Quan Thuật

Chương 756: Không ngờ dám nhận lễ




Cũng có lãnh đạo cấp cao trung ương đề xuất có thể tiếp nhận người có hàng tam đẳng, như vậy số người sẽ không ít.

Tuy nhiên lãnh đạo của Tổ đặc nhiệm A và lãnh đạo nhà nước đã bác bỏ không cần suy nghĩ. Thành viên của Tổ đặc nhiệm A là tinh anh của những tinh anh, tuyệt đối không thể thật giả lẫn lộn.

Nếu không thì hậu quả không thể lường được, sẽ tạo thành quyền lực quá độ nhưng bên trong mục nát. Hơn nữa nhà nước còn dự định thu lại quyền lực của Tổ đặc nhiệm A. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lấy tinh anh là chính, đường lối tinh anh, theo hành động bình thường của quân đội. Ví dụ như, Tổ số 8 của tổ đặc nhiệm A, chính là tổ đóng tại vịnh Lam Nguyệt kia, nhân viên có thể không cần nhiều lắm, một khi người đứng đầu đến, có Báo Săn bên ngoài phối hợp.

Cũng chính là đem nhiệm vụ cụ thể của Tổ đặc nhiệm A giao cho Bộ đội đặc chủng, bọn họ có thể điều những nhân vật hàng đầu đi.

Đương nhiên, nhiệm vụ cực kỳ bí mật thì cần bọn họ ra tay. Dĩ nhiên sẽ giảm bớt số lần ra tay của bọn họ, có thể cam đoan thành viên của Tổ đặc nhiệm A an toàn.

Số lần ra tay càng nhiều thì thương vong nguy hiểm càng lớn. Thế nên, nguy cơ thương vong sẽ nằm ở đơn vị phối hợp với Tổ đặc nhiệm A, giống như Báo Săn có cả bộ đội ở trong. Đây cũng là hành động bất đắc dĩ của nhà nước, vì tổ đặc nhiệm A thành viên quá ít, so với gấu trúc là của quý của đất nước còn ít hơn.

Chỉ có bốn mươi người, trên toàn thế giới, mấy quốc gia sắp xếp một người. Hơn nữa trong nước là quan trọng, mỗi châu lục đều bố trí một người. Đương nhiên, một số quốc gia lớn trên thế giới, Tổ đặc nhiệm A chắc chắn có người ở đó. Nước đó chắc cũng vậy.

Diệp Phàm dùng một kình lực rất lớn, vẫn phải bận rộn đến nửa đêm, mới dùng thuật kim châm càn nguyên cho Thiết Phi Hổ, thiếu chút nữa mệt đến liệt người.

Lúc Thiết Phi Hổ mở mắt ra, cơ thể dường như không giống, tự nhiên mồ hôi ướt hết đầu giống như mới chui từ dưới nước lên.

- Cảm ơn chú Diệp, cháu ghi nhớ trong lòng.

Thiết Phi Hổ có chút kích động.

- Đừng nói gì, đi vào trong, lập tức dựa theo phương pháp vận khí mà chú Thiết đã dạy để vận khí.

Diệp Phàm dặn dò.

Rạng sáng

Thiết Phi Hổ tỉnh táo lại, dường như cảm thấy trên người sức lực sung mãn bùng nổ.

- Đi ra sân đá một hồi rồi hãy về, đem kình lực còn dư xuất ra ngoài nếu không sẽ làm mình bị thương đấy.

Diệp Phàm giải thích.

Bốn giờ sau Thiết Phi Hổ đã trở lại.

Rất cung kính nói:

- Chú Diệp, cháu cảm thấy khí lực gia tăng, tuy không đặc biệt rõ ràng, nhưng thật sự là có tăng, có phải cháu có thể hi vọng không?

- Ừ, có gia tăng đã nói lên có hi vọng, tuy nhiên, cũng chỉ là hi vọng mà thôi. Tố chất của cậu kém một chút, từ từ sẽ được.

Tôi vừa cho cậu ăn là thịt trăn và một số dược liệu. Làm được thịt này thiếu chút nữa tôi phải đổi mạng.

Cậu cố gắng giữ gìn đừng làm hỏng là được rồi. Mặt khác, tôi đã làm thêm vài thứ, cậu cầm lấy đi, bảo mẹ cậu từ từ sắc, nhất định phải sắc cho dược tính ra, không được 12 tiếng thì không được dừng lại.

Lúc đầu thì cho nhiều nước một chút, đến khi còn một chén thì uống. Mỗi nửa tháng uống một lần, không được sai, nhất định phải làm đúng…

Diệp Phàm cẩn thận giải thích một phen, Thiết Phi Hổ lòng đầy hi vọng.

- Con về rồi.

Vừa mới mở điện thoại lên, Thiết Phi Hổ nhìn thấy cha mình đang ngồi trên sô pha, đèn cũng chưa bật, nhìn dáng như đang chờ gã.

