Quan Thuật

Chương 77: Điểm danh phê bình




Lan Điền Trúc nghe tiếng cười lập tức hiểu rõ bản thân mình thông minh lại có thể bị một đồng chí nhổ khoai tây như Diệp Phàm đồng chí đùa bỡn, nhất thời giận đến trợn mắt tròn xoe, hai tay chống nạnh giống như một mĩ nữ dạ xoa, rồi lại chỉ vào Diệp Phàm:

- Tốt, Tiểu Phàm tử anh! Tiểu Phàm tử! Anh chờ đó! Chờ đó! Đến lúc đó đừng khóc.

Nói xong uốn lượn thân hình thở phì phì đi lên lầu, gương mặt đỏ bừng như một viên ô mai, trong lòng hối hận đến muốn đá vào tường. Hừ! Tiểu Phàm tử, để sau này làm sao thu thập anh. Nghĩ đến Diệp Phàm thoáng cái biến thành thái giám Tiểu Phàm tử, tâm tình Lan Điền Trúc cũng tốt hơn nhiều, hung hăng hô thêm vài lần "Tiểu Phàm tử", tự sướng một mình!

Ha ha ha......

Trong điện lại là một trận cười vang, Diệp Phàm cũng cười đến đỏ mặt. Hắn thầm nghĩ tiểu bì nương thật đúng là ớt, là một hot girl lạnh lùng. Tuy nhiên anh đây là vua ăn ớt rồi, còn sợ ớt sao, cay đến mấy cũng phải xơi tái.

Cuộc họp thường vụ của huyện ủy huyện Ngư Dương đến giờ vẫn chưa kết thúc. Bí thư Lý Hồng Dương mang vẻ mặt khổ sở, còn chủ tịch huyện Trương Tào Trung thì tái xanh, hiếm khi nhất trí về thời gian họp như hôm nay.

Cả hai còn gọi người đem tới mười mấy thùng mì tôm, 11 đảng ủy viên và hai thư ký ghi chép đều mệt nhọc tiếp tục đề tài. Nhìn sắc mặt tối sầm của mọi người chắc tối nay về không thể ngủ ngon giấc.

Cảnh tượng gì đang diễn ra đây?

Quan công chiến Tần Quỳnh!

Bởi vì huyện Ngư Dương ngày hôm qua khi triển khai "Xây dựng khu kinh tế duyên hải Mặc Hương", chủ tịch và bí thư huyện bị ba vị lão đại là bí thư thị ủy Dương Quốc Đống, chủ tịch thành phố La Hạo Thông, phó bí thư Chu Càn Dương điểm danh phê bình.

Chủ tịch huyện Trương Tào Trung chịu trách nhiệm phụ trách kinh tế nên phải đứng ra giơ đầu chịu báng. Lý Hồng Dương cũng không cúi đầu, sắc mặt bình thản như lão tăng ngồi thiền, bình tĩnh a! Cũng không phải bởi vì sắc mặt của y hiện lên màu tím xanh, gần giống với màu đen của Bao Công.

Bí thư thị ủy Dương Quốc Đống nói giọng sắc bén, rất không khách khí chỉ ra:

- Thành phố Mặc Hương chúng ta ở tỉnh Nam Phúc năm ngoái xếp hạng thứ 7, năm nay thì sao đây! Vứt xuống thứ 8 rồi, theo xu thế này thì vị trí thứ 8 giữ được cũng còn khó khăn. Đây là tại sao? Chúng ta có mặt ở đây cần làm rõ những vấn đề gây cản trở phát triển kinh tế.

- Vĩ nhân đã nói: Cải cách mở ra để phát triển kinh tế, chúng ta là càng đổi càng tụt hậu, có phải cải cách có vấn đề, đây tuyệt đối là lời lẽ sai trái. Nói một ngàn lần vạn lần chính là đầu óc cũ kỹ, thiếu hụt tinh thần cầu tiến đổi mới......

- Đặc biệt là huyện Ngư Dương, xếp hạng cuối cùng ở thành phố Mặc Hương. Nói là xếp thứ 12, tôi cũng không phê bình, đó là do lịch sử, địa lý, khí hậu vân vân nhiều nguyên nhân tạo thành. Tôi chỉ không thể tha thứ là khoảng cách giữa nó và huyện Hồng Tinh xếp thứ 11 ngày càng lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

- Năm ngoái, huyện Hồng Tinh tăng trưởng 3%, còn huyện Ngư Dương được 2%, coi như cũng là xuýt xoát.

- Năm nay thì sao chứ? Huyện Hồng Tinh tăng lên 4%, huyện Ngư Dương bao nhiêu nói ra các vị sẽ giật mình, mất mặt a! Tăng trưởng GDP mà tính theo số lẻ, đó là khái niệm gì, chính là dậm chân tại chỗ, thật ra còn thụt lùi bởi vì người trước tiến còn nhanh hơn!

- Tiền lương hàng năm càng lớn, chi tài chính cũng tăng ba tầng mà thu vào giậm chân tại chỗ. Lỗ thủng lớn như vậy lấy cái gì để lấp vào, vài ngàn vạn a! Đem bán cả huyện Ngư Dương cũng không biện pháp bổ sung. Con ngựa mà lười biếng thì để làm gì! Làm thịt còn có thể bán lấy mấy đồng......

