Hơn nữa, ánh mắt của Vệ Thiết Thanh lại mịt mờ quét qua Diệp Phàm. Đôi mắt ưng của Diệp Phàm đương nhiên phát hiện tức thì, trong lòng cũng hiểu, đoán chừng là đêm hôm đó ở quán lẩu Lão Vương lúc ăn cơm cùng phân cao thấp với Triệu Tứ tiểu rồi tướng quân Triệu Quát gọi mình là "Tiểu bằng hữu" nên làm cho Vệ Thiết Thanh liên tưởng.
- Đương nhiên là vậy, chẳng qua những gì chúng ta nói đều là không chính thống.
Ngư Thái cười nhẹ.
- Đúng thế, chúng ta là tầng thứ nào. Ở đây chỉ có Vệ ca là Cán bộ cấp Vụ, coi như miễn cưỡng tiến vào hàng ngũ cán bộ cao cấp, còn lại chúng ta đều là cấp Sở, chuyện cao tầng cũng chỉ là hóng hớt, ha ha......
Diệp Phàm cố ý cười nói.
- Nếu như Bí thư Quách thật sự có Triệu gia kinh thành ủng hộ thì Chủ tịch tỉnh Chu đoán chừng bại trận đã thành định cục rồi. Triệu gia quá mạnh mẽ, nghe nói tướng quân trong gia tộc đó sắp đến mười vị. Tư Lệnh Triệu Quát của Vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu chúng ta nghe nói cũng là một cây cột của Triệu gia.
Vệ Thiết Thanh nói đến đây, đột nhiên quay đầu sang Diệp Phàm cười nói:
- Tướng quân Triệu tướng quân còn giống như biết Diệp lão đệ phải không?
Diệp Phàm biết Vệ Thiết Thanh thăm dò mình có quan hệ với Triệu gia ở kinh thành hay không, đang chuẩn bị trả lời thì Ngư Thái giành trước:
- Đúng đúng đúng! Hôm trước lúc ăn cơm ở quán lẩu lão Vương chẳng phải là có yêu nữ Triệu Tứ tiểu thư xông vào, ha ha, hình như cô ta với Diệp ca là......
Ngư Thái mập mờ, ý tứ hai năm rõ mười ám chỉ Diệp Phàm cùng Triệu Tứ tiểu thư có phải liên quan gì hay không.
- Ngư huynh, tôi đâu dám.Cho dù là muốn có quan hệ gì cũng đâu được người ta để mắt tới.
Người ta là gia thế như thế nào, chắc hẳn hai vị huynh đệ hôm đó nghe ra cũng thấy manh mối.
Triệu Tứ tiểu thư chính là Đại tiểu thư của Triệu gia từ kinh thành tới, nghe nói ở gia tộc đứng hàng thứ thứ tư, cho nên gọi là Triệu Tứ tiểu thư.
Khẩu khí còn rất lớn, trước kia phu nhân của Thiếu soái Trương Học Lương cũng gọi là Triệu Tứ tiểu thư, không ngờ cô ấy cũng dám gọi như thế, có lẽ là trùng hợp ba.
Rồi hãy nói, anh nhìn tôi xem, cha tôi là một chủ nhiệm nho nhỏ của Cục Lao động huyện, so với một Phó Trưởng phòng nho nhỏ như tôi còn thấp hơn.
Mẹ tôi làm giáo viên, trong nhà dò khắp bát đại tổ tông cũng tìm không ra một quan viên tép riu thất phẩm.
Bản thân tôi chỉ là một Phó Chủ tịch huyện nho nhỏ đã khiến cho cả nhà vui mừng, cha mẹ mực hô to phần mộ tổ tiên phát rồi.
Cho nên, Triệu Tứ tiểu thư là thiên nga, tôi cũng không muốn làm một con cóc.
Diệp Phàm cười ha hả, tự giễu mà cười, coi những chuyện này là tầm phào.
- Diệp lão đệ, cậu thế mà không nói thật. Mấy anh em chúng ta tuy mới chỉ quen biết nhau một thời gian ngắn nhưng cũng coi là có duyên. Sau này có chuyện mọi người còn giúp đỡ nhau, cũng không nên gạt mọi người, Ngư Thái, anh nói có phải hay không?
Vệ Thiết Thanh liếc mắt ra hiệu cho Ngư Thái.
Ngư Thái đương nhiên ngầm hiểu, cười nói:
- Diệp ca, quan hệ với anh và Triệu Tứ tiểu thư tiến triển đến mức nào rồi, cầm tay chưa, đã hôn chưa? Hay là đã hôn chỉ còn một tầng phòng tuyến cuối cùng chưa đột phá hay chính là lên giường đấy, tôi là người thô kệch, dứt khoát nói trắng ra là được rồi.
