Quan Thuật

Chương 564: Bắt giữ Chu Trường Hà




-Tôi cũng có suy nghĩ như vậy, 2200 vạn dù sao cũng khiến người ta phải suy nghĩ, hơn nữa 200 vạn bên trong còn là lợi nhuận thuần, tương đương với một phần 20 lợi nhuận, tài chính và thuế vụ cả năm của Ngư Dương chúng ta, là một con số tương đối lớn, giống như một số thị xã phía bắc, tài chính và thuế vụ một năm không quá ba bốn mươi vạn, tương đương với tổng thu vào tài chính và thuế vụ của bốn năm thị xã. 200 vạn này có thể làm được bao nhiêu thứ, hừ.

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

-Chánh Văn phòng huyện ủy như tôi nói là đại tổng quản của huyện, tôi là người hiểu rõ nhất 200 vạn đối với Ngư Dương chúng ta quan trọng như thế nào. Tỷ như lấy hạng mục giáo dục ra mà nói, 200 vạn có thể xây dựng được năm sáu trường tiểu học. Ngư Dương chúng ta có hơn trăm trường tiểu học cấp thôn xập xệ, ài, có thể làm cho bao nhiêu đứa trẻ an tâm đi học, vui chơi.

Chánh Văn phòng huyện ủy Trương Tân Huy thở dài nói. Nguồn: http://truyenfull.vn

Trưởng ban Tổ chức Miêu Phong không lên tiếng.

Lúc này, Phó chủ tịch, Thường vụ Huyện ủy Trần Quang Húc cười nói:

-Chuyện lần này Bí thư Chu đúng là xử lý hơi hấp tấp. Chuyện lớn như vậy ít nhất cũng phải bàn bạc với Bí thư Cổ hoặc Chủ tịch huyện Vệ. Nếu bàn bạc, Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ nhất định sẽ đề điểm đồng chí Trường Hà, chuyện như vậy rất có thể sẽ không phát sinh.

-Bí thư Chu, nếu chuyện này đã làm sáng tỏ, kính xin đồng chí của Ủy ban Kỷ luật huyện đến Lâm Tuyền chứng minh một chút, nếu không người khác thật sự sẽ cho rằng tôi là tham quan gì đó.

Nếu dính tội trạng bị nhà nước điều tra trên người, thật sự khiến người khác rất lo lắng, nói thật, cả đêm hôm qua tôi không làm sao chợp mắt, ngày nào còn mang trên người tội trạng đó, ngày đó tôi không ngủ yên.

Tôi hi vọng Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện có thể giúp tôi làm sáng tỏ, nếu không, chuyện thu hút đầu tư tôi cũng không dám tiếp nhận nữa.

Các vị dẫn cung nói Diệp Phàm này chọn nhẹ sợ nặng cũng được, nói Diệp Phàm này không phục tùng thu xếp của tổ chức cũng được, chẳng qua, suy bụng ta ra bụng người, nếu như người chịu đối xử không công bằng là một trong các vị ngồi đây, tôi tin tưởng…. ha ha…

Hơn nữa, tôi vất vả đưa khách tới còn bị điều tra, chuyện như vậy thật làm lạnh lòng người, tôi thật sự lạnh đến thấu xương.

Diệp Phàm ép thẳng về hướng Chu Trường Hà và Cổ Bảo Toàn, buộc Cổ Bảo Toàn phải đứng ra xử lý Chu Trường Hà.

Chu Trường Hà là Thường vụ Huyện ủy, Cổ Bảo Toàn tuy nói không trực tiếp cắt bỏ quyền lực của y được, nhưng vẫn có quyền lực kiến nghị lên chính quyền cấp cao hơn.

-Đồng chí Diệp Phàm, hi vọng đồng chí bình tĩnh một chút, hội nghị thường ủy không phải đang thảo luận chuyện của đồng chí sao? Chúng tôi sẽ cho đồng chí một kết luận, đừng nóng vội, đồng chí Trường Hà, tự đồng chí nói đi, chuyện này xử lý thế nào đây, tôi muốn nghe ý kiến của đồng chí.

Cổ Bảo Toàn nhìn lướt qua mọi người nói.

-Bí thư Cổ, chuyện lần này thật ra là một hiểu lầm, tôi thật sự không biết chuyện này còn có nhiều gút mắt như vậy. Tôi đồng ý tiếp nhận điều tra của tổ chức cho những tổn thất tạo thành cho huyện.

