đó của nhân dân trong thôn, còn nói đợi sang năm sẽ nghĩ biện pháp hỗ trợ cho dân trong thôn gì gì đó.

Dân chúng trong thôn vừa nghe đã không vui rồi, một vài người lớn tuổi có uy danh dẫn đầu đoàn dân trong thôn xuống hỏi phòng Tài chính. Không hề gây rối, chỉ muốn buộc Trưởng phòng Mã Lâm giao tiền. Bởi lẽ, giống cây đào này đã được gieo trồng rồi, toàn bộ các hộ dân đều trông mong được mấy trăm tệ tiền trợ cấp để đón năm mới.

Hơn nữa cũng muốn mua chút phân bón cho cây đào. Nghe Chủ tịch huyện Diệp nói, năm tới huyện sẽ nghĩ cách bán đào.

Loại đào tự nhiên này đều cho thu hoạch tốt. Chắc phải một, hai tháng nữa ra hoa, đây là thời kỳ quan trọng nhất, nở nhiều hoa thì đương nhiên sẽ cho nhiều quả.

- Hừ, tôi thấy đồng chí Mã Lâm này không thích hợp để đảm đương chức vụ Trưởng phòng Tài chính. Không hề biết một tí phép tắc nào, mặc dù phòng Tài chính là do Đảng ủy chỉ đạo, nhưng đó chỉ là phương hướng chung, chính quyền huyện là do hắn ta trực tiếp chỉ đạo. Đảng quản lý cán bộ, chính quyền quản lý hoạt động cụ thể, việc này đã phân rất rõ ràng.

Phòng Tài Chính không phối hợp thực hiện tốt với dự trù kinh tế của Chủ tịch huyện, vậy thì làm sao có thể làm tốt mảng kinh tế của huyện, làm sao có thể đem lại lợi ích cho toàn thể cán bộ công nhân viên chức và nhân dân…

Minh Ngọc, con là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy có thể đề xuất với đồng chí Chu Phú Đức không?

Tôn Quốc Đống nghiêm mặt lại nói. Thực ra, Tôn Quốc Đống sẽ không tự nhiên mà tỏ vẻ chính nghĩa như vậy, chẳng qua là do ân huệ với Diệp Phàm thôi.

- Dạ vâng thưa ba. Khi trở về con sẽ đề xuất với Bí thư Chu. Quả là lão Mã làm việc quá thể quá, một vị Trưởng phòng Tài chính không nghe lời như vậy, nên suy nghĩ lại việc có nên tiếp tục để ông ta giữ vị trí ấy không.

Tôn Minh Ngọc lén liếc mắt quan sát Diệp Phàm một cái, nói.