Quan Thuật

Chương 798: Công trình cởi bỏ mũ (1)




Hơn nữa, phía sau còn khen Diệp Phàm xử lý thích đáng. Đó không phải đang mịt mờ tán đồng với cách xử lý Phan mặt rỗ của Chủ tịch huyện Diệp Phàm sao.

Bí thư gật đầu một cái, lão Phan bị Chủ tịch huyện cách chức, Phan mặt rỗ giờ hoàn toàn không còn đất diễn rồi.

Phương Hồng Quốc đồng chí tịt ngòi hỏa, các ủy viên thường vụ khác thì chẳng còn chuyện gì, mọi người lúc này đương nhiên là dồn cả về Chủ tịch huyện Tiểu Diệp, xem hắn biểu diễn.

Cho nên, trong phòng hội nghị không khí trở nên yên tĩnh, các ủy viên thường vụ không thể không thở dài với sự quỷ dị của Chu Phú Đức, sự quỷ dị này vừa tiết ra không ngờ đã lập tức hóa giải một núi các câu hỏi chất vấn của lão đối thủ là Phương Hồng Quốc, thành công chuyển hướng chĩa về phía đồng chí Diệp Phàm.

Không thể không nói, Chu Phú Đức tên bí thư thổ phỉ này cũng không riêng chỉ có phỉ khí không thôi, y còn kế thừa cả nhân tố giảo hoạt di truyền, năm đó mưu đồ thực hiện việc hãm hại các giải phóng quân anh dũng.

Chu Phú Đức chơi đùa là thứ Càn Khôn Đại Na Di, đem uy lực của đồng chí Diệp Phàm chuyển vào trong tay mình, sau đó dùng nó áp chế Phương Hồng Quốc, chơi không khác gì một tay hảo quyền mưu.

Quả nhiên hiệu quả

Diệp Phàm thản nhiên cười cười, nói:

- Ha hả, đầu tiên tôi phải cảm tạ Bí thư Chu đã ủng hộ và nhìn nhận đối với công tác của tôi.

Kỳ thật, mấy ngày qua, tôi chỉ đi dạo loanh quanh, phát hiện ra một chút vấn đề nhỏ, sau đó đã sửa chữa kịp thời.

Bí thư Chu nhiệt tình ủng hộ công tác của tôi, mỗi khi phát hiện vấn đề gì, tôi đếu báo cáo lên ngài và nhận được sự hướng dẫn chu đáo.

Tôi tin tưởng, Ma Xuyên có Bí thư Chu ở đây, tôi có lòng tin sẽ làm tốt công tác của mình ở Ma Xuyên, vững bước tăng tốc đẩy mạnh kinh tế, phát triển dân sinh, nâng cao cuộc sống dân chúng, đưa chúng ta Ma Xuyên đi lên, có một vị trí nhỏ nhoi tại địa khu...

Diệp Phàm đương nhiên hiểu có qua có lại mới toại lòng nhau, tâng bốc Chu Phú Đức, liếc mắt nhìn một cái, nói tới đây thì tạm dừng một chút, thấy họ Chu kia khóe miệng nhếch lên, vẻ nhợt nhạt, không dễ nhận ra là đang mỉm cười, hơn nữa, quỷ dị chính là, thằng nhãi này đang nhìn Phương Hồng Quốc mỉm cười.

Các ủy viên thường vụ khác trong lòng đương nhiên cũng đang cười lạnh. Cười cái gì?

Tất nhiên là cười ở hai xếp lớn của huyện giống nhau như tạc, cùng nhau diễn trò, tâng bốc lẫn nhau.

- Trở lại chuyện chính, khi đi xuống vài xã, tuy vẫn còn chưa đi hết. Tuy nhiên, vấn đề phát hiện được cũng không ít. Về vấn đề thì tôi trước mắt sẽ không đề cập tới, ở đây, tôi sẽ nói đến vài cách nghĩ mà tôi cảm thấy mình vẫn chưa được thành thục trước. Ngồi ở đây đều là tiền bối của tôi, kinh nghiệm phong phú, đợi lát nữa khi có gì đó cần bổ sung, hoặc kiến nghị hay thì ngàn vạn lần xin hãy nói ra, nói chuyện tốt mà không nói chuyện xấu sẽ không hay, hiện trạng trước mắt của Ma Xuyên, xấu nhiều hơn tốt, tôi hy vọng các đồng chí cứ nói cả ra như thế sẽ tốt cho việc thúc đẩy và đưa ra chút biện pháp giải quyết dứt điểm những vấn đề, mâu thuẫn này.