- Lên giường, ai cùng ai lên giường?
Ngoài cửa có người tiến vào, chính là Tiền Hồng Tiêu, vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm vào ba người.
- Diệp ca cùng Triệu Tứ tiểu thư a.
Ngư Thái thuận miệng cười nói.
- Triệu Tứ tiểu thư, a! Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Diệp ca, mới vừa rồi Triệu Tứ tiểu thư đứng ở cửa trường học, tôi từ bên ngoài đi vào thì đụng phải cô ấy. Hôm trước sau khi ăn cơm ở quán lẩu lão Vương thì cô ấy vẫn có ấn tượng với tôi, chắc là có chút thô thiển vì lúc ấy mấy anh em chúng ta vây công! Ha ha ha......
Tiền Hồng Tiêu cười khan.
- Triệu Tứ, cô ấy tới đây à!
Diệp Phàm khẽ run, trong lúc vô tình liền đứng lên.
- Ha ha ha......
Ba người còn lại cười phá lên.
- Thấy không, còn nói không sao, cái gì con cóc thiên nga. Đồng chí Diệp Phàm, bây giờ con kia thiên nga kia đang đứng ở cửa trường học chờ con cóc cậu đấy.
Tiền Hồng Tiêu khoa trương.
- Chờ tôi! Các cô ấy có mấy người?
Diệp Phàm khẽ ngạc nhiên, thầm nghĩ chẳng lẽ Thủy Châu tứ mỹ lại đến?
- Thì một, cậu còn muốn mấy. Xem ra lớp trưởng Diệp đại nhân của chúng ta thật là phong lưu, ra ngoài lưu tình, ai...... Lão Tiền ta số khổ, một không có, ngay cả nửa cũng không tìm được, thảm a!
Tiền Hồng Tiêu thở dài, trình diễn vẻ mặt cay đắng còn rất là thật.
- A! Một, một là tốt rồi. Chẳng qua, Hồng Tiêu, chắc anh gạt tôi, Triệu đại tiểu thư làm sao có thể đến trường đảng tìm tôi. Tôi coi như là rễ hành a, anh trình diễn không đạt rồi, thất bại!
Diệp Phàm còn lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối.
- Thất bại! Không tin coi như không, nhưng lời tôi đã nhắn rồi,, tin hay không là tùy anh. Chẳng qua mới vừa rồi tôi và Triệu Tứ tiểu thư cùng nhau đi vào, cô ấy nói đợi ở cửa.
Tiền Hồng Tiêu nửa đùa nửa thật.
- Tôi mới không mắc mưu.
Diệp Phàm lắc đầu, căn bản không tin, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, mới vừa nói đến Triệu Tứ tiểu thư thì người ta đã đứng ở cửa trường đảng. Hơn nữa mình cũng không có liên quan gì đến Triệu Tứ tiểu thư, cô ta tại sao phải tới tìm mình cho nên chuyện này tám phần là do Tiền Hồng Tiêu cố ý làm giả.
Lúc này truyền đến gõ cửa dồn dập.
- Thấy không, nhất định là Triệu Tứ rồi, người ta đã đợi không kịp, vọt vào trường học.
Tiền Hồng Tiêu liếc mắt, ý bảo Diệp Phàm đi mở cửa.
- Cửa không có khóa, tự mình đi vào đi!
Diệp Phàm cười nhẹ, trong lòng vẫn cảm thấy nghi ngờ.
- Lớp trưởng, tôi mới vừa làm xong kế hoạch, anh xem chỗ nào cần hoàn thiện cần sửa đổi không.
Người đi vào không phải là Triệu Tứ tiểu thư mà là Ủy viên Đời sống Quách Thu Thiên. Cô ta cười ngọt ngào, ưỡn ngực về phía trước khiến Diệp Phàm âm thầm nuốt nước bọt.
- Tốt lắm, để tôi xem!
Diệp Phàm nhận lấy.
Sau mấy phút, Diệp Phàm ngẩng đầu lên đang chuẩn bị nói một chút thì một cô gái mặc áo pull quần jean bó sát nhảy vào cầm tay hắn hô:
- Diệp tiên sinh, tôi có việc gấp tìm anh.
- Mai Diệc Thu, cô tới làm gì?
Diệp Phàm nhướng mày.
- Anh cứ đi theo tôi đã, tôi thật sự có việc gấp tìm anh, chậm thì không kịp nữa, van anh.
Mai gia Đại tiểu thư Mai Diệc Thu luôn cường ngạnh lại có thể lộ ra phong thái nữ nhi hiếm có, nước mắt ứa ra cầu khẩn.
- Hừ! Lớp trưởng hiện giờ không rảnh, còn chưa xem xong kế hoạch của tôi.