- Những thứ khác không nói, bí thư và chủ tịch huyện Ngư Dương trở về suy nghĩ thật kỹ xem có thể tìm ra phương án hữu hiệu nào không, nếu không ra ông đây sẽ lấy cái mũ quan của các ngươi, nếu không thì sẽ có người lấy mũ quan của ông. Cả thành phố Mặc Hương bị các ngươi làm nhục, vị trí thứ 8 của nó có nguyên nhân chủ yếu là từ huyện Ngư Dương. Tôi không nói nữa, nói ra thật quá mất mặt.

Nói tới đây, bí thư thị ủy Dương Quốc Đống đấm bàn một cái uỳnh, thuận tay đập tập báo cáo xuống. Phía dưới bí thư và chủ tịch huyện giật mình đánh thót, không biết Dương Quốc Đống sẽ trút giận vào ai.

- Đặc biệt điển hình đúng là xã Miếu Khanh của huyện Ngư Dương, một xã không lớn, cùng lắm là bỏ đi. Tại sao tôi lại biết nó, tôi đâu phải là thần thông quảng đại có thể đi khắp mấy trăm xã của Mặc Hương? Tôi không có thời gian và sức lực làm điều đó, không thể bao quát hết.

- Vậy tại sao tôi lại chỉ có ấn tượng với mỗi mình xã Khanh Hương?

- Bởi vì sao?

- Bởi vì ở đó có người chết đói a! Đây là khái niệm gì. Hoa Hạ cũng đã từng có nạn đói vào năm 60 của thế kỷ trước, đã đăng báo rồi? Còn bây giờ là thời đại nào rồi mà còn người chết đói. Lý Hồng Dương, Trương Tào Trung, trở về lập tức đem chuyện xã Khanh Hương giải quyết thỏa đáng, cách chức bí thư xã và trưởng làng tại chỗ, nếu không làm tròn trách nhiệm xử theo pháp luật. Làm xã này sống lại cho tôi, nếu không có thể còn người chết đói a, ai......

Sau khi trở về cả huyện Ngư Dương, đảng uỷ, đại biểu hội đồng nhân dân, ủy ban nhân dân, hội nghị hiệp thương chính trị, ủy ban kỷ luật lập tức được triệu tập.

- Các ngươi nói một chút đi! Giải quyết như thế nào chuyện xã Khanh Hương. Tại sao một xã lân cận với thị trấn Lâm Tuyền thì bị gọi là xã ăn mày mà thị trấn Lâm Tuyền là một trong hai thị trấn giàu nhất huyện. Cùng một ban bệ mà sao khác biệt vậy, chẳng lẽ không cùng một cha mẹ sinh ra hay sao? chẳng lẽ Lâm Tuyền có mỏ bạc, có suối tiên, tiền rải đầy đất. Không thể nào! Đều là vùng khỉ ho cò gáy giống nhau, cái này liên quan đến năng lực lãnh đạo của các ban bệ......

Lý Hồng Dương vừa lớn tiếng vừa gõ nắp ấm, làm các ủy viên khác đều lo lắng nó bị đập vỡ phí phạm tài sản quốc gia. Huyện Ngư Dương nghèo rớt *** a, có thể tiết kiệm được một cái chén thì coi là một.

- Những điều khác tôi không nói, bí thư Lý đã nói rồi. Tôi chỉ muốn nói một câu, chúng ta cùng chung tiến thoái, bí thư thị ủy Dương muốn lấy cái mũ của tôi và bí thư Lý thì tôi nghĩ các chư vị ngồi đây cũng không xong. Bà *** nó! Muốn lấy mũ tất cả mọi người rồi, hừ!

Chủ tịch huyện Trương Tào Trung xanh mặt trông rất là thất thố, gầm một tiếng rồi ném chiếc bút máy lên bàn, đoán chừng là hỏng rồi.

Phòng họp thoáng cái trầm lắng, yên tĩnh đến mức đáng sợ, yên tĩnh một cách quỷ dị. Trong lòng các vị đảng ủy viên cũng nhảy thon thót. Lần này huyện Ngư Dương bị điểm danh phê bình có thể nói là nguy hiểm cho cái mũ quan của mọi người. Tình huống trước mắt mọi người là 11 con châu chấu trên cùng một sợi dây, không ai nhảy thoát một mình được.

Thật ra thì mọi người trong lòng cũng rõ ràng, người ở xã Khanh Hương cũng không phải là nghèo đến chết đói mà có nguyên nhân riêng. Tuy nhiên ba lão đại thị ủy muốn mượn cớ để chỉnh thì cũng đành chịu, người ta là lãnh đạo mà.

- Bí thư Lý, chủ tịch Trương, tôi có ý kiến. Chúng ta phải xuất phát từ góc độ xây dựng đảng nắm chắc tư tưởng cán bộ để thay đổi lối mòn, tạo ra tinh thần tiến thủ cho họ, xóa bỏ tư tưởng lạc hậu......

Bí thư Đảng đoàn Chung Minh Nghĩa thoáng cái đã đưa ra đường lối.

- Lão Vương, việc người chết đói ở xã Khanh Hương anh có điều tra rõ hay không. Chúng ta không thể đổ oan cho người tốt, cũng không thể để sót kẻ thủ ác. Lãnh đạo có trách nhiệm của lãnh đạo, con dâu bất hiếu cũng phải lấy điều lệ chăm sóc ra trừng phạt......

Lý Hồng Dương khí thế bức người, lần này thông qua điều chỉnh thường vụ đã tăng thêm hai người. Một chính là cục trưởng cục công an, bí thư chính pháp Vương Xương Nhiên, còn người kia chính là chủ tịch thị trấn Thành Quan Trần Quang Húc vừa được bầu làm thường vụ phó chủ tịch huyện phụ trách Thành Quan nên tất cả có 11 thường vụ.