- Cầu tôi cũng vô dụng, tôi đâu phải là võ lâm cao thủ. Tình huống giống như em trai cô nếu như muốn bình phục khí cơ trong cơ thể thì chắc phải mời cao nhân như Đoàn trưởng Thiết mới được. Tôi tuy nói thân thủ cao hơn cô một chút nhưng là không thể nào.
Diệp Phàm cố ý lắc đầu.
- Diệp tiên sinh! Anh làm được, nếu không Đoàn trưởng Thiết sẽ không bảo tôi tới tìm anh, van anh, tôi...... Tôi quỳ xuống cho anh xem.
Mai Diệc Thu vô cùng kích động, hai chân khẽ cong lại thật sự chuẩn bị quỳ xuống, làm Diệp Phàm vội vàng đưa tay ngăn lại. Dĩ nhiên không thể để cho cô ta quỳ rồi, nếu không để cho bạn học nào đi qua nhìn thấy thì ngày mai chắc sẽ thành tin tức chấn động toàn trường.
Chẳng qua Mai Diệc Thu quyết tâm quỳ xuống rất lớn nên Diệp Phàm phải nhấc mạnh lên làm kéo cả người cô vào trong ngực.
- Thấy không, vừa khuất mắt nhé., lợi hại! Chẳng qua, cũng quá nôn nóng đi, ít nhất phải đợi đến chỗ không có ai chứ?
Tiền Hồng Tiêu lén lén lút lút cùng mấy người Ngư Thái nấp bên cửa sổ phía xa.
- Tình thánh a tình thánh! Cũng không biết Diệp ca làm mấy cái? Hồng Tiêu, thấy không, đây chính là cao thủ, chúng ta đạo hạnh còn mỏng, tiếc nuối.
Ngư Thái lắc đầu.
- Trình độ đại sư.
Vệ Thiết Thanh thở dài.
- Lão Vệ, anh than thở gì, có bà xã rồi còn muốn cái gì nữa? Chẳng qua có bà xã rồi thì cũng không phải là hết chuyện, bây giờ chẳng phải là vẫn có bài vè sao?
Tiền Hồng Tiêu nhất thời quên từ, vuốt tóc một cái rồi đọc.
Tiền lương căn bản bất động, bà xã căn bản không cần; Ăn uống có người đưa tiễn, nhà ở có người tiến cống; Xe buýt căn bản không dùng.
Ngư Thái thản nhiên cười dâm nói.
- Đúng! đúng! đúng! còn có nữa là cờ hồng trong nhà không sáng, bên ngoài cờ màu bồng bềnh. Vì thế lão Vệ này, có lão bà vẫn chưa việc gì, cơ bản là phải xử lý tốt quan hệ vợ chồng. Chuyện tình nhân đánh chết cũng không thể cho bà xã biết, chỉ cần làm cho tốt công tác giữ bí mật, còn sợ gì?
Tiền Hồng Tiêu cười, ngay cả nước miếng cũng phun ra.
- Ai! Diệp Phàm không giống như vậy, còn là độc thân, cho dù là cả một hàng cờ màu cũng không có gì để nói,, tôi thì không giống như thế, làm sao có thể so với hậu sinh khả úy các cậu! Chẳng qua, công tác giữ bí mật phải làm tốt, nếu không thì sẽ mâu thuẫn nội bộ.
Vệ Thiết Thanh khoa trương.
- Hừ! Ôm chặt thì được rồi, có cần biểu diễn hôn môi không. Họ Diệp, sáng mai tôi trở về kinh, buổi tối tôi ở Phi Vân các chờ anh, không theo tôi uống rượu say thì đừng mơ rời đi.
Một giọng sấm sét chợt vang lên bên tai, Diệp Phàm kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện Triệu Tứ tiểu thư đang trừng mắt hạnh, nói xong mấy câu tàn nhẫn đang định bỏ đi.
- Hôn thì hôn, cô quản làm gì, hừ!
Mai Diệc Thu cũng nổi giận, thân thể vừa động, hai tay dùng lực ôm tới càng dán chặt hơn vào người Diệp Phàm, ép cả bộ ngực vào hắn, nghiêng đầu hừ một tiếng.
