Quan Thuật

Chương 505: Chúc mừng hay ra oai phủ đầu




Phó thường vụ Trương Quốc Hoa cũng không cần nói, người ta là từ thị ủy xuống tới, bình thường tiếp xúc đều là quan viên cấp Phó phòng trở lên. Từ kinh nghiệm quan trường mà nói, tuyệt đối phong phú hơn so với mình, cũng có thể coi là nhân vật cấp cáo già.

Phó Chủ nhiệm Ngọc Xuân Thiền cũng là do Đoàn Thanh niên thành phố xuống tới, sau lưng có Ngọc gia chống lưng nên cũng không dễ đối phó. Có lẽ Cổ Bảo Toàn uỷ quyền cho Diệp Phàm tự mình đề cử một nhân tuyển Phó Chủ nhiệm cũng là vì thăng bằng quyền lực ba Phó Chủ nhiệm để cho chủ nhiệm Diệp Phàm nói còn có người nghe, bằng không cả ba đều có người chống lưng thì Khu kinh tế Lâm Tuyền còn thế nào triển khai công tác.

Trong đảng ủy viên của 8 thị trấn đều không có ai dễ đối phó, tất cả đều là người đứng đầu một phương, trong tay có thực quyền lẫn quyền tài chính.

Diệp Phàm nghĩ đến chuyện sai khiến bọn họ là tương đối khó khăn. trừ khhi cho Diệp Phàm đeo thêm cái danh hiệu thường vụ huyện ủy, nếu không chỉ một Phó Chủ tịch huyện thì người ta có chống lưng phía sau chưa chắc đã sợ.

Diệp Phàm suy đi nghĩ lại, cảm thấy kinh tế vòng quyền lực của chủ nhiệm rất lớn, nhưng lại có chút trống rỗng, chắc còn có chuyện phiền toái lớn hơn nữa.

Sau này mỗi thị xã trong lúc phân chia lợi ích sẽ xảy ra chuyện tranh đấu, cái gì cũng có thể xảy ra.

Trong số các ủy viên thì Ngọc gia chiếm hai, là Ngọc Xuân Thiền và Mâu Dũng, bởi vì Mâu Dũng gọi Ngọc Hoài Nhân là dượng, nhất định nghiêng về Ngọc Xuân Thiền.

Nhân số Phí gia cũng có hai, là bí thư thị trấn Vũ Khê Phí Bặc Nguyệt và bí thư xã Khê Khanh Phí Quốc Tư.

bí thư Thái Đại Giang của thị trấn Tà Nham trước kia đi theo nguyên Chủ tịch huyện Trương Tào Trung, khi Trương Tào Trung cùng liên thủ với Phí Mặc thì chắc y đã sớm đầu nhập vào hướng Phí Mặc rồi.

Ba người này một khi liên thủ thì chính là một lực lượng hùng mạnh, đến lúc đó ở hội nghị đảng ủy sẽ đấu với mình vì hiện giờ mình và Phí gia đã xé rách da mặt, Hoàng Hải Bình bị bắt giữ thì khẳng định người ta đã điểm danh mình rồi.

Có tin đồn nói bí thư thị trấn Nam Khê Chung Minh Đào cũng dựa vào hướng Phí Mặc, nếu quả thật là tình huống như thế thì mối uy hiếp từ bốn người này càng không thể lường.

Chẳng qua kể từ khi Hoàng Hải Bình bị bắt giữ thì những quan viên đồng nghiệp nhìn thấy mình cũng có chút sợ hãi, không dám khinh thường như trước kia.

Chỉ còn lại Liễu Chính là có thể tranh thủ làm thủ hạ mình, Triệu Đĩnh là em trai Triệu Bính Kiện, thông qua Triệu Bính Kiện có thể giải quyết gã.

Tống Ninh Giang trước kia có quan hệ với mình nên cũng có thể kết minh, chỉ là không biết qua mấy tháng đã đầu nhập vào ai rồi không, tuy nhiên khả năng tranh thủ là rất lớn.

Diệp Phàm tính toán một hồi thì hội nghị đảng ủy sắp tới của Khu kinh tế Lâm Tuyền đảng ủy bản thân mình chỉ có tổng cộng được bốn phiếu, với từng đó muốn nắm được hội nghị thì rất khó khăn

- Lòng người khó dò, người ta muốn nghĩ như thế nào cũng khó nói. Việc cấp bách là còn phải đem mấy người kia gia nhập trận doanh, hâm nóng lại quan hệ trước kia cho tốt!

Diệp Phàm quét một vòng sáu trấn hai xã, thở dài một hơi.

