- Tuy nhiên, hiện nay cậu không thể tìm được sư phụ, thì bản thân cậu phải cẩn thận một chút. Thực sự thì cũng không cần quá lo lắng, tôi tin dù Mai Thiên Tuyết có gặp cậu, nhưng khi biết được cậu thực sự là một cao thủ thất đẳng thì ắt hẳn cũng sẽ suy xét cho hậu bối có năng lực như cậu một chút thôi.
- Chắc là không chặt một chân đâu, nhưng da thịt của cậu em phải chịu đau một chút là chuyện không tránh khỏi rồi. Nghe nói Cung Vu Sơn có một trò chơi được gọi là khổ hình, cậu em tự lo cho bản thân mình đi nhé, hahaha…
Thiết Chiêm Hùng đột nhiên vui vì người khác gặp họa.
Làm cho Diệp Phàm trợn trắng mắt, cười khổ nói:
- Anh Thiết, giờ mà anh còn cười được sao, anh muốn cậu em anh thành Lý Thiết Quải à! Nhưng mà anh Thiết, cậu em này đã kiếm cho anh viên thuốc rồi, cũng nên cho tôi chút ưu đãi đúng không nào, haha…
Diệp Phàm cười gượng.
- Ưu đãi! Muốn cái gì, cậu em lần này lập công lớn, muốn được nhận ưu đãi gì nào?
- Tuy nói giúp tôi khôi phục công lực là chuyện tư, nhưng kỳ thực tôi cũng vì quốc gia mà ra sức. Tôi khôi phục công lực lại có thể làm việc hiệu quả hơn cho quốc gia, cho nên có thể nói cậu đã gián tiếp dốc sức cho quốc gia rồi.
- Nhưng, mấy tháng trước cậu mới được lên thượng tá, muốn thăng quân hàm lên Đại tá nữa thì chắc hẳn bây giờ không có khả năng đâu.
- Mà cậu lại lăn lộn ở chốn quan trường, đừng bảo anh Thiết xách cái ngai vàng Chủ tịch huyện về cho cậu là không được đâu. Chuyện bên đó Thiết Chiêm Hùng tôi chắc chắn không nhúng tay vào, có mượn tay người khác cũng không được. Đây là kỷ luật lúc ban đầu của nhà nước khi thành lập Tổ đặc nhiệm A, anh Thiết xin lỗi người anh em
- Còn nếu cần tiền thì dễ, cho cậu hai trăm có lẽ cũng không khó khăn gì.
Thiết Chiêm Hùng cười nói, cũng rất rõ ràng.
- Tiền tôi không cần, cái đó tầm thường quá, làm bẩn tình anh em của chúng ta. Anh cho tôi thêm một thùng này là được rồi, tôi chẳng có yêu cầu gì cao, khá dễ đúng không nào? Những cái khác tôi chẳng cần.
Diệp Phàm đưa tay lên, khua khua điếu thuốc đặc biệt hiệu gấu trúc trong tay.
- Một thùng, thứ hàng này, cậu em cũng dám nói ra à, một thùng này còn khó hơn cho cậu hai trăm ngàn đó.
- Anh Thiết không phải xưởng trưởng nhà máy sản xuất thuốc, mà dù có là xưởng trưởng thì cái mặt hàng cao cấp đặc biệt nhất này cũng không thể kiếm được một thùng.
- Nghe nói sản xuất loại thuốc lá này thao tác dưới sự giám sát nghiêm ngặt của nhân viên bảo vệ Cục cảnh vệ trung ương
- Ngẫm lại cũng đúng, loại thuốc này sản xuất là để cho các cán bộ cấp tỉnh trở lên hút, loạn thì sẽ rắc rối to
- Trước đây anh Thiết cho cậu một thùng, là vì trước đó anh Thiết đây hoàn thành nhiệm vụ lập được công lớn, khi hỏi tôi muốn gì, tôi liền nói muốn một thùng thuốc lá.
- Bây giời, chắc là nhất thời không có cơ hội đó rồi. Mà, khẩu vị của cậu em cũng lên một chút rồi đúng không?
Hốc mắt của Thiết Chiêm Hùng mở to không ít, hiếm khi thấy có vẻ mặt mướp đắng như vậy.
- Thì ra là như vậy, thật ngại quá. Là tôi chiếm mất công lao của anh Thiết.
Diệp Phàm ngại ngùng gãi gãi đầu, không thể ngờ thùng thuốc lá đặc biệt lần trước lại là như vậy. Căn cản cũng chẳng ôm hy vọng gì, chỉ là hỏi thử xem thôi.
- Nhưng ông em, cũng không phải là không kiếm được, chỉ cần ông em chịu bỏ gì đó, ông anh đây có thể tìm cho cậu một thùng.
Thiết Chiêm Hùng lại mỉm cười.
Diệp Phàm thấy y mỉm cười, lập tức cảnh giác, ắt hẳn Thiết Chiêm Hùng cũng không có ý gì tốt, có vẻ cáo đi chúc tết gà.
