Quan Thuật

Chương 515: Thể diện cũng đem ra cân đo




Chuyện này….ài!

Mâu Dũng mấp máy một hồi, mặt bối rối, nói không nên lời.

-Chuyện là thế này, Chủ nhiệm Diệp, có thể nhờ anh nói chuyện khu nhà gia đình của trạm phát điện ngụ lại xã Khanh Hương với Tổng giám đốc Phạm của Tập đoàn Điện lực thành phố, nếu khéo léo có thể thu được tài chính khoảng 800 vạn, có số tiền này chúng tôi cũng không cần đến làm phiền Khu kinh tế nữa

Tạ Đoan lại gõ sang bên kia.

- Hừ! Một chút tài nghệ này cũng lấy ra thi thố trước mặt mình, chỉ đông đánh tây, muốn nhờ mình nói chuyện tình cảm với Tổng giám đốc Phạm của Tập đoàn điện lực, còn bày mánh lới ra trước để đòi tiền, sau đó nếu không có tiền thì lại kêu mình không nhiệt tình.

Có lẽ hôm đó chuyện Tổng giám đốc Phạm tự mình đến quyên tiền cũng làm cho Tạ Đoan và Mâu Dũng nghe thấy đã vãi linh hồn, biết mình và Tổng giám đốc Phạm quan hệ rất thân thiết, thoáng cái đem chủ ý đặt lên người mình, lẽ nào chuyện tốt trong thiên hạ này để Tạ Đoan một mình ăn cả hay sao?

Diệp Phàm lạnh lùng chế giễu Tạ Đoan một hồi.

Thật ra trong đáy lòng hắn vẫn có chút đau nhói, chuyện Phương Nghê Muội và Tạ Đoan đính hôn thoáng cái cũng không thể quên được.

Đàn ông hình như đều như vậy, bản thân không muốn kết hôn, tuy nhiên lại muốn chiếm đoạt người ta lâu dài, bệnh chung cả thôi! Thuần túy là ham muốn chiếm giữ của giống đực với giống cái, gọi chung là khí vương bát.

-Lâm Tuyền hiện tại thuộc về quản lý trực tiếp của khu kinh tế, hơn nữa còn là trung tâm của khu kinh tế. Tôi làm chủ nhiệm khu kinh tế đương nhiên cũng nên bắt tay vào xử lý một số chuyện của mấy xã và thị trấn phía dưới. Tôi nói ra cũng có chút giao tế với Tổng giám đốc Phạm của Tập đoàn điện lực thành phố, chẳng qua ….

Diệp Phàm nói tới đây dừng lại một chút, liếc hai người Mâu Dũng và Tạ Đoan.

-Chẳng qua khu kinh tế có khó khăn của khu kinh tế, chúng tôi hiện tại cũng không có gì khá hơn Lâm Tuyền các anh, chí ít các anh còn có tòa cao ốc văn phòng, chúng tôi hiện tại đang phải ăn nhờ ở đậu, ngay cả tòa nhà rách nát để ngồi làm việc cũng không có! Dù tốt dù xấu khu kinh tế cũng là đơn vị cấp phó phòng, nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định là không được.

Diệp Phàm ném ra câu này rất có hàm ý.

Tạ Đoan và Mâu Dũng suy nghĩ liền hiểu ngay Chủ nhiệm Diệp đang treo giá, ý bảo ra mặt nói giúp cũng được, nhưng thị trấn Lâm Tuyền cũng phải bỏ ra gì đó, mới đầu năm cũng không thể làm chuyện không công, cái gì cũng phải có qua có lại, hơn nữa giao tình cũng phải cân bán lấy tiền, cho nên vẫn phải liên quan đến lợi ích kinh tế

Chẳng qua, Khu kinh tế Lâm Tuyền cho dù muốn xây tòa cao ốc văn phòng cũng phải xây ở Lâm Tuyền, vật liệu xây dựng, tiền công công nhân, sau này trưng thu đất…chính quyền thị trấn Lâm Tuyền cũng có thể mò được chút ít trợ cấp đất đai, cũng là kiếm tiền cho Lâm Tuyền, trái lại đối với Lâm Tuyền cũng có chỗ tốt, lọt sàng xuống nia! Cho nên Chủ tịch thị trấn Tạ Đoan và Bí thư Đảng ủy Mâu Dũng liếc mắt nhìn nhau ngầm hiểu ý.