- Tôi quản chuyện gì? Họ Diệp, anh nói xem có quản chuyện tôi không. Đêm hôm đó anh nói sao giờ đã thay đổi rồi.
- Đêm hôm đó, tôi không có......
Diệp Phàm không hiểu ra sao, cảm giác nói ra càng rối, vội vàng vội vàng ngậm miệng, trong lòng âm thầm kêu khổ, con mẹ nó chứ đây là chuyện gì? Không giải thích được.
- Hừ! Có phải hẹn hò trên giường với tiểu thư Triệu gia rồi hay không, còn tình chàng ý thiếp chơi đồng tử Quan Âm, ha ha ha......
Mai Diệc Thu càng can đảm hơn chọc thẳng vào Triệu Tứ tiểu thư.
- Hẹn hò thì hẹn hò, quan hệ gì với cô? Diệp ca nhìn không thuận cô còn tự dán vào, ha ha ha lạc.
Triệu Tứ tiểu thư cực kỳ tức giận, cố ý hếch ngực, hình như muốn so lớn với Mai Diệc Thu.
Diệp Phàm sợ hết hồn, vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, cũng may mà không có ai, nếu không sẽ phát ra tin tức chuyện tình tay ba thì thảm rồi.
- Xong, lão Vệ, thấy không, cờ màu bồng bềnh tựa như cũng không phải nhiều là tốt, vừa bay thì đã ầm ĩ rồi đấy. Nếu để xảy ra đánh nhau thì thảm rồi, phong lưu a, đây là giá phải trả của đàn ông sao?
Tiền Hồng Tiêu lắc đầu thở dài.
- Diệp huynh đệ có phải giá trị vậy không mà để cho hai cô em xinh đẹp giành nhau vậy chứ, tôi mà thế thì chết cũng cam nguyện a!
Ngư Thái giả bộ nuối tiếc khiến Vệ Thiết Thanh buồn cười.
- Chết dưới váy mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu! Thực sắc tính dã mà!
Bộ dạng thầy đồ của Vệ Thiết Thanh lại phát tác, còn rung đùi đắc ý:
- Lão Vệ, anh lại ra vẻ thanh cao rồi phải không!
Ngư Thái nhịn không được.
- Ha ha, là đặc điểm của Vệ ca mà.
Tiền Hồng Tiêu cũng không còn quên ồn ào.
- Một đống thịt béo, có gì mà phải so.
Mai Diệc Thu cũng ưỡn ngực, bắt đầu cuộc tỷ thí ngực lớn.
Giờ đang là tháng chín, hai người ăn mặc đều tương đối mỏng, nên những chỗ lồi lõm đều nhìn rõ ràng.
Mỗi người một vẻ, bộ ngực của Triệu Tứ tiểu thư thì có vẻ tràn đầy, làm người ta có một cảm giác dày nặng.
Bộ ngực của Mai Diệc Thu thì cao vút, hơn nữa rất mạnh bạo! So với Triệu Tứ tiểu thư thì không lớn bằng nhưng lại cao hơn, tương đối bắt mắt.
Diệp Phàm há miệng quan sát, ánh mắt hết liếc bên này lại sang bên kia, thầm nghĩ," Bàn về xúc cảm thì ngực của Triệu Tứ chắc một tay ôm không hết, hơn nữa cô ta còn là con gái,, dày nặng, thoải mái. Mai Diệc Thu cả ngày luyện công, bộ ngực còn có thể giữ vững như thế thì chắc là tương đối cứng, chắc là không mềm mại như Triệu Tứ. Tuy nhiên cảm giác mạnh bạo như thế cũng có đặc sắc riêng, nói cách tổng thể, xúc cảm khẳng định mỗi người mỗi vẻ, cây cải củ rau cỏ, lão tử xem ra khó chọn....."
- Thịt béo thì sao, so với cô còn đàn hồi hơn! Mai gia muội tử, đàn ông không thích da thịt quá cứng rắn đâu, bắt tay đã thấy như tảng đá, cũng không phải là luyện quyền anh,, ha ha ha......