- Vâng, vừa rồi cùng chú Diệp học một số vấn đề.

Thiết Phi Hổ nhẹ nhàng đặt gói thịt trăn lên bàn, cũng không giấu diếm cái gì.

- Con còn nhận cả đồ của người ta, cha không phải…

Thiết Thác vẻ mặt trầm xuống, đang muốn tức giận, Thiết Phi Hổ đã cướp lời nói:

- Đây là ít thuốc chú Diệp cho con, bên trong là một ít thịt trăn, chú Diệp nói, đây là do chú ấy thiếu chút nữa mất mạng đổi lấy, nói là có thể trợ giúp cơ thể của con…

- Chú Chiêm Hùng cũng nói thân thể của con không thể cứu, cậu ta có thể sao?

Thiết thác có vẻ không tin.

- Thật sự là có thể, vừa rồi con ăn một bát, chú Diệp châm cho con, sau đó cơ thể con cảm thấy tốt hơn nhiều. Hơn nữa, khí lực cũng lớn hơn không ít.

Thiết Phi Hổ nói xong còn khua khua nắm tay.

- Hay là hỏi chú con trước khi ăn, đừng ăn rồi hỏng mất thân thể.

Thiết Thác vẻ mặt thận trọng, thật sự đối với tình hình cơ thể con trai, Thiết Thác cũng không có cách nào. Không hề nghĩ con mình có thể nở mày nở mặt.

Khi Thiết Chiêm Hùng nghe đến việc ăn thịt trăn vẻ mặt kinh ngạc, mắng:

- Nhóc này, không cho chú mày một ít.

- Chiêm Hùng, Phi Hổ là người bệnh, người ta cho nó để bồi bổ cơ thể, chú hiện tại đã khôi phục, còn bổ cái gì?

Thiết Thác cười nói.

- Anh, anh có thể không biết, theo Phi Hổ tả, thì trăn này chắc chắn không đơn giản. Có thể làm thương đến cậu Diệp ít nhất cũng mấy trăm năm. Đây tuyệt đối là cực phẩm, tiền tài đều không đổi được. Em thích ăn nhất, mặc kệ, phải được một ít rồi nói sau, chắc là chỗ anh còn giấu.

Thiết Chiêm Hùng có chút tức giận, tắt điện thoại. Diệp Phàm vừa nằm xuống, điện thoại liền reo vang.

Vừa mở máy, đầu dây bên kia Thiết Chiêm Hùng đã mắng:

- Tôi nói với ông em, có thứ tốt cũng không xách cho anh Thiết một chút sao?

- Có thứ gì tốt? Lôi Âm Cửu Long Hoàn giờ em cũng không có, còn Xuân Cung Hoàn cũng không có, ôi…

Diệp Phàm vội vàng kêu nghèo, đương nhiên hắn thật sự không có.

- Không phải cái đó, còn giả bộ không hiểu để lừa tôi sao, con trăn kia xem ra rất lớn, anh không cần nhiều, chỉ một thước là được

Thiết Chiêm Hùng ha hả cười gượng, lòng ham muốn này chắc chăncs có thể làm Diệp Phàm nghẹn chết.

- Một thước dài, em nói anh biết, anh cũng dám mở lời sao?

Diệp Phàm thiếu chút nữa nhảy dựng ra khỏi giường.

Gần đâu có thịt trăn này thiếu chút nữa có thể thay thế Lôi Âm Cửu Long Hoàn, sao có thể mang cho bên ngoài?

Diệp Phàm còn đang tính toán xem có thể dùng thêm các dược liệu khác để chế tạo ra Lôi Âm Cửu Long Hoàn. Chính hắn đang muốn bồi dưỡng ra vài người trình độ đạt đến tam đẳng, bình thường dùng cũng tốt.

- Mỗi một thước cậu kêu cài gì, cậu nói thử cho tôi nghe xem con trăn này đã bao nhiêu năm?

Thiết Chiêm Hùng không cảm giác là mình da mặt dày, thẳng thừng tra hỏi.

- Thật sự, cũng không phải nhiều năm, đoán là khoảng hai ba trăm năm

Diệp Phàm cảm thấy muốn giấu diếm cũng không được, Thiết Chiêm Hùng có khả năng lớn, lấy thịt trăn từ chỗ Thiết Phi Hổ đem đến Tổ đặc nhiệm A xét nghiệm, không thể tránh được mắt xanh của anh ta.

Tổ Khoa học năng lượng không phải chỉ là một đám người thích khoe khoang, người ta có gì kỳ lạ chưa thấy bao giờ, tổ Khoa học năng lực chính là nghiên cứu cơ cấu bên trong.

- Ba trăm năm, tốt, sống lâu như vậy, thịt con trăn này xem ra toàn bộ đều hóa thành sâm núi mấy trăm năm. Cậu đừng nói với tôi con trăn này mới có hai ba thước dài, đó là nói dối.

