Quan Thuật

Chương 714: Mối quan hệ tinh tế




- Tôi hiểu rồi, có điều tên đó nếu còn gây thêm chuyện thì tôi phải…

Cổ Bảo Toàn cũng thốt ra được hai chữ "ra tay", chắc chắn Chu Càn Dương cũng hiểu được ý của mình. Sau đó nghe thấy tiếng Chu Càn Dương hắng giọng:

- Hắn dám không? Đây là thiên hạ của Đảng, không phải ổ của thổ phỉ. Đảng là có kỷ luật cả, nếu làm náo loạn thêm thì xử lý rồi nói tiếp…

Cổ Bảo Toàn buông điện thoại xuống, lòng nhẹ đi vơi nửa, giống như đang cầm Thượng Phương bảo kiếm vậy, trong lòng tự tin hơn.

Thầm nghĩ:

- Cái tên ôn thần này, vẫn là nên tống tiễn đi sớm thì tốt hơn. Nếu không, không chừng lại sẽ làm ầm lên chuyện gì nữa không biết.

Nếu thực sự hạ mũ quan của hắn, đoán chừng sẽ có người ở đằng sau đâm lưng Cổ Bảo Toàn mình.

Không ngờ tên này lại có chút năng lực, nếu không phải cửa ải ở huyện có mình chặn kín, thì nếu mà cho hắn qua, trên thành phố lại có bốn Ủy viên thường vụ nói giúp hắn thì hắn vào Thường vụ chẳng khác nào là cái đinh trên bàn đinh Thường vụ rồi sao.

Có chút năng lực, nếu mà đi thì thật hơi đáng tiếc. Có điều, đi rồi thì đi rồi, huyện Ngư Dương này phải sợ không vớt được người tài sao? Trái Đất này có thiếu ai thì vẫn quay bình thường, tuyệt đối sẽ không dừng lại một giây, một phút.

Cung cũ ở đập nước Thiên Thủy, vào sáng sớm một tia nắng chiếu cũng chiếu được vào trong đại điện cũ nát kia. Toàn thân Diệp Phàm ướt sũng.

Tạ Tốn đang khoanh chân ngồi bên cạnh mở mắt, một tiếng hét gào lên vượt ra ngoài đại điện nát, Diệp Phàm biết y đến cánh rừng phát tiết, ngẩng mắt quét một lượt, rồi đi lấy nước rửa.

Không lâu sau, Tạ Tốn mừng rỡ chạy xông vào cung cũ, hét to:

- Thành công rồi, không ngờ lên được tam đẳng bậc hai. Không ngờ, thật không ngờ Kim Mao hống Tạ Tốn tôi lại có ngày hôm nay. Từ nay về sau Tạ Tốn tôi cũng có thể có hi vọng tranh vào Báo Săn rồi.

- Ừ, cũng tạm coi là thành công.

Diệp Phàm gật đầu, không chút sợ hãi, nhưng lại khiến Tạ Tốn có vẻ ngượng ngùng cười nói:

- Xin lỗi, tôi kích động quá.

Nháy mắt tên kia ngồi trên ghế, vẻ mặt ưu tư, nói:

- Anh Diệp, em gái tôi đi Anh rồi, ôi…

- Ra nước ngoài rồi, tại sao?

Diệp Phàm kinh ngạc, không ngờ Mị Nhi lại chạy đến nơi xa như vậy.

- Ôi… Dì tôi ở Anh, nó đến đó vừa giúp gì vừa đi học.

Tạ Tốn lại thở dài.

- Cậu không nói thật với tôi, nói đi, tôi chịu được.

Diệp Phàm thản nhiên nói, người đã bình tĩnh hơn nhiều rồi.

- Ôi…Tôi nói thật với anh vậy, anh Diệp tốt với tôi như vậy, tôi mà không nói nữa thì quá là cái đó rồi.

- Thực ra cũng không cần phải giấu nữa, mới đầu lúc Mị Nhi đi cũng từng nói với tôi rồi, nếu anh cứ liên tục truy vấn thì cứ nói thật ra với anh.

Tạ Tốn than dài vài cái, nói:

- Lúc em tôi mười tám tuổi thì bị xe đâm phải một chút.