Triệu Tứ tiểu thư phản kích.
- Hơn nữa cái gì, Triệu nha đầu, không dám nói đi?
Mai Diệc Thu đắc liếc Triệu Tứ tiểu thư.
- Có gì không dám nói, tôi sợ người chịu không được, khanh khách......
Triệu Tứ tiếp tục cười nói.
- Hừ! Diệp ca, chúng tai đi, không để ý tới cô, tối nay để tôi đi với anh uống rượu, ha ha ha......
Mai Diệc Thu hừ một tiếng, lườm Triệu Tứ tiểu thư một cái rồi cười phá lên làm Diệp Phàm nổi cả da gà.
- Họ Diệp, tối nay anh dám mang cô ta đi thì không xong với tôi.
Triệu Tứ tiểu thư trừng mắt.
- Diệp Phàm, còn đứng đó làm gì? Nơi này là trường đảng, ảnh hưởng nhiều không tốt, ai......
Ở gốc cây phía xa đột nhiên truyền đến tiếng thở dài của Hiệu phó Lâm Đức Trì, người cũng chưa tới tới đây, xem ra là chừa cho Diệp Phàm chút mặt mũi.
- Không có gì đâu, chỉ là chị em vui đùa chút thôi, chúng tôi đi đây.
Diệp Phàm giật bắn mình, vội vàng dẫn đầu rời đi, kề sát tai Mai Diệc Thu nói:
- Không cứu em trai cô à?
Hắn thầm than xui xẻo, lại có thể bị cho Thiết diện Lâm Đức Trì bắt được, nếu như để cho y có ác cảm thì khổ rồi, vất vả lắm mới tạo được quan hệ với y, bỏ qua thì thật đáng tiếc.
- A! Thiên Kiệt, chúng ta đi mau.
Mai Diệc Thu lúc này mới nhớ lại chánh sự, biến sắc vội vàng đuổi theo Diệp Phàm.
Phía sau truyền đến tiếng la hét của Triệu Tứ:
- Họ Diệp, anh thật có gan......
- Không phải chuyện của cô, thật là dài dòng.
Diệp Phàm cũng không quay đầu nói một câu tàn nhẫn làm Triệu Tứ đứng ngây ra nhìn đôi nam nữ chạy đi, dẫm chân một cái:
- Họ Diệp! Chờ xem!
Mai gia ở Thủy Châu cũng có một cổ viện ở trong rừng cây, gọi là Mai gia lâm.
Tòa cổ viện này đều dùng đá hoa cương thô ráp để xây nên, nhìn qua trông rất hòa hợp với tự nhiên.
Cả hai đi vào đại sảnh, phát hiện thấy có mấy người đang lo lắng vây quanh một người nằm trên mặt đất, chính là Mai Thiên Kiệt. Lúc này gã giống như một kẻ điên lăn lộn, nước dãi chảy ròng ròng, mấy người ôm cũng không được, cũng không dám ra tay sợ tổn thương đến gã.
- Diệc Thu, mời được cao nhân đến chưa vậy?
Thấy Mai Diệc Thu đi vào, một phụ nữ mặc áo ngắn thêu hoa rất có khí chất phụ nữ thời xưa lên tiếng. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Cô à, đã mời đến rồi.
Mai Diệc Thu thuận miệng nói.
- Ở đâu?
Người phụ nữ này nhìn ra phía sau Mai Diệc Thu thì thấy Diệp Phàm rồi nhìn lại, dĩ nhiên cũng không cho hắn là cao nhân gì, nghĩ là cao nhân đang tới sau.
- Chính là vị Diệp tiên sinh này rồi.
Mai Diệc Thu nghiêng người giới thiệu.
- Hắn......
Giọng phụ nữ kia đột nhiên cao lên rất nhiều, đồng thời lên tiếng còn có cả một người thanh niên trông có vẻ từng trải mặc quân phục đại tá.
Diệp Phàm biết bọn họ thấy mình còn trẻ nên không cảm thấy tín nhiệm, đưa tay ra bắt, cười nói:
- Tôi tên là Diệp Phàm, công tác ở huyện Ngư Dương.