Mâu Dũng gật đầu, nói:

-Khu kinh tế vừa thành lập, tôi cũng là một trong những Đảng ủy viên, theo lý nếu có tòa nhà mới tôi cũng có một phòng làm việc, không có tòa cao ốc văn phòng đúng là bất lợi cho khu kinh tế triển khai công tác. Hơn nữa nói thật, hiện tại kinh tế khu chiếm tòa nhà của thị trấn Lâm Tuyền, khiến thị trấn cũng có vẻ vô cùng chật chội, cứ tiếp tục như thế mãi khẳng định là không được. Chủ nhiệm Diệp, tôi cũng nói thẳng ra, chúng ta coi như người quen cũ. Nếu như khu chung cư của trạm phát điện có thể thuận lợi xây dựng ở Khanh Hương, tài chính kiếm được thị trấn Lâm Tuyền chúng tôi có thể chia phần với khu kinh tế.

-Ha ha, cũng được, xây dựng tòa nhà văn phòng hẳn là đủ rồi.

Diệp Phàm cười híp mắt, giống như con sói xám.

- Xây tòa nhà văn phòng? vậy mà anh cũng dám nói, ngoài tòa nhà làm việc của khu kinh tế các anh theo quy hoạch còn có sân vườn, bãi đậu xe…Số này cũng phải bỏ vào hơn 500 vạn. Khu chung cư trạm phát điện đổi lại nhiều nhất bán được 800 vạn, để các anh nuốt đi hơn 500 vạn, chẳng phải chúng tôi phí công sao, đúng là tham lam. Tuy nhiên không bỏ tiền, Chủ nhiệm Diệp nhất định không chịu ra mặt, cho dù có ra mặt cũng chỉ qua loa cho xong, có lẽ chuyện đó sẽ thất bại, kết quả nhất định là một phân tiền cũng không kiếm được.

Tạ Đoan vừa nghĩ đến đây đã không cách nào giữ được bình tĩnh.

Y khẽ mỉm cười, lại nhìn Mâu Dũng, có ý xin chỉ thị, nói:

-Chủ nhiệm Diệp, nếu chia phần nhiều nhất cũng có số này, dù sao cũng phải lưu lại bát canh cho Lâm Tuyền chúng tôi có phải không? Ha ha…

Ở dưới bàn Tạ Đoan xòe ra ba đầu ngón tay, đoán chừng là muốn hỏi ý kiến Mâu Dũng, ý tứ cho khu kinh tế ba thành.

Tuy nhiên Mâu Dũng khẽ lắc lắc, Tạ Đoan thầm nghĩ, có phải Mâu Dũng ngại nhiều quá hay không, cho nên lại giảm đi một đầu ngón tay, vậy mà Mâu Dũng vẫn lắc.

Tạ Đoan giờ mới hiểu không phải là nhiều mà là thiếu, cho nên vội vàng thêm thành bốn đầu ngón tay, chẳng qua Mâu Dũng vẫn lắc đầu, cuối cùng Chủ tịch thị trấn Tạ Đoan cắn răng một cái.

Y thò ra năm ngón tay trên mặt bàn cho Diệp Phàm thấy. Mâu Dũng lúc này mới không lắc nữa, Diệp Phàm liếc nhìn, thầm nghĩ:

- Tạ Đoan đoán chừng sắp ăn thịt người rồi, có thể phân năm thành cho khu kinh tế đúng là đủ nhiều, đây chính là 400 vạn.

-Ha ha ha! Chủ tịch thị trấn Tạ không tệ! Anh rất khẳng khái. Như vậy phải không? Dù sao mọi thứ đều ở Lâm Tuyền, khu kinh tế cũng xây ở Lâm Tuyền, sau này phương diện đất đai thị trấn Lâm Tuyền không thể không trưng thu tiền gì cả. Phân chia 5:5 quả thực hơi quá mức. Nếu tôi thật sự lấy số tiền này, có lẽ hai vị sẽ đâm một nhát sau lưng tôi, mắng Diệp Phàm này không phải là người, số này thì thế nào?-

Diệp Phàm vừa nói vừa đưa ra ba đầu ngón tay, ý tứ tâm ba thành là đủ rồi.