Quách Thu Thiên nhướng mày, liếc Mai Diệc Thu một cái, hình như rất không cao hứng.
Biểu hiện của Quách Thu Thiên làm mấy người Ngư Thái mở rộng tầm mắt, tại sao không có lễ phép như vậy, điều này hình như không giống với một Quách Thu Thiên Đại tiểu thư luôn luôn nhiệt tình hòa nhã với mọi người. Chẳng lẽ lại nói ở đây bốc mùi dấm chua, cô ta quen biết Diệp Phàm chỉ mới mấy ngày, cũng sẽ không tiến triển nhanh như vậy chứ.
- Cô có chuyện gì nói đi.
Diệp Phàm lạnh như băng, hắn cũng hiểu Mai gia thế lớn nhưng bản thân cô ta quá kiêu ngạo nên không có hảo cảm.
- Anh đi theo tôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, nếu không không còn kịp rồi, van anh.
Mai Diệc Thu liếc nhìn Quách Thu Thiên, đưa tay kéo Diệp Phàm.
- Cái này...... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Diệp Phàm thật ra không muốn, liếc nhìn Quách Thu Thiên đang sa sầm bên cạnh.
- Là Đoàn trưởng Thiết bảo tôi tới tìm anh.
Mai Diệc Thu không thể làm gì khác hơn là nói rõ ngọn ngành.
- Đi!
Diệp Phàm còn tưởng rằng Thiết Chiêm Hùng thu xếp chuyện gì nên vội vàng đồng ý, quay sang bảo Quách Thu Thiên:
- Kế hoạch này tương đối tốt, không cần sửa lại, cứ như vậy đi, nếu không cô đưa cho Vệ ca nhìn xem, tôi có việc phải đi rồi.
- Hừ! Không lấy.
Quách Thu Thiên ném bản kế hoạch lên đầu giường Diệp Phàm một cái rồi dận giày cồm cộp đi ra.
- Diệp ca, Triệu Tứ còn chờ ở cửa, anh đi nói với người ta một chút nêu không lại bảo tôi không báo.
Phía sau truyền đến tiếng hò hét của Tiền Hồng Tiêu.
- Biết rồi.
Diệp Phàm đáp lời.
- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, Thiết ca có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, làm sao lại nhắn cô.
- Dạ...... Là chuyện riêng của tôi, không có quan hệ tới đoàn trưởng Thiết.
Mai Diệc Thu nói khẽ.
- Chuyện riêng? Mai gia còn có chuyện gì làm hay sao? Một Phó Chủ tịch huyện nho nhỏ như tôi thì có thể giúp cô cái gì, chuyện lạ.
Diệp Phàm nói, còn lắc đầu, trong lòng hết sức nghi ngờ không giải thích được.
- Em trai Thiên Kiệt của tôi, vốn là đã sớm đạt tới nhị đoạn quốc thuật đỉnh cáp nhưng không cách nào tiến lên tam đoạn.
Vào lúc trước ở phòng ca múa bị Tề Thiên đánh, lại bị anh đánh. Tôi biết chuyện lần đó là chúng tôi không đúng.
Bất quá em trai tôi vẫn không phục nên một mực đòi khiêu chiến với anh, thề không đánh bại anh sẽ không làm gì. Lúc ấy tôi kích hắn, nếu như có thể đánh thắng tôi thì có thể khiêu chiến với anh.
Kết quả, nó trong cơn tức giận chạy đến núi Võ Đang bảo muốn học võ công thần kỳ. Võ công thì không học, lại gặp được một đạo sĩ cho một hoàn thuốc nói là có thể tăng công lực.
Chuyện này nó cũng không nói với tôi, tự mình ăn rồi, nói là lập tức có thể đột phá lên tam đoạn, có thể khiêu chiến với anh.
Kết quả, ai...... Khí cơ hoàn toàn loạn rồi, hoàn thuốc nhất định là giả dối, tôi đã hỏi sư phụ rồi, nói là làm không tốt có thể khiến Thiên Kiệt tàn phế, nghiêm trọng có khả năng trí mạng. Sư phụ của tôi hiện giờ còn ở nước ngoài chưa quay về. Sau đó tôi cầu Đoàn trưởng Thiết, chẳng qua Đoàn trưởng Thiết bảo tôi tới tìm anh.
Mai Diệc Thu lo lắng nói.
- Tìm tôi! Tôi thì có biện pháp gì?
Diệp Phàm vờ vịt, cố ý muốn gây khó khăn một chút cho Mai Diệc Thu. Hai người vừa nói vừa đi ra cổng chính của trường đảng.
- Diệp tiên sinh, chuyện lần trước tôi xin lõi, yêu cầu ngài tha thứ. Cầu anh cứu em trai tôi.
Mai Diệc Thu tiếp tục cầu khẩn.