Quan Thuật

Chương 705: Thiên hạ chia bốn




- Kính thưa các đồng chí, thiết nghĩ các đồng chí đều đã nắm rõ tình hình gần đây, nên tôi đây cũng không cần nói nhiều, nguyên nhân bắt đầu từ đâu, vì sao thì tất cả các vị ngồi ở đây trong lòng đều đã rõ, tôi không cần phải dông dài làm gì.

Mấy hôm trước tôi đã cùng với Chủ tịch huyện Vệ, đồng chí Phí Mặc, Phó bí thư Vương cũng đã có một buổi gặp mặt, tôi cho rằng không nên kéo dài sự việc mãi như thế, xét về lâu dài sẽ gây tổn thất cho chúng ta, khó khăn lắm chúng ta mới làm cho bộ mặt kinh tế huyện có những bước phát triển khởi sắc.

Cho nên, những quyết định nào có lợi thì ta phải quyết tâm làm. Quyết định điều động công tác của hai đồng chí Vương Xương Nhiên và Tạ Tuấn Phát đã đã có.

Mấy hôm nữa họ sẽ rời Ngư Dương lên thành phố nhậm chức. Trước tiên tôi xin thay mặt toàn thể cán bộ viên chức huyện ủy Ngư Dương chúc mừng các đồng chí.

Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn cười vui vẻ kèm theo là tràng pháo tay chúc mừng.

Trong phòng cũng vang lên tiếng vỗ tay giòn giã, không ngớt.

Vương Xương Nhiên và Tạ Tuấn Phát cũng đứng lên cảm ơn.

- Vâng, Bí thư Cổ nói rất đúng, không thể vì một nhân tố nào đó mà làm ảnh hưởng đến xu thế phát triển kinh tế tốt đẹp của huyện chúng ta, mấy hôm trước ở buổi gặp mặt Bí thư đã đưa ra quyết định.

Nhân cơ hội hai đồng chí Xương Nhiên và Tuấn Phát chưa đi để mở buổi họp thường ủy. Vấn đề cần tranh thủ ý kiến đầu tiên của buổi họp thường ủy lần này liên quan đến việc giới thiệu bổ sung chỉ tiêu hai thường vụ huyện ủy.

Lời của Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tịnh vừa dứt, thì mười thường vụ khác có vẻ như tỉnh táo hẳn ra.

Ngay đến cả gân cốt cũng thẳng hơn, nếu nuốm biết trong đầu bọn họ đang nghĩ gì thì cũng chỉ có thể đợi đến khi tranh luận và biểu quyết mới suy đoán ra. Còn lúc này, toàn là hồ ly già, không thấy ai có biểu hiện lạ, ai ai cũng đóng mặt nạ như thể sự việc chẳng liên quan gì đến mình, tất nhiên, ai cũng ra vẻ ta đây thanh cao.

Thật ra tối qua, bốn vị là G Bảo Toàn, Vệ Sơ Tịnh, Phí Mặc, Ngọc Nhã Chi đã họp mặt, Cổ Bảo Toàn vốn muốn lợi dụng buổi gặp mặt đó để chỉ định người trước.

Cũng chính là hai ứng cử viên sẽ được tiến cử lên thành phố, rồi trong buổi họp thường ủy được thông qua nữa là xong.

Tuy nhiên, trong buổi họp, giữa bốn vị Bí thư đã xảy ra tranh cãi, rất khó tìm được tiếng nói chung, ý kiến của bốn vị Bí thư hoàn toàn đối lập nhau.

Cả bốn người đều đưa ra người mà mình muốn tiến cử. Cổ Bảo Toàn giới thiệu Trương Quốc Hoa, Vệ Sơ Tịnh tiến cử Phó Chủ tịch huyện Tiêu Y Lâm, người mà Ngọc Nhã Chi tiến cử đương nhiên là Mâu Dũng, còn Phí Mặc thì giới thiệu Diệp Phàm.

Việc Vệ Sơ Tịnh tiến cử Tiêu Y Lâm khiến cho Cổ Bảo Toàn có đôi chút cảnh giác, bởi điều đó cho thấy giữa Vệ Sơ Tịnh và nhà họ Tiêu có mối quan hệ thân thiết.

