-Mẹ kiếp, xem ra đúng là trọng phạm, thật là xui xẻo, ăn mì lại gặp phải trọng phạm, chuyện này là thế nào chứ?
Trong lòng Diệp Phàm uất ức thầm mắng, chẳng qua cảm thấy sự việc nghiêm trọng, đi lên phía trước muốn báo cáo tình huống nhìn thấy trong viện cho người phụ trách nơi này.
-Cục trưởng Lưu, tôi có tình huống trọng yếu muốn báo cáo với anh.
-Anh là ai? Đội trưởng Hướng, tại sao có thể để cho nhân viên không liên quan tùy tiện đi vào khu vực cảnh giới thế này, lập tức mang ra ngoài. Súng đạn bên trong không có mắt, nếu như ngộ thương người thì anh lĩnh đủ, hừ!
Lưu Bá Dân căn bản không nghe lời Diệp Phàm, vung tay lên muốn đuổi người.
-Tôi là…
Diệp Phàm vừa mới nói hai chữ đã bị hai cảnh sát mạnh mẽ lôi ra ngoài, đương nhiên, ngay cả Tống Trinh Ngọc đi theo cũng bị lôi ra ngoài.
Phó giám đốc sở Trương Tiến ở bên cạnh vừa nhìn thấy Diệp Phàm, đang muốn báo cáo với phó Cục trưởng Lưu Bá Dân người này chính là đương sự, tuy nhiên thấy phó Cục trưởng Lưu không bình tĩnh cuối cùng cũng không dám há miệng nói. Có lẽ biết lúc này tâm tình của phó Cục trưởng Lưu không tốt, sợ đụng vào thì xui xẻo.
Tuy nhiên sau khi Tống Trinh Ngọc hiện thân y nhất thời ngây người, có lẽ trong đầu cứ quẩn quanh câu hỏi. Cô gái này không phải mới vừa bị kẻ bắt cóc kèm hai bên, làm sao thoáng cái lại ló đầu ra.
"Hừ! Đầu năm nay khó làm người tốt, muốn giúp bọn họ ngược lại người ta không lĩnh tình."
Trong lòng Diệp Phàm bất mãn thầm cằn nhằn một câu, cảm thấy có chút kỳ quái. Theo lý mà nói chuyện lớn như vậy Cục trưởng Cục Công an thành phố Thủy Châu hẳn phải kịp thời chạy tới, làm sao đến bây giờ cũng không có chút động tĩnh nào. Chuyện này có vẻ không làm hết chức trách, tuy nhiên có lẽ họ có việc bận cũng không chừng.
Diệp Phàm cũng không suy nghĩ nhiều, hắn muốn móc chứng nhận Thượng tá Liệp Báo ra, đơn giản chỉ muốn phối hợp giúp đỡ bọn họ đối phó kẻ bắt cóc.
Tuy nhiên thấy Tống Trinh Ngọc ở bên cạnh lại thôi, hắn cũng không muốn bại lộ thân phận. Chuyện lớn thế này, đoán chừng đều có truyền thông chú ý, nếu như thành nhân vật tin tức thì phiền toái.
Sau khi đi ra đường cảnh giới, Diệp Phàm suy nghĩ, vẫn cảm thấy có chút lo lắng, đột nhiên nghĩ đến trước kia ở thị trấn Lâm Tuyền có quen biết Lý Xương Hải Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự ban tỉnh, nghe nói y hiện tại đã thăng lên làm Phó Trưởng ban, có lẽ còn có thể nhờ cậy y.
Cho nên hắn móc điện thoại ra gọi:
- Trưởng ban Lý, anh vẫn khỏe chứ, tôi là Diệp Phàm ở thị trấn Lâm Tuyền, có tình huống trọng yếu muốn báo cáo với anh.
-Diệp Phàm! À! Tiểu Diệp a, xin chào, có chuyện gì?
Lý Xương Hải có lẽ sắp quên mất Diệp Phàm, suy nghĩ một lát mới nhớ ra.
-Mới vừa rồi nhà trẻ Hoa Tử trên đường Thực Vương xảy ra một trọng án, tôi và một người bạn vốn chuẩn bị đến đường Thực Vương đi dạo, sau đó ngồi trước một quầy hàng tên là mì thịt bò lão Trương ăn.
-Người phụ trách hiện trường họ Trương phải không?
Lý Xương Hải trong lòng cả kinh hỏi.
-Đúng vậy, tôi còn nghe có một người họ Hướng, đoán chừng là Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự nói là muốn xin chỉ thị của Bí thư Đặng phái đặc công trợ giúp, sau đó lại nói cầu viện tỉnh đội, tuy nhiên hình như phó cục trưởng Trương và Bí thư Đặng có ý định khác, chẳng lẽ bọn họ không báo cáo với ban tỉnh các vị?
Chuyện này liên quan đến tội phạm trong tay có súng, mới vừa rồi vì cứu người, tôi tiến vào xem, phát hiện một người thanh niên tóc húi cua tên là Tam Tử còn móc từ trong bọc ra hai quả lựu đạn, hình như trong túi du lịch còn có kíp nổ.
