Mai Diệc Thu sau hai giờ khổ tận cam lai, như kỳ tích trong nước đá, dưới sự liều mạng toàn lực phóng ra nội tức của Diệp Phàm, liên tục đột phá hai tầng thứ, đạt đến tầng thứ tư của tam đoạn, cũng chính là cấp Thuần Hóa, thiếu chút nữa là đến đoạn thứ tư rồi.
Thực lực này đương nhiên cao hơn một cấp nhỏ so với đồng chí Tề Thiên, Tề Thiên có lẽ rất không muốn nghe thấy tin tức đáng sợ này, ngày tháng thường xuyên bị Mai Diệc Thu mượn cơ hội huấn luyện đánh thành đầu heo vốn đã một đi không trở lại, tuy nhiên bây giờ lại bị đồng chí Diệp Phàm kéo về.
Tề Thiên đang ngồi trong ổ chó của mình ở Hồng Kông phồn hoa không khỏi hắt hơi một cái, lẩm bẩm:
-Không phải muội muội mỹ nhân nào đó nhớ Tề Thiên đại thánh này chứ, ha ha ha...... Muội muội của ta, Tề Thiên này là hoa trung thánh thủ, đáng tiếc, danh hiệu này hiện tại đã nhường lại cho đại ca rồi.
Mai Diệc Thu khôi phục bình tĩnh, Diệp Phàm vội vàng mặc quần áo vào cho cô ta, tiếp đó dùng quạt điện thổi khô, sau khi hoàn toàn khôi phục nguyên trạng mới đứng dậy, lúc này mới giật mình ngạc nhiên thân thể mình đã thê thảm tới cực điểm.
Toàn thân là một khối tím xanh, giống như bị người ta bắt đi chịu cực hình. Hắn sờ lên mặt, chạy tới trước gương ngắm nhìn, nhất thời liên tục cười khổ, thầm nói:
"Xong rồi, ngày mai kêu mình làm sao đi gặp người khác, lần này ngay cả trên mặt cũng đông lạnh tím tái. Hình tượng như vậy ngày mai vừa về tới trường đảng, đoán chừng lập tức trở thành tin tức trang đầu."
Hắn vội vàng xoa bóp, thấy đỡ hơn một chút, tuy nhiên màu tím xanh thoáng cái vẫn không biến mất, không nghỉ ngơi mấy ngày đừng mơ tưởng khôi phục nguyên trạng.
Diệp Phàm thở dài, nhún vai, đi ra ngoài. Bên ngoài phòng Mai Phán Nhi và Mai Công Lượng đều khẽ ngây người kinh ngạc, tuy nhiên cũng không hỏi nguyên nhân, mà lo lắng hỏi:
- Diệc Thu không sao chứ?
-Không sao, cô ấy rất may mắn, đã tỉnh lại rồi, đợi một lát nữa nấu bát canh gừng nóng cho cô ấy uống là được, nghỉ ngơi một hai ngày là có thể khôi phục hoàn toàn. Tôi còn có việc, phải đi đây.
Diệp Phàm ra vẻ trấn định, nói xong định bước đi.
- Chờ một chút Diệp tiên sinh, đây là danh thiếp của tôi, sau này có gì cần trợ giúp ngài cứ gọi điện, lần này chuyện của Thiên Kiệt và Diệc Thu đã làm ngài vất vả.
Mai Phán Nhi đưa tới một tờ danh thiếp màu hồng phấn tinh xảo.
Cô ta còn mang theo một tờ chi phiếu 300 vạn, có đầy đủ cả giấy chứng minh. Hiệu suất làm việc của Mai gia đúng là rất nhanh, chứng minh rất chặt chẽ. Diệp Phàm có thể yên tam thoải mái bỏ 300 vạn này vào túi tiền của mình, hơn nữa còn kiếm được một cây hà thủ ô hình người trăm năm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
-Vậy…tôi xin cám ơn!
Diệp Phàm cũng không làm kiêu, tiện tay thu hồi rời đi.
Tuy nhiên ánh mắt nhìn lướt qua danh thiếp của Mai Phán Nhi, trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc, không nghĩ rằng một cô nương rất có khí chất, lại còn có địa vị không nhỏ. Trên danh thiếp in rõ Tổng giám đốc Mai Phán Nhi của Tập đoàn truyền thông Giang Nam.
Tập đoàn truyền thông Giang Nam, Diệp Phàm có từng nghe nói qua, ở Thủy Châu có danh khí rất lớn, nghe nói tổng bộ nằm ở Thủy Châu, dưới cờ có không ít công ty. Gần đây ở Hoa Hạ có ca sĩ minh tinh Sa Đại Mạn tiểu thư tương đối nổi tiếng nghe nói chính là người của tập đoàn truyền thông Giang Nam.
Diệp Phàm tương đối thích bài hát "Phượng hàm tình" của cô ta, cho nên cũng biết về tập đoàn truyền thông Giang Nam. Diệp Phàm vừa rời đi, Mai Phán Nhi đã nôn nóng vọt vào phòng nhìn Mai Diệc Thu
-Em vẫn khỏe chứ?
