Quan Thuật

Chương 717: Đôi uyên ương hoang dã trong bụi cỏ tranh




Phải biết rằng không thể nào có phụ nữ khuya như vậy rồi còn dám đứng ở lâm trường Cảnh Dương với đập nước Thiên Thủy được, con đường mở rộng chi nhánh của Lôi Gia Trại.

Hắn nghĩ đụng phải quỷ cũng bình thường, dù sao thì cái loại quỷ này rất là thần bí, trước đây chưa có người nhìn thấy, chỉ nghe nói qua.

- Anh Diệp, là em...

từ trên bóng dáng quỷ trong bụi mơ hồ đó truyền ra một âm thanh phụ nữ nghe rất quen thuộc, hình như là âm thanh của đầu bếp Tây Thi Phạm Xuân Hương.

Cái tiếng này quá chi là giống Xuân Hương rồi, còn anh Diệp anh..., chẳng lẽ nào là Nhược Mộng trở về gặp tôi.

Hắn không ngờ lại nghĩ tới Diệp Nhước Mộng, rùng mình một cái, một người với bước đi lớn bước qua.

- Anh Diệp...

Cuối cùng nhìn kỹ rồi, đúng là Phạm Xuân Hương.

Em....sao lại ở đây...khuya như vậy rồi, không tốt đâu... Nguồn truyện: Truyện FULL

Diệp Phàm biết cô phỏng chừng không yên tâm về mình, nên vội chạy đến, bởi vì Trại Lôi Gia chính là nhà của cô. Phỏng chừng lúc trước là ẩn nấp ở nơi nào. Vì mình, cô ấy cũng....

Hắn cảm động vô cùng, một tay ôm Phạm Xuân Hương vào lòng, dùng mắt lướt nhìn một vòng xuống dưới, phát hiện ra phía bên kia rừng hình như có cỏ tranh, mặc kệ nó. Bổ nhào về trước mặt ôm người đẹp. Có chút cảm giác như lão hổ lên núi vậy.

Sau khi mấy âm thanh mùi mẩn vang lên xong.

Quần áo vốn dĩ không nhiều của Phạm Xuân Hương như bay đi mất, dưới ánh trăng một thân thể tuyệt đẹp hiện rõ lên, trong đó những khe rãnh đó dưới con mắt tinh anh của Diệp Phàm cũng như lung lay bay bổng giống như bay đến chín tầng mây, càng như thêm mê hoặc lòng người.

Đầu bếp Tây Thi rất giỏi hiểu ý người, nằm trong bụi cỏ hai chân vừa động, thì động đào nguyên vừa mở nhẹ, khoe tư thế mê hoặc người nhất làm các ông như muốn phun huyết, cái tròn tròn mơ hồ đó... dưới ánh trăng giống như hai cái bóng điện lớn.

Nhẹ nhàng công kích như cung tên bắn đi, cây tên như đâm trúng hoa tiêu, cùng với âm thanh của cô gái trầm xuống, giống như tiếng khóc trẻ con vang lên...

Không lâu sau, tiếng rên rỉ kia càng ngày càng to, giống như tiếng con quạ kêu thảm thiết trên không trung, may là giờ này khuya khoắt không có ai, nếu không thì, thật sự là bị dọa cho đến phát bệnh mất.

Hai thân thể giống như hai xâu kẹo hồ lô đan xem quyện chặt vào nhau, hơi sương như được lấy làm chiếu, trời được lấy làm giường.

- Xuân Hương, sau này không được như thế này nữa, quá nguy hiểm rồi, đã trễ như thế này rồi nếu gặp người xấu thì biết làm sao chứ?

Diệp Phàm ôm thân thể tỏa ra thơm nức mà run sợ của Xuân Hương vào lòng, tỏ ra như có trách nhiệm.

- Em hiểu rồi, sau này sẽ không thế nữa.

Phạm Xuân Hương miệng thì nói như thế, nhưng trong lòng thì lại nói lẩm bẩn rằng:

- Sau này, e rằng không có cơ hội nữa rồi, có lẽ đây là đêm cuối của em bên anh, ôi...

- Em à, em còn trẻ mà, thử tìm người khác, phỏng chừng không lâu sau anh phải rời khỏi Lâm Tuyền rồi, ôi...không thể lại làm lầm lỡ em được.

Diệp Phàm trầm mặc hồi lâu, quyết định hay là tỏ rõ thái độ với Phạm Xuân Hương.