Sau đó lại nghe Trương Tiến đồn trưởng Công an suy đoán có hai tên tội phạm, trong đó một người tóc dài, ngoại hiệu là Dương Tử có thể tên là Dư Bì Dương, người tóc húi cua có lẽ chính là tay chân đắc lực của y, tên là Lưu Ba, ngoại hiệu Tam Tử.
Diệp Phàm phỏng đoán chuyện này.
-Nếu cậu đã tiến vào cứu bằng hữu, chứng tỏ cậu cũng biết một số tình huống bên trong. Như vậy đi, cậu đứng ngoài đường cảnh tuyến đợi tôi, lát nữa còn phải nhờ cậu phối hợp cùng nhau cứu người.
Lý Xương Hải gấp gáp nói, xem ra cũng lo lắng.
-Được! Tôi chờ anh.
Diệp Phàm cũng trả lời dứt khoát.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Xương Hải lượn lờ trước giường mười mấy vòng, cuối cùng hình như đã hạ quyết tâm, đập một quyền lên giường, khiến bà xã y cả kinh từ trên giường ngồi dậy.
Lý Xương Hải thầm cằn nhằn một câu:
-Cầu phú quý trong nguy hiểm, hừ! Mũ quan cũng phải cầu trong nguy hiểm.
Y lập tức gọi điện:
-Bí thư Mã, ngài khỏe chứ, tôi là Lý Xương Hải của ban tỉnh, tôi có tình huống trọng yếu khẩn cấp muốn báo cáo với ngài.
Bí thư Ủy ban Tư pháp, thường vụ tỉnh ủy Mã Quốc Chính vẫn chưa ngủ, đang ngồi xem văn kiện, vuốt vuốt đôi mắt đỏ ngầu nói:
-À! Xương Hải à, có chuyện gì cậu nói đi.
-Tôi mới nhận được điện thoại báo án của một người biết chuyện, nói là trên đường Thực Vương phía đông thành phát sinh một trọng án đặc biệt, hoài nghi có một gã là trọng phạm.
Lý Xương Hải nhanh chóng báo cáo tình huống.
- Cục Công an Thành phố Thủy Châu không báo cáo lên ban tỉnh sao? Còn nữa, chuyện này thật ra là thế nào?
Mã Quốc Chính nhíu mày, nghiêm nghị hỏi, xem ra có vẻ hoài nghi có người báo án giả. Một vụ án quan trọng như vậy, lớn như vậy, quan hệ đến tính mạng của mười mấy đứa trẻ, hơn nữa trong tay tội phạm có súng có lựu đạn, lực sát thương vô cùng lớn. Cục Công an thành phố Thủy Châu làm sao dám không báo cáo lên ban tỉnh, nếu như tình huống là thật, vậy thì có gì muốn giấu diếm rồi.
-Bọn họ không báo cáo với chúng tôi, mới vừa rồi tôi đã gọi điện về sở tuần tra một phen. Người báo cáo tên là Diệp Phàm, người này trước kia khi còn làm thôn quan ở thị trấn Lâm Tuyền đã lập được công lớn, đích thân giết chết tội phạm đặc biệt, còn nhận được giấy khen "Dũng sĩ kiệt xuất Trung Quốc" của Bộ Công an chúng tôi, tôi vốn muốn kêu cậu ấy vào tỉnh đội chúng tôi, tuy nhiên cậu ấy tốt nghiệp Hải Đại, không muốn làm cảnh sát, cho nên cứ từ chối. Vì vậy, tình huống tuyệt đối là thật
Lý Xương Hải vẫn tin tưởng Diệp Phàm.
-Ừ! Đặng Kiến Quân này, y muốn làm gì chứ? Y thật sự cho rằng Thủy Châu chính là tỉnh trong tỉnh Nam Phúc sao, vụ án lớn như vậy cũng không báo cáo lên ban tỉnh, có đại sự xảy ra thì ai chịu trách nhiệm.
Mã Quốc Chính mắng một câu, ngừng lại một chút nói:
-Xương Hải, cậu lập tức chọn lựa nhân viên cảnh sát giỏi nhất trong ban tỉnh, chạy tới đường Thực Vương, nhất định phải bảo đảm an toàn cho bọn nhỏ.
-Bí thư Mã, chuyện này Cục Công an Thủy Châu không báo cáo với chúng tôi, chúng tôi mạo muội xuất hành có phải có chút danh bất chính ngôn bất thuận hay không. Lý Xương Hải có vẻ bận tâm, nếu Bí thư Ủy ban Tư pháp thành phố Thủy Châu kiêm Cục trưởng Cục công an Đặng Kiến Quân cố ý giấu diếm, chứng tỏ y không muốn ban tỉnh hay là tỉnh ủy biết được, có lẽ sợ ảnh hưởng không tốt.