Tuy nhiên tôi nhắc lại lần nữa trong lòng Chu Trường Hà tôi vô tư có nhật nguyệt chứng giám. Đây là công tác của Ủy ban kiểm tra chúng tôi. Hơn nữa, quốc gia cũng giao cho Ủy ban kiểm tra quyền lợi độc lập phá án.

Lúc ấy Bí thư Cổ đi họp trên tỉnh, tôi thấy thời gian cấp bách, sợ rút dây động rừng, đồng chí Diệp Phàm chạy mất, cho nên áp dụng biện pháp khác với bình thường.

Mục đích của tôi chính là giành tài chính về cho huyện, tôi chỉ muốn làm hết chức trách của một bí thư Ủy ban Kỷ luật.

Việc đặc biệt thì giải quyết đặc biệt, tôi nghĩ chắc hẳn các vị thường ủy đang ngồi ở đây đều có kinh nghiệm tương tự. Hơn nữa, ai dám nói trong công tác không xuất hiện sai sót, đặc biệt là Ủy ban kiểm tra chúng tôi, lại càng khó bảo đảm hơn.

Chu Trường Hà cố gắng vùng vẫy thoát chết.

-Hừ! Bí thư Chu, lúc ấy tôi đã nói rõ với đồng chí Phó bí thư Phí của Ủy ban kiểm tra là tôi đang tiếp đãi khách tới từ Hồng Kông.

Tôi đoán các đồng chí đã điều tra rõ ràng nội tình của khách rồi, vì trước đó các đồng chí cũng biết tài chính bị di chuyển, cho dù không điều tra ra rõ ràng chuyện gì, tuy nhiên dưới con mắt của bao nhiêu người, tôi có thể chạy đến chỗ nào?

Các anh không muốn đợi thêm phút nào, dưới mắt các anh, tôi còn có thể làm được gì? Các anh có tâm tư gì tôi không muốn nói, hoặc các anh có mục đích gì không muốn nói cho người khác biết, trong lòng các anh hiểu rõ nhất.

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Hai giờ trôi qua, đã sắp đến 12 giờ.

Tuy nhiên hiện giờ các thường ủy đều không có cảm giác đói. Cổ Bảo Toàn nhìn đồng hồ, đột nhiên ho khan một tiếng, vẻ mặt ngưng trọng nói:

-Các đồng chí, bài học hôm nay rất sâu sắc, làm một người đảng viên, bất cứ lúc nào chúng ta cũng phải nhớ kỹ, có khi chỉ cần một sơ sẩy trong công tác có thể tạo thành tổn thất trọng đại không thể vãn hồi được cho đảng và quốc gia, khi xảy ra chuyện dù sao cũng phải có người gánh chịu trách nhiệm, tôi thấy trước mắt đồng chí Trường Hà tạm thời sẽ bị cách chức, tiếp nhận điều tra. Hơn nữa, đồng chí Trường Hà đã không thích hợp tiếp tục đảm đương chức vụ bí thư Ủy ban Kỷ luật huyện, tôi cho rằng có thể đề nghị lãnh đạo thành phố thay đổi chức vụ của đồng chí Trường Hà.

Kết quả không khó tưởng tượng. Chu Trường Hà phản đối thay đổi chức vụ của mình, Phí Mặc và Miêu Phong bỏ phiếu trắng. Những người khác đều tán thành đề nghị thay đổi chức vụ của đồng chí Chu Trường Hà.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là đề nghị Hội nghị thường ủy huyện Ngư Dương đề xuất lên thành phố, cụ thể có điều hay không thì còn phải xem quyết định của các lãnh đạo cấp cao thành phố.

Chiến tranh trong huyện vừa hạ màn, có lẽ không lâu nữa thành phố sẽ tiếp tục triển khai tẩy bài một vòng mới nữa.

Hơn nữa, Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh đều khẳng định đầy đủ Diệp Phàm đã cống hiến tương đối lớn trong chuyện này.

Bọn họ khẳng định thành tích của đồng chí Diệp Phàm là rất rõ ràng, hơn nữa khuyến khích đồng chí Diệp Phàm có thể không ngừng cố gắng, tiếp tục cống hiến nhiều hơn nữa cho công tác chiêu thương và thu hút đầu tư của Khu kinh tế Lâm Tuyền Ngư Dương.