- Vết thương ngoài lúc đó cũng không phát hiện ra cái gì. Sau đó đến bệnh viện chụp, bác sĩ nói không vấn đề lớn gì, người nhà cũng không cần phải lo lắng.

- Ai ngờ một năm sau em tôi thường kêu đau ở thắt lưng, vẫn không tra ra nguyên nhân gì cả. Sau này càng nghiêm trọng hơn mới phát hiện ra là thận phát bệnh rồi. Cuối cùng là bệnh chữa được rồi.

- Tuy nhiên lại để lại di chứng, ôi…

Tạ Tốn than một tiếng đau lòng, mặt buồn dài ra sắp thành quả cà tím đến nơi.

- Di chứng gì?

Diệp Phàm hỏi sát sao, trong lòng nghĩ không phải mình chuyên trị những bệnh khó chữa phức tạp sao? Nói không chừng còn gặp đúng tay chữa được.

- Bây giờ và sau này sẽ không sinh con được, ôi…

Tạ Tốn ngừng một lúc lâu mới thốt ra được câu nói, đến cả khóe miệng cũng đang co giật, quét ánh mắt lên khuôn mặt trầm ngâm của Diệp Phàm, cười đau khổ:

- Người nhà hoang mang, cũng đi nước ngoài khám rồi, có điều họ đều lắc đầu. Cho nên kiếp này em tôi đã tính sẽ không lấy ai cả, vì vậy, cũng…Thôi, không nói nữa.

- Cái này thì có gì đâu Mị Nhi, không sinh được con thì chúng ta nhận nuôi con là được mà.

Vẻ mặt Diệp Phàm đau khổ.

- Em tôi cũng từng nghĩ đến phương diện này, có điều nó thấy không thể như thế được, quá làm nhỡ anh rồi. Hơn nữa nó đã quyết tâm, dù anh đi Anh tìm nó cũng vô dụng thôi, còn nói là nếu anh đến tìm thì nó lập tức biến mất. Cho nên, anh Diệp, hãy quên cô ấy đi, cô ấy rảnh thì sẽ đến thăm anh.

Vẻ mặt Tạ Tốn đau đớn, ôm lấy đầu ngồi xụp xuống đất, giọng nói có chút khóc thút thít.

- Ôi…

Diệp Phàm thở dài, tâm trạng phức tạp. Nếu mà nói tình cảm với Tạ Mị Nhi cũng là nhất thời kích động, tình cảm chắc chắn là có một chút. Thôi thì Mị Nhi đã quyết tâm như vậy rồi, nếu đến tìm có khi khiến cô ấy phải chơi trò trốn tìm, như vậy chuyện không phải càng tồi tệ hơn sao.

- Đi uống rượu.

Diệp Phàm hô.

Không lâu sau Lý Tuyên Thạch cũng đến rồi, bưng đến một nồi toàn thịt lợn rừng. Ba người ngồi trong phòng khách ăn uống no nê, mấy thùng bia xuống bụng rồi là nói chuyện linh tinh loạn cả lên, mười mấy thùng bia sau đó khiến cả ba bò cả trên đất, cứ bộ dạng đó nằm ngủ trong đại điện cũ nát ngáy khò khò.

Đánh một giấc tỉnh lại đã là hai giờ chiều rồi.

Tạ Tốn phát hiện di động hình như không nhận điện thoại, nghe điện thoại xong mới biết bộ đội thúc giục y quay về.

- Cậu đi đi Tạ Tốn, thời gian này tôi muốn được yên tĩnh, dù sao Cổ Bảo Toàn cũng kêu tôi tạm thời cách chức viết kiểm điểm, phong cảnh đập nước Thiên Thủy cũng được, tôi cứ ở đây nghỉ ngơi mấy ngày rồi tính tiếp. Còn về chuyện Báo Săn tôi sẽ nói với anh Thiết cho, cậu cứ đợi tin tốt đi.

Diệp Phàm nói giọng nhàn nhạt, nhìn không ra là vui hay buồn nữa.

- Vậy đi anh Diệp, rảnh em lại đến thăm anh. Anh cũng nên nghĩ thoáng ra, dù sao tuổi còn trẻ, có đầy thời gian để thăng tiến.

- Về chuyện của em gái em anh cũng đừng nghĩ nữa, cứ coi như mơ một giấc mơ mà thôi, bằng không chỉ thêm phiền não.

