Quan Thuật

Chương 674: Chủ nhiệm ban Giám sát Tỉnh uỷ




Chủ nhiệm Phòng giảm sát điều tra Tỉnh ủy Mâu Tư Thành chín giờ sáng đã đến trường Đảng, bộ dạng hùng hùng hổ hổ.

Đương nhiên, Mâu Tư Thành thực sự không kiềm được mới như vậy, nói xong câu đó thì cũng thấy có chút hối hận, dù sao Lôi Ngọc Phượng cũng là một cán bộ cấp Giám đốc sở, cùng cấp bậc với mình.

Hơn nữa người ta cũng thực sự là nhân vật số một của trường Đảng tỉnh ủy, trường Đảng tỉnh ủy là đâu chứ, là nơi bồi dưỡng cán bộ. Cán bộ bước từ đây ra cũng đã thăng lên vị trí cấp Phó bộ thậm chí là Bộ trưởng. Những quan cao này lẽ nào không niệm chút tình hương khói chứ.

Cho nên, sức ảnh hưởng của Lôi Ngọc Phượng chưa chắc đã thấp hơn mình. Các cán bộ đi ra từ trường Đảng khá nhiều, ở khắp nơi trong tỉnh Nam Phúc đều đến.

- Chủ nhiệm Mâu, dựa theo những tài liệu anh cũng cấp, thì hiện nay đồng chí Diệp Phàm gần như chỉ là nghi phạm, Cục công an cũng còn đang điều tra, vẫn chưa có kết luận. Cho nên, nếu phải xử lý đồng chí Diệp Phàm thì hiện nay còn quá sớm.

Thái độ của Lôi Ngọc Phượng khá tốt.

- Hừ! Người bị tình nghi, cậu ta sớm đã bị Cục công an tiếp nhận điều tra rồi. Vì Hiệu phó Lan Cơ Văn đại học Hải Giang bảo lãnh nên tạm thời cậu ta mới không bị bắt giam.

Dựa vào hành vi của cậu ta, cố ý ẩu đả dẫn đến gây trọng thương cho nhiều người, bị tù vài năm là có. Hơn nữa, hiện này còn thêm tội cưỡng bức phụ nữ, tuy nói là chưa hoàn thành.

Nhưng loại học viên có tư tưởng suy đồi như vậy, trường Đảng các người còn muốn bao che cho hắn, chỉ từ một chút chuyện nhỏ này cũng có thể nói là trái với kỷ luật của Tổ chức.

Mâu Tư Thành quơ số tài liệu cục công an cung cấp, giọng lớn hơn. Có vẻ như chứng cứ trong tay là thiên hạ vô địch rồi.

- Chủ nhiệm Mâu, trường Đảng chúng tôi chưa bao giờ bao che một tội phạm nào, trường Đảng tỉnh ủy là nơi bồi dưỡng những cán bộ đủ tư cách.

Hơn nữa biểu hiện của học viên Diệp Phàm rất ưu tú, những việc làm vì trường, vì lớp mọi người đều rõ như ban ngày.

Hơn nữa, chức vụ lớp trưởng của cậu ấy là do toàn thể học viên cùng bộ máy lãnh đạo trường thông qua một cách công khai, công chính, công bằng, hoàn thành dưới sự giám sá của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.

Trường Đảng chúng tôi không chút thiên vị nào.

Lâm Đức Trì đứng bên cạnh giải thích, hơn nữa, đặc biệt nhấn mạnh "nhận định".

Điểm này Mâu Tư Thành đương nhiên nghe ra được, không ngờ trên mặt tên nhãi này lộ ý cười, nói:

- Dù vẫn chưa có nhận định, nhưng dựa vào thân phận bị nghi ngờ của cậu ta, đã không còn thích hợp để đảm nhận vị trí lớp trưởng nữa rồi.

Hơn nữa đối với một đồng chí có tính nguy hại lớn cho xã hội như vậy, không đáng để nhận sự huấn luyện của trường Đảng.

