Đó là quẹo vào ngõ cong, Tạ Mao là thân thích của Phó bí thư Thành ủy Tạ Quốc Trung, cũng là do một tay ông ta sắp xếp đến đoạt địa bàn ở Ngư Dương.
Nhưng sau khi Chu Càn Dương trở về thì Tạ Mao lại bị ông ta chuyển đến chỗ khác.
Làm cho song bảo hiểm của Tạ Quốc Trung mất nhạy ngay lập tức.
Vì trước tiên Tạ Quốc Trung cho Trưởng ban tổ chức Miêu Phong xuống, sau đó thì Tạ Mao đến để hợp tác với Miêu Phong, như vậy thì câu nói của Tạ gia từ thành phố trong Ủy viên thường vụ Ngư Dương cũng có trọng lượng hơn.
Tạ Mao được Chu Càn Dương dùng một thủ đoạn vô cùng quy tắc chuyển đi, Tạ Quốc Trung đương nhiên muốn ươm mầm một người khác để hợp tác với Miêu Phong tạo thành một song bảo hiểm.
Vừa hay Tạ Mị Nhi đến thành phố, đang cầu xin người bác Tạ Quốc Trung này.
Nhờ Tạ Quốc Trung quyết tâm trợ giúp Diệp Phàm, Tạ Mị Nhi thậm chí thể hiện là cô nàng có chút quan hệ với Diệp Phàm.
Ý là gì? Hiện tại cháu gái của bác Tạ Mị Nhi cháu đang làm bạn với Diệp Phàm, mà còn là bạn tương đối thân thiết.
Bác không giúp người thân thì còn giúp ai nữa? Mà, tin là đồng chí Diệp Phàm có thể hiểu rõ được điểm này, sau này anh ta sẽ là quân của Tạ gia thành phố…
Cho nên, Tạ Quốc Trung quyết tâm ủng hộ Diệp Phàm.
Quả nhiên Tạ Mao vừa dứt lời, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Miêu Phong luôn trầm mặc không nói đã mở miệng.
Nói:
- Tôi là người phụ trách cụ thể vấn đề quản lý tổ chức nhân sự trong huyện, chuyện của đồng chí Diệp Phàm tôi điều tra rõ rồi, tôi chỉ nói một câu, cậu ấy nên vào Thường vụ, người có thể vì Đảng mà đem lại những lợi ích lớn, điều kiện của cậu ấy là tốt nhất.
Miêu Phong sau khi nói xong thì ngậm miệng, không cần liếc mắt nhìn ai, hơi giống một vị hòa thượng đang tu luyện.
Miêu Phong vừa nói xong, Cổ Bảo Toàn đang khép hờ mắt đột ngột lóe một tia hàn quang làm tim người khác đập nhanh.
Chắc hẳn là đang khiếp sợ năng lực của Diệp Phàm, không thể ngờ được tên nhãi này lại cổ động được bốn Ủy viên thường vụ ra mặt tạo thế cho mình.
Sắp thành một con hổ nhỏ ra trò trống rồi đây, nhất định phải áp chế cho được, không thể để Ngư Dương lại tạo nên một con nghé đâm trời được.
Nhưng, Cổ Bảo Toàn bình tĩnh lại, thầm nghĩ: "Tôn Ngộ Không cho dù có lợi hại, nhưng có thể thoát khỏi được bàn tay năm ngón của Phật Tổ không? Không phải bốn phiếu, có muốn ngóc đầu lên, ít nhất phải được nửa số phiếu, chưa được sáu phiếu thì chưa diễn được đâu.
Sáu phiếu, Diệp Phàm có thể kiếm đâu ra được hai phiếu nữa sao.
Nếu thực sự là như vậy thì ông đây còn làm Bí thư cái quái gì?"
Tuy nhiên khi suy nghĩ này của Cổ Bảo Toàn vừa xuất hiện, thì một giọng nữ đột ngột vang lên, đương nhiên là Chủ tịch huyện Vệ, nói:
- Tôi làm người nắm công việc chính của cả huyện, mảng của Diệp Phàm cũng do tôi trực tiếp quản lý.
