Quan Thuật

Chương 543: Làm ăn với Bố Thăng




-Chú Tề, chú không chịu có phải không, sau này đừng hối hận.

Diệp Phàm cố ý nói, đương nhiên là muốn thu hút sự hứng thú của Tề Chấn Đào.

-Diệp tiểu tử, cậu còn muốn tỏ ra bí hiểm với tôi, cậu nói cho tôi nghe một chút đi, Tề Thiên đến Hồng Kông công tác có chỗ nào tốt?

Tề Chấn Đào cũng bình tĩnh lại, hỏi. Dù sao y cũng là Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy, tâm tình ổn định, trong nháy mắt đã nghĩ đến rất nhiều lợi hại được mất.

- Nếu Tề Thiên đến bên này đoán chừng có thể mò được chức phó Trạm trưởng, thật ra chính là đặc phái viên Liệp Báo trú tại Hồng Kông, loại cấp bậc phân trạm này chú Tề là cán bộ chuyển quân có lẽ biết một chút, hơn nữa vị trí địa lý Hồng Kông cũng quyết định phân trạm này có trình độ không giống với những nơi khác, trung ương coi trọng nó thế nào, tôi chỉ tiết lộ một chút, ha ha…

Diệp Phàm cười nói.

- Phó trạm trưởng.

Tề Chấn Đào hỏi lại một tiếng rồi không lên tiếng, có lẽ đang suy tư cái gì, không lâu sau lại nói:

-Được! Tôi nghe lời cậu, tuy nhiên cậu phải trông coi tiểu tử này thật tốt cho tôi, thật hết chỗ nói. Nếu công tác ở Hồng Kông thì thu xếp cho nó ở Thái gia.

-Điều này sợ rằng không được, chú Tề, chuyện này có kỷ luật, cái này là do bên kia thu xếp, cháu chỉ có thể nói đến đây, nếu đồng ý thì gật đầu, cháu cũng sẽ trả lời cho anh Thiết, nếu không đồng ý cháu cũng phải trả lời.

Diệp Phàm dứt khoát ngăn cản đường phát triển của Thái gia, thật ra đương nhiên là Diệp Phàm tự mình nói như vậy, phía bên Liệp Báo chỉ là nói khoác mà thôi.

-Được! Chuyện này toàn bộ nghe theo thu xếp của cậu, cám ơn cậu. Tề Thiên có người đại ca như cậu giúp đỡ là phúc khí của nó. Chuyện này Tề Chấn Đào tôi lại thiếu cậu một đại nhân tình. Tề Chấn Đào này không thích nợ người khác. Tôi hiện tại có thể hứa với cậu, chờ khi cậu muốn cầm quyền một phương cứ nói với tôi, nếu như thời cơ chín muồi tôi sẽ thu xếp, tuy nhiên chỉ một lần thôi.

Tề Chấn Đào nói trắng ra, sau khi nói xong liền cúp điện thoại.

-Mẹ kiếp! Đại thu hoạch! Có Tề đại lão phát biểu, lão tử sau này làm Chủ tịch huyện là chắc chắn rồi, không, nhất định phải làm Bí thư huyện ủy mới sử dụng đòn sát thủ này, thép tốt phải dùng trên lưỡi đao, chỉ có một lần, sau này hãy nói.

Trong lòng Diệp Phàm tương đối cao hứng, thậm chí có thể nói là mừng như điên, Tề đại lão phát biểu nhất định sẽ làm được.

Chiếc ghế Bí thư huyện ủy đối với mình mà nói là xa không thể chạm, nhưng đối với Tề Chấn Đào mà nói lại là chuyện trong tầm tay, tuy nhiên cũng không phải dễ dàng như vậy.

Bất kể dễ dàng hay không dễ dàng, Tề Chấn Đào đã nói ra khẳng định sẽ làm được. Trước mắt con đường trung gian đến Bí thư huyện ủy còn rất dài, còn phải dựa vào chính mình từng bước từng bước đi tới, liều mạng thôi!

