Quan Thuật

Chương 571: Cường thế của Chủ nhiệm Diệp




Đương nhiên, cũng không thể chế tạo lung tung một cỗ máy không gian, những điều này đều được xây dựng trên nền tảng của lý luận và số liệu.

Chuyện thị trấn Lâm Tuyền chúng ta mở rộng đường, đều có lý luận và số liệu, số liệu mà lão Vu trong tỉnh cung cấp và lời của ông ấy tương đối có sức mạnh, lão Vu cũng không thể tùy tiện nói ra được.

Ở đây tôi cũng nói luôn, cho dù bản kế hoạch mạng giao thông lớn Lâm Tuyền thúc đẩy chậm chạp, cách mấy năm mới thi hành, nhưng trước hết cũng phải quyết định xong chuyện của con đường Đông Tỏa Dương Lâm Tuyền.

Tôi không muốn nhìn thấy cảnh tượng mà lão Vu nói, chờ mặt đường sửa chữa xong lại làm lại, làm cho thị trấn Lâm Tuyền chúng ta giống như một cô gái mặc một chiếc váy vá.

Tuy nói cô gái mặc váy vá thoạt nhìn mộc mạc, nhưng đi trên đường thì không thích hợp, vừa ảnh hưởng đến diện mạo thị trấn, cũng lãng phí tiền vật quốc gia.

Chuyện đổi đường, tôi cũng đã hỏi chuyên gia, kết quả vừa hạch toán, tốn hao lớn hơn nữa, muốn xây dựng một con đường vòng bên ngoài thị trấn Lâm Tuyền chúng ta đoán chừng phải mất 600 vạn.

Tôi còn có một suy nghĩ, thay vì dùng 600 vạn đó đi đào thêm một con đường, lãng phí thuốc nổ, đá tảng, chi bằng chúng ta lấy ra 300 vạn mở rộng đường.

Nếu làm như vậy vừa điểm tô cho thị trấn Lâm Tuyền chúng ta đẹp hơn, hơn nữa những khoản tiền bồi thường này cuối cùng cũng đều rơi vào trong tay các chủ hộ trên con đường Đông Tỏa Dương thị trấn Lâm Tuyền chúng ta, giúp bọn họ có thể xây dựng được nhiều phòng ốc tốt hơn. Đương nhiên, cuối cùng lại liên quan đến vấn đề tài chính, vấn đề 300 vạn mở rộng đường nên do ai gánh vác.

Còn về chuyện mở rộng đường, chủ nhiệm Trương và chủ nhiệm Ngọc có ý kiến gì cũng có thể đề xuất, chúng ta mượn phó Chủ tịch thành phố Lô, Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ đang ở đây quyết định luôn.

Ngày mai có thể triển khai hành động, tiến hành thúc đẩy nhiều mặt, tăng nhanh tiến trình.

Diệp Phàm nói rất chặt chẽ, đầy đủ luận điểm chứng cớ, những người khác muốn phản bác cũng không biết nói thế nào, cảm giác chủ nhiệm Diệp suy nghĩ thật đúng là chu đáo.

"Hừ! Một mình hắn giành lên tiếng trước, cường thế quyết định, chuyện này còn hỏi mình, hỏi cái rắm gì. Hơn nữa, sau lưng còn có Phó Chủ tịch thành phố Lô, Bí thư Cổ, Chủ tịch huyện Vệ, ba người rõ ràng cho thấy làm chỗ dựa cho hắn, mình có thể phản đối sao?"

Trương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi suy nghĩ, mơ hồ liếc nhìn Cổ Bảo Toàn, phát hiện y cũng không tỏ vẻ gì.

Trong lòng Trương Quốc Hoa khẽ thở dài, ngoài miệng nói:

-Chủ nhiệm Diệp nói rất có đạo lý, chuyên gia trong tỉnh cũng thật tinh mắt.