Người trong nhà tôi cũng không thể trốn tránh được, thành tích của đồng chí Diệp Phàm tôi không nói nữa.
Nhưng ít ra, chuyện anh ta làm được có thể giúp cho chúng ta- những Ủy viên thường vụ ngồi đây hoàn thành sớm nhiệm vụ thành phố giao.
Bằng không, trong lòng mọi người chắc hẳn cũng đều thấp thỏm.
Cho nên, tôi ủng hộ tiến cử danh ngạch cho đồng chí Diệp Phàm.
Chủ tịch Vệ nói rồi, mọi người liếc mắt xem xét sắc mặt bắt đầu u ám của Cổ Bảo Toàn.
Biết thái độ của mình làm cho Cổ Bảo Toàn phẫn nộ.
Nhưng cô nàng này cũng rất quả cảm, lập tức nói thêm:
- Đồng chí Trương Quốc Hoa là người nắm công việc của Khu kinh tế Lâm Tuyền, trong lúc đồng chí Diệp Phàm đi học ở trường Đảng mấy tháng, chạy đi chạy lại lo công việc, giúp cho bộ máy của Khu kinh tế Lâm Tuyền có thể vận hành bình thường, công của đồng chí ấy cũng không thể không…
Vệ Sơ Tịnh cũng đề cử đồng chí Trương Quốc Hoa vào danh ngạch, cũng làm cho lòng Cổ Bảo Toàn dịu đi một chút.
Ông ta biết, Vệ Sơ Tịnh ngầm đưa điều kiện với mình, người mà Bí thư đề cử tôi không phản đối, nhưng Chủ tịch huyện tôi cũng nên được húp một miếng canh đúng không nào? Ngay cả Vệ Sơ Tịnh cũng đứng lên phát biểu rồi, Cổ Bảo Toàn không chỉ có chút khiếp sợ, mà còn thêm nhiều phẫn nộ.
Trong lòng thầm suy nghĩ: "May là mình chuẩn bị trước hết rồi, thật sự là nuôi hổ là họa mà. Không ngờ tên này tuổi không lớn, mà có thể cổ động được nhiều người ngẩng đầu lên vì mình như vậy, cũng gần được nửa giang sơn trong Ủy viên thường vụ huyện rồi.
Nhân cách của người này hấp dẫn lớn đến như thế sao? Chẳng lẽ đằng sau còn giao dịch nào khác, hoặc là có thể nói bọn họ đã dần dần hình thành một tập đoàn nhỏ, muốn chống đối lại mình…"
Nghĩ vậy, lúc này trong lòng Cổ Bảo Toàn thực sự có chút lo lắng.
Nếu có thêm một Ủy viên thường vụ đứng lên nói thay Diệp Phàm nữa, thì trận đấu hôm nay đúng là không thu được gì rồi.
Hơn nửa số phiếu đồng ý tiến cử danh ngạch của hắn rồi.
Nhưng, hiện nay hình như còn mình với Chánh văn phòng Huyện ủy Trương Tân Huy chưa phát biểu.
Với đồng chí Trương Tân Huy, Cổ Bảo Toàn tuyệt đối tin tưởng anh ta sẽ không đứng lên nói chuyện Diệp Phàm, vì đêm qua, chính mình đã thận trọng dặn dò rồi, tuy rằng vẫn chưa nói rõ, nhưng tin rằng Trương Tân Huy chắc chắn sẽ không ngốc đâu.
Hơn nữa, để cho Trương Tân Huy quyết râm đi theo mình, Cổ Bảo Toàn đương nhiên cũng tung ra một viên kẹo bọc đường, đề bạt Trương Gia Lâm (em trai của Trương Tân Huy) làm Phó phòng giáo dục.
Nhìn thấy ánh mắt có chút lạnh lẽo của Cổ Bảo Toàn, Trương Tân Huy cũng cảm thấy đau đầu, trong lòng thì muốn Diệp Phàm vào Thường vụ.
