Quan Thuật

Chương 592: Ra mặt vì người đẹp




-Được.

Tạ Đoan và Mâu Dũng liếc mắt nhìn nhau nói:

-Tuy nhiên 80 vạn này rốt cuộc là thuộc về chính quyền thị trấn Lâm Tuyền hay là người ban đầu xây cung này, chuyện này khó mà chứng nhận.

Bởi vì cung này nghe nói đã có hơn hai trăm năm lịch sử. Chúng tôi cũng điều tra tài liệu, hình như lúc ấy là do một số danh nhân địa phương dẫn đầu khởi xướng quyên tặng xây dựng.

Tôi đã tìm được con cháu đời sau của bọn họ, thương lượng với họ sử dụng khoản tiền 80 vạn này.

Tạ Đoan nói, có vẻ thoải mái, thầm nghĩ:

"Một phá cung hư hỏng không đáng giá một đồng, bây giờ có thể kiếm được 80 vạn, đúng là lời to"

-Được! Tuy nhiên khi ký tên cũng phải tìm được đời sau của những người xây dựng có ghi chép để ký tên chứng nhận, tận lực làm thủ tục đầy đủ, tránh cho sau này gây ra chuyện gì không vui.

Diệp Phàm gật đầu, tuy nhiên vẫn thận trọng.

-Các anh sử dụng 80 vạn đó nhất định phải thận trọng, phải lấy ý kiến của đông đảo quần chúng, tốt nhất là sử dụng xây dựng các công trình công cộng, tỷ như sửa đường, làm một số phương tiện giải trí, ví dụ thị trấn Lâm Tuyền chúng ta không có quảng trường hoạt động, làm sân bóng rổ cũng tốt, phong phú cuộc sống sinh hoạt của nhân dân Lâm Tuyền.

-Tuyên Thạch, bãi đá vụn các cậu có thừa tiền không vậy?

Diệp Phàm hỏi.

-Tiền vốn đã kiếm lại toàn bộ, hiện tại có 60 vạn để dành, sao vậy? Anh Diệp không phải là…

-Không phải! Tôi không cần tiền. Hiện tại trái lại có một hạng mục đầu tư tốt, chính là Chung Húc Thánh Quân cung của Quỷ Anh Than. Dưới đáy cung có địa đạo, nếu tiếp tục đi vào còn có một dòng suối dưới lòng đất, bên trong có kỳ nhông, còn có mấy bộ hài cốt người xưa, tôi nghĩ nếu làm tốt có thể thu hút một số du khách đến tìm tòi bí mật.

Lôi tiên sinh tới từ Thủy Châu đầu tư 300 vạn, khu kinh tế bỏ ra 100 vạn, vốn tôi muốn đề nghị thị trấn Lâm Tuyền bỏ ra 100 vạn, tuy nhiên hai người Tạ Đoan và Mâu Dũng không muốn. Cho nên, nếu cậu có tiền nhàn rỗi, trái lại có thể dành hạng mục này cho cậu.

Diệp Phàm nói.

-Em nghe lời anh Diệp, bên này có 60 vạn tiền thừa, nếu đi gom góp cho đủ 100 vạn cũng không thành vấn đề, lúc nào anh Diệp muốn, em sẽ mang tới.

Lý Tuyên Thạch mù quáng tin tưởng Diệp Phàm, căn bản không suy nghĩ có thể kiếm tiền hay không, có bao nhiêu nguy hiểm.

-Chuyện này có nguy hiểm, Tuyên Thạch, cậu phải suy nghĩ cho kỹ, trở về bàn bạc với mọi người trong đập Thiên Thủy. Ài, người ở đập Thiên Thủy muốn kiếm ít tiền lời cũng không dễ.

Diệp Phàm thận trọng nói.

-Không cần suy nghĩ, em tin tưởng ánh mắt của anh Diệp, tuyệt đối sẽ không sai. Hơn nữa số tiền này dù sao cũng là tiền lời kiếm được, cho dù thua lỗ coi như nửa năm trước không làm gì là được. Số tiền này lại dùng để tu sửa thánh quân cung, là làm chuyện tốt.