- Trí nam nhi ở ngàn dặm xa, tuy nói hiện giờ không thể tạo công lập nghiệp, nhưng vật lộn quan trường vẫn là chuyện của đấng nam nhi nên làm, phụ nữ, điểm xuyến làm đẹp thêm mà thôi, ha ha ha…

Tạ Tốn cười lớn, lái xe phụt khói vút đi.

Thực ra Tạ Tốn chỉ là nói ngoài miệng đàng hoàng, trong lòng làm sao có thể buông được, cái này đương nhiên là Diệp Phàm hiểu.

- Anh Diệp, hôm nay chúng ta đi câu cá đi.

Lý Tuyên Thạch cười nói.

- Cậu có thời gian rỗi câu cá?

Diệp Phàm liếc mắt nhìn y, biết là y muốn ở bên giúp mình giải buồn, đoán chừng chuyện của mình cũng truyền đến tai y rồi. Trong lòng không khỏi có chút thổn thức, đưa tay vỗ vỗ vai Lý Tuyên Thạch.

Nói thật mạnh:

- Anh em tốt.

Lúc này thì điện thoại vang lên, là Giám đốc lâm trường Cảnh Dương Trịnh Khinh Vượng gọi đến, mời Diệp Phàm ngày mai đến cốc Lang Đang đi săn.

- Tuyên Thạch, ngày mai đi cùng đến cốc Lang Đang săn thú đi, hôm nay không đi câu cá nữa, tôi chỉ để ngủ thôi, say này lại đi, cám ơn cậu.

Diệp Phàm nói.

- Vậy cũng được, hẹn gặp anh ngày mai. Săn vài con sói về, gọi thêm mấy anh em chúng ta uống một trận tơi bời, chuyện khác cứ mặc kệ cha nó.

Lý Tuyên Thạch nhún vai, cười cười.

- Lô Vĩ, cái tên mà cháu kết bái anh em Diệp Phàm gần đây thế nào rồi?

Lô Trần Thiên cười tủm tỉm hỏi như vị phật tôn.

- Chú biết chuyện Ngư Dương rồi à?

Trong lòng Lô Vĩ khẽ giật mình, không ngờ chuyện xấu đúng là truyền xa ngàn dặm.

- Hôm qua anh ấy cãi nhau với Cổ Bảo Toàn, hôm nay lại truyền được đến tai chú Ủy viên thường vụ Thành ủy rồi, xem ra thiên hạ này người thích sinh sự thật là không ít.

- Ha ha, tính khí vẫn ngang như vậy, không tốt, không tốt.

Phó thị trưởng Lô Trần Thiên nói liền hai câu "không tốt", rồi lắc lắc đầu, trầm ngâm một lúc lại nói:

- Cũng tốt, cũng tốt.

- Cháu nói chú này, rốt cuộc là "không tốt" hay là "cũng tốt"? Cái này cháu bị chú làm cho mơ hồ hết cả.

Lô Vĩ có chút bất mãn hỏi lại.

- Ha ha, tự mình đi mà nghĩ, đừng ở đây làm phiền chú.

Lô Trần Thiên phất phất tay, giống như đang đuổi ruồi không bằng.

- Cháu biết, chú là muốn giúp anh ấy, mượn cơ hội này đưa anh ấy đến Cục Xúc tiến đầu tư. Dựa vào năng lực của anh ấy, trong năm rưỡi kéo về một trăm triệu đầu tư không thành vấn đề. Cứ như vậy thì, cái ông già Vương Phù Diêu ở Cục Xúc tiến đầu tư không phải sắp về hưu rồi sao? Ha ha…

Vẻ mặt Lô Vĩ cười gian xảo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Tên oắt này, làm nhiều chuyện thật một chút, đừng không có việc gì lại suy nghĩ mò. Cháu cho rằng Cục Xúc tiến đầu tư là của nhà họ Lô chúng ta mở ra chắc, đó là Cục Xúc tiến đầu tư của nhà nước đó.

- Người muốn ngồi vào cái vị trí đó riêng trong thành phố chúng ta đã có không dưới mấy trăm người, thành phố lại không phải chỉ có mỗi chú của cháu làm quan, quan to hơn chú cháu còn mấy người nữa kìa.

