Quan Thuật

Chương 829: Nữ phát thanh viên xinh đẹp




Đồng chí Chu Phú Đức cũng không tự nghĩ lại, nếu y nắm hết mọi thứ rồi thì cần Chủ tịch huyện Diệp Phàm làm quái gì nữa? Nói đi nói lại cũng chẳng qua là vì Ma Xuyên quá nghèo nên mới thành ra như vậy.

- Có điều, hình như Chủ tịch huyện Diệp đã nổi giận rồi, nói giọng gầm ghè rằng e là cái ghế trưởng phòng tài chính này của tôi sẽ gây phiền toái.

Mã Thiết Lâm nói ấp a ấp úng.

- Hừ, Ma Xuyên này vẫn nằm trong lòng bàn tay của Chu Phú Đức ta, đảng quản lý cán bộ, bao giờ mới đến lượt hắn đến chỉ chỏ, hoa chân múa tay? Mới động chạm vào một tên Phan mặt rỗ mà cậu đã sợ rồi sao? Ma Xuyên này, trời không sụp thì thôi, trời mà sụp thì còn có Chu Phú Đức tôi ra tay chống đỡ.

Cậu cứ an tâm, có Chu Phú Đức tôi đây, không ai dám làm gì cậu đâu.

Chu Phú Đức hừ một tiếng, gác máy. Nói lẩm bẩm:

- Xem ra hắn ta đứng ngồi không yên rồi, ta đây mới bị thương nhẹ một chút, không ngờ ngay lập tức hắn ta đã nhảy xổ ra, muốn cướp quyền. Tuy nhiên, việc của Hồng Sa Châu còn chưa xử lý xong, bên này trước hết cứ để hắn ta đi vài ngày, đợi mình về rồi sẽ tính sổ với thằng nhãi này, đừng cho rằng cục diện ở Ma Xuyên có thể thay đổi, dám đấu với ta, mày hẵng còn non lắm. Có điều, kinh tế ở Ma Xuyên vẫn phải để hắn ta gánh vác mới được, mình vốn là kẻ đui mù về chuyện làm kinh tế.

Tuy Chu Phú Đức đã nói là từ bỏ quyền lực để cho Diệp Phàm dốc toàn lực làm kinh tế, hứa là phải vượt qua Hồng Sa Châu, nhưng thằng nhãi này vẫn luyến tiếc quyền lực, lời đã nói ra, nhưng quyền lực bên này thì vẫn nắm chặt. Chỉ có Chu Phú Đức đồng ý, mới có thể nắm lấy kinh tế.

- Thế lực của Chu Phú Đức ở Ma Xuyên đã ăn sâu bén rễ, muốn xoay chuyển ngay tức là chuyện không thể. Có điều, không thể việc gì cũng không làm, giống như Mã Thiết Lâm, không nghe người ta khuyên, nếu cứ tiếp tục thế này, nhất định sẽ trở thành vật cản sự phát triển của kinh tế ở Ma Xuyên.

Khoản tiền kếch xù đang bị người khác khống chế, những ngày sắp tới sẽ khó sống đây. Tuy nhiên, trước mắt trong Ban Thường vụ Huyện ủy chỉ có mỗi Phương Viên ủng hộ mình, những người khác đều không rõ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trước tiên phải lôi kéo Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tôn Minh Ngọc, phải nghĩ cách hạ gục Mã Vân Tiền mới được, sau đó mới đến…

Diệp Phàm nghĩ thầm, gọi Xa Hồng Quân đến hỏi:

- Cậu là anh họ của Chủ nhiệm Nông thì ắt phải có họ hàng với Nông Liên Liên phải không?

- Vâng, Nông Liên Liên cũng gọi tôi là anh họ, dĩ nhiên là không phải thân thiết lắm.

Xa Hồng Quân cung kính nói, không hiểu là Chủ tịch Diệp hỏi vậy là có ý gì.

