Quan Thuật

Chương 742: Chuyển công tác




- Về phần kiểm điểm, tôi thấy không cần. Ha hả... Chúng ta tuy nói ngồi ở trên cao, nhưng cũng nhiều việc lắm. Có một chút sơ hở cũng là chuyện bình thường, người ta nói mất dê được chuồng, thức thời thì chẳng muộn bao giờ,

Nói đến đây, Quách Phác Dương ném điếu thuốc qua cho Mã Quốc Chính, trên mặt tươi cười khó hiểu.

Ngày hôm sau vào lúc 4 giờ chiều.

Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Tào Vạn Niên và Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố Tần Thiên Cương hai sếp đích thân chạy tới huyện Ngư Dương, đi theo còn có một đồng chí, nghe nói là trưởng tham mưu quân khu Tô Hoàn Sơn, quân hàm thượng tá.

Huyện Ngư Dương còn lại chín ủy viên thường vụ, sắc mặt ai cũng trầm tư ngồi trong phòng hội nghị, ba sếp lớn ở thành phố tới cũng không buồn nói chuyện phiếm.

Đầu tiên là Tần Thiên Cương và Tô Hoàn Sơn thông báo chuyện Vũ Nguyệt sơn trang của Tạ gia, sau đó là Tào Vạn Niên đại biểu cho Thành ủy, tuyên bố quyết định tạm thời về nhân sự.

Do Vệ Sơ Tịnh, Chủ tịch huyện, thay Bí thư huyện ủy chủ trì công tác của huyện Ngư Dương. Mặt khác còn tuyên bố một quyết định khác.

Đó là điều Phó chủ tịch huyện Ngư Dương, đồng chí Diệp Phàm đến cục Xúc tiến đầu tư thành phố công tác, chức vụ tạm thời là Phó cục trưởng. Hy vọng đồng chí Diệp Phàm nội trong một tuần có thể xử lý ổn thỏa mọi chuyện ở Ngư Dương, để đến cục Xúc tiến đầu tư thành phố nhậm chức.

Tuyên bố xong, ba sếp lớn nghỉ ngơi một chút, sau đó trực tiếp quay về Mặc Hương, Vệ Sơ Tịnh biết có giữ cũng không giữ được bọn họ.

Ngư Dương xảy ra động đất lớn, phỏng chừng ở thành phố cũng sẽ bị ảnh hưởng lây lan, chính trường có thể phát sinh chút biến động hay không thì rất khó nói.

Chủ tịch thành phố La vào một giờ trước có gọi cho Vệ Sơ Tịnh ra chỉ thị, bảo cô chuẩn bị tinh thần để gánh trọng trách, nhất định phải ổn định trụ vững tinh thần của tất cả cán bộ công nhân viên chức huyện Ngư Dương, không thể để việc này làm rối loạn toàn bộ thế cục kinh tế đang phát triển tốt của huyện.

Tuy nhiên, khi tuyên bố đồng chí Diệp Phàm được điều đi nơi khác, Vệ Sơ Tịnh đợi đám người Tào Vạn Niên đi khỏi liền lập tức điện thoại cho Chủ tịch thành phố La.

- Chủ tịch La, tôi hy vọng trên thành phố có thể suy xét đến tâm tư của người dân Ngư Dương hiện tại không ổn, đồng chí Diệp Phàm tuyệt đối không thể bị điều đi, tôi hy vọng hắn có thể tiếp tục chủ trì công tác của khu kinh tế Lâm Tuyền, làm tốt công tác của khu thí điểm.

- Ôi... Hắn còn ở Ngư Dương sao?

La Hạo Thông thở dài, đối với chuyện của Diệp Phàm y có ấn tượng rất sâu sắc, bởi vì lúc đó Trưởng ban thư ký Lô của Tỉnh ủy có hỏi đến chuyện của Diệp Phàm, khiến Chu Càn Dương và Cổ Bảo Toàn kia mất hết thể diện.

- Chú La, lần này Cổ Bảo Toàn đi rồi, bộ máy ủy viên thường vụ Ngư Dương phỏng chừng cũng sẽ bị điều chỉnh, sao không đề cử đồng chí Diệp Phàm vào ủy viên thường vụ huyện, khiến hắn có thể yên lòng, toàn tâm toàn ý ủng hộ công tác của tôi.

