Quan Thuật

Chương 779: Lôi kéo Trưởng ban Tổ chức cán bộ




- Chủ tịch huyện Diệp, xe của anh nhìn thì cũ nát, nhưng ngồi lên lại thấy rất thoải mái, còn mạnh hơn so với chiếc Santana nhiều.

Tôn Minh Ngọc ngồi trên chiếc Wrangler một vòng, trong ánh mắt chợt lóe lên tia kinh ngạc, nói.

Huyện Ma Xuyên tài chính khó khăn, cho nên cán bộ cấp cục phó bình thường chưa được cấp xe riêng, ngay cả Tôn Minh Ngọc Trưởng ban Tổ chức cán bộ quyền cao chức trọng cũng chưa cấp xe riêng. Khi nào cần dùng xe thì phải trực tiếp dùng xe của Ban thuyên chuyển.

Ở huyện ngoại trừ Thư ký Chủ tịch huyện và Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng Vi Bất Lý, trên cơ bản là chưa có xe chuyên dụng.

Có cán bộ, giống như chiếc Santana nát của Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Mã Vân Tiền cũng là bản thân tự kiếm, không phải do huyện cấp.

Diệp Phàm biết trong lòng anh ta có chút nghi hoặc khó hiểu, cũng chẳng giải thích, chỉ cười nói:

- Chiếc xe của tôi khung còn được, chứ còn bên trong sau phải thay đổi hết, cho nên ngồi xuống cảm giác cũng không tệ.

Diệp Phàm thoải mái cười nói, đột nhiên hỏi:

- Trưởng ban Tôn không được phân xe sao?

- Haha, không, tình hình huyện ta anh cũng biết một chút rồi, còn cấp xe gì chứ, mỗi lần lên Địa khu họp, ngồi mấy cái xe ông nội kia của huyện, đều phải xuất phát trước hai ngày đấy.

Bằng không, cứ đúng giờ thả neo thì trên đường đi chỉ có nước ăn không khí, hơn nữa còn bị lỡ việc nữa. Nếu có thể thuận lợi đến được Địa khu, các đồng chí huyện khác toàn đứng trước mặt tôi khoe khoang thôi.

Haizz, có cách gì…. Giống như Chủ tịch huyện Diệp kìa, khi nào cũng có thể tự lái chiếc xe mới của mình đi thì tôi mới cảm thấy thỏa mãn được.

Yêu cầu cũng chẳng cần cao đâu, một chiếc Santana mới bình thường là vui rồi, nhưng mà cũng chẳng có, hahaha…

Tôn Minh Ngọc bật cười ha hả, nhỏ nhỏ cũng đánh cho Chủ tịch huyện tiểu Diệp một hồi gậy rồi.

Kỳ thực tuổi anh ta cũng không lớn lắm, khoảng chừng hai bảy hai tám gì đó, nhưng người già dặn lắm rồi, nói chuyện cẩn thận lắm, anh muốn bới ra được cọng lông nào cũng khó.

Đương nhiên, muốn dựa vào thân phận Trưởng ban Tổ chức cán bộ địa khu của Tôn Minh Ngọc muốn lên địa khu kiếm một chiếc xe chẳng phải là chuyện khó khăn gì. Nhưng, chuyện này Tôn Quốc Đống có chủ trương của mình, ông không thích con trai làm chuyện đặc thù hóa, làm người phải khiêm tốn, mới có thể ổn định vững chắc trong chốn quan trường, thăng chức từng bước được.

Đạo lý cây cao đón gió lớn (người nổi bật dễ bị ghét) Tôn Quốc Đống lọc lõi lăn lộn trong chiến tuyến tổ chức cán bộ vài chục năm đương nhiên là phải hiểu rõ nhất rồi. Làm công tác tổ chức, không thể phách lối quá, bằng không, anh nắm quyền điều động bổ nhiệm cán bộ trong tay, bị người ta ghen ghét, người ta công kích cũng là chuyện bình thường. Nguồn truyện: Truyện FULL

Mỗi lần bổ nhiệm, hầu hết các cán bộ đều không mò ra được mũ quan thăng cấp, trong lòng tự nhiên sẽ không cân bằng, sẽ sinh oán hận, người ta không oán hận bí thư loại nhân vật số một kia, có đồng chí ngược lại đem mâu thuẫn nhắm vào Trưởng ban Tổ chức cán bộ người làm việc cụ thể, cho rằng người này đang giở âm mưu gì đó, ngầm chơi mình gì đó…

- Sẽ có thôi.