- Không phải nghe nói Nông Liên Liên đang kết giao bằng hữu với Trưởng ban Tôn sao? Tình hình thế nào rồi? Trưởng ban Tôn chắc cũng 26, 27 tuổi rồi, cũng nên lập gia đình thôi.

Diệp Phàm cố ý hỏi, tiện thể ném thuốc lá cho Xa Hồng Quân.

Tuy nhiên, Xa Hồng Quân chỉ châm thuốc cho Diệp Phàm, còn điếu của mình, hắn kẹp sau vành tai. Xem ra rất biết điều, hơn nữa, hắn tiếp xúc với Diệp Phàm chưa được bao lâu, không dám suồng sã.

- Ôi, đáng lẽ là nói chuyện ổn thỏa rồi, không lâu…

Xa Hồng Quân kể hết chuyện rắc rối giữa Tôn Minh Ngọc với gia đình Nông Liên Liên, kể y xì như lời Nông Viện Viện.

- Ồ, Trưởng ban Tôn sốt ruột rồi, Nông gia ở huyện Giang Tân đã đưa ra thông điệp cuối cùng.

Diệp Phàm cố ý thở dài.

- Đúng vậy, tối qua Trưởng ban Tôn lại đến nhà Liên Liên. Nói qua nói lại mãi, lại còn lôi theo cả ông Trưởng ban Đỗ của ban Tuyên giáo đến làm thuyết khách.

Tuy nhiên, cuối cùng vẫn chả có tác dụng gì. Cô em họ Liên Liên của tôi biết chuyện liền khóc, khóc bán sống bán chết. Nhưng Liên Liên rất hiếu thuận với gia đình, nói cô ta hạ quyết tâm đi theo Trưởng ban Minh Ngọc

Có điều, Liên Liên cũng nói, nếu như gia đình cứ một mực ép cô, có chết cô cũng không lấy tên Thái Tử Gia ở huyện Giang Tân kia. Ôi…

Xa Hồng Quân thở dài.

- Chẳng lẽ Trưởng ban Tôn bỏ mặc như vậy?

Diệp Phàm cố ra vẻ kinh ngạc hỏi.

- Chắc chắn là không, Trưởng ban Tôn cũng rất thích cô em họ tôi, tuyệt đối không thể bỏ qua. Sáng nay, bố của Trưởng ban Tôn, trưởng ban Tổ chức cán bộ Địa ủy Tôn Quốc Đống lại tới huyện chúng ta, nhưng không đến Huyện ủy, chắc là đi đến nhà Liên Liên rồi.

Xa Hồng Quân kể hết, chẳng giấu giếm gì Diệp Phàm, nếu Chủ tịch Diệp thích thì cũng đáng nói. Dù sao thì ở Ma Xuyên chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì.

Xa Hồng Quân ngừng lại một chút rồi lại nói tiếp:

- Nghe nói lần này có cô phát thanh viên Giang Đào Hồng của đài truyền hình khu vực mới được điều xuống đây không lâu, cũng đi cùng Trưởng ban Tôn.

Ánh mắt Xa Hồng Quân lộ rõ vẻ mến mộ.

- Cô ta đến làm gì?

Diệp Phàm giật mình, nghĩ đến tác dụng tuyên truyền của đài truyền hình, nếu mà cảnh tu sửa con đường Thiên Xa Sơn bị phát tán, thì ít nhất có thể mang lại tác dụng tuyên truyền rất tốt cho Ma Xuyên. Trước đây khi còn ở thành phố Mặc Hương, Vu Phi Phi ở đài truyền hình thành phố đã giúp ích cho hắn rất nhiều.

- Nghe nói, gần đây, đài truyền hình khu vực đang muốn làm một bộ phim chuyên đề tuyên truyền ca ngợi anh hùng liệt sỹ cách mạng, mà huyện Ma Xuyên của chúng ta trước kia thổ phỉ tung hoàng ác lắm.

Lúc ấy, để tiêu diệt mấy tên thổ phỉ, dân quân giải phóng cũng đã phải hy sinh nặng nề. Họ đã hy sinh xương máu để giải phóng nơi này.