Hơn nữa chờ sửa đường xong chúng ta còn có một khoản tiền vật liệu, cũng kiếm tiền được. Em nghĩ, không chỉ mở ra bãi cát đá vật liệu, còn phải phát triển một số ngành nghề khác mới được.

Sau này khi mạng giao thông lớn Lâm Tuyền toàn diện nối liền, nhu cầu vật liệu xây dựng sẽ ít đi rất nhiều, nếu dựa hết vào một hạng mục thì quá ít, nếu không miệng ăn núi lở.

Lý Tuyên Thạch cười nói.

-Ừ! Vậy cứ quyết định như vậy đi, cậu viết một lá đơn báo cáo giao cho Trưởng phòng Thiết Minh Hạ. Tuyên Thạch, sau này nếu như làm lớn thì dứt khoát thành lập một công ty đi. Tôi thấy cái tên đập Thiên Thủy không tệ đâu, gọi là công ty Thiên Thủy.

Diệp Phàm cười nói.

-Được! Em nghe lời anh.

Lý Tuyên Thạch gật đầu.

Năm vị đảng ủy viên Thị trấn Quy Hồ theo thứ tự là Bí thư Hạ Giai Trinh, Chủ tịch thị trấn Tạ Trụ Sơn, Bí thư Đảng ủy khối Thái Mao Lợi, Phó Chủ tịch thị trấn phụ trách công nghiệp Bạch Gia Sơn, Phó Chủ tịch thị trấn phụ trách nông nghiệp Phượng Bảo Sơn.

Trước kia Liễu Chính ở thị trấn Quy Hồ, quan hệ với hai vị Phó Chủ tịch thị trấn cũng không tệ lắm, Tạ Trụ Sơn là người Tạ gia Ngư Dương, có quan hệ anh em họ với Trưởng ban Bộ chỉ huy quân sự Tạ Cường. Bí thư Đảng ủy khối Thái Mao Lợi cũng có quan hệ tương đối tốt với y.

Chẳng qua sau khi Liễu Chính được điều thăng làm Phó Chủ nhiệm Khu kinh tế Lâm Tuyền, trong lòng Tạ Trụ Sơn cứ tức giận, y vốn cho rằng chuyện mình thăng nhiệm làm Bí thư Đảng ủy thị trấn là ván đã đóng thuyền, ai ngờ sau lưng lại toát ra một ngựa ô, chính là Hạ Giai Trinh.

Cho nên Tạ Trụ Sơn nghiến răng nghiến lợi trong mấy ngày Hạ Giai Trinh còn chưa tới cố gắng tiếp cận, lôi kéo hai Phó Chủ tịch thị trấn là Bạch Gia Sơn và Phượng Bảo Sơn, không muốn bọn họ giúp đỡ bí thư Hạ Giai Trinh.

Bọn họ thật sự thành công, khi Hạ Giai Trinh mở hội nghị thường ủy thị trấn lần đầu tiên có ba phiếu phản đối, một phiếu tán thành, một phiếu vứt bỏ quyền, thành công bác bỏ đề nghị của Hạ Giai Trinh.

Cho nên mới khiến cho Hạ Giai Trinh trong lòng buồn bực, lại nghĩ đến đồng chí Diệp Phàm chủ nhiệm Khu kinh tế Lâm Tuyền ban đầu phản đối mình nhậm chức bí thư thị trấn Quy Hồ, lại càng buồn hơn.

Cho nên mới diễn ra cảnh uống rượu say mèm trong phòng ca hát Lam Nguyệt Vịnh, kết quả đồng chí Diệp Phàm trái lại nhìn đã mắt tai nạn xấu hổ này.

-Bí thư Hạ, trong hội nghị đảng ủy đồng chí bỏ phiếu trắng là ai?

Trên đường tới thị trấn Quy Hồ, Diệp Phàm hỏi.

- Phó Chủ tịch thị trấn Bạch Gia Sơn phân quản công nghiệp

Hạ Giai Trinh nói.

-Xem ra đồng chí Gia Sơn cũng không bị Tạ Trụ Sơn lấn át, chứng tỏ em vẫn còn có một người có thể tranh thủ đồng minh, ha ha…

Diệp Phàm cười nói.