Vệ Sơ Tịnh có chút nóng nảy.

Đến chú La cũng gọi ra, kỳ thật La Hạo Thông và Vệ Sơ Tịnh có quan hệ bà con xa, là chú họ hàng xa, xa tận bốn đời.

- Việc này gấp quá không được, như vậy đi, về chuyện điều đồng chí Diệp Phàm đến cục Xúc tiến đầu tư thành phố, tôi sẽ thương lượng trước với đồng chí Trần Thiên.

Nếu có thể giữ đồng chí Diệp Phàm lại thì đương nhiên là chuyện tốt. Về phần đề cử hắn vào thường vụ, hiện tại tuyệt không thể đề cử.

Sơ Tịnh, con phải hướng ánh mắt mình lên trên mà nhìn, lần này chuyện của Vũ Nguyệt sơn trang kỳ thật không phải to tác gì, nhưng vì sao lại có vẻ nghiêm trọng như thế?

Đây là thời kì nhạy cảm, chúng ta đầu tiên là phải để con yên vị trên vị trí cao kia, thật sự ngồi vững rồi thì mọi chuyện sẽ nói tiếp, bằng không khi có biến cố, lại đi đẩy người khác lên, chỉ sợ đến lúc đó hai đầu đều thất bại. Đạo lý này, khi ban Tổ chức cán bộ còn chưa ra tuyên bố và quyết định thì biến cố luôn tồn tại, đôi khi chuyện quyết định ngày hôm qua, hôm nay khi thức giấc thì lại thay đổi ý định. Con cứ suy nghĩ cho kỹ...

La Hạo Thông vạch ra xu hướng làm việc của các sếp lớn trên tỉnh.

Vệ Sơ Tịnh buồn bực buông điện thoại xuống, việc này liên quan đến chính cô nên cô cũng không nhất định phải tiến cử Diệp Phàm cho bằng được.

Mặc dù bản thân có quan hệ với Diệp Phàm, nhưng chuyện này, với Vệ Sơ Tịnh mà nói, vẫn chưa tới mức phải cưới gả. Huống chi cô căn bản là không tính sẽ cùng Diệp Phàm ăn ở cả đời, chủ yếu là do hai người tuổi tác chênh lệch quá lớn.

- Làm gì mà miệng cứ im ỉm thế kia, là ai chọc Vệ đại bí thư tức giận thế.

Diệp Phàm nằm trên giường trêu chọc nói.

- Trừ cậu ra thì còn có ai? Hừ, sói mắt trắng.

Vệ Sơ Tịnh trừng mắt liếc nhìn Trư Ca một cái, tiện chân đá cho Trư Ca một cước.

- Lại gì nữa? Vì chị tôi sẽ lên núi đao xuống chảo dầu, được rồi, hiện tại đã ngồi trên cái ghế bí thư có phải cũng muốn noi theo Cổ Bảo Toàn mượn gió bẻ măng hay không, khiến người ta thất vọng đau khổ.

Diệp Phàm vờ vịt nói, còn rung đùi đắc ý. Thằng nhãi này trong lòng cũng đắc ý không ngừng, nếu không có Vệ Sơ Tịnh ở đây, thằng nhãi này đã sớm hát vang lên như điên rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Cậu ăn nằm với tôi, xong việc, quần kéo lên xong thì liền vỗ vỗ mông bỏ đi, không phải sói mắt trắng thì là cái gì, hừ, Vệ Sơ Tịnh tôi thật sự khiến người ta chán ghét đến thế sao? Giống giẻ rách muốn ném là ném.

Vệ Sơ Tịnh tức giận mắng, thuận tay véo hắn một cái đau điếng.

- Tôi nói này, Vệ Đại tiểu thư, cô sao giống giẻ rách được, khẳng định tệ lắm thì cũng là cây chổi quét nhà. Cô nói chuyện không đầu không đuôi, kỳ thật, chuyện điều đến cục Xúc tiến đầu tư thành phố lần trước Trưởng ban thư ký Lô khi đến Ngư Dương tuần tra, Cổ Bảo Toàn và Chu Càn Dương không phải đã có nói qua rồi sao?