Nếu Chủ tịch Diệp mà đến đó dạo quanh sẽ phát hiện thấy còn rất nhiều vết đạn lưu lại. Đúng lúc Trưởng ban Tôn muốn xuống thì Giang Hồng Đào cũng xuống theo.

Nghe nói cùng đi còn có một đồng chí nữ của Phòng Tuyên truyền địa khu, nói là muốn thu thập, chỉnh lí một số tài liệu, để tiện cho sau này làm bộ phim chuyên đề ca ngợi anh hùng liệt sỹ.

Xa Hồng Quân nói xong, sắc mặt cũng trở nên trang trọng.

- Ma Xuyên của chúng ta đúng là có lịch sử rất lâu đời, nên coi là vùng giải phóng cũ, huyện vùng sâu vùng xa, nên tuyên truyền về nó tốt một chút. Nói qua với Nông Viện Viện, hỏi xem việc của Trưởng ban Tôn làm đến đâu rồi.

Diệp Phàm nói.

- Nếu không thì để tôi trực tiếp đến nhà em họ xem thế nào, tình hình thế nào sẽ báo cáo cụ thể cho anh.

Xa Hồng Quân cảm thấy Diệp Phàm rất quan tâm đến chuyện của Trưởng ban Tôn, nên hắn cũng rất xem trọng việc này.

- Cũng được, có chuyện gì thì gọi điện báo ngay cho tôi.

Diệp Phàm gật gật đầu.

Xa Hồng Quân vừa đi, Diệp Phàm gọi ngay cho Tề Thiên ở Hồng Kông, hỏi:

- Tề Thiên, lần đó tôi đã nói qua với cậu, có thể quyết định việc sắp xếp chức vụ Phó Chủ tịch thị trấn ở tỉnh Giang Đô hay không?

- Việc đó mà còn không giải quyết được thì Tề Thiên em còn làm ăn gì nữa. Chỉ là chức Phó Chủ tịch nhỏ của thị trấn, lại không phải là Chủ tịch huyện. Chủ tịch tỉnh Giang Đô là bác em, ông anh, anh quá xem thường khả năng của thằng em này rồi, em sẽ giúp anh làm Chủ tịch huyện, mà thôi, anh cũng đã là Chủ tịch huyện rồi, ha ha…

Nghe giọng có vẻ như thằng ranh này đang dương dương tự đắc, chợt hắn hỏi:

- Tên khốn Aoi tới khảo sát thế nào rồi?

- Được, có thể quyết định là tốt rồi. Gần đây chắc là có việc phải làm, hay là cậu về đây, chúng ta cùng gặp nhau một chút.

Diệp Phàm ra vẻ cười nói.

- Không cần trở về, hơn nữa gần đây em cũng bận, chắc phải đến cuối năm mới có thể quay về. Một Phó chủ tịch thị trấn nhỏ bé. Thời gian trước đại ca nói với em, em mới chú ý đến.

Về sau, lại có một lần em gọi điện cho bác, lúc ấy thư ký Trịnh nghe máy, em liền nhân cơ hội ba hoa với thư ký Trịnh một lúc.

Hắn nói cái kia đơn giản, lúc nào quyết định thì gọi điện cho hắn, không cần bác em phải ra mặt, hắn ta gọi thẳng cho Bí thư Huyện ủy huyện Giang Tân Lưu Thủy Hòa, vậy là xong. Thêm một Phó Chủ tịch thị trấn chỉ là một việc cỏn con, chẳng có gì khó cả.

Tề Thiên nói thẳng, hồn nhiên như chẳng có gì quan trọng.

- Được, chắc chỉ vài ngày nữa thôi.

Diệp Phàm cười nói.

- Được, đến lúc đó gọi điện cho em.

