Quan Thuật

Chương 567: Móc nối




Sau khi hít vài hơi sau luôn cảm giác khói thuốc có chút quái dị, giống như đã từng hút ở chỗ nào, lại có chút mùi vị không giống với thuốc lá bình thường.

Y không khỏi mịt mờ quan sát điếu thuốc, càng nhìn càng cảm thấy khả nghi. Mặc dù cảm giác khả nghi, tuy nhiên Chủ tịch thành phố Lô vẫn không lên tiếng, dù sao tâm tư thâm trầm, sẽ không dễ dàng biểu hiện ra.

Thật ra biến hóa trong ánh mắt của Lô Trần Thiên đã sớm bị đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện, giật mình, thầm nghĩ:

"Lô Trần Thiên nghe nói là chú út của Lô Vỹ, quan hệ với Lô Vỹ tương đối tốt, loại thuốc đặc biệt này có thể đưa cho y một cây, có lẽ y cũng dùng khi đi hoạt động.

Trên đời này Lô Vỹ quan hệ tốt với mình cũng không có nghĩa chú út Lô Trần Thiên của y cũng tốt với mình, phải tự mình cố gắng móc nối mới đúng.

Lô Vỹ chỉ có thể làm một cây cầu kết nối, cầu lớn như thế nào còn phải xem tài nghệ của mình.

Lô Trần Thiên làm phó chủ tịch thường vụ thành phố, là người ngồi vững trên chiếc ghế xếp thứ năm của thành phố, cũng xem như một đại lão, tạo dựng quan hệ tuyệt đối chỉ có lợi chứ không có hại.

-Chủ tịch thành phố Lô cũng biết Lô Vỹ, người huynh đệ kết nghĩa của tôi?

Diệp Phàm cố ý giả bộ ngu, muốn từ đây móc nối với đường dây của Lô Trần Thiên.

-Ha ha ha, Tiểu Diệp, Lô Vỹ không nói cho cậu biết quan hệ của y với tôi sao?

Lô Trần Thiên thản nhiên cười, biết đồng chí Diệp Phàm đang giả ngu, điểm này Lô Trần Thiên tuyệt đối nhìn ra. Diệp Phàm dù sao còn quá non hơi, sao có thể giấu diếm được cáo già Lô Trần Thiên.

-Không có? Có lần tán gẫu y chỉ nói với tôi trên thành phố có một chú út, chẳng lẽ chính là…

Diệp Phàm giả bộ đột nhiên trợn mắt kinh ngạc.

-Ha ha ha…

Lô Trần Thiên cười sảng khoái, thầm nghĩ:

"Tiểu tử này, còn cùng muốn giả ngu với mình, muốn lôi kéo mình thì cứ nói đi! Có tầng quan hệ với Lô Vỹ rồi còn giả bộ gì nữa, thật là.

Nghe nói lần trước hắn còn giúp đỡ Lô Vỹ rất lớn, trưởng lão trong nhà từng nói, muốn cho cảnh giới của Lô Vỹ đột phá đến đoạn thứ tư mà ngay cả ông ấy cũng làm không được, không ngờ Lô Vỹ lại có vận tốt như vậy, lại có thể quen biết với Diệp Phàm.

Hơn nữa thông qua hắn chiếm được dược hoàn thần bí của cao nhân lánh đời. Trưởng lão còn nói với ta nhất định phải nghĩ cách tăng cường loại quan hệ này, xem ra sau này mình phải chú ý nhiều hơn đến tiểu tử này."

-A! Chú Lô, ngài khỏe chứ, đúng là quá sức trùng hợp.

Diệp Phàm kinh ngạc cười nói, trái lại chiếm được chứng thực.

Trong lòng hắn run lên, thầm nghĩ:

"
Khó trách, lần trước Chủ tịch thành phố Lô tới Lâm Tuyền cắt băng, ông ấy còn luôn miệng khen ngợi mình không dứt, hơn nữa còn cấp cho Khu kinh tế Lâm Tuyền 300 vạn sửa đường, mình còn tưởng do đại bản lãnh hóa duyên của mình cảm động Lô Trần Thiên.

