Khôi phục lại tư cách được đào tạo của Diệp Phàm, vẫn là chức vụ lớp trưởng. Hơn nữa, người đánh giá là giáo sư Lâm Đức Trì đã có lời bình luận là —— Diệp Phàm trong lớp Anh tài vượt thế kỷ do ban Tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ tổ chức, có năng lực tổ chức rất tốt, rất chú trọng chủ nghĩa Mác-Lenin, học tập tư tưởng lý luận, hơn nữa lại biết liên hệ thực tế, đồng thời biết kết hợp với thực hành, cuối cùng của lời nhận xét là rất xuất sắc, là một người thanh niên tài năng hiếm có. Đề nghị Tỉnh ủy trường Đảng khôi phục tư cách của hắn tại trường Đảng trung ương. Hơn nữa lại còn rất tích cực đề cử, câu cuồi cùng này đương nhiên là phải viết trong phần ghi chú rồi.
Tuy nhiên, người đánh giá cuối cùng là giáo sư Lâm Đức Trì, Lôi Ngọc Phương cũng không vội tỏ ngay thái độ gì. Đoán chứng là vẫn còn muốn cùng với bộ máy Đảng ủy thảo luận thêm một chút, hoặc là thông quaBan tổ chức cán bộ Tỉnh ủy xem xét đánh giá từ từ.
Tất cả các học sinh đều nhao nhao lên mà suy đoán, cả đám ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm với vẻ hoan nghênh, tất cả đều là những ánh mắt hâm mộ, chỉ có thể than thở rằng thằng nhóc này lại gặp phải vận may lớn rồi.
Đoán chừng người trong danh sách kia không phải là hắn thì là ai nữa. nhưng mọi việc quả thật là không thể đoán trước được, xoay môt vòng không ngời lại quay trở lại y chỗ cũ. Đúng là toàn những chuyện vớ vẩn.
Tuy nhiên chỉ mười mấy phút sau, người của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã tới.
Một người đàn ông đeo kính tuyên bố trước mặt tất cả mọi người, lần này Ban tổ chức cán bộ Tình ũy quyết định người được chọn đi tiếp tục đi học lớp Thanh niên trung ương là đồng chí Chu Chí.
Khóe miệng Diệp Phàm khẽ co giật vài cái nhưng cũng không lên tiếng, nhưng trong lòng cũng là đang thở dài thườn thượt, biết rằng lần này tuy là bắt được Mâu Cương, nghe nói cỏn liên lụy đến Mâu Tư Thành bị phạt một lỗi rất nặng.
Nghe nói Hứa Thông bị xử phạt một lỗi rất nghiêm trọng, đương nhiên, đó là do y xui xẻo, nếu là chính mình thì chắc chắn cũng sẽ chẳng có được ưu đãi gì.
Bởi vì, các vị lãnh đạo cấp cao của Tỉnh ủy thường xuyên giở trò để cân bằng mọi việc. trên thực tế thì cuối cùng cả hai bên đều phải chịu thiệt, nhưng thật ra lại khiến cho Chu Chí nhặt được một món hời lớn.
"Mẹ kiếp! Đây là điển hình của việc trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi. không thể ngờ được là Diệp Phàm cũng có thể trở thành nhân vật chính". Diệp Phàm chỉ có thể thỏa mãn mà tươi cười. Hơn nữa lần này lại kết thù oán lớn với Hứa Thông nữa.
Mâu Tư Thành thì không cần nói đến nữa, bất cứ lúc nào cũng vẫn phải đề phòng. Đoán chừng là Mâu Cương còn phải ngồi chồm hổm trong tù thêm một khoảng thời gian dài nữa.
- Thế nào rồi, Anh Diệp, haha … Cái băng hình kia đã khiên cho Hứa Thông bị phạt rất nặng. việc này vẫn là mấy vị cán bộ cấp cao vẫn đang giữ thế cân bằng, nếu không thì, vụ bê bối này nếu để cho chỉ một tờ báo nhỏ đăng lên, việc bị khai trừ là không thể thay đổi được.
Trương Cường đắc ý cười nói.
- Cậu quả thật là đồ khốn khiếp, cậu muốn chơi đùa với phụ nữ thì tôi cũng không quản, thực sắc tính dã (ăn uống sắc dục là bản tính), chỉ cần chú ý cẩn thận chút là được. Ai bảo cậu lấy việc đùa giỡn cặp mông của cô ta mà quay lại, còn nói là thưởng thức, thưởng thức cái gì mà thưởng thức.