Tề Thiên cười nói, lại hỏi chuyện của Aoi, Diệp Phàm đành kể hết một lượt sụ việc cho hắn nghe, thằng nhãi này liền chửi:

- Cái thằng quỷ Aoi này không còn là người nữa rồi, chuyện tồi tệ như vậy mà hắn cũng làm được.

- Không sao, mấy ngày nữa hắn ta sẽ trở về, để xem hắn ta có thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của tôi không. Chẳng qua là muốn nhân dịp này đến để đòi hỏi một số điều kiện có lợi ho mình, có ý đi lướt một vòng Hồng Sa Châu. Những người làm ăn buôn bán, đều là những người rất sắc bén, có thể mất công một chút nhưng quyết không thể cẩu thả.

Diệp Phàm cười nói vô cùng tự tin.

- Xem ra những ngày tháng đại ca sống ở Ma Xuyên này thật không hề dễ dàng đây.

Rõ ràng trong giọng nói của Tề Thiên có chút gì đấy lấy làm vui mừng khi thấy người khác gặp chuyện không hay.

- Cái cậu này, đại ca rơi vào cảnh khó khăn mà cậu còn đắc ý được sao? Có phải là muốn gây sự không? Nếu không thì cậu mau mang mấy triệu tới trợ giúp anh gấp.

Diệp Phàm hắng giọng cười nói.

- Khoan đã ông anh, em đã phải tốn biết bao sức lực mới có thể điều động Aoi đến được. Về phần tiền mặt, khà khà, tin chắc rằng ông anh sẽ có cách, trước đây ở Lâm Tuyền mấy chục triệu còn được, bây giờ đến Ma Xuyên rồi, mấy chục triệu không phải là việc cỏn con sao? Tiểu đệ hiện đang ở Hồng Kông, thì có thể đưa cho anh khoản tiền gì? Vậy em đưa toàn bộ tiền lương cho anh thì cũng chả được mấy đồng.

Tề Thiên cười nói xong liền gác máy, không để Diệp Phàm tiếp tục dông dài nữa.

- Thằng ranh cậu…

Trong viện vang lên tiếng gầm đầy phẫn nộ của Diệp Phàm, chỉ tiếc là Tề Thiên đã sớm gác máy.

- Ôi, đối xử với nhau như vậy đấy, thật là mệt nhọc!

Diệp Phàm thở dài, uể oải cởi cái thắt lưng ra, mở mồm ngáp một cái phải đến một phút, đặt người ngồi xuống ghế.

- Làm heo không mệt, đáng tiếc, chỉ có mấy tháng dễ sống.

Hắn vừa đặt người xuống, không ngờ từ đâu vang đến giọng châm chọc lạnh lùng. Hơn nữa lại là giọng nữ.

Diệp Phàm vô cùng sửng sốt, thầm nhủ, trong thị trấn Ma Xuyên này, Chu Phú Đức đang nằm viện, còn có ai dám nói với ta những lời như thế, hơn nữa lại là nữ. Đôi mắt hắn dán vào cửa.

Cái bóng thấp thoáng từ đằng xa, không lâu sau, một phụ nữ mặc áo gió trắng giống như thiên sứ xuất hiện. Chân cô nàng đi một đôi tất trắng làm đôi giày màu hồng nổi bật lên, thật là tươi mới, đẹp đẽ vô cùng, khuôn mặt trái xoan trẻ trung nõn nà. Trên đầu nổi lên một búi tóc đen nhánh, có mấy sợi tóc rủ xuống ở hai bên mai, càng khiến người ta rung động trước cô nàng, như một quả đào tươi ngon chín mọng khiến cho người khác phải thèm nhỏ dãi.

Chỉ có điều, lúc này cô gái lộ rõ vẻ mặt đầy kiêu ngạo và khinh thường, thậm chí, đôi mắt tinh tường và thuật xem tướng của Diệp Phàm cũng được phát huy hết, phát hiện thấy trong mắt cô ta ẩn giấu một nỗi uất hận đầy phức tạp.