- Anh biết, anh không còn ở đây lâu nữa, vì vậy đêm nay em mới dám đến. Còn về việc tìm ai khác, sau này hãy nói đi nhé, em mệnh rất bạc, người khác đều rất sợ em khắc tử, chỉ có anh là cứng rắn, không sợ khắc, bất cứ lúc nào anh nhớ đến em, thì hãy trở về thăm em nhé, ôi...

vẻ mặt Phạm Xuân Hương khổ sở, u buồn.

- Được thôi...

Diệp Phàm trả lời hai tiếng, biết rằng nhất thời không tể thuyết phục được cô ấy, cũng không muốn nói nữa. Kỳ thực thì những lời lẽ của Phạm Xuân Hương nói ra hắn cũng có chút cảm động.

Khi đưa Phạm Xuân Hương về đến cổng, Diệp Phàm rút ra một cái thẻ đưa qua, nói rằng:

- Cái này tặng cho em, không nhiều, chỉ có năm trăm ngàn. Sau khi anh rời khỏi thì khó mà thường xuyên chăm sóc cho em được rồi, e rằng việc làm ăn của tửu lầu sẽ kém đi nhiều, có chút tiền này giúp trợ giúp em nhất thời thì cũng không phải lo, tiêu hết rồi thì lại tìm anh.

Tuy nhiên Phạm Xuân Hương nhất mực cự tuyệt, thái độ rất kiên quyết, nhìn thấy Diệp Phàm vẫn cứ cứng rắn như vậy, cô ấy lắc đầu, nói nhỏ nhẹ:

- Em có thể tự làm nuôi sống mình, cho dù Trương Quốc Hoa có không cho đặt tại tửu lầu nữa, thì các người khách khác vẫn còn rất nhiều.

Đồ ăn hiện tại ở tửu lầu chúng em rất ngon, em không sợ. Trời rộng như vậy, lẽ nào lại sợ không có cơm ăn. Hơn nữa, anh Diệp, anh cho em quá nhiều rồi, em vĩnh viễn sẽ không trả xong đâu.

- Còn gì chứ

Hắn vứt cái thẻ và bước đi nhanh, từ xa vọng lại tiếng nói:

- Mật mã chính là ngày sinh của em đó.

- Anh Diệp...

Đầu bếp Tây Thi lẩm nhẩm thì thào, nhặt cái thẻ ngân hàng lên nhét kỹ vào trong ngực, dường như, nó chính là hình bóng của Diệp Phàm, trên mặt cô gái tràn những giọt lệ trong suốt.

- Chị, anh ấy đi rồi à?

Phía sau truyền đến tiếng nói có chút hơi run rẫy của em gái Phạm Nghiên Nhi.

- Anh ấy là người tốt.

Phạm Xuân Hương không nói thêm gì nữa, quay mình đi vào phòng.

9 giờ sáng, Tạ Tốn phái hai tên lính từ căn cứ Dương Đầu Phòng đến, đương nhiên là đưa súng đến.

Đêm những cây súng trường tốt nhất trong căm cứ chọn ra ba cây, bởi vì Lâm trường Cảnh Dương đột nhiên có đoàn khảo sát đến, vì vậy, việc đi săn thú ở Lan Đang Cốc phải lùi lại một ngày.

Diệp Phàm cũng chẳng sao cả, vừa lúc có thể đi khu chứa nước đập thiên thủy câu cá. Đoàn Hải nghĩ thật là chu đáo, sắp xếp người từ núi Bà La Khố đem những thiết bị câu cá tốt nhất, cũng chính là để tiếp đãi các vị quan lớn cấp Sở.

Trên đỉnh đầu Diệp Phàm là một chiếc mũ rơm, thân hình với bộ đồ người nông phu, cùng với hai người Lý Tuyên Thạch từ tốn đi đến khu đập nước Thiên Thủy.

Nói thật, Diệp Phàm đã ở tại đập Thiên Thủy cũng đã lâu rồi, nhưng thật sự thì chưa bao giờ dồn tâm sức vào để đi đập nước Thiên Thủy câu cá một bữa, bởi vì không có thời gian.

- Tuyên Thạch, nơi này một ngày có thể câu được bao nhiêu?

Nhìn về mặt nước rộng bao la, Diệp Phàm mở miệng hỏi.