Hắn cuối cùng cũng cảm nhận được chỗ khó xử của Cổ Bảo Toàn khi làm một Bí thư huyện ủy. Thủ hạ của mình mới chỉ là mấy thị trấn đã khó đối phó như vậy, Cổ Bảo Toàn làm bí thư huyện ủy, đối mặt chính là quan hệ toàn bộ huyện lại càng phức tạp

- Làm quan không dễ!

Trong lòng Diệp Phàm phun ra bốn chữ.

- Chủ tịch Diệp đến, ha ha ha, chúng ta sau này đều là binh lính trực thuộc ngài rồi, ngài là lãnh đạo, hôm nay đến đây rất là tốt.

Liễu Chính giành trước một bước tiến lên đón, những người khác cũng cười híp mắt hơi có vẻ cung kính.

- Tất cả mọi người là nhất phương chư hầu, tôi đâu phải là lãnh đạo gì chứ, chúng ta đều là đồng nghiệp mà! Sau này vì Khu kinh tế Lâm Tuyền cùng chung phát triển, mọi người cùng nhau nỗ lực là được, nói tôi là hậu cần của các anh còn có thể, ha ha ha. Diệp Phàm khiêm nhường.

- Chủ tịch huyện Diệp, anh mạnh khỏe! Tôi là Tổng quản lý Vũ Nguyệt sơn trang Tạ Phách Cường, hoan nghênh Chủ tịch huyện Diệp đầu lần quang lâm sơn trang, thật là vinh hạnh a! Các vị bí thư, hôm nay phí tổn toàn bộ tính cho sơn trang, coi như là chúc mừng Khu kinh tế Lâm Tuyền thành lập.

Lúc này có một người trung niên trông rất hồng hào từ phía sau đi ra, người này tiến đến đưa cho Diệp Phàm một tấm thẻ màu vàng trên đó có hình một cô gái múa kiếm, tấm thẻ này có tên gọi là "Vũ kiếm kim tạp", cũng chia làm hai loại vàng và bạc.

Có thể này thì có thể ưu đãi 20 đến 30%, đương nhiên cho các người khác là thẻ bạc, cấp bậc kém hơn một chút.

Không hổ là người của Tạ gia, khuôn mặt của người này luôn tươi cười, khiến người khác rất khó sinh ra địch ý cho nên chuyện làm ăn Vũ Nguyệt sơn trang của Tạ gia đoán chừng là đứng đầu trong Ngư Dương tứ đại sơn trang.

- Tạ lão bản, lần này cũng không thể cho sơn trang các anh chịu hết, mấy người chúng tôi đã nói rồi đấy, lần này thì do bí thư Mâu trong sáu trấn hai xã chúng tôi mời khách rồi. Ha ha ha, mọi người nói có đúng hay không?

Liễu Chính cười nói.

- Đúng đúng đúng! Bí thư Mâu của thị trấn Lâm Tuyền sau này lại là trung tâm khu kinh tế, giống như Yên Kinh. Gần chùa được ăn oản a! Tiền bạc chẳng phải là qua đó như nước.

Mấy người chúng tôi chỉ biết đứng xem, ai! Không hâm mộ cũng không được.

Bí thư thị trấn Vũ Khê Phí Tiểu Nguyệt nhỏ giọng cười nói.

- Cô ả này, lại còn dám đóng giả gái quê, rõ ràng mặc hàng hiệu còn ra vẻ. Câu vừa rồi có vẻ khơi lên cuộc chiến. Khu kinh tế Lâm Tuyền còn chưa chính thức treo biển thành lập, không ngờ đã có người ngồi không yên, muốn hạ uy của mìh.

Diệp Phàm cười nhạt liếc mắt nhìn Phí Tiểu Nguyệt.

- Đúng đúng! Chủ tịch Diệp lại là từ Lâm Tuyền đi ra. Vị trí Lâm Tuyền không phải là những người chúng ta có thể so sánh

Chủ tịch Diệp huyện, nghe nói ngài đang chuẩn bị khởi động công trình xây đường đập Thiên Thủy, hiện tại thành lập Khu kinh tế Lâm Tuyền, xã Khê Khanh chúng tôi là nghèo nhất trong khu kinh tế, chỉ cách một con đường nhưng khác biệt quá xa với đập Thiên Thủy rồi.

Ngài là đại lãnh đạo phải giữ cân bằng mới được, có thể phân ra chút tiền để sửa đường hỏng của xã Khê Khanh hay không, ha ha ha.

Phí Quốc Tư cũng có tâm tư như Phí Chiếu Nguyệt.

Bên ngoài kêu là đại lãnh đạo nghe rất sướng tai nhưng ẩn ý trong lời nói thì muốn mò một chút tiền trong khoản 200 vạn sửa đường thôn đập Thiên Thủy.