Chuyện mở rộng đường nhất định phải tiến hành, chẳng qua vấn đề kinh phí giải quyết như thế nào, đây là vấn đề lớn, mấy trăm vạn đối với thị trấn Lâm Tuyền mà nói, không phải là con số nhỏ.

Trương Quốc Hoa nói.

Lãnh đạo mấy thị xã vừa nghe y nói như thế, trong lòng chấn động, cũng có chút lo lắng, chỉ sợ Diệp Phàm muốn đem tiền của khu kinh tế nện hết vào chuyện mở rộng đường của thị trấn Lâm Tuyền, chuyện sửa đường không phải lại mắc kẹt.

-Tôi đồng ý mở rộng đường.

Ngọc Xuân Thiền thốt ra một câu rồi ngậm miệng không nói gì nữa.

-Chủ nhiệm Diệp, thị trấn Lâm Tuyền muốn mở rộng đường, chúng tôi không phản đối, chính là tiền nên do thị trấn Lâm Tuyền gánh vác, bởi vì mở rộng đường vốn là chuyện thuộc về nội bộ thị trấn Lâm Tuyền.

Thái Đại Giang nhảy ra ngoài đầu tiên, liếc mắt nhìn Tạ Đoan và Mâu Dũng nói.

-Bí thư Thái, anh nói như vậy có chút không thỏa đáng. Mặc dù nói mở rộng đường thuộc về thị trấn Lâm Tuyền, nhưng xe chạy qua cũng thông qua Khu kinh tế Lâm Tuyền. Ta hi vọng Chủ nhiệm Diệp đem chuyện mở rộng phát triển con đường này thu nạp vào mạng giao thông lớn Lâm Tuyền đi. Hơn nữa, lưu lượng xe cộ gia tăng mang đến tiền lời cũng là tiền lời của cả Khu kinh tế Lâm Tuyền, cũng không phải mình thị trấn Lâm Tuyền chúng tôi được lợi.

Mâu Dũng hừ nói.

-Bí thư Mâu, chuyện này có vẻ làm người khác khó xử rồi. Mặt đường quy hoạch của mạng giao thông lớn Lâm Tuyền là 12 mét, mà mặt đường Đông Tỏa Dương là 26 mét, 12 mét là con đường chủ yếu thông suốt, tiền do Khu kinh tế Lâm Tuyền bỏ ra là có đạo lý.

Thế nhưng 14 mét dư thừa, và tiền bồi thường cho các chủ hộ trên mặt đường nên do thị trấn Lâm Tuyền chi trả.

Bởi vì đây vốn là chuyện của thị trấn Lâm Tuyền, thị trấn Vũ Khê chúng tôi vì phối hợp đường thông suốt đã cố gắng rất lớn, tiền bỏ ra cũng tương đối nhiều.

Tỷ như thu đất bồi thường, yêu cầu cửa hàng mặt tiền của người ta lui về phía sau, đền bù…những khoản tiền này đều do thị trấn Vũ Khê gánh vác.

Tôi nghĩ, tình huống của Giác Lâm, Quy Hồ, Nam Khê cũng không khác gì. Nếu như anh nói, vậy số tiền chúng tôi bỏ ra để sửa đường, mở rộng đường nên nhét vào trong Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền. Tôi nghĩ, vậy số tiền tài chính đoán chừng chỉ riêng đền bù cũng hết sạch rồi, còn sửa đường gì nữa?

Phí Tiểu Nguyệt khí thế dâng cao, bắt được cơ hội đả kích nhà học Ngọc ở Ngư Dương, cô ta không chút lưu tình, tuyệt đối không thể bỏ qua.

-Không sai! Thị trấn Quy Hồ chúng tôi cũng có tình huống tương tự. Mặt đường cũ vốn chỉ rộng hơn 4 mét, vì phối hợp áp dụng Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền, chúng tôi đã cố gắng đi làm công tác tư tưởng cho các chủ hộ trên con đường, hiện tại đường đã được mở rộng đến 14 mét, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu rộng 12 mét của Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền, hơn nữa còn rộng hơn một tí. Nếu tính toán bồi thường ít nhất cũng mất hơn một trăm vạn, số tiền này nên tính như thế nào?