-Cũng không nhất định, có lẽ Bạch Gia Sơn còn đang treo giá, chờ Tạ Trụ Sơn cho y chút ích lợi gì cũng không chừng. Nguồn: http://truyenfull.vn

Hạ Giai Trinh lắc đầu, cũng không thoải mái giống như Diệp Phàm.

-Chuyện này đúng là có chút làm khó em. Tạ Trụ Sơn có Tạ Cường chống đỡ, cho nên mới cuồng vọng như vậy. Em tuy nói cũng có thân thích trên thành phố, nhưng nước xa không cứu được lửa gần.

-Tuy nhiên em cũng không lo lắng gì cả, em nghĩ, chỉ cần một thời gian, tạo dựng quan hệ với bọn họ.

Hạ Giai Trinh lộ ra vẻ kiên nghị.

-Thời gian không chờ ai cả! Chờ em giải quyết mấy người kia làm trì hoãn tiến độ xây dựng Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền chúng ta thì đáng tiếc. Không được, chuyện này anh cần phải ra mặt rồi.

Diệp Phàm lắc đầu.

-Nếu anh muốn ngay lập tức giải quyết những chuyện này thì quá khó khăn, kế hoạch mạng giao thông lớn Lâm Tuyền bình thường bọn họ cũng không kéo dài, hoàn thành theo như kế hoạch.

Nếu dùng cái này áp chế bọn họ thì không có đạo lý, lúc ấy em chỉ muốn nhân cơ hội này san bằng mở rộng, trải đá vụn lên một số con đường nhỏ trong thôn nối liền với con đường chính mà thôi.

Có lẽ chỉ cần chừng trăm vạn là đủ rồi, đương nhiên, kinh tế là một phương diện, phương diện khác chính là tổ chức động viên người dân góp sức lao động, chuyện này mọi người có chút lười nhác, không muốn làm.

Các cán bộ như vậy, bọn họ có tích cực đương nhiên cũng không thể làm nên chuyện gì. Có khi vừa kêu gào, bọn họ cầm cuốc đi ra ngoài giả bộ, mặc dù nói không có tiền công, nhưng còn có thể kiếm được bao thuốc, kiếm chút cơm canh.

Hạ Giai Trinh khổ sở nói.

-Ha ha, xem ra Bí thư Hạ đã có biện pháp giải quyết tài chính rồi.

Diệp Phàm cười nói, thầm nghĩ, cô có chú út là Phó Chủ tịch thành phố còn sợ không kiếm được một trăm vạn.

-Nào có dễ dàng như vậy, thành phố đáp ứng cho 60 vạn, hơn nữa ít nhất cũng phải ba tháng sau mới có thể cấp xuống, nước xa không cứu được lửa gần. Vì vậy, bọn người Tạ Trụ Sơn lấy tiền ra nói chuyện, nói là thu nhập tài chính một năm của thị trấn Quy Hồ vẫn chưa tới 100 vạn, phát tiền lương cho mình còn không đủ, làm gì còn tiền để sửa sang lại mấy con đường nhỏ cấp thôn. Chuyện này là bất chấp đến sống chết của nhân dân, mù quáng làm công trình thành tích gì đó.

Hạ Giai Trinh nói tới đây, ánh mắt có vẻ lo lắng oán trách liếc nhìn đồng chí Diệp Phàm.

-Em nhìn gì chứ. Cô cũng không thể nói Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền của anh cũng là công trình thành tích, đương nhiên, sau khi làm xong thể diện tuyệt đối là sáng sủa, tuy nhiên anh không có một chút suy nghĩ nào về chuyện này. Em cũng không cần oán anh gì cả, còn nữa, Giai Trinh, có phải em cũng muốn kiếm chút lợi ích từ Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền có phải không, có lời nào em cứ nói thẳng.

Diệp Phàm mỉm cười thản nhiên, đùa giỡn nói.

-Hừ! Anh là đại chủ nhiệm, lãnh đạo của em, em nào dám?

Hạ Giai Trinh tức giận, liếc mắt nhìn Diệp Phàm.

