Quan Thuật

Chương 662: Nhắc tới đại tá thì sao




- Thôi được rồi, nếu người anh em thực sự không có ý gì thì tôi trở về Triệu Quát là được chứ gì.

Đương nhiên, nói mập mờ là được, thực ra lúc đầu Triệu Quát cũng chỉ là nhắc một chút thôi, cũng không có ý tứ gì.

Người ta là tiểu thư nhà họ Triệu sợ gì ế, thực ra chuyện này xem ra Triệu Quát cũng sẽ không đi rêu rao khắp nơi đâu, hơn nữa đó cũng đâu phải là chuyện gì hay ho.

Huống hồ, chuyện này xem chừng thì phó chủ tịch Triệu cũng không biết. Hơn nữa, chiếc rương đó ngay cả khói cũng không lọt ra ngoài...haiz.. thật là tiếc quá... một cơ hội tốt như vậy mà...

- Khói ư, thôi, là tôi không có cái phước đó, đừng nói đến nữa.

Diệp Phàm vội lắc đầu, đâu còn dám nhắc tới chuyện khói gì đó nữa, trên mặt hằn rõ vệt đen.

- Tuy nhiên ông em à, tối ngày hôm đó còn có một người là Tào Phi Nhi.

Thiết Chiêm Hùng lại quay ra chọc cười.

- Tào Phi Nhi thì làm sao?

Diệp Phàm vẻ mặt kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ cái cố Tào Phi Nhi đó cũng có gì khuất tất?

Trong lòng lại bất an, không lẽ đó là giả.

- Tuy nói là mình cũng có chút bản lĩnh, nhưng còn có gia đình, có cha mẹ anh em, gia tộc bậc nhất đó không o ép mình chết được, nhưng o ép gia đình mình thì rất dễ dàng.

Cho dù sao đó có thể trả thù nhưng còn có tác dụng gì, hơn nữa, Diệp Phàm cũng không muốn cả cuộc đời mình phải trốn chạy, có nhà không thể về, sống cuộc sống lang thang, vừa rồi đó, chỉ là một kẻ cứng đầu mới văng ra những lời lẽ hồ đồ đó.

- Địa vị của Tào Phi Nhi cũng không nhỏ, tối ngày hôm đó đúng là chọc vào tổ ong vò vẽ của hai gia đình, ông anh tôi cũng là vì anh thôi, lúc đó nghe Triệu tướng quân nói ra sợ toát mồ hôi.

Thiết Chiêm Hùng trên mặt lộ vẻ lo âu, tuyệt đối không thể là giả được, khiến cho trong lòng Diệp Phàm đúng là có chút cảm động, hỏi:

- Lẽ nào Tào Phi Nhi thực sự có lai lịch gì đó? Không lẽ lại là con cháu của giới quân nhân hay của chính trị gì chăng.

- Theo cậu thì sao?

Thiết Chiêm Hùng cười gượng với vẻ mặt thần bí, khiến cho Diệp Phàm càng thấy buồn bực, nhìn chằm chằm Thiết Chiêm Hùng, chờ hắn nói rõ tình hình thực tế.

- Tào gia ở kinh thành cũng thuộc giới quân nhân tai to mặt lớn, ông cụ là Tào Mộng Đức, đương chức chủ nhiệm Tổng bộ chính trị, ủy viên quân ủy.

Con trai cả Tào Quốc Khánh, đương nhiệm bộ trưởng bộ tài chính quốc gia, thần tài chính tông đó, cỡ như đám Ngọc Sử Giới của nhà họ Ngọc ở Ngư Dương thì xách dép cho người ta cũng không xứng..

Con gái của ông ta là Tào Phi Nhi, ha ha, chính là cô gái ôm nhau với cậu tối ngày hôm đó, không thể giả được "thái tử nữ" ở kinh thành.

Thực ra thì Tào gia và nhà họ Triệu cũng không hợp gì nhau, tuy nhiên kỳ lạ là cô bé Triệu Tứ và Tào Phi Nhi lại là chị em thân thiết.