Diệp Phàm trả lời ba chữ ngắn gọn.

- Haha, Chủ tịch huyện Diệp sau khi từ xã Kháo Sơn Truân Tử trở về vẫn còn có thể nói ra ba chữ này, Tôi vô cùng khâm phục anh.

Tôn Minh Ngọc đột nhiên thốt ra những lời này, làm người ta rất khó hiểu.

- Kháo Sơn Truân Tử, lẽ nào có gì đặc biệt sao?

Diệp Phàm giả bộ kinh ngạc hỏi.

- Hahaha, chủ nhiệm Nông, cô rõ tình ở đó nhất, nói cho Chủ tịch huyện Diệp biết đi.

Tôn Minh Ngọc tiếp tục cười haha bảo Nông Viện Viện xông lên đầu tiên.

- Hai vị lãnh đạo, tôi báo cáo với hai vị một chút.

Nông Viện Viện nói:

- Kháo Sơn Truân Tử, xã đó là một trong những xã xa xôi nghèo khó nhất huyện Ma Xuyên chúng ta.

Như chiếc xe này, chắc hẳn phải lái suốt bốn tiếng không ngừng mới tới được. Không phải là do chỗ đó cách huyện trấn xa, chủ yếu là đường khó đi quá.

Tốc độ cao nhất cũng chỉ khoảng 25km/h. Chủ tịch huyện Diệp, anh cũng thấy rồi đấy, con đường này căn bản không phải đường quốc lộ xã, rộng chỉ khoảng năm mét, nếu gặp chiếc xe nào đi dối diện thì phải đợi đến ngõ cua thì mới nhường đường được.

Mới lái được nửa tiếng thì toàn là leo núi, dân xã đó không nhiều, không tới hai mươi ngàn dân. Họ sống tương đối phân tán, một xã nhỏ hai mươi ngàn người lại có đến hai mươi cán bộ, mỗi thôn nhỏ là có bảy tám người rồi.

Dân chúng một năm thu nhập bình quân không đến hai trăm tệ, trẻ em gần như thất học một nửa, ngay cả tiền học phí cũng không đóng nổi.

Nghe nói là khoảng hai phần dân trong thôn này ăn cơm độn lá khoai lang cho qua ngày, hoặc là cháo, cháo giống như nước gạo vậy.

Cả xã dường như không có một nhà xưởng nào, cả quán cơm hình như cũng không có. Vì nghèo quá, đàn ông độc thân cũng rất nhiều.

Toàn bộ con gái Kháo Sơn Truân Tử chạy ra bên ngoài hết rồi, ngoài con gái trong thôn thì nào có ai chịu gả đến cái chốn khốn cùng, nằm trong xó xỉnh thế này chứ. Cho nên, có nhiều đàn ông đều liều mạng kiếm tiền để mua các cô gái về.

Mặc dù vậy, không có tiền vẫn là đa số. Nghe nói có hơn một ngàn đàn ông độc thân. Những người đàn ông độc thân chưa vợ này, thường phát sinh ẩu đả đổ máu, có khi chỉ vì tranh nhau một cô gái mà xảy ra chuyện giết người.

Nông Viện Viện vừa nói tới đây, Diệp Phàm đã không kìm được hỏi:

- Nghiệm trọng vậy sao?

- Anh có thể hỏi trưởng phòng Ngô, anh ấy là người hiểu rõ nhất. Mỗi năm đều đau đầu vì những vụ việc ẩu đả phát sinh đổ máu của Kháo Sơn Truân Tử. Mỗi năm không chết vài mạng người thì người ở cái xó xỉnh đó không chịu yên.

