Quan Thuật

Chương 799: Công trình cởi bỏ mũ (2)




Thường khi gặp phải tình huống này, ai cũng không muốn lui. Như vậy cứ thế cầm lái mà tiến lên phía trước, trên thực tế xe không được mấy chiếc, nhưng kẹt xe thì khá nghiêm trọng.

Điều này, cũng là một trong những cửa ải khó khăn khiến cho hàng hóa của Ma Xuyên chúng ta không thể thuận lợi vận chuyển ra bên ngoài.

Diệp Phàm cũng nói ra cái nhìn của chính mình đối với Thiên Tường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Chủ tịch huyện Diệp nói sao dễ nghe, tôi đây muốn hỏi một chút, anh có thủ đoạn bịp bợm gì để có thể sử dụng tre trúc của xã Kháo Sơn Truân Tử gọi tới Kim Phượng Hoàng? Mồm mép thì ai không biết nói, kéo khách tới thiết lập nhà máy mới đúng là vàng thật bạc thật, hừ.

tiếng hừ lạnh này không ngờ từ cạnh cửa truyền đến, tất nhiên là Mã Vân Tiền sau khi băng bó xong đã quay về phòng họp đúng lúc.

Thằng nhãi này kỳ thật đã sớm nhẹ nhàng đẩy cửa đứng nghe từ nãy giờ, lần này dường như bắt được điểm yếu của Diệp Phàm, cho nên, đột ngột tiến vào há mồm nói, khiến cho các ủy viên thường vụ khác nhíu mày, cảm thấy thằng nhãi này đúng là làm mất thể diện của ủy viên thường vụ quá.

- Ha hả, Chủ nhiệm Mã hỏi rất chính xác. Biện pháp không phải không có, chỉ xem các vị ngồi đây có ủng hộ không thôi.

Diệp Phàm sau khi nói xong quét nhìn mọi người một lượt.

- Trước tiên hãy nói tính toán của anh ra đi.

Vi Bất Lý lên tiếng, gã sẽ không mắc mưu, nóng máu mà hứa hẹn lung tung.

- Tôi đã liên hệ được một người khách Nhật Bản, nghe nói nơi này chúng ta có rất nhiều tre trúc, một tuần sau sẽ đến xã Kháo Sơn Truân Tử chúng ta xem xét.

Có thể giữ chân khác được hay không vậy thì phải dùng thực lực nói chuyện. Phỏng chừng nguyên vật liệu hẳn là không có vấn đề gì, vấn đề lớn còn lại nằm ở núi Thiên Xa và con lộ xã Kháo Sơn Truân Tử.

Mấy ngày hôm trước tôi đã dặn dò bí thư và Chủ tịch xã này rồi, tính tích cực của bọn họ cũng rất cao. Nghe nói ngày hôm sau đã cho phát động, tự lực cánh sinh, sửa đường rồi.

Đương nhiên, cũng chỉ có thể nói là chắp vá một chút ở mặt đường, đổ chút đá vụn lắp bằng mà thôi. Mà con lộ núi Thiên Xa đó vẫn là mấu chốt nhưng chúng ta còn chưa bắt đầu.

Cho nên, tôi hy vọng các ủy viên thường vụ có mặt đều ủng hộ công tác của tôi, đầu tiên phải sửa xong mặt lộ, giờ cũng gần tết rồi, chúng ta phải tranh thủ sửa chữa mở rộng mặt đường.

Diệp Phàm vẻ mặt ngưng trọng, nói.

- Sửa chữa một chút là chuyện làm được, mở rộng thì phiền toái đây. Mấy ngày hôm trước tôi đến địa khu, chạy một vòng xa lơ xa lắc, cục trưởng Ngô cục Giao thông địa khu nói là năm nay kinh phí toàn bộ đã dồn cả vào con lộ từ La Châu đến Thủy Châu rồi, cho nên, năm nay huyện chúng ta trên cơ bản phải dựa vào chính mình thôi. Nhưng, thật ra Bí thư Trang có cấp cho huyện chúng ta 300 ngàn, là kinh phí mua thuốc nổ nên có thể dùng tạm, chỉ có điều, chỉ chút thuốc nổ đó thì nổ tung được bao nhiêu?

Chu Phú Đức trầm mặt nói.

- Bí thư Trang không thể cấp thêm chút nữa sao?

Trưởng ban chỉ huy Quân sự huyện Tề Quy Vân thốt lên hỏi.