Mai Phán Nhi hỏi.
- Chị họ, hắn đâu rồi, đi chưa?
Mai Diệc Thu đỏ mặt, không trả lời Mai Phán Nhi, hỏi ngược lại.
- Đi rồi, xem em kìa, mặt đỏ giống như bốc hỏa, cô gái nhỏ, mới vừa rồi hắn không làm chuyện xấu với em chứ.
Mai Phán Nhi cười nói ẩn ý, thở phào một hơi, quét mắt nhìn khắp người Mai Diệc Thu, giống như máy X quang. Một phút đồng hồ sau, đột nhiên kinh hãi cười nói:
- Em gái, làm sao em không mặc áo ngực?
- Vừa rồi không phải em vẫn mặc sao?
Mai Diệc Thu cả kinh, cúi đầu nhìn lên, nhất thời há hốc mồm, phát hiện trong áo hình như không mặc áo lót, trong lòng hoảng hốt, nhất thời hiểu ra, vội vàng che dấu nói:
- Em...... Em quên, hình như không mặc.
-Phải không! ha ha......
Mai Phán Nhi liếc mắt nhìn Mai Diệc Thu, nửa cười nửa không, ánh mắt trong lúc vô tình rơi vào góc phòng, bởi vì nơi đó có chiếc áo ngực của Mai Diệc Thu, hơn nữa hình như nó còn bị xé rách.
Cô ta thầm nghĩ:
"Con bé này, còn muốn gạt mình, hai người mới vừa rồi không biết ở trong phòng đã làm gì? Lại còn trong bồn tắm nước đá, chẳng lẽ là…
Trên khuôn mặt trắng trẻo của Mai Phán Nhi cũng lặng lẽ đỏ ửng.
Mai Phán Nhi và Mai Công Lượng mới vừa thối lui khỏi gian phòng, Mai Diệc Thu đã nghiến răng nghiến lợi, mắng:
-Khốn kiếp, vừa rồi không biết xảy ra chuyện gì? Thật giống như...... giống như......
Mai Diệc Thu nhắm mắt, cố gắng hồi tưởng lại chuyện mơ hồ phát sinh.
Cô ta nhất thời không nhớ ra, vội vàng lại sờ đi sờ lại trên người, phát hiện hình như không có gì khác lạ, mới thở phào nhẹ nhõm. Áo ngực nhất định là bị hắn lột xuống, vậy mình không phải bị hắn.... Ít nhất bị hắn nhìn thấy rồi, chẳng lẽ không sờ qua, đàn ông tên nào cũng giống nhau, có mèo nào chê mỡ? Hơn nữa, hắn có vẻ cũng không là một chánh nhân quân tử….
Mai Diệc Thu nhất thời cảm thấy chua xót, đắng cay dâng lên trong lòng.
Cô ta lại mắng nói:
-Lưu manh, dám chiếm tiện nghi của bổn cô nương, tôi với anh còn chưa xong đâu!
Lúc này, Mai Diệc Thu trái lại quên sạch chuyện đột phá công lực, trong đầu đầy bực tức, tuy nhiên trong cơn bực tức hình như còn xen lẫn khát vọng, giống như nếu chuyện đó thật sự xảy ra, mình cũng sẽ không tức giận.
Đồng chí Diệp Phàm thảm hại đi thẳng về trường đảng, nhìn ngang nhìn ngửa, đương nhiên sợ bị người khác nhìn thấy sẽ mất mặt. Nhìn đồng hồ, đã sắp 0 giờ rồi.
Bỗng nhiên, điện thoại vang lên, bên trong truyền đến tiếng một cô gái:
-Họ Diệp kia, nếu anh thật sự không đến, không....đến… tất cả hậu quả sau này một mình anh hứng chịu.
- Ý tứ gì vậy chứ? Muốn tôi chịu trách nhiệm, làm gì có chuyện vô lý như vậy?
Diệp Phàm chấn động, trả lời, thầm nghĩ:
-Triệu Tứ tiểu thư hình như uống say rồi? Nói chuyện cũng không còn rõ ràng. Thật là phiền phức, lúc này rồi, còn gây chuyện gì nữa?
- Anh đến hay không đến, nếu không đến, hắc hắc, tôi sẽ làm mớ bòng bong bám theo anh cả đời,
đợi xem chuyện gì xảy ra, ha ha, tôi sẽ nói với nhị bá là anh mời tôi, kết quả anh lại không đến, ném tôi ở Phi Vân các, ha ha ha...
Triệu Tứ tiểu thư cười hắc hắc.
Cô ta cười đến mức làm Diệp Phàm tim can phát rét, thầm nghĩ:
-Móa ơi, thật đúng là đồ nữ nhân âm hiểm. Cô uống say gây chuyện thì liên quan gì đến tôi. Tuy nhiên, nếu tối nay Triệu Tứ thật sự xảy ra chuyện đoán chừng Triệu gia sẽ ghi hận mình, thật đúng là phiền toái! Tối nay đúng là xui xẻo, mới vừa bị Mai Diệc Thu khiến cho toàn thân bầm tím, hiện tại lại xuất hiện Triệu Tứ hình như còn ác hơn.