Tôn Minh Ngọc thu lại vẻ tươi cười, nét mặt trầm lặng, thậm chí nghiêm túc, phảng phất sự đau lòng.

Tôn Minh Ngọc liếc nhìn Diệp Phàm một cái, thở dài, nói:

- Chủ tịch huyện Diệp, gánh nặng đường xa.

- Cái này là một vấn đề, con người mà, nếu không có một nửa khác thuộc về mình tính tình chắc chắn sẽ nóng nảy, sinh chuyện là điều bình thường.

Cảnh sát có bắt họ thì cũng trị phần ngọn, không trị được phần gốc. Căn nguyên của chuyện này là do một chữ nghèo, không có tiền cưới vợ, âm dương không hài hòa, không có khái niệm gia đình, tính tình tự nhiên cũng nóng nảy.

Phải giải quyết triệt để tình trạng khốn khó hiện nay, đầu tiên là giúp cho nhân dân có cơm no áo ấm và có tiền cưới vợ mới được.

Bằng không, con người ta khi đến mức thất vọng cùng vực rồi thì chuyện quái quỷ gì cũng làm ra được.

Diệp Phàm nói xong lại hỏi:

- Tình hình thu nhập của xã hiện nay như thế nào?

- Thu nhập tài chính, thu ở đâu chứ. Trên những con đường nát kia chỉ có mấy cửa tiệm nhỏ chả ra gì, người ta còn không nuôi được mình thì thu nhập nỗi gì chứ?

Cán bộ trong xã đi bức ép thu tiền của nông dân trong thôn, các loại thuế má gì đó, nhân dân bản thân họ còn nghèo đến chẳng có cơm ăn thì lấy gì mà nộp cho anh chứ.

Nghe nói cán bộ trong xã quan hệ với dân chúng xã rất kém, thường xuyên phát sinh mâu thuẫn, chẳng phải đều là vì tiền bạc hay sao.

Trong xã không thu được gì, dân chúng không có tiền, anh bảo bọn họ phải làm sao? Kỳ thực hai bên chẳng ai sai cả, chỉ một chữ tiền mới nháo nhào cả lên.

Nông Viện Viện báo rõ tình hình thực tế.

- Nhưng có một điểm tôi vẫn không hiểu, tôi nhớ người dân huyện ta bình quân mỗi người có ba mẫu ruộng nước mà, hơn nữa còn đất núi nữa… Điều này so với các huyện khác coi như cũng tương đối rồi, sao lại đến nỗi ăn cơm độn lá khoai lang, lăn lộn nhờ cháo?

Diệp Phàm hỏi, hắn muốn làm cho rõ vấn đề này, bằng không. Không thể giải quyết vấn đề cơm ăn cho nhân dân Ma Xuyên, thì những cái khác chỉ đều là nói suông thôi. Cơm ăn còn không đủ no thì nói chuyện phát triển kinh tế cái quái gì.

- Kháo Sơn Truân Tử ruộng không ít, nhưng hiện nay giá gạo không đáng bao nhiêu tiền, không có tiền thì họ mua phân làm sao được, còn có nhiều nguyên nhân khác khiến cho sản lượng lúa nước không cao. Số lượng ruộng sản xuất thực tế trên ba mẫu ruộng cũng chỉ khoảng một mẫu ruộng của một huyện phát triển. Thu được mấy ngàn cân thóc, trừ đi phân bón hóa chất thì chẳng còn lại được bao nhiêu. Hơn nữa, số lúa này phần lớn đều được đem đi bán hết.

Nông Viện Viện nói.

- Bán hết, không giữ lại để ăn sao?

Diệp Phàm nghi ngờ hỏi.

- Ai chả muốn giữ lại, nhưng đời đâu như mong muốn. Ví dụ đơn giản đi, chẳng hạn nhà chúng ta giữ lại đủ số gạo ăn trong một năm rồi, nhưng gặp lúc người trong nhà ốm đau, đi học, mua quần áo, cưới xin, tặng qua biếu lại, xây mộ… những chuyện vặt vãnh này không phải dùng đến tiền sao.