Nhưng Diệp Phàm vẫn chưa thăm dò thì Thiết Chiêm Hùng đã lật bài, cười nói:
- Anh Thiết lộ bài đây, chúng ta là anh em, không cần vòng vo, phàm tục quá đúng không nào?
- Cậu thấy cô bé nhà họ Triệu thế nào?
Thiết Chiêm Hùng tung quân bài chưa lật.
- Cô bé nhà họ Triệu là cô bé nào, tôi không rõ?
Diệp Phàm giả ngu, thầm nhủ: "Ắt hẳn là nói Triệu tứ tiểu thư, không ngờ anh Thiết mà cũng để ý chuyện rắm đó, thực là kỳ lạ!"
- Haha, cậu em còn giả ngu với anh! Ngoại trừ Triệu Tứ thì còn ai nữa? Mấy cô bé khác của Triệu gia đều đi nước ngoài rồi, chỉ có cô bé Triệu Tứ này là ở lại Thủy Châu thôi.
Thiết Chiêm Hùng vừa nói đã vạch mặt được vẻ ngơ ngẩn giả bộ của Diệp Phàm.
- Haha, tôi với cô ấy không thân lắm, chẳng qua là gặp mặt được hai lần, hơn nữa lần trước cô nàng còn giật dây đại thiếu gia Hứa Thông vu cáo hãm hại tôi. May là lúc đó cô bé nhà họ Mai cũng có mặt ở đó, hai cô nàng đấu khẩu nhau một trận, lại gặp Tướng quân Triệu Quát, cuối cùng mọi chuyện cũng cho qua.
Diệp Phàm cười nói, giải thích sơ qua.
- Không phải có chuyện đó chứ! Người ta để cậu ôm ở trên giường rồi, mà còn ở một đêm trong phòng nữa, cậu còn dám nói là không thân à?
Vẻ mặt Thiết Chiêm Hùng mờ ám cười.
Trong lòng Diệp Phàm lạnh run, có chút tức giận, nói:
- Anh Thiết, có phải anh cho người theo dõi tôi đúng không? Trước đây tôi đã nói rồi, không được cho người theo dõi tôi nữa, nếu không đừng trách tôi tức giận ra tay không nể tình
Diệp Phàm vẻ mặt tối đen, không ngờ chuyện hôm trước ở Phi Vân Các cùng với Triệu tứ tiểu thư và Tào Phi Nhi ba người ôm nhau ngủ lại bị Thiết Chiêm Hùng đem ra trêu chọc, chắc chắn là có người theo dõi, bằng không làm sao mà biết rõ như vậy.
- Chậm đã cậu em, anh Thiết không phái người theo dõi cậu, tại sao tôi biết chuyện này à, là do tướng quân Triệu Quát nói ra đó.
- Lúc đó cô bé Triệu Tứ đến Thủy Châu ông cụ nhà đó rất lo lắng, sợ cô bé ở Thủy Châu bị người ta ức hiếp.
- Cho nên mới bảo Triệu Quát mượn hai nữ binh của Báo Săn âm thầm theo cô bé Triệu Tứ, vì thế, haha, cái gì đó à, đừng nghĩ không ai biết, trừ phi là đừng làm!
- Hahaha, nhưng, anh cũng hâm mộ cậu em gan dạ. Nghe nói cậu em một rồng chơi hai phượng.
- Cái này mà để nhà họ Triệu biết, sau này cậu khó sống rồi. Nhưng tôi nghĩ chuyện này Triệu Quát chịu nói tôi nghe, chắc là có ý gì đó, cậu suy nghĩ cho kỹ đi.
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt thần bí, không lộ chút lo lắng gì.
- Có ý gì, tôi nào biết. Triệu Quát người ta là một trung tướng, tôi chỉ là một thiếu tá nhỏ sao mà hiểu được ý của Tướng quân chứ. Bằng không, tiểu đệ tôi sớm đã được thăng tướng rồi.
Diệp Phàm vẻ mặt chua xót, trong lòng vẫn thầm mắng xui xẻo.
Kỳ thực Diệp Phàm cũng mơ hồ đoán được chút gì đó, đơn giản là Thiết Chiêm Hùng muốn làm ông tơ bà nguyệt, tác hợp cho mình vàTriệu tứ tiểu thư. Điểm này Diệp Phàm kiên quyết không chịu nói ra, trong đầu còn hơi sợ cái cô bé Triệu Tứ kia.
Quả nhiên.
Thiết Chiêm Hùng tung quả tú cầu nhà họ Triệu, nói:
- Tôi nói này cậu em, dáng vẻ cô bé Tứ nhà họ Triệu thì không cần nói, ở thủ đô có biết bao con cháu cấp bộ, cấp quốc gia đã gõ cửa nhà họ Triệu rồi.