Đồng chí Liễu Chính của thị trấn Quy Hồ cũng chĩa mũi nhọn về phía Mâu Dũng và Tạ Đoan.

Sau đó đám người Tống Ninh Giang, Chung Minh Đào cũng phát biểu suy nghĩ, không khác biệt gì, tất cả đều ép thị trấn Lâm Tuyền.

Những người này đương nhiên không muốn nhìn thấy Lâm Tuyền một nhà độc chiếm, mặt đường thị trấn Lâm Tuyền được mở rộng đến 26 mét đã làm bọn họ đỏ mắt không dứt.

Diện mạo tất nhiên sáng sủa, sau này có lãnh đạo đến thị trấn Lâm Tuyền kiểm tra, chưa nói đến cái khác, chỉ riêng con đường Đông Tỏa Dương dài đến mấy trăm mét, rộng chừng 26 mét, thoáng đãng giống như đường phố thành thị đã có thể làm các lãnh đạo mở rộng tầm mắt,

vô hình tăng thêm khảo hạch đề bạt cho Mâu Dũng và Tạ Đoan bao nhiêu phần. Đương nhiên bọn họ không muốn nhìn thấy, cho nên, hợp sức với nhau. Nếu thị trấn Lâm Tuyền muốn đẹp thì phải tự mình trả tiền, đừng mơ tưởng động đến tiền của khu kinh tế.

Trong nháy mắt, hội nghị Đảng uy khu kinh tế triển khai cuộc khẩu chiến, vô cùng náo nhiệt. Ba người Lô Trần Thiên, Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh vẫn thản nhiên quan sát tất cả, giống như chủ thần trên không trung dò xét dân chúng nhỏ bé.

Đương nhiên, trong lòng ba vị lãnh đạo đều có chút thưởng thức không khí của hội nghị Đảng ủy này. Hội nghị Đảng ủy sinh động chứng tỏ tất cả mọi người đều mong muốn làm Khu kinh tế Lâm Tuyền ngày càng sống động, đẹp đẽ hơn. Chuyện này đương nhiên là chuyện ba vị lãnh đạo nguyện ý nhìn thấy, cho nên cũng không lên tiếng ngăn trở, trái lại muốn nghe ý nghĩ chân thật của mọi người.

Hơn nữa, ba người cũng âm thầm kinh hãi đối với cường thế của chủ nhiệm khu kinh tế Diệp Phàm. Lô Trần Thiên thưởng thức, Vệ Sơ Tinh hơi có vẻ đố kỵ, Cổ Bảo Toàn tâm tư phức tạp nhất, cảm giác nguy cơ lại càng mãnh liệt.

Lãnh đạo các thị xã ban đầu khi phát ngôn còn có chút câu nệ, sau đó nhìn thấy ba vị lãnh đạo giống như khách xem tựa hồ không để ý tới bọn họ, ai nấy cũng mặc sức thả cửa, mạnh mẽ chiến đấu.

Đương nhiên, cũng không thiếu người muốn biểu hiện tài ăn nói của mình trước mặt lãnh đạo, mượn cơ hội này biểu đạt tâm tư vạch kế hoạch của mình.

Tuy nhiên đến cuối cùng trong phòng họp yên tĩnh trở lại, bởi vì bọn họ cũng tranh luận xong, cảm thấy mệt mỏi, biết tranh luận cũng không có tác dụng gì lớn.

Cho nên, toàn bộ đưa ánh mắt nhìn về hướng nhân vật trọng yếu của khu kinh tế, chủ nhiệm Diệp Phàm. Đoán chừng chuyện này quyết định như thế nào phải xem thái độ của Diệp Phàm.