Hơn nữa, có tiền không tiêu không được. Tổng cộng lại hết, người dân Kháo Sơn Truân Tử chẳng có thu nhập phụ nào khác, đều dựa vào gánh kê bán lấy tiền.

Dù sao chuyện gì gấp phải dùng trước, thế nên họ bán hết rồi, kết quả, cuối cùng cả miếng ăn cũng bán hết, đương nhiên đành ăn lá khoai lang với cháo thôi.

Tôn Minh Ngọc lấy một ví dụ tương đối hình tượng, khiến lòng Diệp Phàm nặng trình trịch.

- Một là phải giải quyết vấn đề sản lượng lúa nước, hướng dẫn dân chúng gieo trồng, nhà nước chắc chắn sẽ ủng hộ, chẳng hạn cho vay tiền. Có thể kêu các đồng chí trạm kỹ thuật xã xuống thôn. Cái này cũng chỉ là trị phần ngọn chưa trị phần gốc, chủ yếu là phải phát triển một ngành phụ thứ hai, cố gắng đẩy cao thu nhập cho người dân. Bằng không, chỉ dựa vào mấy gánh kê, cuối cùng thì bán cũng hết. Thứ hai là phải tìm cơ hội để xây nhà máy, gia tăng nghề, giải thoát dân chúng ra khỏi ruộng đất, vừa trồng ruộng, vừa có thể làm công nhân kiếm ít thu nhập khác cũng được…

Diệp Phàm nói rõ cách nghĩ của mình.

Nhưng Tôn Minh Ngọc không xem trọng những điều Diệp Phàm nói, lắc đầu, cho rằng đây chỉ là lý luận suông thôi. Những cách có thể nghĩ huyện đã nghĩ rồi, nhưng không làm được thôi.

Nói:

- Lấy chuyện xây nhà máy, nói cho dễ đi. Xây nhà máy gì, sản xuất cái gì. Dựa vào con đường nát của Ma Xuyên chúng ta thì có thương gia nào người ta chịu đầu tư?

Không ai đầu tư thì sao ra nhà máy? Nhân dân địa phương cũng từng góp chút tiền làm cái nhà mấy gia công đồ gỗ đơn giản gì đó, nhưng sản phẩm lại chẳng có chỗ bán đi vẫn còn là một đống phế thải đó.

Mượn chuyện xã Kim Đào của huyện ta mà nói đi, đào ở đó rất nhiều, nghe nói rừng đào mấy chục ngàn mẫu.

Đến mùa thu hoạch, cả đồi núi nhuốm một màu đỏ vàng, thực sự khiến người ta kích động. Nhưng, thứ đào này, lại rất khó bảo quản, đợi anh vất vả mấy ngày chở từ trên núi xuống thì nó đã nát thành hồ đào mất rồi.

Thứ này không thể làm cơm ăn, ở Ma Xuyên chúng ta thì rất rẻ, một cân bán được một hào, thậm chí có khi bán không hết, vài phân tiền một cân cũng bán.

Sau khi thu hoạch xong anh xem, cả ngọn núi đều là đào mục nát và vẻ mặt bi thương, ngửa mặt lên trời thở dài của dân chúng, haizz…

Khuôn mặt của Tôn Minh Ngọc càng nói càng nghiêm túc, dù nói chuyện phát triển kinh tế không phải là chuyện của Trưởng ban tổ chức cán bộ như anh ta, nhưng ai làm cán bộ mà không muốn nơi mình công tác có thể giàu mạnh lên.

Hơn nữa, cái này dù sao cũng gián tiếp ảnh hưởng đến công tác và chất lượng cuộc sống của mình. Huyện có tiền, ít nhất kinh phí hoạt động cấp cho Ban tổ chức cán bộ cũng sẽ nhiều hơn một chút, bằng không, sẽ như hiện nay. Trưởng ban tôn ngay cả một cái xe cũng không có.