-Đại ca, chuyện công tác ở Hồng Kông là thế nào?

Tề Thiên trơ mặt ra sáp tới, cười nịnh hót, làm cho Diệp Phàm muốn ói.

Hắn cười nói:

-Chính là công tác dưới tay trưởng trạm Trấn Đông Tà, có khả năng thăng lên phó trạm trưởng, làm sao? Cậu có hứng thú không?

-Phó… Phó trạm trưởng, mẹ kiếp, đó là cấp bậc lớn lao? Đại ca, em nghe lời anh. Anh có thể giúp huynh đệ một tay, chuyện lần này cứ quyết định vậy đi.

Tề Thiên vui mừng đến mức cứ lắc lắc cánh tay Diệp Phàm.

-Chuyện này vẫn chưa thành, hiện tại chỉ là suy nghĩ, tôi còn chưa nói với Đoàn trưởng Thiết. Tuy nhiên cậu có thể liên lạc với trạm trưởng Trấn trước, đi xem công tác cụ thể làm sao, làm quen trước một chút cũng tốt.

Diệp Phàm bình tĩnh nói.

-Về phần cấp bậc, phó trạm trưởng nghe nói là cấp bậc phó phòng, nếu quân hàm có lẽ chờ cậu cọ sát đến một hai năm thăng lên Trung tá là không thành vấn đề.

-Đại ca, em đi trước.

Tề Thiên đợi không kịp nữa, chào hỏi một tiếng muốn chuồn đi.

-Tiểu tử này, quỷ chết đói đầu thai sao, nhìn cậu gấp đến đâu, đợi đã. Cậu phải theo tôi đến cao ốc Bố Thăng trước rồi hãy nói.

Diệp Phàm tức giận mắng.

Tập đoàn Bố Thăng Hồng Kông là một công ty tập đoàn mô hình lớn có tài sản 15 tỉ Hồng Kông, sản xuất, kinh doanh tơ dệt vải vóc. Chủ tịch Triệu Sĩ Tài, là một người tai to mặt lớn rất có quyết đoán trong giới vải vóc. Cao ốc Bố Thăng xây trên đường mới Cửu Long.

Tuy nhiên muốn gặp được Triệu Sĩ Tài, Diệp Phàm biết không dễ dàng, bởi vì mỗi ngày người ta phải xử lý rất nhiều công việc, khách hàng bình thường không có nhân vật có quyền có thế tiến cử, tập đoàn Bố Thăng sẽ không gặp, đây chính là vấn đề cấp bậc.

Đương nhiên, Diệp Phàm cũng có phương pháp của Diệp Phàm. Trước đó gọi Tề Thiên đóng dấu một chồng thẻ giả, dâng thư là Công ty hữu hạn Thái Long Hoa Hạ.

Hắn đương nhiên cũng giả dạng, mặc lên người loại hàng cao cấp nghe nói là chế phục đặt may mà Nam Cung Hồng Sách trước kia tặng cho mình, ngoài miệng ngậm một điếu thuốc xì gà Cuba, đầu tóc bóng loáng, rất là gọn gàng, ngay cả Trang Hồng Ngọc đứng bên cạnh cũng ngây người vài giây, khẽ mỉm cười, khen:

-Chủ nhiệm Diệp thật sự có dáng tai to mặt lớn, đáng tiếc, không nên đi lăn lộn quan trường, loại tướng mạo này lăn lộn làm ăn thì sớm phát tài, ha ha ha!

Kể từ khi tiếp xúc hai ngày đến nay, đặc biệt là sau chuyện xảy ra ở phòng vệ sinh và phòng giam, hai người tiếp xúc cũng nhiều hơn. Trang Hồng Ngọc không còn vẻ ngoài lạnh như băng, thỉnh thoảng còn có thể bĩu môi đùa bỡn với Diệp Phàm, hai người trái lại rất vui vẻ, có loại cảm giác mập mờ đang bén rễ đâm chồi.