Thật ra chuyện này cũng bình thường, đối với chuyện này Lý Xương Hải cũng có chút suy đoán. Gần đây nghe nói trong tỉnh có một số lãnh đạo bất mãn với bí thư Hứa Vạn Sơn thành phố Thủy Châu, bọn họ cho rằng Hứa Vạn Sơn làm việc quá ngang ngược.
Hội nghị thường ủy thành phố Thủy Châu sắp trở thành hậu viện nhà Hứa Vạn Sơn, gần đây Tỉnh ủy đã nhận được rất nhiều thư tín, nói là Hứa Vạn Sơn làm việc độc đoán, trong đảng chỉ có tập trung, không có dân chủ. vi phạm nghiêm trọng tôn chỉ của hội nghị thường ủy sáng lập gì đó.
Tuy nhiên cũng có đồn đãi là tỉnh ủy gần đây muốn động đến thường ủy tỉnh Thủy Châu, mà Bí thư Ủy ban Tư pháp Đặng Kiến Quân nghe nói chính là anh em thân thiết của Hứa Vạn Sơn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mới vừa rồi Lý Xương Hải suy nghĩ hồi lâu mới đem chuyện này báo cáo với Mã Quốc Chính cũng vì lo lắng chuyện này. Nếu không làm tốt bị Hứa Vạn Sơn biết được, có lẽ mình cũng bị y ghi hận
Một người có quyền thế chọc trời, lại là người đứng đầu Thường vụ Tỉnh ủy ghi hận tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.
Tuy nhiên Lý Xương Hải cũng có quyết định của mình, đương nhiên là có chút ghen tị với vị trí Bí thư Ủy ban tư pháp thành phố Thủy Châu, nếu như tin đồn của Tỉnh ủy là thật lần này mình may mắn thành công,
vậy thì rất có thể đoạt tiên cơ trong thường ủy Thủy Châu. Nếu như có thể kiêm nhiệm chức vụ Bí thư Ủy ban tư pháp thành phố thì sau này tiến thêm một bước càng dễ dàng. Nếu không ở mãi trong sở, làm một Phó trưởng ban, muốn bò lên vị trí Phó Trưởng ban, thường vụ Đảng ủy là tương đối khó khăn.
Đương nhiên, chuyện lần này chính là một cơ hội trọng yếu. Nếu làm được, cứu thành công con tin, lại bắt được trọng phạm, sẽ càng có lợi cho con đường thăng quan của mình sau này. Cho nên Lý Xương Hải mới ở trước giường càu nhàu như vậy.
-Hừ! Xương Hải, cố kỵ nhiều như vậy thì cậu không nên đi.
Mã Quốc Chính giống như có vẻ không vui
Mã Quốc Chính đương nhiên cũng đang tỏ thái độ, muốn ép Lý Xương Hải tỏ thái độ.
-Tôi kiên quyết phục tùng chỉ thị của Bí thư Mã, lập tức chọn lựa cảnh sát tài giỏi lên đường, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.
Lý Xương Hải đứng nghiêm, hô to khẩu hiệu.
Mã Quốc Chính đương nhiên rất hài lòng, đây là Lý Xương Hải phát ra tín hiệu đi theo mình, thoáng cái giọng nói trở nên thân thiết rất nhiều:
-Ừ! Lên đường đi, tôi chờ tin tức của anh.
-Trinh Ngọc, xin lỗi, làm hại cô thiếu chút nữa tới diêm la chơi một vòng rồi.
Diệp Phàm trêu ghẹo, muốn giảm bớt kinh sợ của Tống Trinh Ngọc.
-Tôi…Tôi muốn về nhà, muộn rồi. Điện thoại di động cũng hư, mẹ tôi không biết lo lắng thế nào rồi.
Tống Trinh Ngọc xem ra vẫn còn có vẻ hoảng sợ.
-Vậy để tôi gọi điện báo tin cho bọn họ. Diệp Phàm một tay ôm Tống Trinh Ngọc, một tay lấy điện thoại ra nói.
-Không cần, chuyện này mà nói với mẹ tôi chắc bà ấy sẽ ngất mất.
Tống Trinh Ngọc lắc đầu.
-Thế nhưng…tôi…
Diệp Phàm nghĩ đến còn mười mấy đứa trẻ bên trong, luôn cảm giác bản thân mình có bản lãnh, hơn nữa còn làm phó soái của tổ Chiến Long Tổ Hạch tâm số 8, có nghĩa vụ bảo vệ những đứa trẻ kia, hơn nữa Lý Xương Hải cũng muốn nhờ mình chờ ở đây.
Hắn suy nghĩ một lát nói:
-Vậy tôi đưa xe cho cô về trước, tôi còn có chút việc phải làm.
Diệp Phàm nói xong cảm thấy có lỗi với Tống Trinh Ngọc.
-Đã muộn thế này, anh yên tâm để tôi quay về một mình sao! Hừ…
Tống Trinh Ngọc sầm mặt xuống, nước mắt long lanh như chực rơi.
Cô cảm thấy rất tủi thân, tên Diệp Phàm này cũng không biết thương hương tiếc ngọc, căn bản không xem trọng mình.