Nhưng việc Phí Mặc tiến cử Diệp Phàm càng khiến cho Giả Bảo Toàn, Vệ Sơ Tịnh, Ngọc Nhã Chi đều nghi hoặc, không rõ Bí Thư Đảng quần chúng Phí Mặc sẽ bán cái gì đang được đựng trong hồ lô.

Phải biết rằng từ xưa đến nay giữa Diệp Phàm và Phí gia chẳng có quan hệ gì thân thiết, thậm chí nhà họ Phí đã có không ít lần gây khó khăn cho Diệp Phàm, đồng chí Tiểu Diệp đã phải nhờ đến sự giúp đỡ của Cổ Bảo Toàn mấy lần, thật là mất mặt quá thể.

Chủ tịch thị trấn Hoàng Hải Bình – con chó giữ nhà của Phí gia cũng bị chính Diệp Phàm hạ xuống, quái lạ thật, Phí Mặc bắt đầu quan hệ với Diệp Phàm tự lúc nào.

Đây phải chăng là chiêu tung hỏa mù của Phí Mặc? Vào thời điểm này thì việc gì cũng có thể làm, có lẽ âm mưu của Phí Mặc là tiến cử một người nào đó trước, biết chắc sẽ không được thông qua.

Sau đó để cho mọi người bàn cãi một hồi rồi mới tiến cử thêm một người khác nữa, bởi thế, việc này khiến cho cả ba người Cổ Bảo Toàn, Vệ Sơ Tịnh, Ngọc Nhã Chi đều thấy bực bội và không biết rốt cuộc Phí Mặc đang có âm mưu gì?

Cục diện thiên hạ chia bốn đã khiến cho Cổ Bảo Toàn tức giận, sau khi trải qua buổi giao lưu đơn giản nhưng không tìm ra được ý kiến đồng nhất, Cổ Bảo Toàn điên tiết, dứt khoát chấm dứt buổi họp kín giữa các Bí thư, và quyết định đưa việc tiến cử ra giữa buổi họp thường ủy để lấy ý kiến công khai.

Đương nhiên, Cổ Bảo Toàn cũng có những dự tính riêng. Ông ta cho rằng đưa ra công khai ở buổi họp thường ủy thì ông ta sẽ chiếm phần thắng nhiều hơn.

Bởi vì có Tạ Cường sẽ ủng hộ mình, Vương Xương Nhiên, Trương Tân Huy thì chắc chắn sẽ ủng hộ.

Trong tay chắc chắn nắm được bốn phiếu, nếu có được thêm hai phiếu nữa thì sẽ nắm chắc phần thắng, đến lúc đó sẽ tìm cơ hội, tìm cách gần gũi với một đoàn thể nào đó, chia cho bọn họ chút lợi ích, thì cơ hội có thêm một phiếu là rất lớn.

Bởi vì Cổ Bảo Toàn còn có chưa đưa ra đòn sát thủ. Trước đây khi đến Ngọc gia thăm Ngọc Sử Giới đã từng bàn bạc, để tiết kiệm mấy triệu tiền trợ cấp nông nghiệp, Cổ Bảo Toàn đã quyết ủng hộ ủng hộ Mâu Dũng của Ngọc gia gia nhập vào thường ủy.

Thiết nghĩ Ngọc Nhã Chi cũng hiểu điều đó, đến lúc đó quan tâm đến Ngọc Nhã Chi một chút, hai bên liên minh lại, chắc chắn sẽ nắm được sáu phiếu.

Nhưng lần này khiến người ta bất ngờ nhất đó chính là Lô Vĩ không được tiến cử, điều này khiến cho người khác phải suy nghĩ, lẽ nào Lô Vĩ không giở trò gì sao?

Thế lực của Cổ Bảo Toàn lớn vậy sao?

Phải biết rằng Lô Trần Thiên – Phó Chủ tịch thành phố là đồng minh với Bí thư thành phố - Chu Càn Dương, mà Chu Càn Dương thì không thể không giúp Lô Vĩ đi lên.

Có lẽ Cổ Bảo Toàn cũng biết rõ điều này, Lô Vĩ bản thân là một Trưởng Công an huyện, là ứng cử viên thích hợp nhất để tiếp tục đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật bởi thế mà Cổ Bảo Toàn vẫn không đưa tiến cử.

Điều này cũng khiến cho Phí Mặc, Ngọc Nhã Chi, Vệ Sơ Tịnh đều thấy nghi ngờ vô cùng, thắc mắc không biết Cổ Bảo Toàn đang định giở trò gì đây?

