Quan Thuật

Chương 711: Mượn dao giết người




- Đừng vội mà anh, đùa thôi, việc của anh thằng em này đâu dám ra điều kiện, đấy không phải là muốn chết, thực ra là muốn thuyết phục Trấn Đông Tà thì đơn giản.

Tề Thiên gọi Thiên, lại ra vẻ thần bí rồi.

- Đơn giản thế nào?

Diệp Phàm hỏi luôn.

- Lấy Lôi Âm Cửu Long Hoàn mở đường, chắc chắn hắn sẽ mắc câu.

Tề Thiên tung bẫy.

- Lôi Âm Cửu Long Hoàn, lẽ nào Trấn Đông Tà cũng muốn tăng công lực?

Diệp Phàm hiện rõ kinh ngạc, một lát sau cũng liền nhẹ nhõm.

- Nếu Trấn Đông Tà là thành viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A, với lại còn là Trạm trưởng phân trạm Hồng Kông, không muốn tăng công lực lực mới là giả.

Đối với người yêu thích Quốc thuật mà nói, công lực chính là nắm đấm lớn, nắm đấm lớn tượng trưng cho thực lực, mà đối với thành viên Tổ đặc nhiệm A mà nói, nắm đấm lớn chính là điều kiện đề bạt chức vị quan trọng nhất.

Bởi vì trong Tổ đặc nhiệm A muốn được thăng cấp, đầu tiên là phải nâng cao đẳng cấp Quốc thuật của mình, đây là chỉ tiêu cứng nhắc.

- Đương nhiên không muốn tăng công lực mới là tên ngốc. Hiện Trấn Đông Tà luôn dừng lại tứ đẳng cảnh giới Khai Nguyên, nghe nói đã hai năm rồi, luôn muốn đột phá lên tầng thứ hai bậc Tiệt Lưu.

- Người này cũng rất công phu, hàng ngày đều phải đá rách mấy cái bao cát da trâu. Có điều, hình như việc này không thể gấp được, vẫn luôn không có cách để đột phá.

- Thời gian trước cũng không biết từ đâu nghe nói chuyện em tăng công lực, không ngờ hạ thể diện đến cầu em tiết lộ ra một chút.

- Đương nhiên, cái chuyện tăng công lực là cơ mật trung tâm quốc gia, em nào dám nói. Với lại nó liên quan đến anh, em đương nhiên từ chối nói là anh Thiết làm ra thuốc mang đến.

- Trấn Đông Tà vừa nghe liền như bóng bị xịt hơi, uy thế của Đoàn trưởng Thiết gã có gan trời cũng không dám đi hỏi.

- Cho nên gần đây cứ buồn bực, mấy ngày trước uống say với em, gã nói là nếu không thể đột phá thêm lần nữa thì muốn chuyển nghề, đến địa phương làm gì đó, ở lại bộ đội thêm chẳng có tiền đồ gì.

- Sau đó em hỏi, mới biết là ông già nhà gã Trấn Thang Thành đang ép gã. Nói là công lực của gã không thể tăng thêm bậc thì không thể thăng tiến được, cứ ở lại phân trạm Hồng Kông cũng chẳng có tiền đồ gì.

- Còn không bằng quay về làm việc ở địa phương, bố gã cũng có thể lợi dụng sức ảnh hưởng để giúp hắn, còn ở Tổ đặc nhiệm A thì ông ấy không có cách nào tương trợ được.

Tề Thiên kể ra nguồn cơn câu chuyện.

Khiến cho Diệp Phàm vừa mừng vừa lo, mừng vì có thể ra tay từ người này rồi leo dần đến Trấn Thang Thành, lo đương nhiên là chính mình bây giờ không có thuốc viên đó. Vì cây Thái Tuế dùng để bào chế thuốc bị lão trăn đáng ghét ăn mất rồi.

- Lão trăn ác độc kia, mẹ mày làm hỏng việc lớn của ông.

Diệp Phàm giận quá chửi một câu.

Tuy nói là hiện giờ mình có giao sâm mấy trăm năm, cũng có thể thay thế "Hỏa Long Tường Thiên", nhưng giao sâm đó lại cần để cho Trần Khiếu Thiên dùng. Diệp Phàm hi vọng lão Trần có thể hồi phục công lực thất đẳng, dễ giúp đỡ mình đến Hải Nam tìm Nam Hải Nhất Thần Cước Câu Trần để đấu một trận.