- Trưởng ban Tôn nói có lý, dãy núi Thiên Xa được xưng là thiên tường, đã đến mức không đại tu là không được rồi. Bằng không thì, cái gì cũng thành nói suông thôi.

Diệp Phàm nhíu mày, quay ngươi hỏi Tôn Minh Ngọc:

- Trưởng ban Tôn, anh có thân với ai bên cục giao thông địa khu không?

- Có thì cũng có, nhưng không được quản việc gì cả. Một cục phó, hiện tại quyền lực toàn bộ do Cục trưởng Ngô nắm, còn có một cục phó khác nắm quyền trong tay, những chức vụ khác căn bản chẳng làm được, có nói gì cũng như không. Hơn nữa Ma Xuyên chúng ta mà lên Cục giao thông địa khu xin cấp tiền tiền ai cũng sợ hết, thấy Ma Xuyên chúng ta tới ai cũng né, giống như trên người chúng ta có ôn dịch vậy.

Tôn Minh Ngọc hiện nét chua xót, lại có chút bất đắc dĩ.

"Hừ, lại còn giả bộ với tôi. Cha anh là Trưởng ban tổ chức cán bộ địa khu Tôn, cục trưởng cục giao thông Ngô dám ngông nghênh chống lại cha anh sao.

Không muốn giúp cũng không cần nói tào lao vậy đâu, nhưng, người này có gốc ở địa khu như vậy, cũng nên qua lại, sau này lam việc cũng tiện hơn.

Người này không giống như đang giả bộ sầu lo, hình như cũng thật sự chút lo cho dân cho nước."
Diệp Phàm trong lòng thầm oán đồng chí Tôn Minh Ngọc, ngoài miệng cười nói:

- Trưởng ban Tôn khiêm tốn đúng không? Tôi tin, dựa vào năng lực Trưởng ban Tôn, ra mặt giúp đỡ Ma Xuyên kiếm về ít tiền không là vấn đề.

- Khó đó, nếu tôi là Trưởng ban tổ chức cán bộ địa khu còn được, Ma Xuyên thì, đến địa khu người ta toàn dùng ánh mắt khác nhìn chúng ta thôi, còn chẳng bằng một trưởng phòng của phòng ban nào đó trên địa khu.

Tôn Minh Ngọc cười ha hả, không bị mắc lừa.

Trong lòng thằng nhãi này đang nghĩ thầm Chủ tịch huyện Diệp không phải đang dùng cách khích tướng chứ, ông đây không mắc lừa đâu. Giúp anh kiếm tiền, thế thì ít nhất cũng phải kiếm được lý do gì chứ, có đáng cho tôi đi kiếm không. Xã hội này, cái gì cũng là lợi ích nối giao tình thôi.

"Không hạ chiêu sát thủ không được rồi, tên này, còn cố ý giả ngu với mình nữa, hôm nay nếu đã gặp rồi, thì không thể bỏ qua cơ hội nào. Vấn đề giao thông này, có thể kiếm nhiều được chút nào thì hay chút đó, sức của một người không thể bằng sức mạnh của tập thể…" trong lòng Diệp Phàm thầm nghĩ, tiện tay đưa một điếu đặc cung lên, cười nói:

- Trưởng ban Tôn với trưởng ban Tổ chức cán bộ địa khu Tôn Quốc Đống không phải người một nhà sao? Cái đó, hai người đều họ Tôn, không phải là trùng hợp chứ?

Thằng nhãi này vẻ mặt như người vô tội cười nói.

- Hahahaha…

Tôn Minh Ngọc hơi ngạc nhiên, không thể ngờ Diệp Phàm lại nói trắng ra như vậy, bản thân không muốn để lộ mối quan hệ này, hắn lại trực tiếp đưa chuyện này ra. Nhất thời đành phải cười gượng, Diệp Phàm cũng cười như không cười, hai người đương nhiên trong lòng đã rõ nhưng vẫn chưa nói thôi.

- Hích hích.

