-Vậy sao, nghe nói cậu đã biến Khu kinh tế Lâm Tuyền thành một vùng rất đặc sắc, ngay cả báo tỉnh cũng ca ngợi tiểu tử cậu là đại sư hóa duyên gì đó, thậm chí còn gọi cậu là "Người khai sáng", tôi còn tưởng đồng chí Tiểu Diệp sắp thành thần Sáng thế rồi, ha ha ha…
Hơn nữa, đài truyền hình thành phố cũng truyền bá, cũng coi như có chút danh tiếng, nếu quả thật có thể làm được chút ít thành tích, tôi cũng không ngại đến Lâm Tuyền đi dạo một chút.
Tề Chấn Đào ra vẻ giọng quan, trong lời nói giống như có chút mùi vị bỡn cợt, ý vị sâu xa, khiến Diệp Phàm mừng như điên.
-Đồng chí Tiểu Diệp, Nam Phúc lớn như vậy, những nơi có thể được Chủ tịch tỉnh Tề đến thăm không nhiều đâu, ha ha ha…
Trương Vệ Thanh cười khích lệ nói.
-Chú Tề, chú nói chuyện này có thể sao?
Diệp Phàm kích động, lập tức khôi phục bình tĩnh, vội vàng thúc dục hỏi.
-Chuyện đó là đương nhiên, tuy nhiên tôi có điều kiện tiên quyết là cậu phải tạo ra chút thành tích mới được, nếu không tôi chạy tới Lâm Tuyền tới gì? Gặm khoai lang uống bát cháo a! Vậy thì mất thể diện lắm.
Tề Chấn Đào liếc mắt nhìn Diệp Phàm nghiêm túc nói.
-Được! Đến lúc đó cháu làm ra thành tích cháu sẽ đến nhờ chú Tề một tay.
Giọng điệu của Diệp Phàm rất kiên định, hai mắt lấp lánh.
-Ông Tề, ông lại nói linh tinh rồi. Nam Phúc mỗi ngày có bao nhiêu chuyện chờ ông đi xử lý, ông làm gì có thời gian tới Lâm Tuyền? Đừng để lúc đó không rảnh, không đi lại mất tuy tín. Tuy nhiên hôm nay Tề Thiên ở nhà, Diệp Phàm lại là anh em kết nghĩa với Tề Thiên nhà chúng ta, nếu ông Tề đã hứa thì tôi sẽ nhớ kỹ. Đến lúc đó nếu ông không đi, Tiểu Diệp cứ tìm tôi là được.
Phong Nhã Mai phu nhân Tề Chấn Đào bưng đĩa thức ăn đi vào cười nói.
Mẫu thân Phong Nhã Mai của Tề Thiên khoảng bốn mươi tuổi, diện mạo còn tương đối trẻ trung, ăn mặc mộc mạc.
-Cám ơn dì Phong đã giúp cháu.
Diệp Phàm vội vàng cảm ơn, lấy từ trong cặp ra hai bình ngọc, đứng lên tương đối cung kính cười nói:
-Dì Phong, ở đây cháu có hai viên thuốc, chế biến từ thảo dược tinh khiết, có người gọi nó là Hậu cung ngọc nhan hoàn, nghe nói dùng lâu dài có thể làm đẹp, khôi phục da nhăn.
-Hậu cung ngọc nhan hoàn, cái tên nghe hay quá. Nhưng loại thuốc này của cháu do nước nào sản xuất?
Phong Nhã Mai liếc nhìn Diệp Phàm tò mò hỏi. Xem ra trong lòng cũng không tin tưởng Diệp Phàm lắm.
-Ha ha, loại thuốc này cũng không phải do xưởng sản xuất chính quy nhà nước sản xuất, mà của một lão đạo sĩ chế biến trong lúc rãnh rỗi. Tuy nhiên nghe nói nguyên vật liệu thảo dược tương đối trân quý, chế biến cũng không dễ dàng.
Diệp Phàm có vẻ lúng túng.
-Lão đạo sĩ, là người sơn dã, có lẽ là cao nhân.
Phong Nhã Mai mỉm cười nhận dược hoàn, nhưng nhìn vẻ mặt cũng có vẻ không tin tưởng, có khi Diệp Phàm vừa quay người đi, bà ta đã quăng đi cũng không chừng.
-Mẹ! Mẹ nhận đi, loại thuốc này rất hiếm có. Đại ca ở đây, dứt khoát kêu đại ca trực tiếp bôi thuốc cho mẹ đi.
Tề Thiên vội vàng nói.
- Bôi thuốc ở đây, thôi.
Phong Nhã Mai lắc đầu cảm thấy có vẻ không hay.
-Mẹ! Mẹ đừng hối hận.
Tề Thiên kêu lên.
-Hối hận, tại sao?