Nếu không thì, Chủ tịch Hồ của doanh nghiệp giấy Thái Hưng Thủy Châu vì con trai mà trông mòn con mắt. Gần đây Chủ tịch Hồ giúp mình nhiều, tuy nói quả đào này bị Trương Quốc Hoa hái đi rồi, nhưng Diệp Phàm là người có lương tâm, đồng ý chuyện của Chủ tịch Hồ thì tuyệt đối phải làm được.

Còn nữa, cỏ Chu Diễm Tình trong sơn động Phóng Cẩu Nhai lại bị lão trăn ăn mất rồi, hiện giờ đến cả Xuân Cung Hoàn cũng hết cách để bào chế rồi.

Diệp Phàm nghĩ đến đây thật chỉ muốn bay lên trời đập nát văn phòng của Lô Vĩ thành mảnh vụn, có điều cuối cùng hắn cũng nhịn lại được.

- Sao vậy anh, nửa ngày không hé răng, lẽ nào thuốc hết rồi?

Trong lòng Tề Thiên chợt lạnh, hỏi.

- Ôi, người bào chế thuốc gần đây bệnh sắp chết rồi, còn chế được thuốc gì nữa.

Diệp Phàm than, đương nhiên sẽ không nói rõ cái này rồi, nên hắn tung đạn hỏa mù.

- A, vậy thì hết rồi. Xuân Cung Hoàn của em.

Tề Thiên kêu lớn, dường như đúng là đau lòng thật.

- Cái tên này, cả ngày chỉ nhớ thương cái đồ chơi dưới háng kia.

Diệp Phàm giận mắng.

Trầm ngâm một lát, đột nhiên nhớ ra thuốc đều bị lão trăn ăn rồi, vậy dược tính của thuốc đều không phải bị lão trăn hấp thụ hết?

Ít nhất hấp thụ một nửa là có thể, và đoán chừng đại đa số phần tốt đều theo máu truyền cho mình.

Tuy nhiên, trong thân, xương cốt của trăn tuyệt đối là có tích trữ một phần dược tính, nói không chừng trực tiếp lấy thuốc bào chế Lôi Âm Cửu Long Hoàn hầm với xương cốt hoặc thịt của lão trăn, ăn canh đó không chừng lại có hiệu quả.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn lại linh hoạt trở lại, nói:

- Thế này đi, em nói với Trạm trưởng Trấn, anh có cách để cậu ta đột phá.

- Có điều chỉ có một phần ăn chắc, đừng ôm hi vọng quá. Đương nhiên, nếu may mắn đột phá thì cậu ta phải giúp lại anh, cái khác không muốn nói. Trừng trị Tạ Cường càng thảm hại càng tốt là được rồi, đây chính là điều kiện, em nói rõ với cậu ấy. Hơn nữa chuyện này anh không ra mặt nữa, tin là cậu ấy hiểu mấy điều này.

- Được, em nói lại với Trạm trưởng Trấn, xem cậu ta nói thế nào rồi lập tức gọi điện cho anh.

Tề Thiên trả lời rất kiên quyết, sau cùng nghĩ ngợi nói:

- Anh, nếu thực sự mà không được em sẽ lôi oai hổ của ông già đến chỗ Tư lệnh Cố. Mặc kệ gã, ít nhất còn có ít tác dụng.

- Anh, fax gửi đến rồi, anh xem.

Lô Vĩ đưa fax qua, trên mặt đầy vẻ khổ sở, dường như là tình hình không ổn.

Diệp Phàm đảo mắt qua dữ liệu nhà họ Tạ.

Hiện nhà họ Tạ có năm đời.

Đời đầu tiên người già nhất tên là Tạ Lệnh Quốc, bây giờ sắp chín mươi tuổi rồi, thời gian vừa mới giải phóng đã từng đảm nhiệm qua chức Chủ tịch huyện Ngư Dương.

Đời thứ hai chính là bố đẻ Tạ Cường Tạ Khai Xuyên, từng đảm nhiệm qua chức Phó chủ tịch thành phố Mặc Hương, hiện giờ đã nghỉ hưu.