Hội nghị thường ủy huyện yêu cầu Ủy ban Kỷ luật huyện nhanh chóng điều tra rõ sự thật, hơn nữa còn đặc biệt gửi công văn đi làm sáng tỏ chuyện này.

Xế chiều.

Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh đều đến Khu kinh tế Lâm Tuyền, nghênh đón đoàn người của Phó Chủ tịch thành phố Lô tới từ thành phố đến khu vực phát triển kinh tế điều tra nghiên cứu.

Đầu tiên là triệu tập toàn thể các đồng chí của Khu kinh tế Lâm Tuyền mở một hội nghị đơn giản, làm sáng tỏ chuyện đồng chí Diệp Phàm bị Ủy ban kiểm tra điều tra nhầm.

Hơn nữa, mượn chuyện lần này khuyến khích các nhân viên công vụ đoàn kết chặt chẽ xung quanh lãnh đạo khu kinh tế tiêu biểu là đồng chí Diệp Phàm, vì phát triển kinh tế, vì cuộc sống hạnh phúc của nhân dân sáu thị trấn hai thị xã mà cống hiến nhiều hơn nữa.

Sau khi đón tiếp nhóm người của Phó Chủ tịch thành phố Lô, Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh cùng với Phó Chủ tịch thành phố Lô đi dò xét khu công nghiệp Quỷ Anh Than của Khu kinh tế Lâm Tuyền. Lúc này Diệp Phàm đang dẫn theo các đồng chí của Cục Chiêu thương huyện triển khai vòng bản bạc mới với Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông.

Lần này đàm phán tương đối thuận lợi, sau khi Diệp Phàm vừa đề xuất yêu cầu Tập đoàn Phi Vân chí ít phải đầu tư 2000 vạn vào Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương, Tổng giám đốc Tiếu Ngạo Sương chịu trách nhiệm đàm phán đồng ý không chút do dự.

Đối với chuyện đem nhà máy di chuyển tới khu công nghiệp Quỷ Anh Than của Khu kinh tế Lâm Tuyền, Tập đoàn Phi Vân cũng hoàn toàn chấp nhận, song phương đã đạt được hiệp nghị bước đầu.

Ban đầu Diệp Phàm còn muốn gây khó khăn một chút cho Tiếu Ngạo Sương, tuy nhiên trước khi đàm phán Tiếu Tuấn Thần đã nói chuyện rất nhiều với Diệp Phàm. Trong lời nói có cũng có bóng gió xin lỗi thay Tập đoàn Phi Vân, đương nhiên, rất là mịt mờ, trong lòng hai bên hiểu là được.

Sau khi Diệp Phàm kiếm đủ thể diện, kiếm đủ tiền mặt cũng không so đo với Tập đoàn Phi Vân nữa, dù sao chuyện này cũng quan hệ đến mấy trăm công nhân viên chức Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương, quan hệ đến phát triển kinh tế trong huyện, không phải là trò đùa.

Những thiệt thòi mà mình đã chịu xem như đã giải hết. Chẳng qua thái độ đàm phán của Tiếu Ngạo Sương lần này cũng rất khiêm tốn. Một hai kêu Chủ tịch huyện Diệp, Chủ nhiệm Diệp, làm cho đồng chí Diệp Phàm không thường xuyên chịu khảo nghiệm của mỹ nữ cũng bình thường trở lại.

Sau đó, Diệp Phàm dẫn theo nhóm người Tiếu Ngạo Sương tới khu công nghiệp Quỷ Anh Than, vừa lúc đoàn người Cổ Bảo Toàn và Phó Chủ tịch thành phố Lô cũng đang hăng hái bừng bừng đi thăm khu công nghiệp Quỷ Anh Than đã được san bằng toàn diện.

-Tiểu Diệp, cậu nói cho các chuyên gia tới từ Mặc Hương kế hoạch và ý tưởng của khu công nghiệp Quỷ Anh Than đi, nghe nói tư tưởng của cậu tương đối dũng cảm, tiến bộ, thậm chí có một số phương diện kế hoạch vượt mức quy định. Hơn nữa nghe nói cậu vừa ra tay đã kiếm được 2000 vạn mang về, thật sự vô cùng gan dạ! Ha ha ha…

Phó Chủ tịch thành phố Lô nói chuyện tương đối thân thiết, từ phía xa kêu lên với Diệp Phàm đang đi tới.