Lô Trần Thiên cười như không phải cười, bộ dạng bí hiểm, làm cho Lô Vĩ sinh ra buồn bực, miệng lẩm bẩm:

- Không thoải mái, vậy thì rốt cuộc chú muốn sắp xếp anh ấy thế nào?

- Cái này về sau nói tiếp, gọi tên đó vào Cục Xúc tiến đầu tư đảm nhiệm Phó cục trưởng trước đã. Dựng lá cờ thu hút đầu tư dậy trước rồi tính tiếp. Chuyện này chú đã đề cập qua với la Chủ tịch thành phố La, ông ấy đã gật đầu rồi.

- Hơn nữa, nhấn mạnh trọng điểm rồi, nếu Diệp Phàm có thể đảm nhiệm được công việc ở Cục Xúc tiến đầu tư thì có thể để lão Vương xin nghỉ bệnh trước, rồi để Diệp Phàm tạm thời thay thế hộ.

- Cháu nghĩ thử xem Vĩ, từ cấp Phó cục trưởng đến Cục trưởng tuy nói chỉ cách nhau một lớp giấy cửa, nhưng có chín phần quan viên chức đều ngã trước mặt lớp giấy cửa đó, có phát huy thêm thế nào cũng đâm không thủng đâu.

- Cứ lấy chuyện cháu ra mà nói, dù là có chú chống đỡ cho, nhưng cơ hội không tốt bằng tên đó, bảo cháu đi thu hút đầu tư là tuyệt đối không được.

- Cho nên, người ta có lẽ ngồi lên ngôi báu cấp Cục trưởng rồi, còn cháu thì vẫn đang liều mình ở cấp phó. Vì vậy, làm một ngành yêu một ngành, thì ngành nào cũng có trạng nguyên, làm tốt vào.

Lô Trần Thiên rút lại ý cười ngạo, nói chuyện rất nghiêm túc.

- Cháu biết, chú, chuyện này cháu có thể đi nói với anh ấy trước một chút, để anh ấy có cái hi vọng, nếu không thì lần này chuyện vào Thường vụ thất bại đả kích anh ấy quá lớn rồi.

- Nói thật, đầu tiên là cái tên Cổ Bảo Toàn kia cũng quá không ra gì cả, thuộc hạ của Diệp Phàm chính là Bí thư thị trấn Lâm Tuyền là Mâu Dũng cũng đã đề cử lên rồi, nhưng gã Chủ nhiệm chính khu kinh tế lại vứt đề cử đi.

- Nếu đề cử được trình lên, dù bị thành phố bác bỏ thì anh ấy cũng không thể nói gì hơn, nhưng tên Cổ Bảo Toàn làm quá cạn tình, thật đúng là chẳng ra cái thá gì.

Lô Vĩ khẽ chửi.

- Lời gì vậy, có ai chửi người như cháu chưa? Tốt xấu gì gã vẫn là lãnh đạo của cháu, nhất định phải tôn kính gã.

- Cái tên này, không thể đến thành phố nhanh như vậy được đâu, vẫn là nên cẩn thận một chút, làm người phải khiêm tốn, biết chưa?

- Cháu cho rằng Bí thư Huyện ủy là dùng bùn nặn ra sao, mặc người nặn tròn nặn vuông sao? Bọn họ là tướng soái biên cương, là nhân vật lớn chủ quản một phương nhỏ đấy.

- Đừng cho rằng thành phố có chú của cháu chống đỡ cho, trên tỉnh có cô của cháu đỡ là bắt đầu lấc cấc, Trung Hoa lớn lắm, thật xấu hổ khi cháu lại đến từ Bộ công an. Chú thấy não cháu bị lừa đá bay mất rồi, thế lực nhà họ Lô chúng ta ở Trung Hoa mà nói còn chưa chen được vào Tập đoàn hàng đầu kia kìa, hơn nữa còn xếp vị trí thứ cuối đuôi nữa.

- Cổ Bảo Toàn là Bí thư Huyện ủy chủ quản một phương, người ta mà không có gia cảnh thì lên được chức sao? Nghĩ kỹ đi, sau này đừng có phạm sai lầm gì biết không?

Mặt Lô Trần Thiên nghiêm khắc phê bình cháu mình, có chút hương vị hận tiếc rèn sắt không thành thép được.