" Kỳ lạ, mình nằm ở đây, chọc giận gì cô ta, sao lại hận mình, thật là quái gở!" Trong lòng Diệp Phàm thầm nghĩ, có chút gì đó mơ hồ khó hiểu, miệng thì không nói thành lời, vẫn giữ nguyên như vậy, nằm ì trên cái ghế trúc, hai mắt nhìn một cách lờ đờ, hướng nhìn vào cô ta.

Hơn nữa, hắn ta còn cố ý, ánh mắt của hắn ta giống như là đang thưởng thức, hoặc như đang đánh giá hàng hóa vậy, ánh mắt dò xét lướt khắp người cô ta, từ mặt đến cổ, rồi từ cổ xuống ngực, từ ngực xuống eo, rồi xuống đến vùng bụng, rồi thẳng xuống chân.

- Hứ, đây là cách Chủ tịch huyện Diệp tỏ ra tôn trọng phụ nữ à?

Dường như cô ta có chút phẫn nộ, lườm Chủ tịch huyện một cách hung hăng đầy khinh bỉ, chất vấn.

- Ha ha, tôi nằm ở nhà tôi, rảnh rỗi ngắm trời ngắm đất, việc này không hề phạm pháp, lại càng không đụng chạm gì đến cô cả.

Nếu là ở nhà mình, ánh mắt dò xét cũng là bình thường. Giả dụ như là đang ở phòng của cô, cô cởi trần cũng chả ai có thể nói cô thiếu lễ phép, mất mặt…

Cô nương, cô vô tình bước vào đây, tiếng đầu tiên cô nói là làm heo, rốt cuộc ai thiếu tôn trọng ai đây? Thiên hạ tự biết phải trái!

Diệp Phàm vẫn chưa đứng lên, thản nhiên nói, tự nhiên cứ như không hề có sự xuất hiện của cô gái bên cạnh.

- Lưu manh ông mới cởi hết

Cô gái tức giận, miệng hầm hừ tức tối, lộ rõ vẻ khinh miệt.

- Lưu manh? Vừa hay, ngược lại cũng chẳng khác là mấy. Tự ý xâm phạm nhà người khác là phạm pháp, tôi chưa nói ra thì cô đã nói rồi, thật buồn cười, cuộc đời có việc buồn cười thế này ư? Ôi… ai đó thường nói, trong thiên hạ, phụ nữ là loại khó bao, chẳng lẽ vị nhân sĩ vĩ đại này lại nói đúng rồi sao?

Diệp Phàm vẫn còn ra vẻ coi thường.

- Ông mới là kẻ ti tiện!

Cô gái gầm lên.

- Ti tiện hay không mấu chốt là ở chỗ bụng dạ cô thế nào? Làm như vậy mà không thấy hổ thẹn, người khác cho rằng cô là tiểu nhân ti tiện, vậy thì thế nào?

Diệp Phàm nhướn mày lên, cười tủm tỉm.

- Chủ tịch huyện Diệp thật đúng là kẻ miệng lưỡi sắc nhọn, tiểu nữ nói không lại ông, tôi muốn hỏi, đây có phải là nơi trước đây Chủ tịch huyện Giang ở?

Cô gái lạnh lùng hỏi.

- Cô là ai? Tại sao tôi phải nói cho cô?

Diệp Phàm giật mình, cảm thấy cô gái này có chút kỳ lạ, thầm nghĩ: "Con mẹ nó, nếu như buổi tối mà gặp phải loại phụ nữ thế này còn tưởng là gặp phải hồn ma của Tiểu Thiến (nhân vật trong phim Thiện nữ u hồn) ấy chứ, dáng vẻ của con người nửa ma nửa quỷ này cũng không tồi."

- Giang Đào Hồng.

Ả ta rít qua kẽ răng ba chữ.

- Cô cũng họ Giang?

Diệp Phàm cố ý hỏi, dĩ nhiên là muốn thăm dò ả ta.