Đoán chừng bản lãnh chiếm một ít thành, chuyện này có thể chiếm được công nhận của Lô Trần Thiên, tầng quan hệ với Lô Vỹ chiếm phần lớn.

Hoa Hạ chúng ta, nặng nhân tình nặng quan hệ, trong đề bạt, thường thường bản lãnh chỉ chiếm một ít thành, quan hệ nhân tình vẫn xếp hạng vị trí đầu não phải suy nghĩ.

Từ quan điểm bản tính con người mà nhìn chuyện này cũng bình thường, đề bạt người có quan hệ với mình đương nhiên sẽ dễ sai sử hơn người không hề có quan hệ với mình.

Nước ngoài cũng không khác gì, mỗi lần Thủ tướng mới lên đài, toàn bộ nội các sẽ do Thủ tướng xây dựng, cũng chính là tự mình xây dựng một tổ chức của mình. Chẳng qua chuyện này cũng phải có bản lãnh, không có bản lãnh giống như đồng chí bất tài muốn đỡ cũng không đỡ được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

-Ha ha ha, Tiểu Diệp, Lô Vỹ công tác ở huyện còn cần cậu ủng hộ, tôi tin tưởng hai người có thể nâng đỡ lẫn nhau, các cậu không phải hảo huynh đệ sao.

Lô Trần Thiên lại càng lộ ra vẻ thân thiết, giống như một tiền bối dạy dỗ tiểu bối.

-Cháu hiểu, chú Lô, trước mặt còn có một chuyện, cháu hi vọng chú có thể giúp cháu một tay.

Diệp Phàm nhìn Lô Trần Thiên.

-Cậu nói nghe xem.

Lô Trần Thiên cười nói, thầm nghĩ:

-Tiểu tử này, thật đúng là dám mở miệng, mới vừa tạo dựng quan hệ đã muốn lợi dụng, da mặt sắp dày hơn đít nồi rồi.

-Chuyện là như vậy, sau khi áp dụng Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền, cháu muốn mở rộng đường Đông Tỏa Dương ra 26 mét…

Diệp Phàm trình bày cặn kẽ lý do và khó khăn của Đông Tỏa Dương.

Lô Trần Thiên trầm mặc một lát, nhắm mắt lại như đang suy nghĩ chuyện gì, sau nửa giờ mới mở mắt ra, nói:

-Ừ! Ánh mắt của cậu không tệ, nhìn tương đối chuẩn. Từ tình huống trước mắt mà nhìn đường Đông Tỏa Dương thực sự đủ chiều rộng rồi.

Tuy nhiên, sau khi mạng giao thông lớn Lâm Tuyền được toàn diện nối liền, xung quanh có thể thông nhau ra ngoài thành phố, sau này xe phía ngoài khu vực có lẽ cũng sẽ đi trên con đường rải nhựa của Khu kinh tế Lâm Tuyền.

Bởi vì con đường này tương đối gần hơn đường giao thông của tỉnh rất nhiều, đây thực sự là một đề nghị tốt. Đương nhiên, nếu muốn mở rộng đường sẽ gặp khá nhiều khó khăn.

Chủ yếu nhất chính là khoản tiền bồi thường cậu đã tính toán xong chưa? Mới vừa rồi người của Ủy ban kiểm tra làm loạn một trận, bản thân tôi có chút bận tâm hợp đồng của các cậu có thể được ký kết hay không, còn nữa san bằng lại nền đất Quỷ Anh Than cũng cần 300 vạn, các cậu đào số tiền đó ở đâu?

-Chuyện này cháu đã nghĩ đến một số biện pháp, theo lý thuyết 300 vạn tổn thất phải do công ty Võ Thần bồi thường, tuy nhiên bây giờ bên Viện Kiểm sát còn chưa lấy được, nước xa không cứu được lửa gần.