Có điều, trong đời thứ hai có em trai thứ hai của Tạ Khai Xuyên là Tạ Khai Phát, năm mươi hai tuổi, hiện đang là Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy tỉnh Nam Phúc, cán bộ cấp Giám đốc Sở, trước mắt y là người cầm lái đích thực nhà họ Tạ.

Em thứ ba là Tạ Khai Lâm, hiện ở vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu làm đại tá sư trưởng thứ hai Tập đoàn quân đội, nghe nói đang chuẩn bị được thăng tiến làm thiếu tướng Phó Quân đoàn trưởng, tuổi chưa qua bốn mươi tám.

Đời thứ ba chính là đời Tạ Cường, trong đó không có người nào có tài chói mắt cả, chỉ có anh họ của Tạ Cường là Tạ Cương còn có chút phân lượng, đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm Phòng đôn đốc Tỉnh ủy tỉnh Nam Phúc, cấp Phó giám đốc Sở. Không già lắm, mới hơn bốn mươi tuổi.

Đời thứ tư và đời thứ năm còn nhỏ, cấp bậc chưa vượt qua chức trưởng phòng, không đáng để tính là ra trò trống gì.

- Muốn thăng lên làm thiếu tướng Phó Quân đoàn trưởng, ông càng không muốn cho mày lên. Phó chủ nhiệm Phòng đôn đốc Tỉnh ủy, đổ trong phút chốc thì không có cách giải quyết rồi.

Diệp Phàm lẩm bẩm, đảo mắt liếc Lô Vĩ một cái, nói:

- Cậu có chủ ý gì để nhà họ Tạ rơi máu một lần?

- Vũ Nguyệt Sơn Trang.

Lô Vĩ vẻ mặt ngưng lại, miệng nhả ra bốn chữ, dường như mấy chữ này y phải mất nhiều sức mới thốt ra được.

- Vũ Nguyệt Sơn Trang, ừ, lần trước khám xét chính là Kính Nguyệt Sơn Trang nhà họ Ngọc, lần này đến lượt nhà họ Tạ rồi.

- Vậy thì làm như vậy, không những đả kích tầng quan chức chính phủ nhà họ Tạ, nguồn tài chính cũng không bỏ sót, không có tài chính ủng hộ, nhà họ Tạ giống như một con chim già bị vặt lông. Anh không tin lão có thể bay được cao, xa.

Diệp Phàm cười âm hiểm, hiện lòng hắn cực tà ác, có chút giống như con chó điên, gặp người là cắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Tự nhiên, máu lão trăn có tác dụng kích thích rất lớn. Đến cả Lô Vĩ cũng cảm giác anh mình như có chút quái lạ, có điều chuyển nhanh sang thoải mái, cho rằng là do bị Tạ Cường kích thích mà ra.

- Đúng vậy, mũ quan đều do tiền tài đắp thành, không có tiền, muốn đệm cao mũ thì trừ khi là tham nhũng, một khi tham thì tất phải có chỗ sơ hở, có sơ hở thì dễ làm việc.

Lô Vĩ nói, đột nhiên nắm nắm đấm lại, nện cốc trà lên nền nhà, rống nhỏ một tiếng, nói:

- Mẹ nó làm một cuộc cuối cùng, dù sao phải về thành phố rồi, trước khi đi phải gây thêm loạn cho Cổ Bảo Toàn, nếu không tên nhãi này ngồi quá vững rồi.

- Gây thêm loạn, ừ, không sai, anh em chúng ta châm ngọn lửa ở Ngư Dương, châm trận chiến lửa giữa bốn đại gia tộc.

Cổ Bảo Toàn vì để ngồi vững ở huyện, chắc chắn phải dốc sức dập lửa, đủ cho lão bận một thời gian rồi. Lão già này cũng chẳng ra gì, toàn làm những chuyện đê tiện mượn gió bẻ măng.

- Con cừu ông đây trước khi bị giết cũng phải đá lão vài cái mới hả giận, nếu không thì khó nguôi cái hận trong lòng này.

Trong lòng Diệp Phàm thầm nghĩ, rồi tiếp đó lắc đầu, cười:

- Anh em, hai chúng ta hình như có chút giống một đôi nhà âm mưu trốn trong bóng tối.

- Nhà âm mưu, đoán chừng đạo hạnh của chúng ta vẫn chưa đủ, miễn cưỡng thì có thể xem là lăn lộn đi. Chúng ta không chơi xỏ được chính diện bọn chúng, chỉ còn cách chơi xấu một chút. Mặc kệ, bất kể mèo trắng hay mèo đen, có thể làm cho nhà họ Tạ rơi máu thì đều là mèo tốt.