Tuy nhiên, chuyện này cũng bình thường, đời trước đấu tranh là vì gia tộc dòng họ, đời sau giao du kết bạn với nhau thì bọn họ cũng sẽ không phản đối.

Giao du thì cứ giao du, tranh đấu ngầm thì vẫn tranh đấu ngầm, ngoài mặt thì mọi người vẫn là hòa hợp êm thấm. Trước lợi ích quốc gia thì bọn họ thống nhất tuyệt đối, cái này cũng là việc tu dưỡng đạo đức của quân nhân chính trị bọn họ.

Bọn họ mà chơi bời thì đều rất là mãnh liệt, nhìn chung là quốc gia thậm chí là tầm cỡ thế giới, không tính đếm được mất, còn về một chút vướng mắc nhỏ nhặt đó của đời con cháu, người ta cũng chẳng thèm để ý đến.

Thiết Chiêm Hùng tiếp tục châm ngòi cho một quả bom.

Lập tức khiến cho Diệp Phàm bùng nổ giống như ngọn lửa, yên đầu đạt não, hồi lâu không lên tiếng, trong lòng không ngừng gào lên "mẹ nó, đúng là vận xui đến rồi."

Thật lâu sau, mới thở dài, nói:

- Anh Thiết, đúng là em đã đụng phải hai tổ ong bò vẽ, cho dù là tổ nào em cũng không đủ khả năng đụng tới. Đúng là xui xẻo. Anh nói đi, bây giờ em phải làm sao, cùng lắm thì, hừ...

- Ha ha ha đây mới là khí khái cần phải có của một thằng đàn ông chứ, nhà họ Triệu đó như thế nào, và nhà họ Tào ra làm sao. Anh em chúng ta cũng không phải....

Xem ra Tào Phi Nhi cũng không biết chuyện vướng mắc với cậu, còn cho rằng cùng với cô bé Triệu Tứ ôm nhau ngủ cả đêm, chỉ sợ cô ả ấy sẽ để lộ chuyện ra.

Tuy nhiên ông em cũng có diễm phúc lớn nhỉ! Cả hai cô em cao quý là vậy cũng qua tay cậu. Chuyện này nếu lọt đến kinh thành thì cũng gây sốc cho cả ngàn người.

Chính vì thế đó! Chuyện này xem ra cũng đáng! Người ta nói, chết dưới váy thạch lựu, thành ma cũng vẫn phong lưu. Làm thằng đàn ông, cần phải phong lưu thì vẫn phải phong lưu, chỉ cần xử lý tốt không gây rắc rối là được.

Về việc phải giải quyết thế nào thì tôi tin là cậu sẽ có biện pháp, cậu chẳng phải là cao thủ trong chuyện này sao, cao thủ hơn cả ông anh này ý chứ, hậu viện đi mà.

- Tuy nhiên, bây giờ cậu không có hậu viện, cho nên những việc cậu gây ra cũng không cần phải lo lắng. Hahaha..

Thiết Chiêm Hùng nói xong phá lên cười, vẻ mặt đắc chí.

- Mặc kệ! Thôi được rồi, không nghĩ đến nữa, binh lên tướng ngăn, nước lên tường chặn.

Diệp Phàm cũng vứt bỏ tất cả những suy nghĩ vớ vẩn, không nghĩ cái gì nữa.

- Ông em, vẫn còn một chuyện quan trọng hơn cần phải nói cho cậu, anh Thiết này có khả năng sẽ bị điều đi rồi. Sau này tôi không ở Nam Phúc, thông báo cho cậu biết thế.

Thiết Chiêm Hùng có chút lưu luyến.

- Điều đi, đi đâu?

Diệp Phàm thực sự kinh ngạc, đương nhiên, lưu luyến là chủ yếu.

- Chưa dám chắc, có khi là về Bắc Kinh, cũng có thể là đi nơi khác, cũng có thể là đi nước ngoài đồn trú một thời gian dài.

Vẻ mặt Thiết Chiêm Hùng cũng lộ rõ vẻ mặt rầu rĩ.