Tối qua sau khi Hạ Giai Trinh tỉnh rượu suy nghĩ một lát, thiếu chút nữa xẩu hổ muốn chết, càng nghĩ càng nhớ ra hình như mình còn được đồng chí Diệp Phàm bế vào nhà vệ sinh.

Lúc ấy tuy nói mình còn chuyến choáng, hình như lúc ấy mình còn không cởi được thắt lưng và váy xuống, còn bị Diệp Phàm ngăn lại, váy cũng bị xé rách, có lẽ phong cảnh gì đó bên trong đều bị Diệp Phàm nhìn thấy hết rồi.

Chuyện này thật quá xấu hổ, tâm tư Hạ Giai Trinh tương đối phức tạp, có chút oán hận, tựa hồ trong lòng lại có một chút mừng rỡ không giải thích được, giống như nguyện ý cho Diệp Phàm nhìn thấy.

-Ha ha, lúc ấy khi em còn ở xã Tây Bàn cũng đã nói qua, một nụ hôn giá năm vạn, anh cũng đã thực hiện.

Diệp Phàm vừa nói, vừa cười liếc nhìn Hạ Giai Trinh nói:

-Nếu không như vậy, cứ một nụ hôn, anh cho cô em vạn thế nào hả? Chuyện này thật sự tiện nghi đấy.

-Hừ! Anh nghĩ hay lắm.

Hạ Giai Trinh tức giận, mặt nhất thời đỏ bừng, dứt khoát cúi thấp đầu xuống không muốn nhìn người nào đó.

-Em thật sự không muốn làm giao dịch sao, khoản giao dịch này em không hề thiệt thòi. Nếu anh mà đứng trên đường kêu gào như vậy, có lẽ có bao nhiêu mỹ nữ la hét xông đến đòi tiến hành giao dịch rồi.

Diệp Phàm mặt dày trêu ghẹo, đương nhiên là muốn trêu chọc Hạ Giai Trinh vui vẻ rồi.

Trong xe trầm mặc!

Sau năm phút, Hạ Giai Trinh đột nhiên nói:

-Được! Một nụ hôn 10 vạn.

Không đợi Diệp Phàm phản ứng tới đây, cảm giác trên mặt nóng lên. Hình như là có một đôi môi nóng bỏng dán lên mặt mình.

-Kétttttttt……

Tiếng thắng xe vội vàng vang lên, tránh để cho tai nạn chết người, loại tập kích đột nhiên này cũng quá chấn động lòng người.

-Chụt…chụt…chụt…

Diệp Phàm sửng sốt, còn chưa phản ứng, Hạ Giai Trinh đã liên tiếp dành cho hắn ba nụ hôn, xem ra rất nhiệt tình. Tuy nhiên cô ta chỉ hôn lên mặt, đôi môi đương nhiên không phải mục tiêu, Diệp Phàm đương nhiên nguyện ý ngay giữa đôi môi, chẳng qua đoán chừng Hạ Giai Trinh không muốn.

-Ngừng! Giai Trinh, em làm vậy là có ý gì?

Diệp Phàm cố ý hỏi.

-Bốn rồi, anh phải đưa em 40 vạn, ha ha ha.

Khuôn mặt Hạ Giai Trinh ửng đỏ như một cô bé cười ngây thơ, nụ cười thật ngọt ngào.

-Như vậy mà đòi 40 vạn, anh…anh còn chưa chuẩn bị, đắt quá, không được, làm lại…

Diệp Phàm giở trò ăn quịt.

-Không được! Nam tử hán nói chuyện phải giữ lời, một cô gái như em còn thực hiện hứa hẹn, một đại chủ nhiệm như anh lẽ nào muốn ăn quịt.

Hạ Giai Trinh bướng bỉnh cười nói, đôi mắt nhấp nháy, có vẻ kiêu ngạo.

-Được! Được, 40 vạn thì 40 vạn, xem anh trị em như thế nào.

Diệp Phàm cười khan một tiếng, thân thể bổ nhào tới.

Trong xe nhất thời truyền đến tiếng thở hổn hển, hai đôi môi dung hòa, quấn chặt vào nhau.