- Nhưng Triệu Tứ người ta cứ ngẩn ngơ không chịu, cô bé có thể thân mật với cậu như thế, cậu đừng tưởng Triệu Tứ người ta là loại phóng đãng gì đó, ắt hẳn chuyện buổi tối hôm đó cậu cũng hiểu, người ta quan tâm đến cậu. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Cho nên mới mời cậu uống rượu. Cậu nên biết cô bé Tứ nhà họ Triệu bình thường mắt cao hơn trán, không có bao nhiêu thanh niên lọt vào mắt cô bé đâu. Thế nào? Trước kết bạn, nói chuyện, thành hay không về sau tính?
- Dừng lại anh Thiết, cô bé đó, quá lợi hại, tôi vô phúc không tận hưởng được, bỏ qua cho tôi đi mà.
Diệp Phàm kêu lớn.
- Bỏ qua cho cậu, tôi là sợ cho cô bé Tứ kia, một chút béo bở cũng để cậu chiếm rồi, may là tối đó cậu cũng không làm cái chuyện lẳng lơ đó. Nhưng, ông nội người ta Triệu Bảo Cương là Phó chủ tịch quân ủy là người không dễ nói chuyện đâu, tính tình của Phó chủ tịch Triệu đó còn cuồng bạo hơn cả tôi đó.
- Trước kia ông lão đánh Mỹ, được gọi là người hung hăng nhất. Ngay cả nước Mỹ người ta cũng không sợ thì có thèm để ý con dê non như cậu không?
- Hơn nữa, cậu em có thể còn chưa hiểu, ngay cả anh Thiết tôi còn bị ông ấy phạt đứng, mẹ nó, suýt chút nữa là tiểu ra quần.
Thiết Chiêm Hùng kiên nhẫn khuyên bảo, không ngờ chuyện xấu hổ này cũng nói ra.
- Không thể nào, anh Thiết, ai dám phạt anh đứng, thế không phải là tìm vào chỗ chết à?
Diệp Phàm vẻ mặt không tin, trong lòng cũng là thầm kinh ngạc, thầm nghĩ còn có người ngông nghênh thế sao? Triệu Bảo Cương kia quả là gan dạ.
- Không tin đúng không? Cậu xem chuyện anh Thiết bị phạt đứng cũng không phải chuyện vẻ vang gì, anh Thiết tôi sao phải khoe khoang chứ?
- Đương nhiên, người có thể phạt anh Thiết đây không phải nhiều, cả nước mình cũng chỉ có mấy chục người.
- Chẳng hạn như thượng tướng ba sao một gạch, Ủy viên thường vụ tai to mặt lớn của Bộ chính trị Trung ương, còn có… haha, đừng tưởng anh Thiết là vô địch.
- Tôi cũng chỉ là một thiếu tướng nhỏ thôi, so với tai to mặt lớn như họ, tôi chỉ là tép riu.
Thiết Chiêm Hùng không ngờ lại cười khổ, hình như đó đúng là sự thật.
Kỳ thực Thiết Chiêm Hùng biết sức của mình rất nhỏ, nên mới muốn mở rộng quan hệ lên thượng tướng. Nếu không phải là Triệu Bảo Cương, thì có Đại tư lệnh quân khu nào mà dám phạt Thiết Chiêm Hùng đứng.
Diệp Phàm đương nhiên kinh ngạc, đồng thời bán tín bán nghi, biết đồng chí Lão Thiết này đang mở rộng địa vị nhà họ Triệu, cái này không cần nói cũng biết.
Đương nhiên, hắn cũng hiểu anh Thiết đang muốn tốt cho mình. Triệu gia là một cây đại thụ che trời, có thể bám lên đó thì chuyện mình lăn lộn trong chốn quan trường cũng dễ dàng hơn nhiều. Thậm chí người ta có muốn bắt nạt mình đi nữa thì cũng phải suy xét ánh mắt của con hổ lớn Triệu gia kia.
Nhưng, thằng nhãi này đã quyết định, tuyệt không chui vào rọ, chợt cười nói:
- Cái này tính sau đi anh Thiết, thế nào, haha, trong nước tôi không đấu lại với Triệu gia rồi.
- Cổ tay của Triệu Bảo Cương là loại siêu cấp, ắt hẳn ném cái lọc thuốc cũng có thể đè chết tôi rồi. Nhưng, cùng lắm thì tôi vỗ mông, chạy ra nước ngoài. Ông ấy sao mà làm khó dễ tôi được nữa.
Diệp Phàm lại giở trò rồi, làm cho Thiết Chiêm Hùng tương đối buồn bực.
Thằng nhãi này có chút lo lắng cho trò đùa của Diệp Phàm, vỗ mông ra nước ngoài dạo chơi, người ta là một cao thủ thất đẳng, đi chỗ nào mà chả kiếm được cơm ăn?
Nếu hắn đồng ý gia nhập CIA Mỹ, người ta chắc chắn sẽ hầu hạ hắn như lão tổ tông rồi.
Cho hắn một đống tiền tài, rồi còn sắp cho hắn một hàng gái đẹp, nhà lớn xe hơi làm sao mà không có chứ? Nếu như vậy, không phải là làm Tổ đặc nhiệm A quốc gia mất đi một vương bài ẩn giấu sao.