Phong Nhã Mai cảm giác con trai mình có
chút kỳ quái, thầm nghĩ:
"Đứa nhỏ này. Tuy nói con và Diệp Phàm là anh em kết bái huynh đệ, nhưng giao tình vẫn là giao tình, đây là chuyện của tiểu bối các con. Loại thuốc này đương nhiên không thể bôi tùy tiện, làm không tốt hủy khuôn mặt thì thảm rồi.
-Tứ thánh Nam Phúc chắc hẳn mẹ cũng đã nghe nói.
Tề Thiên cười thần bí nói.
-Đương nhiên nghe nói, danh khí bọn họ quá lớn.
Lão đại hình như tên là Tào Xuân Thu, lão nhị là Vương Bột Đương, lão Tam là Cố Khải Chi, lão tứ là Hà Bác Tài. Bốn người này đều có tài nghệ hội họa nhất định.
Phong Nhã Mai cũng là một kẻ yêu thích thư pháp, thuận miệng cười nói.
-Vậy thì đúng rồi.
Tề Thiên gật đầu, y lại quay đầu nói với Tề Chấn Đào nói:
-Cha, có dễ xin tranh của Cố Khải Chi không?
-Không dễ xin, cha cũng muốn có một bức, chẳng qua nghe nói mấy năm trước có một Phó Chủ tịch tỉnh đã bế môn tạ khách, nghe nói người này không thích quan viên và người giàu, cho nên tạm thời cha vẫn chưa tiếp xúc với y.
Tề Chấn Đào trái lại đàng hoàng gật đầu.
-Đúng, Cố Khải Chi, người này tôi cũng nghe nói qua, tính tình quái lạ, nghe nói còn có người gọi y là Giang Nam thất quái, so sánh với Trịnh Bản Kiều của Thanh triều.
Trương Vệ Thanh đột nhiên xen vào nói. Nguồn: http://truyenfull.vn
-Đúng rồi. Mọi người có thể còn không biết, Diệp đại ca dùng ba viên Hậu cung ngọc nhan hoàn đổi lấy mười mấy chữ của Cố đại sư.
Mẹ, mẹ nói xem, dược hoàn này có quý không. Cho nên con nói mẹ không được hối hận, hơn nữa, sử dụng thuốc này còn có một bộ thủ pháp đặc thù. Người ngoài không dùng được, chỉ có Diệp đại ca tự mình động thủ, dược hoàn mới có thể phát huy ra công hiệu lớn nhất.
Đây là độc môn bí kỹ của Diệp đại ca, không tin mẹ để cho Diệp đại ca thử một chút, đoán chừng nửa giờ sau sẽ thấy hiệu quả, đảm bảo mẹ sẽ kinh ngạc, hắc hắc
Tề Thiên làm mọi người đều tỏ ra hứng thú.
-Ha ha, mọi người đừng nghe Tề Thiên nói khoác như vậy, hiệu quả chỉ có một chút. Nếu dì Phong tin cháu, cháu có thể thử một chút tại chỗ, bởi vì cách dùng đặc thù của dược hoàn này, những người khác không biết.
Diệp Phàm khiêm nhường nói.
-Nhã Mai, vậy thì thử một chút, tôi cũng muốn nhìn xem dược hoàn này rút cuộc có hiệu quả kỳ diệu như Tề Thiên khoác lác hay không.
Tề Chấn Đào cổ động bà xã ra trận thử một phen.
Trương Vệ Thanh ở bên cạnh tuy nói trên mặt bình tĩnh, nhưng một tia khát vọng kiến thức trong ánh mắt vẫn bị Diệp Phàm nhìn thấy.
-Vậy thì thử một chút.
Phong Nhã Mai thấy không tránh khỏi, không thể làm gì khác hơn là gật đầu. May là hôm nay Diệp Phàm chính thức đạt tới thất đoạn, khí tức lại càng mạnh càng tinh khiết.
Sau khi mời bà vú của Tề gia bôi thuốc cho Phong Nhã Mai, hắn liền bày ra khí tức xoa bóp trên mặt. Đương nhiên, khoảng cách tương đối gần, chỉ cần bàn tay không cần đụng vào gương mặt là được.
Nếu không Phong Nhã Mai nhất định sẽ cự tuyệt.
Hơn một giờ sau khi tẩy đi, hiệu quả quả nhiên hiện ra, làm cho Tề Chấn Đào có vẻ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào mặt bà xã, hồi lâu mới lên tiếng khen:
-Quả nhiên thần kỳ!
-Thật không ngờ, thật không ngờ.
Trương Vệ Thanh choáng váng, liếc nhìn Diệp Phàm, ánh mắt hết sức phức tạp.