Người nhà của Tỉnh ủy, bàn tay to lớn của Hứa Vạn Sơn thiếu chút nữa là đạp vỡ cả cái bàn trà có chạm trổ hoa văn.
Đứng trước mặt ông ta chính là Hứa Thông hiện tại mặt đang sưng và đỏ như đít khỉ, lẩm bẩm nói rằng:
- Con đã giấu kỹ như vậy rồi, ai biết đâu được là sẽ bị người khác đánh cắp đi. Bọn họ quả thật cũng là làm trái pháp luật, đây là trộm cắp, chính là việc phi pháp.
- Trộm cắp, trộm cắp cái con khỉ! Thắng làm vua, thua làm giặc, điều đơn giản này mà con cũng không hiểu được sao? Cái mấu chốt là người ta đã có được chứng cứ.
Con đó, việc tốt thì không học, cha thấy là con cũng đâu có ngốc, bình thường cũng là một người rất thông minh mà.
Nếu mà muốn giấu thì cũng phải mang cái băng đó đến giấu ở nhà chúng ta chứ, cha không tin rằng chỉ với vài cái tên lính Báo Săn kia dám đường đường đến nhà của Ủy viên thường vụ để mà điều tra.
Quán rượu Hoàng Thành thì có là cái gì, có thể đảm bảo được cái gì chứ? Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này mọi người cũng nên khiêm tốt một chút, chờ cho mọi việc lắng lại thì mới có thể lộ mặt lại được.
Hứa Vạn Sơn cũng là một bí thư lớn.
Tuy nói là việc này chỉ hạn chế một vài cán bộ cấp cao của Tỉnh mới có thể biết được, nhưng về mặt này thì lão ta cũng đã hiểu là đã bị mất hết. việc làm cho lão ta nguôi giận chính là ở Hội nghị thường vụ ngày mai, thái độ của mình sẽ phải như thế nào …
- Ba, lần này là do con xui xẻo! không biết sao mà lại gặp ngay phải đội Báo săn đang điều tra gián điệp. Nếu không thì làm sao bọn họ có thể điều tra trong nhà Mâu Cương được. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nếu không, chỉ dựa vào mấy thằng công an, có cho chúng nó ăn gan trời thì họ cũng chẳng dám đến kiểm tra nhà ở của Chủ nhiệm Tỉnh ủy, cũng sẽ chẳng gặp phải chuyện như thế này.
Mẹ kiếp, tất cả đều là do thằng ranh Diệp Phàm đó gậy ra, nêu không phải là có hắn, thì con cũng sẽ chẳng đến mức xui xẻo như vậy.
Hứa Thông lại cất giọng nho nhỏ lên mắng.
- Còn tính toán cái gì nữa! Cái tên Diệp Phàm đó con tạm thời không cần để ý tới hắn nữa.
Hứa Vạn Sơn nheo nheo hai mắt lại, có vẻ là tương đối kỳ lạ.
- Tại sao thế? Chẳng lẽ cứ để cho hắn thong dong tự tại như vậy. Hắn làm cho Mâu Cương gãy hai cái răng cửa, còn phải ngồi tù nữa. Con thì bị xử phạt rất nặng, còn có cái giấy chứng nhận của Ban huấn luyện cũng đi tong, nhưng tức giận nhất vẫn là cái danh sách đi học lớp thanh niên Trung ương kia, toàn bộ đều do hắn làm rối tung lên.
Hứa Thông thiếu chút nữa thì rống lên.
- Im đi…
Một tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên, khí phách của Hứa Vạn Sơn đã trở lại, chỉ vào đứa con Hứa Thông mà quát lên:
- Con đó, mới vừa vấp ngã một lần mà đã quên rồi hả? Con cho rằng đội Báo Săn sẽ vô duyên vô cớ mà đi lục soát nhà của Mâu Tư Thành sao? Cái tát này là muốn cho con tỉnh ra một chút, đồ đầu đất.