Nghĩ đi, một đồng chí bị giam giữ ở Cục công an có thể làm lớp trưởng của khóa học Anh tài vượt thế kỷ, còn được phép đi học ở trường Đảng trung ương nữa, chuyện này sẽ bôi nhọ trưởng Đảng.

Là không có trách nhiệm với nhân dân, là làm bại hoại thanh danh của Đảng, là cực kỳ vô trách nhiệm với quốc gia… Về phần danh sách huấn luyện ở trường Đảng trung ương, tôi tin tưởng các đồng chí Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đồng sẽ thận trọng suy xét một lần nữa.

Mâu Tư Thành tràn đầy tự tin, giống như đang cầm Thượng phương bảo kiếm ép xuống.

- Chủ nhiệm Mâu, đồng chí Diệp Phàm đúng là không thể tiếp tục đảm nhiệm vị trí lớp trưởng được, chúng tôi có thể tạm dừng chức lớp trưởng của cậu ấy.

Còn quyết định khai trừ khỏi lớp huấn luyện lần này, trước khi sự kiện lần này còn chưa định luận thì hơi trái với quy định rồi.

Nếu cuối cùng chứng minh được đồng chí Diệp Phàm trong sạch, vậy không phải Trường Đảng chúng tôi xử lý qua loa chuyện hiềm nghi này quá sao?

Còn chuyện hủy tư cách đi huấn luyện ở trường Đảng trung ương hay không, cái này là do Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy quyết định, trường Đảng chúng tôi chỉ chấp hành thôi.

Lôi Ngọc Phượng đương nhiên cũng không muốn vì chuyện của Diệp Phàm mà rắc rối với Mâu Tư Thành Chủ nhiệm Phòng giám sát Tỉnh ủy nắm quyền quan trọng trong tay này.

Tuy nhiên, Lôi Ngọc Phượng muốn giữ lại một đường sống, không muốn để Diệp Phàm bị lột sạch như vậy.

Cái này đương nhiên cũng có nguyên nhân.

Một trong những nguyên nhân đương nhiên là Lôi Ngọc Phượng bận tâm đến thể diện của trường Đảng tỉnh ủy. Nếu trực tiếp khai trừ rồi, lột sạch của cậu ta, đó không phải là thừa nhận trường Đảng sai sót trong chuyện chọn người hay sao. Chuyện này Lôi Ngọc Phượng đương nhiên không muốn nhìn thấy rồi.

Đây không phải nguyên nhân chủ yếu, nguyên nhân chủ yếu là lần trước Diệp Phàm mời khách ở nhà hàng Bát Bảo, chuyện đem một số học viên đi kính rượu đám người Tề Chấn Đào đã lọt vào tai Lôi Ngọc Phượng.

Cái này cũng không phải nói là có người truyền ra ngoài, chuyện kính rượu chẳng có ai loan truyền lung tung. Đương nhiên có một số học viên có quan hệ khá tốt với Hiệu trưởng Lôi.

Nên sau khi những học viên này báo cáo chuyện đó cho Lôi Ngọc Phượng, khiến Hiệu trưởng Lôi đưa ra quyết định không ngờ lựa khi chọn người đảm nhiệm vị trí lớp trưởng, lần đó đã làm quyền lực của Hiệu phó Lâm Đức Trì mở rộng không ít, chuyện một phiếu chống mười phiếu.

Theo miêu tả của học viên kia, Hiệu trưởng Lôi nghĩ là mối quan hệ của Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tề Chấn Đào cùng Diệp Phàm rất tốt, bằng không sao Diệp Phàm lại gọi ông ta là chú Tề.

Nói đến Đoàn trưởng Thiết, Tư lệnh quân khu Trấn Thang Thành cũng không làm cho Hiệu trưởng Lôi coi trọng nhiều, nhưng Tề Chấn Đào thì chắc chắn không thể bỏ qua.

Đây mới chính là nguyên nhân Hiệu trưởng Lôi chống lại Chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy. So Mâu Tư Thành với Tề Chấn Đào, bên nào nhẹ bên nào nặng nhìn vào là thấy ngay.