Nông Viện Viện ngồi trên chiếc ghế phụ đằng trước đột nhiên phát ra tiếng cười yêu kiều. Ắt hẳn là không nhịn được nên cười thành tiếng rồi.

- Chủ nhiệm Nông cười gì vậy?

Diệp Phàm cố ý hỏi, biết Nông Viện Viện chắc chắn cũng biết quan hệ Tôn Quốc Đống và Tôn Minh Ngọc.

Ắt hẳn cán bộ của Ma Xuyên đều biết. Chỉ có điều Tôn Minh Ngọc muốn tạm thời che giấu kẻ ngoại lai như hắn thôi.

- Không… không cười gì ạ…

Nông Viện Viện vội ngậm chặt miệng lại.

- Phụ nữ các cô, thích nhất là phát bệnh thần kinh nhẹ.

Tôn Minh Ngọc nói đùa, đương nhiên là không muốn Nông Viện Viện để lộ gốc gác của mình.

Đương nhiên, Tôn Minh Ngọc cũng không phải muốn gạt Diệp Phàm, chỉ là hiện nay chưa muốn lộ ra thôi. Do câu nói vừa nãy của Diệp Phàm, Tôn Minh Ngọc biết người ta đã biết rồi.

- Anh cũng đâu có lớn gì, còn nhỏ hơn anh tôi.

Nông Viện Viện không phục nhỏ giọng than thở.

- Hahaha…

Diệp Phàm cười phá lên

- Trưởng ban Tôn người ta là thanh niên tuấn kiệt. Cô Nông không biết có phải là đã có chút động lòng không.

Diệp Phàm tiếp tục đùa, đương nhiên là muốn quấy đục đầm nước, lộ ra càng nhiều chuyện thì càng có cơ hội xuống tay, nước càng đục chắc chắn cơ hội càng nhiều.

- Chủ tịch huyện Diệp, anh nói gì vậy…

Nông Viện Viện xấu hổ đỏ hết cả mặt, lén liếc nhìn hai vị lãnh đạo một cái, đột nhiên đánh bạo, nói:

- Trưởng ban Tôn sớm đã có người rồi, người tộc Choang, người ta còn là một nhà với tôi. Chẳng qua là, hihi…

- Cô bé tộc Choang chắc là rất xinh đẹp nhỉ.

Diệp Phàm thuận miệng cười phụ họa rồi nói:

- Chẳng qua cái gì, có chuyện gì cô Nông cứ nói thẳng ra đi, giấu diếm mãi không tốt đâu.

- Trưởng ban Tôn sẽ mắng tôi đấy, tôi không dám nói đâu.

Nông Viện Viện đột nhiên vênh mặt lên, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, dường như không hề sợ Trưởng ban tổ chức cán bộ Tôn Minh Ngọc chút nào, có vẻ hơi khó hiểu.

- Tôi sao dám mắng dì họ được.

Tôn Minh Ngọc tức giận kéo dài giọng, còn trừng mắt nhìn Nông Viện Viện một cái.

- Dì họ, cô Nông, là cô à?...Rốt cuộc là như thế nào?

Diệp Phàm giả bộ ngạc nhiên, lòng nghĩ, xem ra Tôn Minh Ngọc và bạn gái anh ta có chút phiền phức gì đó, nếu có thể xuống tay từ chuyện này có lẽ sẽ tranh thủ được người này. Trứng của ruồi bọ không chừa bất kỳ khe hở nào, lúc này ông đây chính là một chú ruồi bọ đáng ghét.

- Haizz… dù sao chuyện đáng xấu hổ này ở huyện cũng có nhiều người biết, tôi cũng chẳng muốn giấu anh nữa Chủ tịch huyện Diệp. Bạn gái tôi là Nông Liên Liên, có họ hàng xa với Viện Viện, Viện Viện thân phận cao, Liên Liên phải gọi cô ấy là dì họ.

Liên Liên có một người anh trai tên Nông Các Đông. Luôn muốn được làm Phó chủ tịch thị trấn Sư Vương, nhưng một là chẳng có cửa vào, hai là tính cánh anh ấy rất sáng sủa, không biết nịnh nọt, cho nên, không tìm được ai giúp đỡ. Lãnh đạo bây giờ, ai mà thích người có tính cách như vậy.