- Cấp nhiều hơn, nói thật với mọi người, 300 ngàn tiền mua thuốc nổ này là do Bí thư Trang người ta nể nang Chủ tịch huyện Diệp mới cấp, là rút riêng từ quỹ bí thư ra, không dễ dàng gì.

Chu Phú Đức cũng không biết tâm tư nghĩ gì, không ngờ lại mịt mờ tâng bốc Diệp Phàm một hồi.

Vài ủy viên thường vụ nghe y vừa nói như vậy, lập tức ánh mắt lại mịt mờ nhìn Diệp Phàm quét qua vài cái, trong lòng đều đang nói thầm: Chẳng lẽ Chủ tịch huyện Diệp thật đúng là thân tín của Bí thư Trang? Bằng không, sao phải rút kinh phí từ trong quỹ bí thư ra."

Kỳ thật, mỗi huyện đều có quỹ Chủ tịch huyện và quỹ bí thư, khoản tiền này bề ngoài nói là do Bí thư Chủ tịch huyện chi phối, dùng cứu cấp cho địa phương.

Trên thực tế ở các nơi, Bí thư Chủ tịch huyện toàn bộ đều đem quỹ do quốc gia thiết lập này biến thành hầu bao riêng.

Tiêu phí phỏng chừng đại bộ phận đều dùng cho việc tư, sống phóng túng, chi vô lối. Trên thực tế biến thành quỹ đen cá nhân, chỉ khác ở chỗ quỹ đen có phê chuẩn thôi.

Y như thế, địa khu và tỉnh đều có.

Bí thư Trang đồng ý rút tiền ra từ quỹ của mình, việc này nếu là thật thì đích xác có thể thấy được y và Chủ tịch huyện Diệp quan hệ khá thân. Tất nhiên, những người như Mã Vân Tiền, Vi Bất Lý trong mắt tất lộ ra sự đố kị.

- Chúng tôi cũng muốn tu sửa con đường kia, tuy nhiên, không có tiền cũng chỉ là không tưởng, ôi...

Phó chủ tịch thường trực huyện Phương Hồng Quốc cũng thở dài.

Kỳ thật làm Phó chủ tịch thường trực huyện của một huyện nghèo, ngày tháng cũng không dễ sống, mắt thấy khi đến địa khu họp, người ta các Phó chủ tịch thường trực huyện khác tiêu tiền thẳng tay, bản thân mình thì chi tiêu dè xẻn, vào tiệm ăn cũng luôn phải đắn đo, Phương Hồng Quốc không buồn bực mới là lạ.

- Phòng Tài chính huyện một đồng cũng không chi? Một chút so với không có cũng vẫn tốt.

Đỗ Tiểu Lan bộ trưởng Ban Tuyên giáo đột nhiên phát biểu một câu.

- Trưởng ban Đỗ, phòng Tài chính huyện của chúng ta vốn là cái vỏ rỗng không, hiện tại ấy à ha hả, phỏng chừng còn phải gánh thêm khoản nợ lớn, các vị về sau đừng hy vọng có thể xin được khoản chi nào từ phòng tài chính huyện.

Mã Vân Tiền đột nhiên mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, cười rạng rỡ. Vui vẻ vì người khác gặp họa.

Diệp Phàm hận không thể tiến lên tát cho lão tiểu tử một cái tát tai, Phương Viên kỳ thật cũng không khác gì, trong lòng còn âm thầm hối hận, ánh mắt mịt mờ quét nhìn thằng nhãi kia liếc mắt một cái, thầm nghĩ lần sau có cơ hội nhất định sẽ dạy cho gã một bài học mới được, bằng không, rất khó mà hả cơn giận.

Mã Vân Tiền nói, ý tứ rất rõ ràng, tất nhiên là chỉ việc Diệp Phàm ở xã Kháo Sơn Truân Tử và xã Kim Đào chi khoản tiền lớn.

Tuy nhiên, Mã Vân Tiền lần này đá trúng thiết bản rồi, lời gã nói vừa mới dứt, liền nghe thấy một âm thanh uy nghiêm mà quen thuộc hừ lạnh truyền đến.

Lão Mã ngẩng đầu nhìn, thấy Chu Phú Đức mặt âm trầm đen như mực. Trong lòng sửng sốt thầm nhủ: Quái, tôi nói họ Diệp kia tiêu tiền lung tung, lão Chu hừ cái gì? Ông đúng ra phải đứng ra cùng ta phê phán thằng ranh này mới đúng, thằng ranh này thật không ra gì cả, tiền của huyện toàn bộ đều trở thành tiền tư, muốn chi như thế nào thì chi như thế đó. Biết rõ không có tiền, còn muốn chúng ta mắc nợ, cái gì vậy?"

