Diệp Phàm đi bệnh viện thăm Bí thư Chu.
- Chủ tịch huyện Diệp, chuyện của Ma Xuyên giao cả cho cậu. Cái khác tôi không nói, trước mắt cần khẩn trương tu sửa cho xong con đường núi Thiên Xa, bằng không, khách đến huyện sẽ bị dọa chạy hết. Quách Tân Bình, bố mày sẽ không để cho mày yên. Nói gì cũng phải tranh thủ, Chủ tịch huyện Diệp, kinh tế vẫn quan trọng, chúng ta phải đuổi kịp và vượt qua Hồng Sa Châu mới được. Không dẫm nát Hồng Sa Châu dưới chân, ông đây có chết cũng không nhắm mắt.
Chu Phú Đức xem ra rất giận, không ngại tuôn ra lời thô tục.
- Bí thư Chu, phỏng chừng lần trước khi tôi lên cục Giao thông địa khu xin cấp tiền mà không được chắc do Quách Tân Bình kia ở giữa phá rối.
Nghe nói y có thân thích ở sở Giao thông tỉnh đảm nhiệm chức trưởng phòng tài vụ. Lần này tôi đi cục Giao thông địa khu, cầu ông nội khấn bà nội, may mắn là cục trưởng Ngô kia còn dùng được, cho được mấy trăm ngàn.
Xem ra Hồng Sa Châu đã bắt đầu động thủ với huyện Ma Xuyên. Chúng ta cũng không nên bị động mãi, y chơi ngầm thì chúng ta cũng đốt chút lửa cho bọn chúng nếm thử mới đúng.
Diệp Phàm nhỏ giọng nói.
- Hừ khẳng định là Quách Tân Bình phá rối. Lý Chiêm Cường sắp về hưu, phỏng chừng sẽ không dính dáng vào. Nếu phải chơi, chúng ta theo chúng chơi tới cùng, tôi không tin không chơi lại huyện của chúng.
Chu Phú Đức mặt âm trầm, tay bị thương đặt lên trên giường bệnh.
- Ừ về sau chúng ta chú ý chút là được, phải đề phòng Hồng Sa Châu một chút. Lần này chuyện cũng rất kỳ quái, huyện chúng ta khẳng định có người đem khách Nhật Bản báo cho Hồng Sa Châu Quách Tân Bình, hơn nữa tin tức rất nhanh. Phỏng chừng tôi vừa biết thì bên kia Quách Tân Bình cũng đã biết, bằng không, bọn họ sao chuẩn bị đầy đủ như thế. Nghe nói còn có vài thiếu nữ người dân tộc đứng trong rừng trúc, mặc trang phục truyền thống khiêu vũ. Cho nên Aoi mới quyết định đến xem.
Diệp Phàm mặt nhăn lại, nghiêm mặt nói.
- Mẹ nó, đáng xấu hổ cho dân Hán gian, quân bán nước.
Chu Phú Đức mắng. Diệp Phàm trong lòng rất muốn cười, hai huyện tranh chấp chút chuyện rách, từ miệng Chu Phú Đức không ngờ toát ra câu 'Quân bán nước'.
- Tra ra mọi thứ, tóm được tên này, mố mày nhất định lột da làm trống cho chó ăn.
Chu Phú Đức ở trong phòng bệnh nói mà như rống, tới mức y tá phải đẩy cửa đi vào kiểm tra, sợ đã xảy ra chuyện gì khẩn cấp bên trong.
Diệp Phàm mới vừa đi khỏi, Chu Phú Đức cầm điện thoại gọi cho ai đó.
- Chủ tịch Địa khu Vương, thằng ranh Quách Tân Bình này cũng quá lắm. Không ngờ dàm hớt tay trên khách của Ma Xuyên chúng tôi, lần này tốt rồi, kêu chúng tôi làm thế nào?
- Lão Chu, anh lần này xử lý sự tình cũng quá kích động rồi, không ổn tí nào.
Chủ tịch Địa khu Vương Triều Trung nhẹ nhàng thở dài một hơi, Chu Phú Đức đi theo y đã nhiều năm, hai người quan hệ khá tốt.
- Tôi biết là mình có kích động một chút, tuy nhiên, nói thế nào thì Quách Tân Bình cũng không nên như vậy làm. Hắn bất nhân thì tôi bất nghĩa, giận chết điếng cả người.
Chu Phú Đức cảm thấy trong lòng đang bị đè nén, trên người bị thương nhưng lại không có cảm giác đau, vì trong lòng khó chịu, không phun ra những lời như vậy sẽ không vui.