- Thân phận trong căn cứ tổ đặc nhiệm A của anh còn có 2 người là Triệu Quát và quân đoàn trưởng Cố Thiên Kỳ biết, đây là người ngoài.

Hai người bọn họ không dám để lộ thân phận của cậu đâu, ngay như Triệu Quát, vẫn luôn muốn kết hợp cậu với cô ả Triệu Tứ, còn không phải vì ông ta biết thân phận phó soái của cậu sao.

Bằng không, ông ta đâu có để ý đến cậu. Ngoài mấy tay trợ thủ đi thực hiện nhiệm vụ tối ngày hôm đó ra, trong binh đoàn Báo Săn thì không có ai biết cậu đâu.

Tuy nhiên, lúc trước phân trạm Hồng Kông là ngoại lệ, bởi vì Hồng Kong quá quan trọng, cho nên thông báo cho bọn họ thân phận của cậu.

Phân trạm khác của tổ nòng cốt thứ tám đều không biết thân phận thực sự của cậu.

Nghe nói Mai Thiên Tuyết sau khi tranh cãi với cậu cũng đồng ý coi cậu là tay vua bài lâu dài, giấu đi.

Không đến mức vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không cho cậu ra tay. Anh Thiết dù sao cũng hy vọng không bao giờ phải thấy huynh đệ ra tay, nhưng nếu để cậu ra tay thì chắc chắn là một chuyện lớn, có khả năng còn hy sinh tính mạng.

Ôi... chỉ mong cái ngày đó không bao giờ đến, cậu cứ lăn lộn chốn quan trường đi.

Thiết Chiêm Hùng có chút lạc giọng.

Liếc nhìn Diệp Phàm một cái, lại dặn dò nói:

- Tuy nhiên, thân phận thượng tá Báo Săn của cậu trong giới quân nhân là cũng có tiền đồ, đương nhiên khi nào cậu cần phất lên, cậu tự quyết định. Hơn nữa, có khi cậu tung ra danh nghĩa lão Thiết này đi làm chút việc vặt cũng được đó, tôi cũng không trách cậu đâu.

Về phần tư liệu của cậu, chúng tôi sửa lại toàn bộ rồi, bây giờ cậu có thân phận là Phó chủ tịch huyện thông thường, không cần lo những việc khác. Tôi thực sự là có chút hâm mộ cậu đó, tự do tự tại, làm quan cũng an nhàn thanh thản.ha ha..

- Anh Thiết, mong anh lên đường bình an. em biết nơi anh phải đi đều là cơ mật tối cao của quốc gia, em cũng không hỏi nữa, nếu anh có thể nói cũng sẽ nói với em.

Tuy nhiên, anh em ta mãi mãi là anh em tốt, có chuyện gì cấp bách cần sự giúp đỡ thì xin đừng quên là ở Nam Phúc vẫn còn có một người anh em tốt, hy sinh tính mạng cũng chẳng nề hà. Nguồn truyện: Truyện FULL

Khi cần thiết Diệp Phàm em tuyệt đối sẽ không hàm hồ. Cái mạng này của em giao cho anh.

Diệp Phàm không nói cái gì đại nghĩa, giọng điệu thân thiết, lại lấy từ trong cặp ra hai viên thuốc, nói:

- Anh Thiết, đây là hai viên Lôi Âm Long Cửu LongHoàn.

Chất lượng tuy không tốt bằng loại anh dùng, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với loại mà đám Tề Thiên dùng ngày trước, cũng coi là loại hảo hạng.

Xem ra có thể trợ lực cho cao thủ tứ đẳng đột phá đến ngũ đẳng, nếu dùng 2 viên một lúc có khả năng còn tái tạo được năng lượng cao thủ lục đẳng.

Đương nhiên, nền tảng phải là cấp bậc ngũ đẳng. Vị cao nhân ở ẩn kia bây giờ cũng đi ra nước ngoài rồi, sau này còn muốn làm ra loại thuốc này cũng khó.

Người anh em tặng anh hai viên thuốc này là mong anh có thể đào tạo ra hai cao thủ ngũ đẳng lúc nào cũng mang bên người, cũng dễ bề chiếu ứng lẫn nhau.