Diệp Phàm giảng đến nơi đây nhấp một miệng trà. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tất nhiên là muốn xem phản ứng của các vị ủy viên thường vụ có mặt. Bản thân lần đầu tiên tham gia hội nghị thường vụ, nên luôn phải cẩn thận một chút.

Phải tìm ra những biểu hiện thay đổi nhỏ của các các ủy viên thường vụ từ những dấu vết để lại, từ trong rối rắm tìm ra nút thắt, để ý từng mối quan hệ rối rắm mới có thể có mục đích để xuống tay, tìm được lộ tuyến thích hợp cho mình nhất, chuyển từ thủ đoạn sang chơi quyền mưu.

Diệp Phàm trước giờ vẫn luôn quan niệm 'Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng'.

Đây là điểm quan trọng nhất để có được thắng lợi, không biết rõ đối phương mà ra tay lung tung, một chút khả năng cũng không, khác nào làm không công hao phí tinh lực chính mình. Hơn nữa, khi đã biết đôi chút về đối phương cũng dễ dàng phán đoán chính xác quan hệ giữa mình cùng đối phương.

Là kết thành đồng minh hay là hờ hững nhìn rồi cho qua, hay là chèn ép đối phương, hoặc hạ âm thủ chơi tới cùng, hạng người giống như Mã Vân Tiền, nếu tiếp tục không nghe lời thì phải nghĩ tới đường khác mới được, còn nghe lời thì xem như không nhìn thấy gì.

- Chủ tịch huyện Diệp khách khí rồi, ha hả.

Lúc này Tôn Minh Ngọc tiếp một câu, vừa rồi Diệp Phàm khiêm tốn như vậy, dùng thân phận tiểu bối nói chuyện, mặc dù các vị đang có mặt đều hiểu được đây là Chủ tịch huyện Tiểu Diệp khiêm tốn, vờ đảm đương không nổi.

Bằng không, người ngồi ở vị trí kia chính là chính mình, sao có thể đến lượt hắn. Tuy nhiên, các ủy viên thường vụ có mặt nghe xong trong lòng khá thoải mái. Làm người tất nhiên thích nghe lời thổi phồng, biết rõ là giả nhưng cũng thích nghe, tính người vốn thích hư ảo mà.

Các ủy viên thường vụ khác sau khi nghe Tôn Minh Ngọc bộ trưởng lên tiếng cũng mỉm cười gật gật đầu, xem như là chào hỏi Diệp Phàm, tỏ vẻ giao hảo.

- Từ tình hình mấy ngày nay cho thấy, huyện chúng ta có vài phương diện có tình hình khá nghiêm trọng. Chủ yếu là thiếu tiền, không có tiền, thì có rất nhiều việc vốn có thể làm được giờ cũng không thể làm được. Tổng hợp lại tất cả các tình huống của các phương diện, tôi đưa ra kế hoạch bước đầu.

Diệp Phàm nói đến đây liền từ trong cặp da lấy ra một xấp tài liệu, phát cho từng ủy viên thường vụ mỗi người một phần.

Trong phòng hội nghị tiếng lật sách vang lên không ngừng.

- Kế hoạch của tôi dựa vào đặc trưng của từng xã, thị trấn ở Ma Xuyên chúng ta làm cơ sở, lấy việc phát triển các cơ sở hạ tầng làm ngòi dẫn đẩy nhanh kinh tế toàn huyện. Xã Kháo Sơn Truân Tử tre trúc đặc biệt nhiều, vậy nên lấy tre trúc làm cơ sở cho nguồn nguyên vật liệu, phát triển các ngành nghề có liên quan đến tre trúc, tỷ như xây dựng nhà xưởng làm ra các sản phẩm từ tre trúc.

Diệp Phàm nói đến đây cố ý tạm dừng một chút. Hắn đang đợi các ủy viên thường vụ khác cho ý kiến hoặc đưa ra cách nhìn nhận vấn đề.

Quả nhiên

Bí thư Đảng - quần chúng Vi Bất Lý ngồi không yên, hỏi:

- Chủ tịch huyện Diệp, suy nghĩ của cậu tốt lắm, tuy nhiên, cũng không có gì mới mẻ, các vị ngồi đây đều đã nghĩ qua.