- Đừng hiểu nhầm, tôi là phát thanh viên của đài truyền hình khu vực, đến để phỏng vấn cho bộ phim phóng sự chuyên đề. Đối tượng trọng tâm mà chúng tôi tiến hành phỏng vấn lần này là về khu nhà của Mã gia. Nghe nói trước đây Mã Vũ Đồng, em gái của Mã Hồ Tử sống trong khu nhà này phải không? Lúc ấy, quân giải phóng đã trải qua trận chiến quyết liệt.

Giang Đào Hồng giải thích rõ ràng, ý là để Diệp Phàm đừng hiểu nhầm, cô ta và Chủ tịch huyện Giang không hề có bất kỳ quan hệ gì.

Cô ta làm như vậy là để thu hút sự chú ý của Diệp Phàm, thầm nghĩ: " Cô gái này chắn hẳn phải có chút ít quan hệ gì đó với Chủ tịch Giang, nếu không thì khó mà giải thích được sụ uất hận ẩn sâu trong ánh mắt của cô ta. Huống hồ, sao cô ta phải giải thích cặn kẽ như vậy, giấu đầu hở đuôi. Tuy nhiên, chắc là không thể, nếu mà có quan hệ thật thì Xa Hồng Quân đã nói với mình rồi, lẽ nào Xa Hồng Quân không biết thiên kim tiểu thư của Chủ tịch huyện tiền nhiệm Giang? Chắc là mình hơi ảo tưởng thôi."

- Mời cô Giang ngồi.

Diệp Phàm kìm chế bản thân để diễn kịch, kéo một cái ghế ra, cười nói:

- Nói thật, tôi cũng vừa mới đến Ma Xuyên, vẫn còn chưa quen với khu nhà của Mã gia này. Nếu cô Giang muốn tìm hiểu rõ hơn, tôi có thể bố trí một đồng chí quản lý hồ sơ huyện giới thiệu với cô.

- Tốt quá.

Giang Đào Hồng nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Diệp Phàm đứng lên đi pha trà.

- Chủ tịch Diệp, ông ở đây một mình ử?

Giọng Giang Đào Hồng ấm áp hơn một chút, hỏi.

- Đúng vậy, cũng muốn kêu vài người đến ở cùng, có điều, mọi người đều nói ở đây có ám khí, không dám đến, ha ha…

Diệp Phàm vừa mở túi trà vừa cố ý nói.

- Ám khí, có phải là cái chết của Chủ tịch huyện Giang, việc này thì có liên quan gì?

Giang Đào Hồng nói mặt không sắc, hỏi.

- Đúng vậy, người chết và heo thì có gì là khác nhau đâu, trên đời này làm gì có chuyện ma quỷ.

Diệp Phàm còn cố ý thêm nếm vào, chỉ trong chốc lát lại thu hoạch được cái mới, phát hiện ra khi mình nhắc đến chữ "heo", mí mắt của Giang Đào Hồng lại giật một cái, hình như có chút gì đó không vừa ý.

- Đúng vậy, quỷ thần gì gì đó ai mà tin được nhỉ?

Giang Đào Hồng thản nhiên nói.

- Vì vậy, việc Chủ tịch Giang thắt cổ chết, linh hồn của ông ta đã tiêu tan rồi, người đã mất rồi, không thể quay lại được, có gì mà người ta phải hoảng sợ, cô nói có phải không hả phóng viên Giang?

Diệp Phàm ra vẻ vô cùng tự nhiên, tiếp tục kích thích Giang Đào Hồng.

- Ừ!

Giang Đào Hồng "ừ" một tiếng rồi quay mặt đi, như thể trong mắt có hạt bụi bay vào, dụi dụi một chút. Tuy nhiên, Diệp Phàm thấy trong hốc mắt cô gái hình như còn ngân ngấn nước.

- Ôi, Chủ tịch Giang thật đáng tiếc, vẫn đang khỏe như vậy mà đã sớm ra đi, nghe nói là không chịu nổi áp lực công việc nên thắt cổ tự tử. Cũng có người nói là tham ô nhận hối lội, còn có người nói là do hám của lạ gì gì đó, giá mà ông ấy kiên cường hơn một chút, thanh sạch hơn một chút, đứng đắn hơn một chút thì tốt rồi, ông ấy không thể yếu đuối như vậy.