- Trưởng phòng Miêu, mời anh hãy giới thiệu sơ qua tình hình của các ứng cử viên đáp ứng đủ điều kiện của bản huyện. Điều này thì anh nắm rõ hơn ai hết.

Giả Bảo Toàn ra hiệu cho Miêu Phong – Trưởng phòng Tổ chức cán bộ.

- Thông qua kiểm tra sơ bộ của phòng Tổ chức, những cán bộ được giới thiệu vào thường ủy phù hợp với điều kiện bản huyện đưa ra gồm có Phó Chủ tịch huyện Tiêu Y Lâm, Phó chủ tịch huyện Triệu Bính Kiện, Phó Chủ tịch huyện Lưu Kiện Phi, Phó Chủ tịch huyện Diệp Phàm, ngoài ra còn có hai trợ lý Chủ tịch huyện gồm đồng chí Trương Quốc Hoa và Ngọc Xuân Thiền.

Ngoài ra, đồng chí Mâu Dũng – Bí thư thị trấn Lâm Tuyền đã có những biểu hiện rất xuất sắc, dưới sự chỉ đạo của đồng chí ấy, thu nhập tài chính của thị trấn Lâm Tuyền năm nay so với cùng kỳ năm ngoái tăng mạnh, tài chính và thuế vụ tăng gấp ba lần, còn giá trị tổng sản lượng công nghiệp đạt tới 50%.

Cho nên, sau khi thông qua quá trình tuyển chọn Phòng tổ chức đã quyết định đưa thêm đồng chí ấy vào.

Miêu Phong đưa ra một số tư liệu, giới thiệu sơ qua tiểu sử cá nhân của từng người. Anh ta biết đây cũng chỉ là hình thức thôi, chứ không có ảnh hưởng gì lắm.

- Tư liệu liên quan của các đồng chí này đều đã cầm trên tay, các đồng chí xem kỹ, lát nữa chúng ta sẽ thảo luận một cách công khai dân chủ, hy vọng hôm nay sẽ chọn ra được hai ứng cử viên. Việc này không nên kéo dài nữa, huyện cần họ.

Cổ Bảo Toàn liếc nhìn các thường ủy, nói xong liền bắt đầu tập trung xem tài liệu.

Sột soạt…

Trong phòng họp vang lên tiếng sột soạt lật giở tư liệu, chỉ nghe tiếng giấy tờ sột soạt, tuyệt nhiên không nghe thấy tiếng người nói chuyện.

Thật ra mọi người đều đang cố tỏ vẻ vậy thôi, chẳng có ai thật sự đang tập trung đọc cả, Cổ Bảo Toàn sao lại phải giả vờ như thế, bởi vì mỗi người đều đã sớm có những toan tính riêng.

Khoảng nữa tiếng trôi qua.

Cổ Bảo Toàn gõ nhẹ nắp cốc trà, nói:

- Bây giờ chúng ta bắt đầu thảo luận một cách dân chủ nhé, các vị có mặt ở đây đều là cán bộ cốt cán của huyện Ngư Dương, có ý kiến gì xin hãy thẳng thắn đưa ra.

Việc của ngày hôm nay, nói cho đúng ra là chúng ta đang chon nhân tài cho đất nước, tuy chỉ là tiến cử thôi, nhưng thành phố cũng phải xem xét đến tình hình cụ thể của huyện Ngư Dương chúng ta.

Mỗi câu nói ra của các vị đều sẽ liên quan đến việc triển khai các công tác liên quan đến quốc kế dân sinh của huyện Ngư Dương chúng ta sau này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Một ủy viên thường vụ tốt, sẽ có tác dụng hỗ trợ rất lớn cho công việc của huyện, nhất là đối với việc đôn đốc giám sát triển khai các công tác của Ngư Dương. Nếu dùng người không đúng, sẽ gây tổn hại cho nhân dân, chúng ta không thể….

Giả nói xong, cả phòng họp trở nên im phăng phắc.

Theo lệ thường, các thành viên thường ủy có thảo luận gì thì cũng phải tuân theo một nguyên tắc ngầm, đó là phát ngôn theo thứ tự đã được sắp xếp trong nội bộ Đảng.