- Chẳng lẽ … Chẳng lẽ Báo săn là do Diệp Phàm gọi tới sao, làm sao có thể như thế được, Báo Săn là cái đơn vị gì, việc này con có nghe Mai Thiên Kiệt nói rất rõ ràng, Diệp Phàm không thể có năng lực làm được việc đó, ngay cả đến Tư lệnh Quân khu tỉnh Trấn Trang Thành đoán chừng cũng chẳng có quyền gọi bọn họ ra tay, Diệp Phàm thì là cái gì chứ?
Hứa Thông vuốt hai má đang nóng hừng hực, bộ dạng quả thật là không phục.
- Hừ! Báo Săn là bộ đội đặc chủng, việc này tất cả mọi người đều biết. Nếu muốn điều động bọn họ thì đương nhiên là một tên nhóc thối tha như Diệp Phàm không thể có năng lực làm được.
Tuy nhiên con quả thật là chơi đùa với phụ nữ nhiều quá tới mức hồ đồ rồi. Không nghe được tin gì sao, Đoàn trưởng Thiết Chiêm Hùng của Báo Săn nghe đâu là có quan hệ với Diệp Phàm.
Nếu thật sự là hai người đó có quan hệ với nhau như lời người ta nói thì việc ông ta sẽ ra tay giúp đỡ Diệp Phàm cũng là chuyện bình thường thôi. Đương nhiên việc này cũng chỉ là đoán mò, chỉ là nghe người ta thì thầm to nhỏ với nhau.
Chỉ có điều là sự lục soát của Báo Săn lần này quá trùng hợp thôi.
Hứa Vạn Sơn cũng không biết chính xác mọi chuyện, chỉ là phong phanh nghe đồn thổi một chút.
Chuyển qua đứa con nói:
- Tuy nhiên, mặc kệ là như thế nào, trong khoảng thời gian này cấm con không được lại đi gây sự với Diệp Phàm. Phải luôn ghi nhớ câu cửa miệng, quân tử báo thù, mười năm không muộn, vài năm trong nháy mắt sẽ trôi qua thôi. Cha tin rằng, đến khi đó sóng yên gió lặng, thằng nhóc kia một ngày nào đó chắc chắn sẽ rơi vào tay chúng ta, tới lúc đó thì trừng phạt hắn cũng không muộn. Có nghe hay không!
Hứa Vạn Sơn hừ một tiếng.
- Con biết rồi, cha!
Hứa Thông vuốt mặt lên tiếng nói, trong lòng đã buồn bực muốn chết rồi.
Ngày 16 tháng 9, Diệp Phàm rốt cục cuối cùng cũng về tới Lâm Tuyền.
Một làm gió quen thuộc thổi tới, tên nhóc này không cầm được thở dài:
- Vẫn là cái nơi nghèo khó này là tốt nhất, Thủy Châu tuy sầm uất, nhưng cuối cùng cũng chẳng tìm được một thế giới riêng của mình.
Trở lại Lâm Tuyền cũng đã là rạng sáng, nhìn thấy quán rượu Xuân Hương, hạ thân ngay lập tức không hiểu sao đã rục rịch.
- Đã nhịn mấy tháng rồi, cũng nên đi giải phóng một chút chứ.
Khóe miệng Diệp Phàm nhếch lên biểu lộ một tia ý cười.
Bước nhanh lên lầu, bà chủ Phạm Xuân Hương của quán Tây Thi đã sớm chuẩn bị nước ấm cho hắn, còn mặc cả một bộ áo ngủ mỏng manh trong suốt, trước ngực thật sự rất huênh hoang.
Phải biết rằng bà chủ quán Tây Thi vì cái này mà rất nổi tiếng, mà giờ lại còn nửa kín nửa hở, "trư ca" nhìn thấy, cái mũi liền nóng lên, niếu chút nữa đã xịt cả máu mũi ra rồi.
Hưởng thụ xong một phen kiều diễm, được thoải mái tắm rửa giống như mát xa. Cuối cùng vẫn cảm thấy có điển hơi quái dị, bởi vì cảm giác mát xa kia dường như giống của cả hai đôi tay phụ nữ, "chẳng lẽ Xuân Hương đã trở thành Thiên Thủ Quan Âm rồi?"
Trư ca có vẻ hơi kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn qua, thiết chút nữa là miệng đã tròn như chữ O rồi.
Chính xác là không chỉ có hai bàn tay mát xa trên người mình không ngừng, mà là bốn cái. Phát hiện là có cả Phạm Nghiên Nhi khuôn mặt đỏ bừng, quần áo mặc so với chị gái Phạm Xuân Hương còn muốn lộ liễu hơn.