Lão Mã tất nhiên không rõ, vừa rồi khi y đi băng bó, Chu Phú Đức vì đối phó với lão đối đầu Phương Hồng Quốc, đối với chuyện Chủ tịch huyện Diệp Phàm làm ở xã Kháo Sơn Truân Tử và xã Kim Đào đều cực lực khích lệ.

Đó là Chu Phú Đức mịt mờ thừa nhận Diệp Phàm làm đúng, bằng không sao khích lệ. Cho thấy Chu Phú Đức đồng ý, tất nhiên, cái này cũng vì Chu Phú Đức muốn lôi kéo đồng chí Diệp Phàm, phòng ngừa hắn cùng lão oan gia Phương Hồng Quốc kết bè kết đảng thôi, kỳ thật Chu Phú Đức trong lòng thịt đau muốn chết, sớm thầm mắng Diệp Phàm trong bụng.

Chu Phú Đức cũng đồng tình, Mã Vân Tiền ông nói gì chứ, lúc này rõ ràng không phải lúc cần mắng Diệp Phàm xử lý vài chuyện không thỏa đáng, tiêu tiền lung tung. Từ phương diện khác mà nói, không phải đang đánh vào mặt bí thư Chu Phú Đức sao.

Khó trách Chu Phú Đức kia sắc mặt khó coi.

Phương Hồng Quốc vừa thấy, đoán Mã Vân Tiền còn chưa biết vừa rồi Chu Phú Đức mịt mờ khen ngợi chuyện Diệp Phàm làm, hình như việc này tuyệt đối là cơ hội tốt.

Thằng nhãi này tinh thần lập tức tỉnh táo, giả vờ nói:

- Lão Mã, không thể nói như vậy, Chủ tịch huyện Diệp cũng là vì nhân dân cả huyện. Điểm xuất phát là tốt, mặc dù là có chi một chút tiền, nhưng cũng vì an toàn của bọn nhỏ cùng với việc năm sau dân chúng bán đào được giá hơn. Tất cả có nguyên nhân cả, chúng ta nên rộng lượng một chút.

Ý đồ của Phương Hồng Quốc khá rõ ràng, biết Mã Vân Tiền nghe xong tuyệt đối sẽ phản pháo.

Mã Vân Tiền thằng nhãi này quả nhiên trúng kế, lập tức phát hỏa, lớn tiếng phản bác nói:

- Một chút tiền, gần 2 triệu đấy, huyện chúng ta cả năm tài chính và thuế vụ thu vào không tới tám chín triệu, 2 triệu chiếm gần một phần ba, còn gọi là con số nhỏ? Chẳng lẽ Chủ tịch huyện Diệp đem tiền của cả năm sau toàn bộ chi ra hết thì mới gọi là con số lớn? Đều tiêu xài như vậy, cán bộ công nhân viên chức huyện chúng ta sang năm chắc toàn bộ sẽ được ăn không khí.

Kỳ thật Mã Vân Tiền cũng không ngu, y biết rõ Chu Phú Đức cùng Phương Hồng Quốc có ân oán, chỉ cần Phương Hồng Quốc mở miệng, bản thân đứng ra làm lớn chuyện lên, Chu Phú Đức tuyệt đối sẽ đứng về phía mình, hung hăng đối phó với họ Phương.

Mã Vân Tiền bên ngoài phản bác Phương Hồng Quốc, kỳ thật ý không ở trong lời, đương nhiên là phát pháo đánh vào Chủ tịch huyện Tiểu Diệp, điều này, ai ngồi ở đây nghe mà không hiểu.

Tuy nhiên, lần này Mã Vân Tiền nhất định tính sai rồi, Chu Phú Đức thiếu chút nữa nổi nóng, thầm nghĩ: đồ ngu, vừa rồi sao không ngã cho chết đi, còn trở về làm mất mặt làm gì không biết? Chuyện bố mày quyết định rồi lại bị mày đến đâm chọt, gì ý đây?

Cho nên, hắng giọng một tiếng, mặt bàn bị gã gõ vài nhịp, vung tay lên, thằng nhãi khí phách lại nổi lên, kêu lên:

- Làm loạn đủ chưa lão Mã, đủ rồi thì nghỉ ngơi đi, chân anh đứng lâu không tiện.