- Đây là cạnh tranh tàn khốc chốn thương trường, lão Chu, anh chỉ nhìn thấy tranh đấu hắc ám chốn quan trường, rất ít cảm nhận được sự cạnh tranh tàn khốc của thương trường.
Kỳ thật, thương trường với quan trường sự cạnh tranh khốc liệt không khác gì nhau, có khi vì ích lợi của công ty mình, bọn họ cái gì mà không làm được.
Lấy Ma Xuyên của các anh cùng Hồng Sa Châu mà nói, đồng chí Diệp Phàm ở lễ nhậm chức phát đại ngôn trong hai năm sẽ giúp huyện mình đuổi kịp và vượt qua Hồng Sa Châu.
Còn Hồng Sa Châu, tất nhiên không muốn bị các anh hạ bệ, bọn họ đương nhiên phải phản kích. Từ việc bọn họ lôi kéo khách người Nhật Bản là có thể nhìn ra, việc này có sự cạnh tranh rất kịch liệt.
Cái này, thuộc loại cạnh tranh bình thường, chỉ là do Ma Xuyên các anh phản ứng quá chậm. Có lẽ do đồng chí Diệp Phàm có chút tham công. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nếu sớm đem việc này báo cho địa khu, do phòng Xúc tiến đầu tư địa khu ra mặt tiếp đãi khách Nhật Bản là Aoi, thì không gì phiền toái khó giải quyết cả.
Vương Triều Trung cũng không biết mang tâm tư gì, đánh ngược một trận, hướng sự chú ý của Chu Phú Đức lên Diệp Phàm.
"Hừ báo cáo địa khu, chúng mày không phải là Hồng Sa Châu thứ hai mới là lạ? Phòng Xúc tiến đầu tư địa khu đã biết là có khách đến Ma Xuyên, các anh tự mình lôi đi còn chê ít. Xem ra Chủ tịch Địa khu Vương trong lòng hơi thiên hướng về Hồng Sa Châu..."
Chu Phú Đức thích nói lời thô tục, cũng không có nghĩa là y ngu ngốc, ngược lại hoàn toàn tương phản, y không ngu, từ trong lời nói của Chủ tịch Địa khu Vương cũng nghe ra một chút, trong lòng âm thầm khinh bỉ.
Miệng căm giận nói:
- Chủ tịch Địa khu Vương, Quách Tân Bình người này quá đáng không riêng gì việc này không thôi, hình như nghe nói y còn đến cục Giao thông địa khu động tay động chân vào.
- Có việc này? Hẳn là không có khả năng đâu, các anh đều là huynh đệ cả, cạnh tranh cùng tiến là bình thường, sao có thể ở sau lưng phóng dao chứ?
Lão Chu, những chuyện không căn cứ này anh đừng dễ tin.
Chủ tịch Địa khu Vương miệng hiên ngang lẫm liệt, trong lòng thì kinh hãi, âm thầm suy nghĩ nói: Quái, lần trước lão Ngô ở cục Giao thông nói là Quách Tân Bình tìm y, điều kiện là gã đi sở Giao thông tỉnh xin một khoản tiền, đổi lấy việc cục Giao thông địa khu trong hai năm không cấp cho huyện Ma Xuyên một phân tiền kinh phí sửa đường nào.
Việc này sao lọt vào tai Chu Phú Đức, Ngô Bạch Khai tuyệt sẽ không đem những việc thế này truyền ra, khác nào tự mình đánh vào mặt mình, về Quách Tân Bình, lại càng không, việc này thật đúng là quỷ dị. Chẳng lẽ cục Giao thông có quỷ..."
- Ai nói không chứ, Chủ tịch Địa khu Vương, anh hãy nghe tôi nói. Mấy ngày hôm trước tôi đến cục Giao thông địa khu đòi tiền, kết quả cục trưởng Ngô nói là toàn bộ kinh phí của năm nay cục Giao thông địa khu đã dồn cả cho quốc lộ La Thủy, một phân tiền cũng không có.
Hơn nữa còn nói, đây là phương hướng lớn gì đó của lãnh đạo địa khu. Sau đó tôi lại đi tìm Phó chủ tịch Địa khu Tra, y cũng nói như vậy. Tôi còn tưởng thật, cho nên liền trở về huyện.
May mắn là anh sau đó rút ra 300 ngàn từ quỹ của Chủ tịch Địa khu cho tôi, bằng không, tôi không biết nhét cái mặt già nua này vào chỗ nào.
Dù sao Chủ tịch huyện Diệp gần đây có mang về năm chiếc xe cảnh sát từ tay cục trưởng Lâm của cục công an, năm chiếc đó cũng phải mất cả triệu mới có thể mua được.