Khuôn mặt trắng nõn giờ đỏ bừng, môi giống như có chút khô khốc hôi mấp máy. Phấn trước ngực tuy không thể so sánh cùng với chủ quán Tây Thi nhưng đoán chừng là do kích động, cho nên run rẩy tương đối mạnh, thậm chí có thể nói là phập phồng cao thấp.
Điềi mà càng khiến cho Diệp Phàm thổ huyết chính là cô cơ bản không có mặc áo ngủ, che trước ngực chỉ là cái áo ngực nhỏ xíu, run rẩy giống như tội phạm đứng trước mặt Diệp Phàm. Trư ca khẽ liếc mắt xuống dưới, ngay lập tức "Tiểu Diệp Phàm" liền không an phận mà ngóc đầu lên.
Tại sao lại vậy?
Bởi vì Phạm Nghiên Nhi chỉ mặc độc nhất một cái quần tam giác nhỏ, đám cây cỏ rậm rạp kia còn theo mép quần mà nghịch ngợm thò cả ra ngoài. Quả thật là nửa ẩn nửa hiện
Vị Quốc thuật đại sư nào đó rất là thiếu lễ độ mà nuốc ực một ngụm nước bọt, cảm giác toàn thân lập tức khô nóng, vội vàng nói:
- Xuân Hương, thế này là …
- Anh Phàm, buổi tối em có việc bận, không thể chăm sóc anh được. vậy để cho Nghiên Nhi đến đây đi, nó cũng đã hơn 18 tuổi rồi, người ta nói đã chín muồi rồi, cũng nên hái lấy đi chứ …
Nghiên Nhi vẫn luôn chờ anh, cô ấy thành tích tốt lắm, năm nay học cấp ba, sau này nếu có thể thi đậu đại học, sẽ đi xa nhà, không thể chắm sóc anh Phàm thường xuyên được.
Nhân lúc còn ở đây thì để cho cô ấy tranh thủ thời gian đi. Hơn nữa, bây giờ Phạm Cương cũng đã được anh Phàm đưa vào sở An ninh Quốc gia rồi, nghe nói nó từ Báo Săn mới chuyển tới sở An ninh Quốc gia liển được sắp xếp vào làm chức vụ Phó phòng.
Phạm gia chúng em trước đây cũng có người làm quan, bây giờ thì cả tổ tông tám đời cũng chẳng dám nghĩ tới chuyện này. Ừ, người trong thôn nghe nói Phạm Cương được thăng chức, cũng là quan lớn tương đương với Phó chủ tịch thị trấn, tất cả mọi người đều nói là nhờ vào phần mộ tổ tiên.
Thực ra chỉ có em hiểu được rằng, tất cả mọi việc đều nhờ vào anh Phàm, tất cả đều là do anh Phàm giúp đỡ cho Phạm gia chúng tôi.
Xuân Hương nói chuyện vô cùng tự nhiên, không có chút xíu nào là ngại ngùng, giống như cho rằng đây là việc nên làm. Hơn nữa, càng nói thì càng xúc động, có xen lẫn chút nghẹn ngào.
- Ôi … Xuân Hương, việc gì em lại phải tự làm tội mình thế.
Diệp Phàm thở dài, giơ tay đưa lên bộ ngực tròn trịa của Nghiên Nhi kia ngắt nhéo một hồi, sau đó nói:
- Nhưng Nghiên Nhi cũng lớn rồi, chỗ này chẳng nhỏ hơn của em chút nào. Thôi được rồi, Nghiên Nhi, em về đi ngủ đi, anh muốn tâm sự cùng với chị em.
- Chủ … Chủ nhiệm Diệp … em không đi, em … em …
Phạm Nghiên Nhi không nhúc nhích, cứ nhìn Diệp Phàm mà lắc lắc đầu, lại mạnh dạn mà nói rằng:
- Chị em buổi tối còn mắc bận, hay là anh để cho Nghiên Nhi đến đây đi.
- Không nghe anh nói sao, quay về đi ngủ đi, nếu không thì anh sẽ tức giận đó.
Diệp Phàm thu lại nụ cười, thật đúng là khiến cho chị em họ Phạm có chút run sợ.
Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)