Vì Diệp Phàm cũng có chút giao tình với mình, hơn nữa mấy ngày trước mình cũng lờ mờ đồng ý là sẽ giúp hắn.
Nhưng hiện nay Trương Tân Huy có chút hối hận, vì có năm Ủy viên thường vụ đứng ra nói cho Diệp Phàm rồi, nếu mình dám đứng lên chọc giận kẻ nguy hiểm Cổ Bảo Toàn nói cho Diệp Phàm, thì chắc chắn Diệp Phàm sẽ được thông qua.
Nhưng, chắc chắn tiền đồ làm quan phía trước của mình sẽ có ngọn núi lớn Cổ Bảo Toàn chắn ngang.
Chỉ cần Cổ còn ở Ngư Dương một ngày, mình đừng có mơ tưởng ngẩng đầu lên, kết quả tệ hơn là mình bị Cổ bài trừ khỏi Ngư Dương, chuyện như vậy Trương Tân Huy đương nhiên không muốn thấy rồi.
Hơn nữa, hiện nay mười Ủy viên thường vụ ngồi đây đang nhìn chằm chằm mình, vì bản thân mình vẫn chưa nói gì.
Mà lời nói của mình có thể quyết định xu thế của Hội nghị thường vụ này nên không thể nói lung tung đưuọc, hiện nay Trương Tân Huy mới cảm nhận được họa đều từ miệng mà ra, hàm nghĩa của câu nói này thật đúng.
Một bên đắc tội với khí thế như núi Cổ Bảo Toàn, một bên đắc tội với ngọn núi nhỏ Diệp Phàm.
Trương Tân Huy nên chọn lựa thế nào đây?
…
Ùng ục, sau một hồi bao tử sôi lên, Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy trong cơ thể dường như có chút bất đồng.
Dường như có một số kinh mạch trước đây còn bế tắc giờ đã thông hết rồi.
Máu đang lưu thông nhanh, nội lực cũng qua được các kinh mạch, trong các khổng khiếu thình thịch tự do, giống như học trò mới đến được thầy giáo khích lệ không ngừng nhảy nhót.
- A…a…a…
Rống to ba tiếng, giống như sư tử rống trên bầu trời lao vào trong động Phóng Cẩu Nhai.
Diệp Phàm như đạn bắn, đấm đá một trận, lập tức, cát đá trong động tung bay, tiếng đùng đùng không dứt bên tai, cảm giác như cả sơn động kia đang run lên bần bật.
Rất lâu sau khi phân tán kinh mạch, hắn liền thu khí lại đan điền.
Cảm giác đôi mắt ưng như càng linh mẫn.
Không có đèn pin chiếu, trong sơn động này mắt bình thường có giơ năm ngón tay lên trước mắt cũng chẳng nhìn thấy được.
Nhưng Diệp Phàm cảm giác được, đôi mắt chim ưng của mình linh mẫn gấp đôi trước đây.
Trong sơn động tối tăm mà cũng có thể lờ mờ nhìn thấy mọi thứ.
Chẳng qua không rõ như ban ngày thôi, nhưng chuyện này đúng là không lường được.
Liếc nhìn cái bụng đã xẹp lép của mình, thằng nhãi này lẩm bẩm nói: "Không tệ, đôi mắt chim ưng, giờ thì xứng danh mắt chim ưng rồi.
Con mẹ nó, đúng là đại nạn không chết thì hặp được hạnh phúc cuối đời. Câu này đúng lắm."
Chắc hẳn là máu của con trăn lớn trăm năm đã giúp mình, chẳng những thân thể mình không chịu đả kích hủy duyệt gì, mà cảnh giới công lực của mình tuyệt đối đã đến thất đẳng đỉnh rồi, chỉ kém bát đẳng một bước thôi.
Nhưng Diệp Phàm hiểu, dù nói là kém một bước, nhưng thất đẳng và bát đẳng cách nhau một tầng máng xối.