-Cám ơn Chủ nhiệm Diệp đặc biệt chiếu cố thị trấn Lâm Tuyền, cứ quyết định như vậy đi.

Mâu Dũng vội vàng biểu thị thái độ, y chính là có chút bận tâm Diệp Phàm nhất thời lại thay đổi, thầm nghĩ:

- Một ít đất đai đoán chừng cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhiều nhất là 20 vạn. Xem ra Chủ nhiệm Diệp vốn xuất thân từ Lâm Tuyền ra tới, cũng có thể suy nghĩ cho Lâm Tuyền.

-Được! Anh xem xem, tối nay người nào đi với tôi lên thành phố một chuyến, gặp Tổng giám đốc Phạm của Tập đoàn điện lực xem thế nào? Chuyện này có thể làm nhanh thì tốt hơn, nếu để lâu chỉ sợ sinh biến. Cục thành phố cũng có vẻ phức tạp, nghe nói có một số người của cục Điện lực thành phố có ý kiến.

Diệp Phàm gật đầu, bóng gió nhắc nhở.

Bởi vì Vương Á Triết của cục Điện lực thành phố chính là một con hổ cản đường. Lần này y tranh giành vị trí Chủ tịch Tập đoàn điện lực với Phạm Trọng Dương thất bại, trong lòng khẳng định đang nén giận. Người nào chọc vào y nhất định sẽ xui xẻo.

-Chuyện này Bí thư Mâu đi thì tốt hơn, anh quen thuộc nhiều người trong thành phố. Tôi tới xã Khanh Hương xử lý chuyện chỗ ở của chính quyền, chuẩn bị kí kết hợp đồng.

Tạ Đoan trái lại rất biết điều.

-Chủ nhiệm Diệp, cám ơn anh!

Tạ Đoan vừa đi, Phương Nghê Muội liền gọi điện đến.

-Cám ơn gì, anh có có làm gì đâu?

Diệp Phàm cố ý nói.

-Hừ! Anh còn giả vờ với em? Kiếm Ba nói buổi tối mời anh ăn cơm.

Phương Nghê Muội hừ nói.

-Tối nay sợ không được, anh phải lên thành phố, hôm khác nhé, Nghê Muội, chuyện này không cần cám ơn anh, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Hơn nữa giữa chúng ta cần gì phải nói nhiều như vậy.

Diệp Phàm nói xong trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng:

-Hi vọng em có thể hạnh phúc.

Hắn nói xong liền cúp điện thoại, mơ hồ từ trong điện thoại vang lên tiếng nức nở cuối cùng.

Em trai Phương Nghê Muội là Phương Kiếm Ba sau khi chuyển nghề vẫn muốn vào cục Công an, Tạ gia cũng đồng ý sau một năm sẽ cho y vào cục Công an.

Cho nên hiện tại tạm thời thu xếp ở Văn phòng Đảng - Chính thị trấn Lâm Tuyền, thật ra với quyền thế của Tạ gia cần gì đợi đến một năm sau, chỉ cần Tạ Cường chịu ra mặt, chẳng lẽ bộ phận nhân sự của huyện không nể mặt ông ấy.

Tạ gia đương nhiên cũng có lo nghĩ của mình, đương nhiên là muốn đợi làm xong hôn sự của Phương Nghê Muội và Tạ Đoan mới giải quyết chuyện Phương Kiếm Ba, Tạ Đoan rất thích Phương Nghê Muội.

Vừa vặn Khu kinh tế Lâm Tuyền muốn thành lập một phân cục công an, do Triệu Thiết Hải nhậm chức Cục trưởng phân cục. Nhân viên được điều từ các xã và thị trấn trực thuộc Khu kinh tế. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đương nhiên, Sở công an thị trấn Lâm Tuyền trực tiếp điều tới 40 người trong 80 người đặt nền móng, cục Công An huyện cũng điều mấy người xuống, chuẩn bị sau này thi hành nhiệm vụ trị an sáu trấn hai xã, có lẽ một số vụ án hình sự cũng do Khu phân cục kinh tế Lâm Tuyền trực tiếp tiếp nhận, chia sẻ gánh nặng cho cục huyện.