- Chủ tịch thành phố Lô, Bí thư Cổ, Chủ tịch huyện Vệ, ba vị lãnh đạo chỉ thị cho các đồng chí của khu kinh tế như thế nào đây? Về chuyện mở rộng đường, tôi cũng muốn nghe một chút chỉ thị của ba vị lãnh đạo, suy nghĩ cũng được, nếu có thể định ra phương hướng thì càng tốt.

Diệp Phàm mỉm cười, quay đầu xin chỉ thị.

-Ha ha ha…tối nay tôi đã sớm nói rồi, không lên tiếng, chỉ là mang lỗ tai tới nghe, việc lớn của Khu kinh tế Lâm Tuyền vẫn do hội nghị Đảng ủy khu kinh tế các anh thương lượng quyết định.

Hội nghị đảng ủy vừa rồi vô cùng sinh động, thể hiện đầy đủ dân chủ thảo luận chính sự mà đảng đề xướng, thể hiện nguyên vẹn ban lãnh đạo khu kinh tế là một tập thể dám nghĩ dám làm, có con mắt đi trước đón đầu, là một tập thể đoàn kết biết hướng về phía trước.

Lô Trần Thiên thốt ra mấy câu.

Xem ra giống như đang khen ngợi ban lãnh đạo khu kinh tế rất dân chủ đoàn kết. Kì thực ý tứ bên trong cũng hơi làm người ta phải suy đoán. Nguồn truyện: Truyện FULL

Những lời này của phó Chủ tịch thành phố Lô có ý gì, đây không phải là rõ ràng sao?

Người nào không đồng ý mở rộng đường chính là ánh mắt không đủ lâu dài, nói ra chính là bảo thủ, tư tưởng lạc hậu.

Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh đương nhiên cũng nghe ra mùi vị bên trong, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Trong lòng bọn họ thầm than miệng lưỡi của tiểu tử Diệp Phàm này thật là lợi hại, lại có thể kéo ra Phó Chủ tịch thường vụ thành phố Lô Trần Thiên tới thuyết khách cho mình.

Nếu phó Chủ tịch thành phố Lô đã bóng gió biểu lộ thái độ, Cổ Bảo Toàn đương nhiên theo thế nói:

-Phó Chủ tịch thành phố Lô vừa rồi nói gì, mọi người cũng nghe thấy rồi, mỗi một vị đang ngồi đây đều là lãnh đạo trọng yếu của Khu kinh tế Lâm Tuyền, mỗi tư tưởng, mỗi hành động của các vị có thể quyết định cuộc sống của mấy vạn quần chúng ở dưới, quyết định có thể phát triển đi theo thời đại hay không.

Lạc hậu thì sẽ chịu đòn, vì không để lạc hậu chúng ta thì phải phấn đấu, phải đứng cao một chút, ánh mắt, cũng phải lâu dài một chút, không được chỉ nhìn chằm chằm chút lợi nhỏ trước mắt. Tôi hi vọng các đồng chí thông cảm cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau, các vị đều là đơn vị trực thuộc khu kinh tế, gọi là các thị xã anh em cũng không có gì quá đáng.

Anh em nghĩa là gì, chính là giúp đỡ lẫn nhau. Tôi hi vọng các đồng chí có thể đoàn kết chặt chẽ xung quanh đồng chí Diệp Phàm, cùng chung tay làm tốt công vịêc của khu kinh tế, chứ không phải lôi kéo nhau, đấu đá nhau, thậm chí phá hư.

Cổ Bảo Toàn nói đến phía sau sắc mặt bắt đầu nghiêm túc, một mặt phê bình thị trấn Lâm Tuyền quá coi trọng được mất của cá nhân mình, một mặt cũng gián tiếp phê bình lãnh đạo các thị xã khác hợp sức công kích thị trấn Lâm Tuyền.

Thoạt nhìn chính là hai bên đều bị đánh giống nhau, không có người thắng.