Một người là Chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy, cán bộ cáp Giám đốc sở, còn một người là cán bộ Phó chủ tịch tỉnh, hơn nữa còn là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, là đại thần ngồi ghế thứ năm của tỉnh Nam Phúc này.

Lúc này đương nhiên Hiệu trưởng Lôi có xu hướng nghiêng về Tề Chấn Đào, kết quả đương nhiên Diệp Phàm là người được lợi, đối với chuyện này thằng nhãi Diệp Phàm chẳng biết chút gì.

- Hiệu trưởng Lôi, còn muốn tôi nói thế nào nữa, thực sự muốn tôi đem chỉ thị được phê chuẩn của Hiệu trưởng Chu ra mới được sao?

Mâu Tư Thành thấy muốn lập tức lột sạch của Diệp Phàm hình như hơi khó khăn.

Bực bội vì Lôi Ngọc Phượng sống chết bảo vệ Diệp Phàm, cho nên cười lạnh một tiếng, rốt cục không kìm được bèn tung đòn sát thủ, nhẹ nhàng đem ra một bản chỉ thị được phê chuẩn, đưa ra trước mặt Lôi Ngọc Phượng và Lâm Đức Trì.

Trên bề mặt là chỉ thị viết tay như phượng múa rồng bay của Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm.

Xét thấy thân phận bị hiềm nghi của đồng chí Diệp Phàm, sau khi sự thật điều tra rõ ràng hy vọng Hiệu phó Lôi phải xử lý nghiêm túc, giữ gìn danh dự của trường Đảng, làm gương cho tất cả các cán bộ.

Trước mặt Lôi Ngọc Phượng và Lâm Đức Trì chỉ là một câu ngắn ngủn, nhưng đã làm cho hai người lập tức biến sắc.

Lời nói của Chủ tịch tỉnh Chu tuy vô cùng khó hiểu, phía trước còn thêm vài chữ "sau khi sự thật điều tra rõ ràng", nhưng huyền cơ không phải ở đây.

Là ở đâu?

Chính là ở bốn chữ "xử lý nghiêm túc" trước mắt.

Trước khi sự việc được điều tra rõ Chủ tịch tỉnh Chu đã hạ bút bốn chữ "xử lý nghiêm túc", chứng tỏ tương đối chú ý đến chuyện này.

Nếu trước khi sự việc còn chưa được điều tra rõ ràng ban lãnh đạo trường Đảng còn không có động tĩnh gì trước, cũng chẳng biểu thị thái độ gì, thì đương nhiên là sau khi điều tra xong sự thật, ban lãnh đạo trường Đảng cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.

Chu Thế Lâm chẳng những là Chủ tịch tỉnh, mà còn là Hiệu trưởng trường Đảng, Lôi Ngọc Phượng chỉ là hiệu phó Ủy viên thường vụ thôi.

Nếu hiệu trưởng đã lên tiếng, mà bên Diệp Phàm đến bây giờ Tề Chấn Đào vẫn chưa hé răng, Lôi Ngọc Phượng cẳng còn lựa chọn nào khác, bên nào nặng bên nào nhẹ nhìn vào là thấy ngay. Đành phải mạo hiểm đắc tội với Tề Chấn Đào, bất đắc dĩ mà gật đầu thôi.

Thấy Lôi Ngọc Phượng gật đầu, mặt Lâm Đức Trì tối sầm, cuối cùng nói một câu:

- Hiệu phó Lôi, cái này có chút không ổn, Diệp Phàm chỉ là người bị tình nghi, không phải đã khẳng định là phạm tôi. Trường Đảng chúng ta phải có trách nhiệm với từng đồng chí, không buông tha những cán bộ làm bại hoại thanh danh của Đảng, nhưng cũng không thể làm oan một cán bộ tốt.

- Ông Lâm, không cần nói nữa, chuyện này cứ quyết định vậy đi.

Lôi Ngọc Phượng vẻ mặt trầm xuống, sắp mưa rồi, thực sự nội tâm của bà cũng đang đấu tranh. Nguồn truyện: Truyện FULL

Biết rõ quyết định này có chút qua loa, dù sao chuyện của Diệp Phàm vẫn còn chưa định luận, cái này là nghi oan cho người tốt. Đối với một cán bộ mà nói, có lẽ sẽ ảnh hưởng đại sự cả đời.