Tre trúc của xã Kháo Sơn Truân Tử nhiều như biển nên được gọi là hải trúc, người vừa đi vào đó chỉ thấy đầy trời đều là trúc. Chỉ có điều, con đường xã Kháo Sơn Truân Tử kia Chủ tịch huyện Diệp cũng đi qua, nghĩ rằng cũng đã cảm nhận được cảm giác mệt nhọc, nổi khổ khi ngồi xe.

Cho là dân địa phương Ma Xuyên cũng chịu không nổi, thì càng không cần phải nói đến người từ bên ngoài đến, và thương nhân bên ngoài nữa.

Hơn nữa, mạch núi Thiên Xa kia như bức tường trời sinh (Thiên Tường) gây ra cách trở cho giới thương nhân khi muốn đến đầu tư xây dựng nhà máy, khiến tất cả người dân Ma Xuyên chúng ta bị ác mộng. Thế nên nói đó là ác mộng thì tuyệt không nói quá chút nào.

- Đúng vậy, Thiên tường, có bức Thiên tường này Ma Xuyên muốn tiến bộ, muốn phát triển cũng không biết bắt đầu từ đâu mà nói.

Thương nhân bên ngoài vừa nghe đến bức Thiên Tường này đã biến sắc. Mấy năm trước, chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại huyện Tống Bình, mất sức của chín trâu hai hổ, vất vả lắm mới mời được vài người khách là thương nhân tới Ma Xuyên chúng ta.

Người ta vốn chuẩn bị đến Ma Xuyên xây nhà máy gì đó, sau đó vừa nhìn thấy bước Thiên Tường kia, tất cả sợ tới mức phải bỏ chạy.

Nói là chỉ riêng bức Thiên Tường đó thôi đã khiến chi phí vận chuyển lên rất cao, khiến giá thành bị đẩy lên cao theo, doanh thu vốn không kiếm được nhiều đồng lời, giờ bị chi phí vận chuyển nuốt gần hết.

Hơn nữa, xe vận tải với tải trọng nặng sẽ rất không an toàn, giá cả so với các địa khu các khu huyện cũng khác, nhà xe cũng không muốn chuyên chở qua Thiên Tường.

Nói là hàng hóa vận chuyển qua Thiên Tường ít, mặc dù là giá có cao một chút, nhưng bọn họ vẫn cho là không có lời, cái đáng sợ hơn nữa không nằm ở trong này.

Bởi vì Thiên Tường hàng năm đều vô cớ lấy đi mấy chục sinh mạng vô tội, tiền tuy nói quan trọng, nhưng so với mạng thì không bằng.

Cuối cùng, vẫn không giữ được khách. Những người khách này sau khi vượt qua Thiên Tường lòng đầy sợ hãi, đứng tại thị trấn Quy Nguyên nhìn dãy Thiên Tường cao ngất chập chùng trong mây nói: con mẹ nó, bố mày sẽ không bao giờ đến cái địa phương quỷ quái này nữa, mảnh đất chó má

Lúc này, đồng chí bí thư Thiết Đông của thị trấn Thanh Sơn không kìm nổi mắng vài câu lời thô tục, khiến các ủy viên thường vụ khác cười ha ha trong phòng họp.

- Các anh đừng cười, câu nói đó do một người khách nói, tôi chỉ là thuật lại một chút mà thôi.

Thiết Đông sau khi nói xong, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, ý gì thì không cần nói cũng đã biết.

- Ha hả, Thiên Tường, đích xác là đáng sợ. Tôi ngày đầu tiên tới đó, cũng lo lắng không yên khi lái xe. Tuy nhiên, tôi cũng quan sát qua, con lộ núi Thiên Xa chủ yếu là do quá hẹp.

Phỏng chừng mặt đường chỉ rộng khoảng 5 mét, tính luôn hai vệ đường cũng sẽ không vượt quá 7 mét. Hai chiếc xe nếu qua mặt nhau cùng một lúc thì sẽ qua không lọt, bởi vì vệ đường nhỏ hẹp nên khá nguy hiểm, rất dễ lật xe.

Thường thì phải lui đến ngã quẹo mới qua được mặt nhau, cứ như vậy, vấn đề mới xảy ra. Có vài xe khi lui ngược lại do không cẩn thận phải lui đến mấy trăm mét, trượt xuống vách núi thế là mất tính mạng.