Diệp Phàm đương nhiên sẽ không đồng ý đi ngay, dù sao cũng phải lấy lại thể diện cho mình:
-Muốn tôi chịu trách nhiệm, lý do này chưa đầy đủ, tôi tin người có thể uống rượu Triệu Tứ tiểu thư đều là chánh nhân quân tử, có lẽ không xảy ra chuyện gì. Nếu không, tôi gọi điện cho Nhị bá Triệu đại tướng quân của cô, kêu ông ấy phái mấy người lính tới bảo vệ Triệu Tứ tiểu thư của chúng ta, ha ha…
Chiêu này của Diệp Phàm cũng tương đối tàn ác, Triệu Tứ vừa nghe thấy đã nghiến răng nghiến lợi, tuy nhiên vẫn cười khanh khách nói:
-Vậy anh gọi đi, Nhị bá biết rồi nhất định sẽ gọi anh tới, chúng ta có quan hệ gì, tôi đã nói với Nhị bá, nói là, chúng ta là…ha ha ha….
Lời nói mập mờ của Triệu Tứ tiểu thư thiếu chút nữa làm đồng chí Diệp Phàm rớt cằm, vội vàng hô lên:
-Dừng lại, dừng lại! Bà cô của tôi, tôi sợ cô rồi? Tôi lập tức đến đây.
Diệp Phàm không thể làm gì khác hơn là lái xe chạy thẳng tới Phi Vân các.
Hắn trực tiếp xông vào phòng số 8, bên trong thật không thể tưởng tượng được, ở giữa có một chiếc bàn tròn lớn trên trăm thước vuông. Phía trên là cốc chén chất đống lộn xộn, *** bia ngổn ngang, khách thật ra cũng không nhiều, chỉ có bốn người, ba nam một nữ, cũng không nhận ra rút cuộc là người nào.
Tuy nhiên nhìn cách ăn mặc có lẽ là hàng ngũ nhà giàu Thủy Châu, bởi vì quần áo đều là hàng hiệu nước ngoài, Diệp Phàm tuy nói chưa từng thấy, nhưng cũng có thể đoán ra một tia đầu mối.
-Các vị, vị này là Diệp Phàm bằng hữu của tôi,
Triệu Tứ tiểu thư hình như không say, vừa thấy Diệp Phàm lập tức cười quyến rũ giới thiệu, lại chỉ vào một người đàn ông quần áo phẳng phiu giới thiệu:
-Vị này là Cố đại công tử, vị này là Thiếu Đông Sa Quân của tập đoàn Thiên Đỉnh. Vị này là Tào Phi Nhi cô nương, vị này là Chu Nghĩa.
"Lai lịch của Sa Quân tập đoàn Thiên Đỉnh rất nổi tiếng ở Hoa Hạ. Cố công tử giới thiệu đầu tiên, có lẽ chính là nhà quan lại. Tào Phi Nhi thì biết rồi. Chu Nghĩa là điềm đạm nhất, đeo mắt kiếng gọng vàng."
Diệp Phàm thầm nghĩ, mỉm cười chào hỏi.
- Chị Triệu tỷ, đồng chí Diệp này công tác ở đâu?
Cố công tử liếc mắt nhìn Diệp Phàm, cũng không đưa tay, gật đầu chào hỏi, đầy vẻ kiêu ngạo.
- Phó Chủ tịch huyện Ngư Dương, tôi và Điền Trúc quen khi tới Ngư Dương, anh ấy là một cao thủ chế biến món ăn thôn quê đấy.
Triệu Tứ tiểu thư cũng không biết có âm mưu gì, giới thiệu Diệp Phàm là Phó Chủ tịch huyện mà giống như đầu bếp chế biến món ăn thôn quê.
- Món ăn thôn quê, không tệ, chúng ta lúc nào cũng đến Ngư Dương nếm thử, đến lúc đó Phó Chủ tịch huyện Diệp nên bộc lộ tài năng
Sa Quân của tập đoàn Thiên Đỉnh liếc mắt nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt vô cùng khinh thường.
"Bọn họ thật sự xem mình là đầu bếp, xem ra Triệu Tứ gọi mình đến đây để làm mình mất mặt?"
Trong lòng Diệp Phàm vừa động, cũng không tức giận, cười nói:
- Được thôi, nếu các vị đến Ngư Dương, tôi có thể chế biến một nồi heo súp thịt heo mẹ mùi vị đặc biệt thuần khiết.
-Vậy sao? Phó Chủ tịch huyện Diệp, tôi chưa từng nghe nói có món súp thịt heo mẹ, đúng là cao nhân!
Lời nói của Chu Nghĩa có vẻ mơ hồ không rõ, tuy nhiên tuyệt đối không có ý tứ gì khác.