- Xem vận may, vận may tốt thì một ngày kiếm được mười mấy cân cũng không thành vấn đề, vận may không tốt thì có khi một con cũng câu không được. Để xem vận may của chúng ta thôi, tuy nhiên, mùi vị của những con cá ở đập nước Thiên Thủy này vô cùng thơm ngon, đều là sinh trưởng trong tự nhiên, là thực phẩm xanh. Tuy nhiên cũng rất khó mà câu được, nếu như có thể câu được một con cá gà trống thì chính là gặp được vận may lớn rồi, ha ha ha...

Lý Tuyên Trạch cũng đội mũ rơm, cười sang sảng.

- "Cá gà trống"? Còn có loại cá này sao?

Diệp Phàm có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía Lý Tuyên Trạch.

- Anh đương nhiên là chưa nhìn thấy qua rồi, ngay cả tôi cũng chỉ là nghe ông nội nhà tôi nói qua mà thôi. Nói rằng trước giải phóng đã từng bắt được một con, trên đầu có một cái mào lớn trông như mào gà, cho nên được gọi là 'cá gà trống'.

Kỳ thật thì cũng có người nói đó là 'cá rồng', còn cái mào gà đó kỳ thực là cái sừng gì đó của rồng. Cái này, dù sao thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ là nghe ông nội nhà tôi nói là loại cá đó mùi vị thì không thể chê vào đâu được.

Hơn nữa là là đồ vô cùng bổ, tráng dương bổ âm, người luyện công ăn vào có tể làm tăng nội công, người bình thường ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ gì đấy.

Phỏng chừng là có hơn một nửa là thổi phồng lên rồi, làm gì có như vậy. Lý Tuyên Trạch đã làm xong cần câu vào, mắc thêm mồi câu vào.

- Chuyện này thật ra rất kỳ quái, nhưng hy vọng hôm nay chúng ta có thể kéo vận may về.

Diệp Phàm cười, nhưng trong lòng lại có chút kích động, thầm nghĩ:

- Nếu quả thật như có loại cá này nói không chừng còn có thể đêm về kếp hợp với thuốc, như thế thì Xuân Cung Hoàn của mình không phải là lại có cách rồi sao, bổ âm tráng dương, quả là đồ tốt.

- Nếu như anh Diệp thật muốn câu loại cá đó thì phải đổi địa điểm rồi, ở đây e rằng là không có.

Lý Tuyên Thạch lại lắc đầu.

- Thế nơi nào có, chúng ta đi thử vận may xem sao?

Diệp Phàm đầy vẻ phấn khích.

- Đầm Ngô Công.

Lý Tuyên Thạch cười nói.

- Thế thì đi ngay thôi, muốn câu thì phải câu thật tốt, mẹ kiếp, làm một con thử ra sao.

Nghị lực của Diệp Phàm rất lớn.

- Được, tôi đi kiếm một cái bè tre đến, chúng ta bơi qua.

Lý Tuyên Trạch cười và bước nhanh đi. Không lâu sau, cũng không biết là anh ta kiếm ở đâu ra được một cái bè tre lớn dài đến 15 mét đến, hai người ngồi lên nhẹ nhàng từ từ bơi đi.

- Cái bè trúc này có thể ngồi được bảy đến tám người, và chất thêm cái dù lớn che nắng, ghế, cũng không sợ chìm chút nào, nếu như dùng để du lịch thì còn có tác dụng chán.

Diệp Phàm thuận miệng cười phá lên nhớ đến cái bè trúc to làm ở núi Vũ Di Phúc Kiến.

- Du lịch, ai dám đến cái vùng khỉ ho cò gáy này của chúng ta chứ, cũng không có hy vọng nhiều.

Lý Tuyên Trạch không ý thức được điểm này, lắc lắc đầu không yên tâm.

- Ha ha, con đường quốc lộ đập nước Thiên Thủy hiện đã sửa xong rồi, sau này cậu làm vài cái bè tre, thử làm du lịch một ngày ở khe đập nước này xem xem, nói không chừng còn có thể kiếm tiền. Vả lại, hai bên bờ khe này phong cảnh cũng rất đẹp, những hòn đá lại như những cái răng lớn đan xen nhau, rừng cây cũng được che đậy cao vút trời xanh, rất đẹp.

Diệp Phàm liên tục tán dương nói.

- Qua một thời gian tôi sắp xếp người làm thử, có thể kéo được mấy người khách thì cũng được, dù sao còn hơn cả ngày đào khoai trên mảnh đất này.

Trong lòng Lý Tuyên Trạch cũng có chút động lòng, cười nói.