Hơn nữa, lần trước Chủ tịch huyện Diệp đề nghị trước tết phải đại tu quốc lộ Thiên Tường, tôi cũng tỏ thái độ ủng hộ.
Ở huyện mỗi ủy viên thường vụ bỏ ra một trăm ngàn, tôi bỏ 300 ngàn. Sau đó Thiết Đông của thị trấn Thanh Sơn nói bỏ ra 200 ngàn, Chủ tịch huyện Diệp cũng há mồm nói bỏ thêm 250 ngàn.
Bí thư Trang không phải cho Diệp Phàm 300 ngàn phí thuốc nổ sao, cho nên, tôi cảm thấy việc này rất mất mặt. May mà Chủ tịch Địa khu Vương anh còn cho tôi vớt vát lại được chút mặt mũi.
Tuy nhiên, hôm nay Chủ tịch huyện Diệp lại đến chỗ lão Ngô, lão Vương cho 600 ngàn. Cho nên, tôi mới biết được lão Ngô lần trước nói gạt tôi, sau đó đi nghe ngóng thêm từ địa phương khác, mới biết được hoá ra là Hồng Sa Châu Quách Tân Bình ở giữa giở trò.
Thằng ranh này không ra gì cả, vừa rồi Chủ tịch Địa khu Vương anh cũng đã nói, Ma Xuyên và Hồng Sa Châu đều là huynh đệ tốt, cạnh tranh cùng tiến là bình thường.
Nhưng Quách Tân Bình ở sau lưng giành mất khách của chúng tôi, phía trước lại hạ độc thủ ngăn không cho chúng tôi xin được kinh phí từ cục Giao thông địa khu.
Thế này thì Chu Phú Đức tôi tuyệt đối không nhịn được, xin Chủ tịch Địa khu Vương ủng hộ công việc của tôi một chút, có thể từ nhiều phương diện rút ra chút khoản tiền ủng hộ huyện Ma Xuyên, tôi nhất định phải trợ giúp Diệp Phàm vượt qua Hồng Sa Châu. Đây không phải trò chơi, tên Quách Tân Bình này.
Chu Phú Đức tức giận không ngừng, thiếu chút nữa la lớn lên.
Xem ra Chu Phú Đức tính tình bướng bỉnh đã bị người bên Hồng Sa Châu chọc cho kích phát rồi, khơi dậy sức mạnh trong y, phải cùng Hồng Sa Châu so tài một phen.
Với mình mà nói đây cũng không phải là một chuyện tốt, cái mình cần chính là Chu Phú Đức mày chẳng những không giúp Diệp Phàm, hơn nữa còn phải làm chệch hướng quật khởi và phát triển của hắn.
Sự kiện hai huyện quần ẩu lần này khiến gặp phải phiền toái mới rồi. Việc này mình lại không thể ở bên ngoài bày rõ cho lão Chu ngơ ngẩn này được, mày giúp Diệp Phàm, chính là giúp Trang Thế Thành.
Vương Triều Trung mình và Trang Thế Thành lại như nước với lửa. Sao có thể để thằng ranh mà gã đưa từ Mặc Hương tới làm loạn cho được, Vương Triều Trung mình còn ngồi đây làm cái quái gì?
Lão Chu ơi lão Chu, lại cho ông một lần cơ hội... Vương Triều Trung trong lòng âm u nghĩ, miệng thì khuyên nhủ:
- Lão Chu, đem tầm mắt nhìn xa chút đi. Ma Xuyên chỉ là cái địa phương nhỏ, không đáng để vì một chút việc nhỏ mà khiến mình tức giận.
Diệp Phàm muốn vác đá cứ cho hắn vác là được, hắn có thể làm ra thành tích thì hắn hưởng. Lần này địa khu cùng hắn ký cam kết, nếu trong hai năm có thể vượt qua Hồng Sa Châu, thành tích kia không nhỏ. Lão Chu, anh ngàn vạn lần đừng may áo cho người khác.
Vương Triều Trung mịt mờ nhắc nhở Chu Phú Đức.
"Lời của Chủ tịch Địa khu Vương thực hơi khó hiểu, y là Chủ tịch Địa khu, đảm nhiệm sự phát triển của toàn bộ kinh tế của địa khu.
Nhưng sao từ giọng điệu của y, mình có cảm giác giống như y không hy vọng Ma Xuyên được quật khởi, không hy vọng Diệp Phàm thật sự làm ra thành tích đuổi kịp và vượt qua Hồng Sa Châu.