Cuối cùng Bí thư sẽ nói lời tổng kết, nhắc nhở các việc cần làm của bộ phận nhân sự, sau đó là giơ tay biểu quyết, mọi người ai cũng nắm rõ các bước này.

Kỳ thực, lời tổng kết của Bí thư thường tương tự với chiều hướng sắp xếp nhân sự. Trừ phi có phe cánh nào tương đối mạnh, mới có thể đấu với Bí thư, tạo ra một số thay đổi. Đương nhiên, kiểu phản đối mạnh mẽ đó ở nước ta không có nhiều.

Thông thường mọi người sẽ thỏa hiệp, chia đều lợi ích, bên nào cũng được hưởng chút quyền lợi là được. Tất nhiên, Bí thư với tư cách là người đứng đầu, lợi ích mà ông ta có được chắc chắn phải lớn hơn nhiều.

Do tình hình trong nước như vậy, Đảng quản lý cán bộ, hành chính chịu trách nhiệm thi hành, nên dù bạn có làm việc xuất sắc đến đâu, thì cũng phải dưới sự lãnh đạo của Đảng mới làm được.

Cho nên, Đảng là tổ chức có uy quyền nhất, mà đại diện cho Đảng lại chính là các nhân vật chủ chốt của các ban ngành các nơi.

Những nhân vật chủ chốt này thông thường đều là Bí thư Đảng ủy, bởi vì họ đại diện cho Đảng, làm việc theo sự chỉ đạo của Đảng, nên phải giao quyền lực cho họ, còn nghĩa vụ thì giao cho thuộc hạ bên dưới làm.

Cho nên, Cổ Bảo Toàn sau khi nói xong đã đưa mắt nhìn Phí Mặc - Bí thư Đảng- Quần chúng, người có vị trí thứ ba trong nội bộ Đảng, chờ ông ta khai phát pháo đầu tiên.

Vệ Sơ Tịnh là Chủ tịch huyện, theo lệ thường sau khi các thường ủy viên khác phát biểu xong, sẽ có vài lời nhận xét, rồi mới đến lượt Cổ Bảo Toàn nói lời tổng kết.

Làm như vậy sẽ có lợi cho Cổ Bảo Toàn. Bởi vì khi nghe các đồng chí khác phát biểu ý kiến, ông ta có thể thấy được phương phướng nhân sự, sau đó bản thân tự suy đoán thêm, rồi thuận lợi đưa ra lời nhận xét tổng kết.

Nếu buổi họp lấy ý kiến lần này có gì bất lợi, Cổ Bảo Toàn cũng có thể dễ dàng ứng phó, hoặc chấm dứt buổi họp hôm nay, kéo dài cho tới khi bản thân đã thu xếp ổn thỏa, nắm chắc phần thắng mới họp lại.

Điều này sẽ có lợi cho người triển khai công tác, hơn nữa mặc dù tình hình cấp bách, không thể kéo dài, đòi hỏi hôm nay phải biểu quyết ở buổi họp thường ủy thì cũng có cơ hội để Bí thư tranh thủ, dùng sách lược thay đổi bản thân để đưa ra một số lợi ích vào lúc then chốt nhằm kêu gọi đồng minh.

Để người khác có thể đồng thuận, thì dù cho bản thân có bị tổn hại chút ít cũng không sao, nhưng tin rằng lần sau đối thủ cũng sẽ có tiến trình trì hoãn, để một chút lợi ích cho mình. Nếu không, cùng lắm là cá chết lưới rách thôi, đừng hòng đè đầu cưỡi cổ được ai.

- Bí thư Cổ nói rất đúng, bây giờ kinh tế huyện Ngư Dương ta đang bước vào giai đoạn đầu của thời kỳ tăng trưởng, một khởi đầu tốt đẹp đang hình thành.

Theo dự đoán thống kê sơ bộ của bộ phận thống kê, Chỉ số tăng trưởng kinh tế của huyện ta năm nay rất đáng mừng, dự đoán có thể đạt tới 6%.

Nếu quả thực đúng như thế, thì cũng xem như chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ do thành phố giao phó.

Rất đáng mừng là trong một năm đã có thể thay đổi được tình thế.

Phí Mặc nói đến đây thì cố ý dừng lại một chút, báo tin vui cho mọi người, đây làcơ hội để kéo dài, các bước tính toán khá hợp lý.

Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)