Mặt đầm của đầm Ngô Công cũng rất là bằng phẳng, cũng không có những vòng xoáy lạ gì, khiến cho Diệp Phàm có chút hơi thất vọng.

- Anh Diệp, giờ phút này rất yên lặng, đây chỉ qua là biểu hiện bề mặt, nếu đợi cho đầm này nổi giận lên, thì một con trâu lớn cũng bị cuốn vào trong, trong chớp mắt thì mất hút bóng dáng rồi.

Lý Tuyên Trạch có chút bộ dạng kiêng nể, làm cho trong lòng Diệp Phàm như đang thì thầm, cái đầm này có thể cuốn cả một con trâu sao, xem ra người không thể xem tướng mạo, đầm cũng không thể xem bề mặt ngoài.

- Anh Diệp nhất định có chút hoài nghi phải không? Ha ha, trong cái đầm này nghe tổ tông đời trước nói bên trong còn có một cái động, phía dưới bề mặt dòng nước. Nếu như đất từ trong động vọt ra chìm liền xuống nước, thì cái đầm này có thể nổi giận rồi. Vì vậy, bề mặt đầm này xem ra rất tĩnh lặng, đáy nước bên dưới thì lại rất đáng sợ.

Lý Tuyên Trạch cười giải thích rõ.

Hai người cắm xong bè tre, sua khi làm tốt một số thì bắt đầu câu cá.

Thị trấn Lâm Tuyền hôm nay cờ màu bay phấp phới, chiêng trống rung trời, học sinh của trường Nhị Trung Ngư Dương đều đang đứng đón Trương Quốc Hoa đến, hai bên ờng phố xếp đứng thẳng hàng, mỗi người tay nắm vòng hoa để chào mừng.

Ngay cả Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tịnh cũng đều đeo thẻ Ủy viên thường vụ Huyện ủy, lãnh đạo các cục, cùng với các thành viên ban lãnh đạo khu kinh tế Lâm Tuyền sớm đã đợi ở bên cầu Lang Mã Đại Ngư Dương nơi giao nhau giữa thành phố Phú Xuân và Thị trấn Võ Khê rồi.

Bởi vì hôm nay không những là Phó Chủ tịch thành phố Lô Trần Thiên đến, đồng thời lại còn có Chủ Tịch thành phố La Hạo Thông, nghe nói Trưởng Bí thư Lô Minh Châu trên Tỉnh thay mặt Tỉnh Ủy cũng xuống tuần tra.

Hơn nữa, Trưởng Bí thư Lô xuống chỉ lệnh cần đi Ngư Dương, Ngư Dương có cái quái gì đi dạo chứ, vì vậy, địa điểm được định tại khu kinh tế Lâm Tuyền.

Vỗn dĩ Bí thư Chu của Thành ủy cũng xuống, tuy nhiên ông ta sớm đ đi thủ đô họp rồi, nên do Chủ Tịch La Hạo Thông toàn quyền đại diện.

Tuy nhiên chỉ có Cổ Bảo Toàn biết, Chu Càng Dương phỏng chừng cũng sắp đến ồi, lẽ nào là muốn cho Bí Thư Lô một bất ngờ?

Lô Vĩ thì sớm đã bận tối mũi tối mặt rồi, Triệu Thiết Hải cũng vậy, các phòng ban khu kinh tế Lâm Tuyền đều là chuyển đổi liên tục.

Chỉ có Diệp Phàm một Phó Chủ tịch Huyện quản mảng giáo dục vệ sinh bởi vì đang còn lưu chức kiểm tra, âu cũng vui vẻ thong dong, bởi vì Cổ Bảo Toàn nhìn thấy anh ta thì rất phiền.

Chỉ sợ trong lòng thằng nhãi này cái ấm ức đó vẫn chưa tiêu tan, đến lúc đó đột nhiên giết đi một con ngựa đen, ở trước mặt Trưởng ban thư ký Lô làm lộ ra những lời lẽ không hay thì Ngư Dương lại quá mất mặc rồi.

Vì vậy, trong lòng của lão Cổ luôn cầu trời khấn phật phù hộ, ngàn vạn lần đừng để vị ôn thần Tiểu Diệp này xuất hiện ở Lâm Tuyền. Kỳ thực, thì Cổ Bảo Toàn không có để ý đến anh ta lắm, trong lòng hắn ta đã nảy sinh những sự nể sợ với Diệp Phàm rồi, có lẽ hắn sớm đã cảm nhận được rồi, chỉ là miệng lưỡi không dám thừa nhận thôi.