Tuy nhiên khi công ty Võ Thần tham gia gọi thầu có ép xuống khoản tiền 150 vạn đặt cọc, cháu nghĩ, bọn họ khẳng định không cách nào tham gia đấu thầu rồi.

Ban đầu chúng cháu có điều kiện khi tham gia đấu thầu, nếu bên gọi thầu vô cớ rút lui thì số tiền đặt cọc đó sẽ không còn.

Trừ phi gặp phải trường hợp bất khả khảng, tỷ như công ty đấu thầu đụng phải thiên tai gì đó, cháu nghĩ, công ty Võ Thần làm ra công trình bã đậu mới mất đi tư cách tiếp tục đấu thầu.

150 vạn đặt cọc đó không thể để bọn họ lấy về, về phần khoản tiền bồi thường mở rộng đường, cháu sẽ nghĩ cách khác. Ha ha ha…Diệp Phàm cười nói.

-Tiểu tử cậu, thật có chút chiêu thuật, ha ha!

Lô Trần Thiên cười bình thản, thầm nghĩ:

"Tiểu tử này thật là có chút ít hoa chiêu, công ty Hồng Kông nghe nói chính do hắn ngầm bức tới chứ không phải tự nguyện, chỉ cần có thể đưa kinh tế tiến lên thì đó chính là thành tích."

-Chú Lô, buổi tối có thể mời chú ngủ lại Lâm Tuyền một đêm không?

Diệp Phàm cười khan nói.

-Ngủ lại, chuyện này sợ không thể, tôi còn có rất nhiều chuyện bận rộn, cậu không nhìn thấy sao, đi cùng tôi còn có chuyên gia, lãnh đạo các bộ phận có liên quan, buổi tối đoán chừng phải tới vùng sát cổng thành Ngư Dương, ngày mai sẽ tiếp tục tới huyện Cổ Xuyên nghiên cứu điều tra.

Lô Trần Thiên lắc đầu, suy nghĩ một lát, trêu chọc nói:

-Cậu nói xem mục đích muốn tôi ngủ lại là gì, nếu không tôi sẽ đi. Trừ phi cậu có thể tìm ra lý do lưu lại của tôi, nếu không…

-Chú Lô, cháu muốn ngay đêm nay mở cuộc họp đảng ủy khu kinh tế, muốn mời chú cùng tham gia, nói mấy câu cho mấy đồng chí Đảng ủy khu kinh tế, để bọn họ cùng chiêm ngưỡng phong thái của chú Lô, thể nghiệm tầm nhìn của chú Lô, dù sao ngài là lãnh đạo thành phố, đối mặt với toàn bộ thành phố. Các chuyện phải đối diện rất nhiều, chúng tôi hiếm khi gặp được, là cơ hội khó được.

Diệp Phàm tiếp tục nịnh nọt nói.

-Ha hả, cậu muốn nịnh bợ tôi có phải không? Lý do này không đầy đủ? Bởi vì, tôi tin tưởng, nếu không có tôi, cậu cũng có thể quyết định được chuyện mở rộng đường, còn nói về chuyện chiêm ngưỡng phong thái cũng không cần, tôi già rồi, còn phong thái gì cho cậu chiêm ngưỡng, ha ha ha..

Lô Trần Thiên tiếp tục lắc đầu.

-Chú Lô, chú đâu có già, chẳng qua khoảng bốn mươi tuổi, đang còn trẻ, ha ha ha…

Diệp Phàm cười theo, thầm nghĩ, có phải nên đem thuốc ra đả động Lô Trần Thiên hay không, tiện tay lấy từ trong ngăn kéo một cây thuốc nói:

-Chú Lô, chú đến Lâm Tuyền làm khách, cháu cũng không có gì đặc biệt biếu chú. Loại thuốc này hút cũng tương đối đã ghiền, lần trước tiểu tử Lô Vỹ kia còn muốn ăn chặn, tuy nhiên bị cháu đá đi. Loại thuốc này cháu được một người bạn trong quân đội đưa cho, hút rất thơm, ha ha ha…

- Thuốc người bạn trong quân đội đưa cho à, đưa tôi xem.