Thiết Chiêm Hùng không nể nang chút nào.

- Dài có đến mười mét, tuy nhiên lúc đó em vì tình thế cấp bách liên quan đến tính mạng, nên cho lăn từ trên núi xuống.

May mắn còn lấy được mạng này về, nếu không thì không còn nhìn thấy anh. Tuy nhiên, thịt trăn kia cơ bản đều bị nát hết.

Hơn nữa, hôm đó trời khá nóng, em bị hôn mê trong sơn cốc hai ngày mới tỉnh lại. Vì vậy mà chỉ cắt mấy chỗ thịt ngon về, còn lại thì đều có giòi hết rồi, tiếc thật.

Tuy nhiên, đã chuẩn bị một phần cho anh, nhưng chắc chắn không được một thước. Anh nhanh chóng bảo người xuống lấy, em sợ giữ không tốt sẽ hỏng. Tổng bộ hắn có biện pháp bảo toàn, em là dân thường, không có tủ đông.

Diệp Phàm giả bộ đứng đắn, nói dối.

Đương nhiên, hắn biết Thiết Chiêm Hùng cũng không có khả năng tin tưởng hết.

Quả nhiên

Anh ta liền hắng giọng cười nói:

- Được rồi, ngày mai tôi sẽ bảo Trương Cường trực tiếp cử người mang đến thủ đô. Nghe Phi Hổ nói cậu đã làm nó tăng công lực.

- Chính là do thịt trăn, xem ra có thể gia tăng một chút công lực, cho nên, cuối cùng em cho Phi Hổ một chút đem về. Duy trì lâu dài, hẳn là có tác dụng. Tuy nhiên, không thể trong hai năm đã vọt lên tam đẳng

Diệp Phàm nói thật tình hình thực tế.

- Vậy là tốt rồi, cậu nghĩ chu đáo lắm, Phi Hổ thì tôi nói với cậu, nếu nó không nghe lời thì cậu cứ đánh nó, cứ coi như con cháu trong nhà. Chúng ta còn xa lạ gì.

Thiết Chiêm Hùng cười gượng trên điện thoại.

- Tất cả đều là bọn cướp.

Diệp Phàm nằm trên giường mắng một câu, chuẩn bị ngủ bù, nhanh chóng nghỉ ngơi một chút không được. Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy giục đến Ma Xuyên ngay, nói là bên Đức Bình lại gọi điện thoại đến, yêu cầu hắn hôm nay phải đưa tin. Tuy nhiên bị Diệp Phàm từ chối.

Điện thoại lại vang lên.

- Hoàn toàn không để yên, xui xẻo…

Hắn mắng một câu, Trương Cường gọi đến, hỏi chỗ có thể gặp hắn để lấy thịt trăn.

- Đòi mạng sao Trương Cường, để ông mày nghỉ ngơi một chút không được sao?

Diệp Phàm tức giận văng tục.

- Ha ha, phó soái, Đoàn trưởng Thiết ra lệnh, tôi là cấp dưới, cũng không có cách nào khác. Quân lệnh như sơn, Đoàn trưởng Thiết còn nói, Thủ trưởng Trấn cũng muốn biết một chút về con trăn mấy trăm năm, cho nên, cái này…

Trương Cường ấp a ấp úng, hình như có gì đó.

- Này cậu, có gì mau nói, nói dông dài cho phiền.

Diệp Phàm tức giận hừ nói, hắn với Trương Cường không có gì so đo, người cùng một nhà.

- Có thể hay không, ha ha… cho em một chút để nếm thử, một chút ha ha, để nếm thử

Cậu ta cuối cùng cũng giấu đầu hở đuôi, hóa ra chính mình cũng đang muốn thịt trăn kia.

- Mẹ kiếp! Tôi sắp biến thành con trăn rồi, từng người từng người đến xẻ thịt thế này…

Diệp Phàm trong lòng thầm mắng, miệng nói

- Cho cậu một miếng bằng bàn tay.

- Cảm ơn phó soái, tên họ Tạ kia đề bạt thất bại, ha ha

Trương Cường cười nói.

- Làm tốt lắm, cho cậu một miếng nữa để cho Quân đoàn trưởng Cố, cho dù là tôi có ân tình này với ông ta. Nhân tiện tôi đem thảo dược phối hợp bảo ông ta phải sắc vai tiếng đồng hồ, từ từ sẽ thành vật rất bổ.

Tốt nhất là phân ra vài lần ăn, mỗi lần hai đầu ngón tay là đủ rồi, nhiều quá thì buổi tối việc kia phải tìm tới mấy người mới giải quyết được.

Diệp Phàm giật mình vui sướng, xem ra nhà họ Tạ lần này đã bị đánh lớn.

Tạ Khai Lâm mất đi cơ hội thăng hàm thiếu tướng, cơ hội đề bạt Phó quân đoàn trưởng, việc này với ông ta chắc chắn là đòn đả kích lớn.