Nhưng cuối cùng Lôi Ngọc Phượng cũng thỏa hiệp, khuất phục dưới cường quyền, đưa ra quyết định trái lương tâm.

Lâm Đức Trì mặt đen như Bao Công không hề hé răng, ông biết nói nói tiếp thì càng ấn tượng xấu trong lòng Chủ tịch tỉnh Chu, không phải là chuyện tốt.

Sau khi tuyên bố xong, Diệp Phàm bước đi trong ánh nhìn kinh ngạc của các bạn cùng lớp. Vì hắn đã bị khai trừ khỏi khóa học Anh tài vượt thế kỷ, đã không còn là một thành viên ở đây nữa, nên đành phải rời đi.

Hứa Thông và Mâu Cường đương nhiên sắc mặt rạng rỡ, tên Mâu Cường kia nhe chiếc răng cửa bị hở, giống như đang muốn ăn thịt người.

Diệp Phàm giơ năm ngón tay về phía y, ý là đồng chí Tiểu Mâu à, hai chiếc răng cửa còn chưa đủ, có lẽ sau này phải đánh cho răng của mày rụng đầy đất. Lần sau là năm cái, không phải hai đâu.

Đương nhiên, hành động của Diệp Phàm làm ánh mắt của Hứa Thông và Mâu Cương có ý trào phúng, thắng làm vua, thua làm giặc, hai người sớm đã hiểu chuyện này rồi.

Hai ngón tay của Mâu Cương làm thành một vòng tròn, ý trả lời lại đồng chí Diệp Phàm, mày sẽ bị vào tù, sẽ đem mày nhốt vào vòng tròn.

Diệp Phàm lắc lắc năm ngón tay, nói với Mâu Cường, người cười cuối cùng mới là anh hùng. Hứa Thông cũng gật đầu, thừa nhận quan điểm của Diệp Phàm. Tuy nhiên, Hứa Thông cho rằng, người cười cuối cùng chắc chắn là mình rồi.

Diệp Phàm không được rời khỏi cổng trường Đảng, kỳ thực giống như giam lỏng. Đành phải cười khổ một tiếng, nói: "Ông đây thành một nhân vật lớn rồi, từ lúc nào mà lại biến thành một nhân vật nhỏ bị giam lỏng giống như trong phim, haizz… xem ra chỉ có thể dùng điện thoại thôi."

Chớp mắt đã đến tối rồi.

- Cương Tử, sao cậu lại chọc người đó?

Mâu Tư Thành bộ dạng hơi nổi cáu hừ giọng nói.

- Ba, con có chọc gì hắn đâu, chỉ vì tên nhãi đó hám gái, ở nhà hàng Bát Bảo muốn chọc ghẹo cô gái kia.

Ba, ba nói đi, con là một cảnh sát, có thể để chuyện đó xảy ra trước mắt không?

Mâu Cương cũng thu lại nụ cười, thể hiện bộ dạng hiên ngang lẫm liệt.

Màn diễn của thằng nhãi này tương đối thành công, nhất thời đã lừa gạt được cha y Mâu Tư Thành. Nhưng trong nháy mắt Mâu Cương có chút khó hiểu, hỏi ba:

- Ba, sao ba lại hỏi vậy, chẳng lẽ thằng ranh Diệp Phàm có gì đặc biệt hơn người à? Chỉ là một Phó chủ tịch huyện nhỏ của một huyện nghèo thôi mà.

- Một Phó chủ tịch huyện nhỏ của một huyện nghèo, còn cho rằng người ta không có chút giao tế sao? Hôm nay nếu không phải đưa chỉ thị do chính tay Chủ tịch tỉnh Chu phê duyệt, ắt hẳn vẫn không thể làm gì tên họ Diệp đâu.

Vẻ mặt Mâu Tư Thành nghiêm túc, luôn có ngờ ngực vô căn cứ tại sao thái độ của Lôi Ngọc Phượng lại cứng rắn, mạnh mẽ như thế.