Bát đẳng là cao thủ cấp cao, trên toàn thế giới, cao thủ thực lực bát đẳng chắc chắn không quá trăm người.
Nghe nói chứng minh thư của Tổ đặc nhiệm A quốc gia, cũng chính là tấm thẻ ngọc Tổ đặc nhiệm cũng có một tấm, cả nước chỉ có một tấm
Không những tượng trưng cho thân phận, mà còn tượng trưng cho quyền lực.
Chủ tịch nước một tấm, Tướng quân Trấn Quốc Hải một tấm, còn tấm thứ ba nghe nói nằm trong tay cao thủ bát đẳng bí mật nhất của Tổ đặc nhiệm A.
Thế chẳng phải nói bản thân mình cũng sắp có được thực lực như ông ta rồi sao, mình suýt chút nữa cũng xâm nhập hàng ngũ cao thủ cao nhất của thế giới rồi.
Nhưng, Diệp Phàm biết, cấp bậc cao thủ thất đẳng Thuần hóa của mình hơi giả, vì không phải do bản thân mình dốc sức luyện tập mà thành.
Mà chắc hẳn là do máu trăn và một loạt sự trùng hợp mà thành. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cho nên, thực lực thật sự của mình chắc cũng chỉ là Thất đẳng tầng thứ ba, thực lực tương đương cao thủ bậc Luyện kình.
Kỳ thực Diệp Phàm không biết, con trăn lớn mấy trăm năm kia sau khi nuốt Thái tuế 'Hỏa Long Tường Thiên' cùng với quả của cây Diễm tình thảo lâu năm thì tính tình cũng đại biến.
Dưới sự kích thích của Diễm Tình Thảo, thành phần dinh dưỡng phần lớn đều bị thiêu hóa, nhưng, hiện nay dinh dưỡng đó đã bị Diệp Phàm nuốt rồi.
Vì loại dinh dưỡng này đều được cất giữ trong máu trăn, khi trăn chết phân tán đi hai phần.
Còn sáu phần trong máu thành miếng béo bở của Diệp Phàm rồi.
Còn một phần nữa giấu trong da thịt cùng với xương của trăn lớn.
Cho nên, đầu của trăn lớn cũng là một bảo bối, sau khi Diệp Phàm liếc nhìn con trăn lớn chắc là đoán được chút khả năng nào đó.
"Thịt trăn này đều là bảo bối, để lâu quá hỏng thì tiếc.
Nếu có thể sấy khô, làm thành thịt khô Tứ Xuyên chắc có thể bảo quản được lâu dài…" Thằng nhãi này trong mắt xoay chuyển, nảy ra ý kiến hay.
Còn về da trăn, chắc chắn là loại hàng hóa tốt, nên biết ngay cả Tiểu Lý Đao của mình hình như cũng chẳng làm gì được nó.
Đương nhiên, đó là thời điểm kình khí của con trăn lớn đang bừng bừng, giờ con trăn này chết rồi da nó không còn tinh khí chống đỡ nên cũng mềm đi nhiều.
Dưới sức lực của một người gần bát đẳng như Diệp Phàm, lại thêm dùng Tiểu Lý Đao thì có thể lột được da trăn lớn, chỉ có điều cũng phải tương đối lao lực.
Diệp Phàm phải mất sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng mới đẩy được tảng đá trước động.
Đứng trước miệng hang ở lưng chừng núi cách mặt đất trăm tầng, Diệp Phàm hét lớn một tiêng:
- Hahaha… Hồ hán sơn đã trở lại rồi, trở lại rồi…
Ở trong sơn cốc lâu Diệp Phàm có chút thê thảm, nhưng trong giọng nói lại rất vui.
Dù sao giờ cũng là buổi tối, thằng nhóc lại chưa gột rửa thân hình với bộ quần áo rách đầy máu của mình.
Kỳ thực không thể nói là rách, bản thân căn bản giống như chẳng mặc gì, chỉ có vài mảnh vải rách treo trên người, ngay cả cái quần đùi cũng khó có thể che được.