Lô Vĩ cười cạc cạc.

Sau khi hai người bàn bạc được phương án như vậy thì lái xe thẳng đến Thủy Vân Cư, đương nhiên là muốn tìm Mị Nhi để uống vài chén, có em đẹp uống cùng thì trong lòng thấy dễ chịu hơn một chút.

Đỗ xe Wrangler xong, Diệp Phàm đi vào Thủy Vân Cư gọi lớn tên Mị Nhi, có điều cảnh đẹp giống như bình thường Mị Nhi chạy từ trên tầng chạy xuống lao vào lòng hắn không diễn lại nữa, mà Thủy Vân Cư cứ im ắng đến phát sợ.

- Chuyện gì thế này? Hình như tối nay không làm ăn gì. Lẽ nào Mị Nhi trách mình vô dụng, hay là trốn rồi? Không thể nào, Mị Nhi không phải kiểu người thích thế lực, vật chất, mình tin vào mắt mình.

Diệp Phàm tự lầm bầm rồi đi đến phòng của Mị Nhi.

Cửa không đóng.

- Anh Diệp, anh đến rồi?

Một bóng người cao lớn đang ngồi trên giường Mị Nhi, dường như trên mặt phảng phất nỗi buồn.

- Tạ Tốn, sao lại là anh, Mị Nhi đâu?

Diệp Phàm cảm giác có chuyện gì đó đã xảy ra, lòng nặng nề hỏi thiếu tá Tạ Tốn, anh của Mị Nhi.

- Ôi…đây là thứ em tôi gửi cho anh, anh xem đi.

Vẻ mặt Tạ Tốn thật khó coi, rồi đưa một bức thư ra.

"Chào anh Phàm,

Mị Nhi đi đây.

Xin đừng hỏi vì sao, cũng xin anh đừng đến tìm em nữa, anh sẽ không tìm thấy em đâu. Hơn nữa, dù cho anh có thể tìm thấy em, em cũng sẽ biến mất ngay trong nháy mắt. Cứ coi mọi chuyện trước kia là một giấc mộng thôi anh nhé, ôi...

Anh Phàm, thời gian qua Mị Nhi sống rất tốt, rất vui vẻ, chưa bao giờ em sống vui như vậy. Những điều đó đều là anh mang đến cho người em gái này, em mãn nguyện rồi.

Em biết anh có hàng trăm ngàn lời muốn hỏi em vì sao? Em vẫn là câu nói cũ, xin đừng hỏi vì sao, em vĩnh viễn sẽ không nói đâu.

Cũng xin anh tôn trọng lựa chọn của em. Đời này, em đều không thể lấy anh được, nhưng cũng xin anh yên tâm, kiếp này em cũng không lấy người khác. Mị Nhi vẫn là Mị Nhi của anh đó, vĩnh viễn thuộc về một mình anh mà thôi.

Có điều, duyên phận đến rồi đi, duyên phận hai ta giờ đã hết, hãy quên Mị Nhi đi anh nhé…

Cứ để mọi chuyện theo gió bay xa, cuối cùng, em chúc anh ngạo du quan trường, từng bước thăng cao…"

- Vì sao? Đây rốt cuộc là tại sao chứ?

Diệp Phàm cứ ngây người nhìn chằm chằm vào Kim mao hống Tạ Tốn, nhìn đến nỗi trong lòng người này cũng thấy sợ.

- Anh đã xem rồi, còn hỏi tôi làm gì? Thôi đi anh Diệp, em tôi không có phúc phận đó, bỏ qua đi.

Ánh mắt Tạ Tốn có chút trốn tránh, hình như có gì đó giấu diếm khó nói.

- Anh có chuyện mà không nói thẳng với tôi?

Diệp Phàm hung dữ hỏi, trên mặt lộ vẻ dữ tợn như muốn cắn người.

- Không…không có.

Tạ Tốn bình thường không biết sợ trời, sợ đất là gì, mất tự nhiên lùi về sau một bước. Đương nhiên, Diệp Phàm là ai, kiểu tính khí mạnh mẽ ẩn đi mà phát ra thì ngang với dũng mãnh, đây là cảm giác tinh thần.