Người cao hứng nhất đương nhiên là Phong Nhã Mai, ở trước gương soi một hồi, cười nói:
-Tiểu Diệp, sau này phải thường xuyên đến nhà dì Phong chơi. Một viên còn lại chừng nào cháu rảnh rỗi nhất định tới giúp gì bôi.
-Được! thời gian này cháu đang học trường đảng Tỉnh ủy, để tháng sau đi. Thời gian quá ngắn lại lãng phí.
Diệp Phàm nói.
-Chủ tịch tỉnh Tề, trời tối rồi, tôi đi trước.
Cục trưởng Trương liếc nhìn Tề Chấn Đào nói:
-Vừa lúc có Tiểu Diệp ở đây, cháu lái xe đưa Cục trưởng Trương về khách sạn Thủy Châu nghỉ ngơi.
Tề Chấn Đào cười nói.
-Được.
Diệp Phàm cảm kích nói, đây thật ra là cơ hội Tề Chấn Đào dành cho mình tiếp xúc với Trương Vệ Thanh. Nếu không Tề Chấn Đào là Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy, chẳng lẽ còn không có xe chuyên dụng, cần gì làm phiền mình đưa Trương Vệ Thanh.
-Chú Tề, cháu không có vật gì tốt tặng cho chú. Hai viên Bổ Long hoàn này cũng là vị đạo sĩ kia chế biến, nghe nói rất tốt cho bổ khí máu huyết.
Diệp Phàm lấy ra hai viên Xuân Cung Hoàn, đưa cho Tề Chấn Đào.
Hắn vốn muốn đưa bốn viên tuy nhiên suy nghĩ, quyết định buông cần câu cá lớn, từ từ sẽ đến, nếu như thoáng cái đưa quá nhiều sau này muốn đến gặp Tề Chấn Đào sẽ không dễ dàng.
Đương nhiên, không thể nói là Xuân Cung hoàn, phải đổi thành Bổ Long hoàn. Tề Thiên nghe trong bụng quả muốn bật cười, chẳng qua nhịn được.
Sau khi Diệp Phàm đưa Trương Vệ Thanh về khách sạn Thủy Châu, hắn rút từ trong cặp ra một cái hộp gỗ điêu khắc nói:
- Cục trưởng Trương, ở đây còn mấy viên Bổ Long hoàn, cũng là đạo sĩ sơn dã dùng phương thuốc dân gian chế biến.
Vật này được làm từ thảo dược tinh khiết, không có tác dụng phụ. Đối với bổ khí ích khí đều tương đối dễ dùng.
Lần đầu gặp mặt, tôi chỉ là một tiểu phó phòng, tiền lương một tháng hơn 400 đồng, không mua nổi rượu tây hàng ngoại, món quà này cũng không đáng bao nhiêu tiền, lúc ấy sau khi cùng vị đạo sĩ kia hái thảo dược mấy ngày thì được ông ấy đưa cho.
-Tiểu Diệp, sao được, dược hoàn này đoán chừng chế biến cũng không dễ dàng, tôi phải đưa cho cậu ít tiền nguyên liệu mới đúng.
Trương Vệ Thanh cũng không nhận, mà muốn bỏ tiền ra.
Diệp Phàm biết, Trương Vệ Thanh khẳng định chỉ làm bộ, số tiền này nhất định không thể nhận, cho nên vội vàng nói:
-Cục trưởng Trương, ngài khách khí rồi, thoạt nhìn ngài cũng lớn hơn tôi không bao nhiêu, sau này tôi gọi ngài một tiếng anh Trương được không?
Sau khi nói xong trong lòng Diệp Phàm vẫn có chút thấp thỏm, lo lắng chọc giận Trương Vệ Thanh thì xui xẻo.
-Trương…anh Trương
Trương Vệ Thanh thuận miệng thì thầm một câu, nửa cười nửa không, giương mắt nhìn Diệp Phàm chần chờ vài giây, cười nói:
-Được! Tiểu Diệp cũng là người thành thực.
-Vậy thì tốt, anh Trương, anh đã đồng ý, vậy tiểu đệ đưa mấy viên dược hoàn cho anh Trương còn có thể lấy tiền sao? Chẳng qua, chỉ là lễ mọn lòng thành, ha ha.
Diệp Phàm cười ha ha.
- Tốt, vậy tôi nhận.
Trương Vệ Thanh mỉm cười nhận lấy dược hoàn đặt vào hộc tủ, thuận tay móc ra một tờ danh thiếp, nói:
-Đây là điện thoại liên lạc của anh Trương, sau này đến kinh thành nhớ gọi điện cho tôi.
Sau khi từ khách sạn Thủy Châu trở về, trong lòng Diệp Phàm tương đối cao hứng. Tuy nói trước mắt Trương Vệ Thanh vẫn không thể giúp mình cái gì, nhưng hắn có thể dùng làm một người tiềm lực khổng lồ.