-Xin chào phó Chủ tịch thành phố Lô, thật ra những chuyện này là do Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ lãnh đạo mới làm thành, tôi chẳng qua chỉ là một tên chạy việc mà thôi,

Lấy 2000 vạn ra mà nói, lúc ấy tôi báo cáo cho Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ. Hai vị lãnh đạo đều vô cùng coi trọng.

Sau khi cân nhắc hơn thiệt, phân tích các phương diện tình thế mới gan dạ quyết định, nếu không lá gan của tôi dù lớn cũng không dám cầm 2000 vạn ném đi.

Những chuyện này đều nhờ vào tính quyết đoán và ánh mắt nhìn xa của hai vị lãnh đạo, ha ha…

Diệp Phàm cười ha ha nịnh bợ Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh một bữa, làm cho hai người cũng tương đối hưởng thụ, cảm thấy tiểu tử này hình như hiểu chuyện hơn rất nhiều, cũng biết thay lãnh đạo suy nghĩ rồi.

-Ha ha! Chủ nhiệm Diệp quá khiêm tốn. Chuyện này cậu phải chiếm công đầu, tôi và Chủ tịch huyện Vệ chỉ là hò hét cổ động giúp cậu mà thôi. Chẳng qua, chuyện lần này thật sự rất thành công, chuyện Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông thương lượng chưa?

Cổ Bảo Toàn mỉm cười rất khiêm tốn nói.

-Chúng tôi vừa ký hiệp định ban đầu, chờ sau khi Tổng giám đốc Tiếu khảo sát xong Quỷ Anh Than, các chuyên gia ước định đánh giá mới có thể ký kết hiệp định chính thức.

Diệp Phàm cười nói, tâm tình cũng tương đối tốt.

-Anh nhìn xem, lãnh đạo của các anh thật là đoàn kết, khiêm tốn. Tốt tốt, không tệ! Bí thư Cổ lãnh đạo rất tốt, đồng chí Diệp Phàm cũng làm rất khá!

Sau khi Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông bơm tiền thành công, chỉ riêng khoản đầu tư của nhà máy giấy Lâm Tuyền và nhà máy thảm tơ Lâm Tuyền đã đạt hơn bảy nghìn vạn, nếu lại có thể nhận tiếp hai ba ngàn vạn đầu tư, là có thể phá tiền tỉ.

Chuyện này là chuyện rất tốt đối với Ngư Dương các anh, là đôi cánh giúp kinh tế Ngư Dương bay lên, kinh tế Ngư Dương đi lên, kinh tế cả thành phố chúng ta cũng có thể nhận được bổ sung rất tốt. Sau khi trở về tôi sẽ báo cáo với Bí thư Chu có thể đem Khu kinh tế Lâm Tuyền làm một thí điểm trong thành phố để toàn bộ thành phố học tập mở rộng.

Lô Trần Thiên mỉm cười hài lòng

Y là Phó Chủ tịch thường vụ thành phố, chủ quản toàn bộ kinh tế thành phố, kinh tế thành phố Mặc Hương tăng trưởng cũng đại biểu y làm ra thành tích, đương nhiên phải vui mừng.

-Tuy nhiên, về chuyện nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương di chuyển tới Khu kinh tế Lâm Tuyền, các anh nhất định phải làm tốt công tác tư tưởng cho các cán bộ công nhân viên chức nhà máy tơ dệt, động viên mọi người phục tùng toàn cục, còn nữa, sau khi các cán bộ công nhân viên chức đến Lâm Tuyền nhất định phải thu xếp cuộc sống ổn định cho bọn họ.

Đầu tiên phải suy nghĩ xây dựng một ký túc xá cho công nhân viên chức, đương nhiên giai đoạn ban đầu có thể làm đơn giản một chút, cần phải làm cho mỗi cán bộ công chức có thể nhận được ít nhất một căn phòng, chỉ có ổn định cuộc sống mới có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào công tác, mới cống hiến hết mình cho nhà máy thảm tơ Ngư Dương.

Phó Chủ tịch thành phố Lô nói đến phía sau sắc mặt lại ngưng trọng.