-Vậy sao? Cô chính là nữ thư ký của tôi. Tề Thiên chính là hộ vệ, dáng người của cậu ấy cũng thích hợp, đeo kính râm vào, lên cơ bắp là người ta phải nhìn.

Diệp Phàm cười.

-Hừ! Ai là thư ký của anh…

Trang Hồng Ngọc đỏ mặt, khẽ mắng, liếc nhìn đại ca Diệp Phàm, không biết trong đầu đang nghĩ gì.

Ba người xoải bước tiến vào cao ốc Bố Thăng.

Vừa thấy khí phái của ba vị khách vừa đến, quản lý tiền đường của cao ốc Bố Thăng liền tươi cười bước lên tiếp đón.

-Xin chào ba vị khách quý, tôi là quản lý tiền đường cao ốc Bố Thăng, tên là Liễu Nguyệt, xin hỏi các vị khách có chuyện gì cần tôi giúp đỡ?

Tiểu thư Liễu Nguyệt trên người mặc đồng phục, nhìn qua rất lịch thiệp trang nhã khẽ mỉm cười bắt đầu giới thiệu.

-Tôi là Tổng giám đốc Diệp Phàm của Công ty hữu hạn Thái Long Hoa Hạ, muốn vào thu mua một số hàng dệt tơ, số lượng…

Diệp Phàm nói đến đây giống như quên mất, quay đầu nhìn thư ký Trang Hồng Ngọc ở bên cạnh.

-Tổng giám đốc Diệp, công ty lần này chuẩn bị mua vào một trăm mét vải, hai trăm hàng dệt tơ, 180… tổng giá trị khoảng 600 vạn.

Trang Hồng Ngọc mở cuốn ghi chép ra, thuần thục báo tên vải vóc, dùng bút điểm lên, đương nhiên chỉ giả vờ.

-Ừ, không sai! Tôi muốn gặp Tổng giám đốc của cô để nói chuyện.

Diệp Phàm rất tự nhiên nhả khói thuốc, đầu ngẩng cao hỏi rất vênh cáo.

-Vậy được, Diệp tiên sinh xin chờ một lát, tôi lập tức đi hỏi Tổng giám đốc có rảnh rỗi hay không.

Liễu Nguyệt cười, tiện tay cầm điện thoại gọi đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Cứ như vậy, trải qua một phen diễn trò, ba người Diệp Phàm cuối cùng thuận lợi tiến vào phòng tiếp khách của Triệu Sĩ Tài.

Sau khi nhấp ngụm trà Long Tĩnh, Triệu Sĩ Tài mới mỉm cười.

Diệp Phàm thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:

-Tổng giám đốc Triệu, nói thật với ngài, tôi không phải là Tổng giám đốc của công ty Thái Long gì cả, mà là một phó Chủ tịch huyện Ngư Dương thành phố Mặc Hương tỉnh Nam Phúc Hoa Hạ, tôi tên là Diệp Phàm.

-Hoan nghênh Diệp tiên sinh có thể quang lâm tập đoàn Bố Thăng chúng tôi, có chuyện gì cần, ngài có thể đề xuất.

Triệu Sĩ Tài của Bố Thăng mặt khẽ biến sắc, tuy nhiên che dấu tương đối hoàn hảo, chỉ có Diệp Phàm dùng thuật xem tướng mới có thể cảm giác được vẻ khinh thị, có lẽ nghĩ Diệp Phàm là người nào đó từ đại lục đến xin xỏ.

-Tôi tới để nói chuyện giao dịch với các ngài.

Diệp Phàm chậm rãi nói.

-Giao dịch! Giao dịch gì? Tôi nhớ hình như trong căn cứ hàng dệt tơ của tỉnh Nam Phúc cũng không có cái tên Ngư Dương?

Tổng giám đốc Triệu tỏ ra khách khí, kì thực đang âm thầm khinh thường Diệp Phàm chỉ là một huyện nhỏ xó xỉnh, lúc này lại đưa tay ra nhìn đồng hồ, giống như đang bận việc, người biết điều có lẽ lập tức sẽ cáo từ, đây cũng là một ám thị.