Lô Trần Thiên mỉm cười, tiện tay cầm lấy cây khói đang muốn mở ra, đột nhiên dừng lại, thuận mồm hỏi:

-Có phải là loại vừa hút hay không?

-Không phải, loại mới hút vừa rồi là Trung Hoa, loại lần này chính là quốc bảo của Hoa Hạ, ha ha…

Diệp Phàm giả bộ rất tự nhiên cười nói.

-Quốc bảo, tốt! Quốc bảo càng tốt, cậu đã tốt với Lô Vỹ nhà tôi như vậy, cũng coi như là cháu tôi, hút thuốc của cháu mình cũng không có gì phải ngại, cho nên, chuyện này tôi từ chối cũng không tiện rồi, ha ha ha… Tiểu Diệp tâm thành như vậy, tối nay tôi nghỉ lại Lâm Tuyền một đêm, cảnh sắc Lâm Tuyền rất đẹp, ài, có chút tuổi rồi, ngồi xe đúng là mệt mỏi.

Lô Trần Thiên cười ha ha, mặt dày thu nhận.

Nếu như Diệp Phàm lấy ra mấy vạn đồng, có lẽ Lô Trần Thiên chẳng thèm ngó tới, bởi vì Lô gia cũng không thiếu tiền, chỉ là loại hàng cấp cao này Lô gia mặc dù thế lực lớn, nhưng cũng giới hạn trong tỉnh Nam Phúc, không kiếm được loại này.

Tuy nhiên trong lòng Lô Trần Thiên cũng chấn động thầm nghĩ:

"Chẳng lẽ là loại Hùng Miêu đặc biệt. Loại mặt hàng này nghe nói là hàng cấp cao nhất, ngay cả quan to cấp tỉnh cũng khó kiếm được, bình thường một số đại tư lệnh của quân khu một năm cũng chỉ có thể kiếm được một cây, nhiều hơn tuyệt đối là không có. Diệp Phàm kiếm được từ chỗ nào chứ? Tiểu tử này thật là thần bí, lẽ nào sau lưng thật sự có cao nhân, nếu không làm sao có được loại mặt hàng này, chuyện này phải chờ hỏi Lô Vỹ, xem nó có biết không."

-Chỗ đây của cháu còn thừa một bao bóc dở, mời chú Lô nếm thử.

Diệp Phàm cười lấy ra một bao Hùng Miêu đưa tới, cảm giác mí mắt Lô Trần Thiên đột nhiên khẽ nhảy lên hai cái, sau khi nhận lấy điếu thuốc giả bộ tự nhiên châm lửa hút.

Y nhắm mắt thưởng thức, không lâu sau mở mắt, cười nói:

-Mùi vị rất tinh khiết, quả nhiên là thứ tốt, bao này tôi mang đi. Cậu nhanh chóng đi bàn bạc chuyện ký hợp đồng với Tổng giám đốc Tiếu đi, tôi đi hội ý với các chuyên gia một lát.

Lô Trần Thiên biết rõ Diệp Phàm muốn mượn uy phong của mình để hắn trấn áp mọi người, tiến hành chuyện mở rộng đường và mạng giao thông lớn Lâm Tuyền.

Hơn nữa nghe nói kế hoạch mở rộng đường lúc đó đã bị hội nghị thường ủy huyện bác bỏ, Diệp Phàm đoán chừng là muốn dùng ảnh hưởng của mình đi áp chế Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh.

Lô Trần Thiên cũng không vì vậy mà xem nhẹ Diệp Phàm, ngược lại là tương đối thưởng thức. Người ở trong quan trường không biết dựa thế khẳng định không có bao nhiêu tiền đồ, dựa thế có gì không tốt, cũng chỉ là lợi dụng ảnh hưởng có lợi cho mình mà thôi. Đây là chiêu thuật người thông minh thường xuyên dùng.