Bọn họ dù sao cũng chỉ là làm cho Trưởng ban thư ký Lô xem thôi, ở Ngư Dương này, tôi còn ở lại thì còn có ý nghĩa gì. Cô lại không thể đem cái ghế Chủ tịch huyện cho tôi ngồi vào, đến lúc đó chúng ta phu xướng phụ tùy, cùng nhau thống trị Ngư Dương, sướng biết bao nhiêu.... Huống chi, bộ máy ủy viên thường vụ kia cũng chưa tới phần chúng ta.

Diệp Phàm kêu oan nói.

- Như vậy đi, cô nếu có thể đưa tôi vào được trong bộ máy ủy viên thường vụ huyện, vậy thì tôi cũng cố gắng, quyết tâm hầu hạ tốt Vệ Đại tiểu thư vài năm, ở lại Ngư Dương thì ở lại Ngư Dương thôi, ha hả...

Vẻ mặt hắn nham nhở, cười vui vẻ nói.

- Hầu hạ, cậu nói ai hầu hạ ai? Ngược lại thì có. Mỗi lần xong việc, đều là tôi lấy khăn mặt cho cậu, tối hôm qua còn pha nước rửa chân. Vừa rồi, cậu còn bảo tôi lau mình cho cậu, giờ cậu lại nói thành cậu hầu hạ tôi, chức quan không lớn, nhưng khẩu khí nói năng thì không nhỏ, giống ông vua nhỉ, hừ.

Vệ Sơ Tịnh giống như bị giẫm trúng đuôi, thiếu chút nữa phát uy. Cầm gối mà đập lên đầu hắn.

- Ha hả, cô làm bí thư, tôi làm Từ Hi, thấy thế nào? Tuy nhiên, cô cũng xem nhẹ bản thân mình quá rồi, sắp thành cô bé giường chiếu rồi.

Diệp Phàm hắng giọng cười nói.

- Nghĩ sao đẹp thế, biến về thành phố mà ở.

Vệ Sơ Tịnh điên lên, đẩy Diệp Phàm ra, đuổi hắn ra khỏi nhà.

- Nhỏ giọng thôi, để cho người ta thấy thì cả hai chúng ta đều tiêu.

Diệp Phàm nhỏ giọng nhắc nhở.

- Xong đời thì xong đời, cậu đi ra ngoài cho tôi.

Vệ Sơ Tịnh điên thật rồi, giờ phút này biểu hiện của cô đúng là một ả điên chính tông, căn bản không giống một Bí thư huyện ủy.

- Được, được, tôi đi trước.

Diệp Phàm giơ tay đầu hàng, mở cửa đi ra.

- Khoan đã.

Đột nhiên Vệ Sơ Tịnh nói với theo.

- Ha hả, tôi biết cô còn luyến tiếc có phải hay không?

Thằng nhãi này vểnh miệng mỉm cười.

- Nhảy ra từ cửa sổ đi.

Vệ Sơ Tịnh liếc mắt nhìn Trư Ca một cái, lạnh như băng nói.

- Bỏ đi... Ông đây từ nhỏ đã mang tướng con khỉ rồi, nhảy ra từ cửa sổ thì đã sao...

Diệp Phàm nói xong từ cửa sổ nhảy xuống.

- Cậu đúng là khốn khiếp, đồ con lừa, không đáng tin...

Trong phòng còn lại Vệ Sơ Tịnh, ôm chăn khóc rống không ngớt.

- Ôi, tôi biết cô muốn tôi ở lại giúp cô, nhưng tôi còn có mặt mũi ở lại Ngư Dương này sao? Làm thế không có ý nghĩa gì nữa, hay là để tôi đi thôi.

Diệp Phàm nhìn qua cửa sổ, vài giây sau thì đi mất.

- Tìm Lô Vĩ đi uống rượu.

Hai ngày trôi qua, Diệp Phàm bận rộn cùng người kế nhiệm mới chuyển giao công việc. Kỳ thật công việc quản lý của hắn căn bản cũng không có gì cần chuyển giao, bởi vì hắn vừa quản lý chưa được lâu.