- Lời cảm ơn tôi không nói nữa, người anh em tốt.

Thiết Chiêm Hùng cũng không nói thêm nữa, nhận lấy chiếc lọ ngọc, ngẫm nghĩ một hồi, lập tức làm như vẻ mặt Diệp Phàm, ra hiệu cho Diệp Phàm im lặng.

Thằng nhãi này trực tiếp gọi đến đường dây điện thoại tuyệt mật màu đỏ, nói:

- Thủ trưởng Trấn, đồng chí Diệp Phàm một lòng vì nước. Tận tâm tận lực, tìm đến vị cao nhân ở ẩn lấy về 3 viên thuốc, một viên là cho tôi dùng, có thể giúp tôi khôi phục được thân thủ lục đẳng, hai viên còn lại có khả năng sẽ trợ lực tiếp tục bồi dưỡng ra hai cao thủ ngũ đẳng thậm chí là lục đẳng. Chúng ta có nên tặng cho đồng chí Diệp Phàm một phần thưởng lớn không nhỉ, nếu không cũng thấy áy náy lắm.

- Thật sao?

Bên trong nghe thấy giọng điệu vui vẻ của thượng tướng Trấn Đông Hải vọng tới, tỏ vẻ không tin.

- Tuyệt đối, bởi vì ngày trước dùng viên thuốc này đã đào tạo ra cho Báo Săn 4 vị cao thủ tam đẳng, chứng minh loại thuốc này có công hiệu.

Thiết Chiêm Hùng giọng điệu kiên quyết.

- Cậu nghĩ cách, mau chóng tìm ra vị cao nhân ở ẩn, gọi đồng chí Diệp Phàm dẫn đường, chỉ cần có thể tìm ra vị cao nhân đó, tôi sẽ mời ông ta, cần gì sẽ cho nấy.

Giọng điệu có chút gấp gáp của Trấn Đông Hải vang ra từ trong điện thoại, tin tức này đúng là gây khiếp sợ lòng người.

Tuy nói ngày trước cũng chỉ nghe phong phanh về loại thuốc này, nhưng bây giờ thực sự là có bày ra trước mặt cũng không thể không khiến cho thượng tướng Trấn Đông Hải một người luôn điềm tĩnh vững chãi như núi cũng phải có chút kích động.

- Không thể được rồi, vị cao nhân đó đã ra nước ngoài rồi. Loại cao nhân này luôn tự do tự tại bốn phương trời, có thể cả đời cũng khó mà gặp lại người ta. Hơn nữa, nghe nói để điều chế ra được loại thuốc viên này đều được làm từ các loại dược liệu quý hiếm, ít nhất phải hàng trăm năm mới được. Cho nên không thể nào có nữa đâu.

Thiết Chiêm Hùng với bộ dạng thất vọng nói. Thực ra lão này cũng hơi phóng đại lên sự khó khăn của việc lấy thuốc, để tránh cho Diệp Phàm khỏi bị Trấn Đông Hải gây phiền hà.

- Vậy thì thôi! Có 3 viên đã là may mắn lớn cho tổ đặc nhiệm A của chúng ta rồi, phải chăng là tôi hơi tham, có lẽ thế, ha hả...

Trấn Đông Hải thoải mái ngay, tấm lòng ông ta cũng thực là phóng khoáng.

Lại hỏi:

- Thế đồng chí Diệp Phàm cần gì?

- Việc nâng cấp đại tá thì sao?

Thiết Chiêm Hùng thăm dò nói. Diệp Phàm liền dỏng tai lên nghe, trong lòng có chút kích động, thật sự nếu có thể lên chức Đại tá thì vị trí tướng quân cũng không xa nữa rồi.

Điều này, đương nhiên là mong muốn của Diệp Phàm. Tuy nói Diệp Phàm không chuẩn bị để lăn lộn giới quân nhân, nhưng nếu có thể thăng quan thì cũng khá tốt, không kích động là điều không thể. Con người mà, chẳng có ai chê mũ quan cao bao giờ cả.