Diệp Phàm muốn nhân cơ hội này rút Phương Kiếm Ba từ Văn phòng Đảng - Chính thị trấn Lâm Tuyền thu xếp nhậm chức Trưởng phòng Phòng an ninh trật tự phân cục công an Khu kinh tế Lâm Tuyền, thật ra là cán bộ cấp Trưởng ban. Đương nhiên, trong Khu kinh tế Lâm Tuyền vẫn rất có phân lượng, cũng là thành viên Đảng ủy của phân cục.

Phương Nghê Muội đương nhiên rất vui mừng, nghĩ đến chỉ cần em trai đi theo Diệp Phàm, trải qua hai ba năm cất nhắc lên Phó phòng hẳn là không khó, cho nên mới muốn mời Diệp Phàm ăn cơm, tỏ vẻ cảm tạ.

Trong lòng Diệp Phàm có chút hổ thẹn, cảm thấy có lỗi với Phương Nghê Muội, có thể giúp được đương nhiên sẽ giúp hết sức.

-Chủ nhiệm Diệp, gần đây mưa gió bắt đầu khởi động!

Thiết Minh Hạ lo lắng nói.

Thiết Minh Hạ vốn nhậm chức Phó Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, gần đây vẫn đi theo Triệu Thiết Hải dán chặt vào Diệp Phàm, cho nên Diệp Phàm vừa lên tiếng, y dứt khoát đến Khu kinh tế Lâm Tuyền nhậm chức Trưởng phòng khoa Kế hoạch, cũng là chức vụ cấp Phó phòng, quyền lực so với lúc ở Lâm Tuyền lớn hơn rất nhiều.

Khu kinh tế Lâm Tuyền là một đơn vị cấp phó ban, cho nên toàn bộ các phòng cấp dưới đều được nâng lên nửa cấp, Trưởng phòng đều là cấp Phó phòng chứ không phải cấp Trưởng ban.

Sau này kế hoạch tài chính của khu kinh tế toàn bộ đều nằm dưới trù tính của y, tương lai rất hứa hẹn. Y vừa lên nhậm chức đã tiếp nhận hạng mục lớn trù bị 3000 vạn tài chính, kích động Thiết Minh Hạ thiếu chút nữa choáng váng.

Trước kia y làm Phó Chủ tịch thị trấn, trên tay không có quyền lợi ký tên phê tiền, hiện tại hạng mục lớn mấy ngàn vạn đều nằm do mình trù bị thực hiện, hoài bão cuộc đời mở rộng không ngừng.

Hơn nữa chủ nhiệm Diệp Phàm đối với thuộc hạ từ trước tới nay cũng không hẹp hòi, trao cho cấp dưới rất nhiều quyền lực vốn thuộc mình.

Các Chủ nhiệm trưởng phòng của Khu kinh tế giống như bọn họ, một năm trong tay cũng có mười mấy vạn kinh phí hoạt động làm việc do bọn họ tiêu xài, chỉ cần một nét bút là quyết định.

Trong tay Chánh văn phòng Đinh Hương Muội lại càng thịnh soạn, tiền qua tay một năm có lẽ có mấy trăm vạn,

, so sánh với phó cục trưởng của các cục khác trong huyện khí phách hơn rất nhiều. Cho nên, nhân viên công vụ của khu kinh tế tương đối tôn kính Chủ nhiệm Diệp, hơn nữa Diệp Phàm chưa bao giờ thể hiện quan khí, không dùng thế áp người. Con người cũng lộ ra vẻ hòa ái, âm thầm mọi người đều thân thiết gọi hắn là Diệp thủ lĩnh.

Tư tưởng của Diệp Phàm đó là muốn ngựa chạy nhanh phải cho nó ăn cỏ ngon, cỏ ngon ở đây đương nhiên chính là tiền.

Chủ yếu là bản thân Diệp Phàm cũng không thiếu tiền, cho nên cũng không để ý đến quyền tiền trong tay mình, vì vậy hắn cũng không nghĩ đến có thể mò được bao nhiêu lợi ích từ bên trong, lại quả được bao nhiêu tiền, cho nên cũng tiến hành trao quyền.