Chỉ chạy đến mấy trường học, gửi báo cáo lên thành phố xin cấp kinh phí tu bổ. Lúc ấy Phó Chủ tịch thành phố Lô Trần Thiên do nể mặt Lô Vĩ đã hứa cấp cho hắn một triệu, tuy nhiên cũng phải đợi sau tết Nguyên Đán mới cấp.

Cho nên, mấy ngày qua, thằng nhãi này căn bản là ăn không ngồi rồi. Đang lúc đi theo Ngọc Xuân Thiền đàm phán một vài việc, Trương Tân Huy gọi đến, gọi bảo hắn đến văn phòng Huyện ủy họp.

"Phòng họp của văn phòng Huyện ủy, không phải đề cử ông đây gia nhập vào thường vụ chứ, nếu Vệ Sơ Tịnh đồng ý làm vậy thì ông đây cũng không ngại mà ở lại giúp cô ta".

Tuy nhiên, không thể có khả năng. Chiếc ghế Bí thư huyện ủy kia ngồi còn chưa vững, sao có thể tính đến chuyện thay đổi nhân sự.

Hơn nữa, nghe nói hiện tại ở thành phố cũng đang hỗn loạn. Các ủy viên thường vụ đều rục rịch, bởi vì nghe nói Bí thư Tỉnh ủy Quách đang phát hỏa.

Chỉ tận mặt mà nói, vạch tên một số lãnh đạo không làm tròn trách nhiệm của thành phố Mặc Hương, không ngờ để Cổ Bảo Toàn con sâu làm rầu nồi canh ngồi trên chiếc ghế bí thư huyện, tạo thành ảnh hưởng lớn với xã hội, sao giải thích với dân chúng.

Mà Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm cũng nói, đây chỉ là hiện tượng cá biệt, nói nào là tư tưởng của con người cũng sẽ chuyển biến bất cứ lúc nào...

Dù sao, loạn cục ở thành phố đều do tranh chấp của hai xếp lớn trên Tỉnh ủy tạo thành. Tuy nhiên, với cái nhìn của người thường thì Chu Càn Dương phỏng chừng sẽ phải chuyển đơn vị.

Mà người nhậm chức Bí thư Thành ủy là ai? Nghe nói Chủ tịch thành phố La rất có khả năng được chọn, bởi vì trong khoảng thời gian này biểu hiện của y khá tích cực, thậm chí có thể nói là xuất sắc. Lên TV liên tục, có công trong việc xây dựng kinh tế vv…

Thể chế trong quan trường kỳ thật như một quân bài Domino, một vòng tóm một quân, để lại một vị trí trống phía trên, phía dưới còn lại một hàng ngũ chờ đợi hưởng ứng. Các ủy viên thường vụ đáng giá đều muốn nhân cơ hội này chuyển vị trí.

Chẳng hạn như, Lô Trần Thiên làm ủy viên thường vụ, Phó Chủ tịch thành phố, chẳng lẽ lại không muốn ngồi lên chiếc ghế Phó bí thư. Tạ Quốc Trung là bí thư chuyên trách quản lý Đảng và quần chúng, chẳng lẽ không muốn ngồi vào ghế của La Hạo Thông hoặc Chu Càn Dương?

Từng bước một chuyển lên trên, kết quả phía sau sẽ lại có những chiếc ghế ủy viên thường vụ trống, thế là các Phó Chủ tịch thành phố bên dưới kia, mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào chiếc bảo tọa ủy viên thường vụ kia.

Một Phó Chủ tịch thành phố nào đó vừa kết nạp vào thường vụ, thì chiếc ghế Phó Chủ tịch thành phố của y lại trống. Bên dưới thành phố có các cục trưởng, Bí thư huyện ủy, ánh mắt của họ lại có cơ hội nhìn chằm chằm vào vị trí Phó Chủ tịch thành phố kia...

Cứ thế nối tiếp nhau, cả thành phố Mặc Hương nháo nhào lên, sóng sau xô sóng trước, loạn hết cả lên.

Bước vào phòng họp Huyện ủy, thấy Vệ Sơ Tịnh buổi tối hôm trước còn hầu hạ mình, giờ phút này lại tao nhã như nàng Công chúa, uy nghiêm như nữ hoàng, đứng đắn, nghiêm túc ngồi vào vị trí của Cổ Bảo Toàn, khí phái mười phần.