Cho nên chẳng có chút hy vọng, sau đó lại gặp chuyện phiền phức, họ nghe được chút tình hình trong nhà tôi nên động lòng.

Hôm Liên Liên nói với tôi, cha mẹ của cô ấy đưa ra thông điệp cuối cùng, trừ phi sắp xếp được anh trai cô Nông Các Đông đến thị trấn Sư Vương làm Phó Chủ tịch thị trấn, bằng không chuyện của hai chúng tôi không cần phải bàn đến nữa.

Tôi cũng có đến nhà cô ấy một chuyến, nhưng lại chẳng được gì. Liên Liên một lòng theo tôi, nhưng lại không muốn làm náo loạn với người nhà mình, điều này làm lòng cô ấy rất đau khổ, cứ khóc mãi, nhìn rất phiền lòng.

Tôn Minh Ngọc chua xót lắc đầu.

- Haha, Trưởng ban Tôn, nhờ cha anh ở địa khu không phải là cái gì cũng được giải quyết rồi sao, một chức phó chủ tịch thị trấn, sao có thể làm khó Trưởng ban Tôn được?

Diệp Phàm cố ý giả ngu, biết rõ thị trấn Sư Vương thuộc huyện Giang Tân, không hề thuộc chung một tỉnh, nó thuộc quản lý của tỉnh Giang Đô.

Dù là tai to mặt lớn ở địa khu Đức Bình nhưng cũng không thể nào quản lý chuyện của tỉnh Giang Đô. Mặc dù Tôn Quốc Đống là Trưởng ban tổ chức cán bộ địa khu Đức Bình, nhưng trong con mắt cán bộ huyện Giang Tân, thì chẳng là cái quái gì.

Cái này là huyện quan không bằng hiện quản, không có quan hệ lợi ích trực tiếp, cấp bậc có cao thì cũng chẳng được bao nhiêu tác dụng. Bởi vì, anh chẳng thể quyết định được mũ quan của họ.

- Chủ tịch huyện Diệp, thị trấn Sư Vương kia là địa bàn huyện Giang Tân, không cùng một tỉnh. Cha tôi, nào có bản lĩnh đến quản đến tỉnh Giang Đô, ông ấy dù sao cũng chẳng phải quan lớn ở trung ương.

Tôn Minh Ngọc quả nhiên trúng kế, trong lúc nôn nóng, đã để lộ chuyện cha mình ra.

Có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Nông Viện Viện cười nói:

- Huống chi cha tôi đã đến nhà họ Nông, nhưng cũng chẳng được gì. Mẹ Liên Liên đã quyết tâm, nói là nếu Liên Liên dám cùng tôi bỏ trốn thì bà ấy sẽ nhảy xuống sông tự vẫn, anh xem xem, chuyện này, đúng là khó chịu.

Tôn Minh Ngọc không kìm được, ngay cả những câu thô tục cũng nói ra.

Ánh mắt nhìn Nông Viện Viện do xét có chút phẫn nộ, vội vàng cười nói thêm:

- Haha, dì họ Viện Viện, nói sai rồi, nói sai rồi.

- Hứ, khi nào có cơ hội tôi sẽ nói với Liên Liên, anh nói xấu chị dâu họ của tôi, hihihi…

Nông Viện Viện dường như đã tìm được cơ hội, nghiêng nghiêng đầu, cười như một yêu linh.

- Thật là phiền toái, Liên Liên muốn theo anh, nhưng mẹ cô ấy lại như thế, không ngờ còn muốn nhảy xuống sông tự vận, lẽ nào thực sự không có cách gì nữa sao, hay là nói chuyện với huyện Giang Tân một chút, không phải chỉ là một phó chủ tịch thị trấn hay sao, sao có thể làm khó mọi người.

Diệp Phàm cố ý nhíu mày, trong lòng bắt đầu tính toán.