-Ha ha…tôi biết Tổng giám đốc Triệu bề bộn nhiều việc, một đại tập đoàn mười mấy tỉ, công việc mỗi ngày nhiều lắm. Tuy nhiên tôi tin Tổng giám đốc Triệu sẽ cùng chúng tôi hợp tác, nếu không, chúng tôi trở về tìm Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông hợp tác cũng được.

Diệp Phàm cười nhạt.

-Ồ! Bản thân tôi muốn nhìn xem Diệp tiên sinh rốt cuộc muốn hợp tác như thế nào, nói nghe một chút.

Triệu Sĩ Tài quả nhiên trúng kế, sáu chữ Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông vừa đặt xuống thoáng cái đã thu hút sự chú ý của y.

- Thư ký Trang, cô đem hợp đồng cho Tổng giám đốc Triệu nhìn xem.

Diệp Phàm ý bảo Trang Hồng Ngọc nói.

Triệu Sĩ Tài lộ vẻ kinh ngạc, nhận lấy hợp đồng cho thuê lại cao ốc Thiên Mã mà Trang Hồng Ngọc đưa tới, khi bốn chữ cao ốc Thiên Mã chạm vào mắt y, mí mắt Tổng giám đốc Triệu nhất thời nhảy lên, tỉ mỉ lật xem, xoay người nói với một nữ thư ký:

-Kêu trưởng ban Trang của bộ phận PR đến đây.

Y lộ vẻ xin lỗi, cười nói:

-Diệp tiên sinh, chuyện liên quan đến hạng mục mấy ngàn vạn, tôi phải thu xếp cho nhân sĩ chuyên nghiệp nhìn xem, có thể phải cần thời gian tương đối dài, mời mọi người dùng trà trước.

-Xin cứ tự nhiên, chúng tôi có thời gian, còn nữa, các ngài có thể gọi điện thoại đến tập đoàn Nam Cung và tập đoàn Kim Thế Giới, bọn họ có thể trực tiếp chứng thật. Diệp Phàm bình thản gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết, biết Tổng giám đốc Triệu không yên lòng, sợ gặp phải tên lừa gat.

Nửa giờ sau, một người chuyên gia đeo kính sau khi kiểm tra gật đầu, chứng minh đây là bản hợp đồng có hiệu quả, đương nhiên cũng sớm có người gọi điện tới tập đoàn Nam Cung và Kim Thế Giới, sau khi nhận được chứng thật Triệu Sĩ Tài nhất thời mới mỉm cười.

-Diệp tiên sinh, không biết chúng ta làm sao hợp tác?

-Ha hả, không vội, ở đây tôi còn có tài liệu chi tiết, cũng xin mời Tổng giám đốc Triệu thu xếp người xem qua.

Diệp Phàm cười, ý bảo Trang Hồng Ngọc đem tài liệu liên quan đến Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương đẩy tới. Bên trong hình ảnh văn tự tài liệu đều có đầy đủ, lúc ấy khi cùng Tập đoàn Phi Vân đàm phán đã sớm chuẩn bị xong,cũng không cần thay đổi nhiều.

-Tốt lắm, Trưởng ban Ngô, chuẩn bị cà phê

Triệu Sĩ Tài cười nói.

Bên này ba người Diệp Phàm uống cà phê hạng sang, bên kia Triệu Sĩ Tài an bài một tổ chuyên gia xem xét tài liệu Diệp Phàm đưa tới.

Một canh giờ sau.

Triệu Sĩ Tài đi vào, hỏi:

-Ý tứ của Diệp tiên sinh là….

Thật ra Triệu Sĩ Tài đã sớm đoán được, đơn giản là huyện nghèo Ngư Dương muốn kéo tập đoàn bọn họ đi đầu tư mà thôi. Chẳng qua từ tài liệu và cuộc điện thoại mới gọi, bước đầu hiểu rõ đầu tư vào Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương căn bản là không kiếm được tiền, thậm chí có nguy cơ hao vốn.