Diệp Phàm vừa nói tới đây thì bị giọng nói rất mất lịch sự của Giang Đào Hồng "ai nói vậy" chặn ngay họng lại.

Thấy Diệp Phàm hơi ngạc nhiên nhìn mình, Giang Đào Hồng lập tĩnh bình tĩnh lại, nói:

- Thất lễ quá, tôi cảm thấy người đó chịu áp lực quá lớn, chắc cũng không muôn tự sát, huống hồ ông Giang còn là Chủ tịch của một huyện, có thể ngồi ở vị trí đó, ý chí của người ấy cũng phải vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa, Chủ tịch Giang không phải hạng người tham ô nhận hối lộ, ở huyện Ma Xuyên này, dang tiếng của ông ta tương đối tốt. Còn nếu nói là ông ta hám của lạ, điều này càng không thể, Chủ tịch Giang là người đứng đắn, biết đối nhân xử thế.

- Vậy sao? Sao cô lại hiểu rõ như vậy? Tuy nhiên, nghe nói là phóng viên Giang đi cùng Trưởng ban Tôn, cô không đi cùng họ sao?

Diệp Phàm chuyển ngay chủ đề, trong bụng cũng đã có tính toán, cũng không muốn kích động cô nàng đáng thương này. Tuy nhiên, lúc này cũng đã có chút nghi ngờ.

- Ồ, bọn họ đi sang bờ sông bên kia rồi, tôi có chút hứng thú với khu nhà của Mã gia nên mới chuyển hướng đi sang đây, chắc họ cũng sắp đến đây rồi.

Giang Đào Hồng nói, liếc mắt sang xem thái độ Diệp Phàm thế nào, nói tiếp:

- Chủ tịch Diệp, có thể cho phép tôi đi tham quan trong nhà một chút được không? Nếu cần phải làm chuyên đề, nói không chừng sau này còn phải chụp cả ảnh nữa, bây giờ cứ đi xem để chuẩn bị trước.

- Được, để tôi đưa cô đi một vòng. Có thể dẫn phát thanh viên xinh đẹp của đài truyền hình khu vực đi dạo một vòng là niềm vinh hạnh của tôi.

Diệp Phàm cố tỏ vẻ vô cùng hãnh diện, đưa Giang Đào Hồng đi dạo một vòng quang khu nhà.

Lúc đi vào gian phòng mà Chủ tịch Giang thắt cổ, Giang Đào Hồng đưa tay ra sờ sờ, gõ gõ đập đập vào, miệng còn cố ý tỏ ra tán thưởng căn phòng đủ mọi mặt, nào là được thiết kế tinh xảo, còn chỉ ra là nó được áp dụng nghệ thuật cổ xưa… Tuy Diệp Phàm luôn miệng trò chuyện cùng, nhưng đôi mắt vẫn không ngừng quan sát Giang Đào Hồng.

- Có người nói Chủ tịch Giang bị người ta mưu sát, tôi cho rằng việc này chỉ là nói lung tung, tôi có một người anh em trước đây làm ở phòng điều tra của Bộ Công an, đã thành lập một tổ xuống điều tra vụ án này.

Cuối cùng cũng không phát hiện ra điều gì. Ôi… người trong Giang gia cũng thật là, rỗi hơi không có việc gì lại gây chuyện, người chết thì cũng đã chết rồi, còn gây sức ép cho nhân dân Ma Xuyên, phiền phức!

Diệp Phàm vừa nói tới đây, loáng thoáng phát hiện ra tay của Giang Đào Hồng đang sờ vào chỗ bức khảm hoa trên giường, ra sức chạm vào một ô khắc hoa trong bức khắc hoa trên giường, hơn nữa còn run lên một cách đáng sợ.