Qua một vòng như vậy, mấy bí thư thị trấn, xã đều tiến hành tố khổ, trong sảnh nhất thời biến thành hội nghị chính sách.

- Lão phí, không thể nói như vậy. Thị trấn Quy Hồ phải thông đường đầu tiên mới được, nếu không đường cũng không thông thì còn nói gì lấy Lâm Tuyền làm trung tâm. Cũng không thể cho chúng tôi vòng qua huyện rồi mới đến trung tâm Lâm Tuyền chứ.

Liễu Chính cười ha hả.

Y liếc Diệp Phàm một cái, lại nói:

- Khoản tiền 200 vạn để sửa đường đập Thiên Thủy chắc cũng không đủ, nếu anh còn phân ra thì chắc công trình sẽ nằm đó, tôi nghĩ các vị ngồi đây cũng không muốn nhìn thấy cục diện hỏng bét như vậy.

- Ừ! Đúng vậy, đã sửa thì sửa cho tốt, nếu không lại dở dang ra đó. Tôi nghĩ khoản tiền này chủ tịch Diệp đã có chủ trương, chúng ta không nên nói tới, tôi ủng hộ quyết định của chủ tịch Diệp.

Tống Ninh Giang cảm thấy Diệp Phàm đã thượng vị, cho dù thế nào cũng không để cho thị trấn Giác Lâm của mình chịu thiệt nên ủng hộ Diệp Phàm

Thật ra thì hội nghị thường vụ buổi sáng hôm nay chẳng những giao cho Diệp Phàm trọng trách mà còn đưa ra chỉ tiêu trong hai năm thì Khu kinh tế Lâm Tuyền phải tăng trưởng năm phần trăm.

Ngoài ra còn có một nhiệm vụ khác là chọn ra một Phó Chủ nhiệm, Cổ Bảo Toàn lúc đó đã xác định nhân tuyển là do chủ nhiệm Diệp Phàm quyết định.

Tuy nói chỉ là một vị trí Phó Chủ nhiệm cấp Trưởng phòng nhưng từ các thị trấn, xã hay một vài Cục trưởng trên huyện như Cục Thủy sản, Cục dân chính đều nhìn chằm chằm vào đó.

Bởi vì hai Phó Chủ nhiệm là do hai vị Trợ lý Chủ tịch huyện cấp Phó ban kiêm chức, vị thứ Phó Chủ nhiệm thứ ba tuy nói chỉ là Trưởng phòng, nếu như hai vị Trợ lý Chủ tịch huyện có người thăng chức hoặc là có nhiệm vụ khác thu xếp điều đi thì người thứ ba rất có thể lập tức thăng làm Phó Chủ nhiệm cấp Phó ban cho nên nó mới là miếng mồi hấp dẫn.

Có thể nói, hiện tại Ngư Dương có ít nhất mười mấy cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào vị trí Phó Chủ nhiệm này, mà nó lại là do Diệp Phàm chỉ địnhh nên đương nhiên hắn trở thành tiêu điểm. Mấy người ngồi ở đây cũng muốn kiếm được, những thứ không nói, đạo lý gần quan được ăn lộc, ít nhất có thể lợi dụng vị trí Phó Chủ nhiệm kiếm chút màu mỡ cho bên mình..

Chẳng qua kể từ khi Diệp Phàm mượn tay Cổ Bảo Toàn đem Chủ tịch thị trấn Hoàng Hải Bình bắt giữ thì đã coi như khai chiến với Phí gia nên Phí Tiểu Nguyệt và Phí Quốc Tư đã không ôm hy vọng gì.

Diệp Phàm chắc chắn sẽ không dùng ai trong hai người nên hai người cũng bắt đầu tiến hành quấy rối, càng loạn càng tốt.

- Được rồi, hôm nay không nói việc công, chúng ta an tâm hưởng thụ Kiếm Vũ mà Tạ lão bản thu xếp cho chúng ta đi đi, ha ha ha.

Diệp Phàm vung tay lên, trong sảnh nhất thời yên tĩnh lại.

Nơi này có mấy người đều có có khả năng được Diệp Phàm lựa chọn nên rất tôn kính hắn.

Liễu Chính cho là mình quan hệ với Diệp Phàm rất thân thiết, chẳng qua tư cách quá cạn một chút, cho nên hy vọng là có nhưng không lớn.

Tống Ninh Giang cho là mình từng cùng chiến tuyến với Diệp Phàm, giờ Diệp Phàm có tư cách quyết định, y dĩ nhiên cho là là Diệp Phàm sẽ đem vị trí Phó Chủ nhiệm này cho mình.

Thái Đại Giang tuy nói cho là mình với Diệp Phàm trước kia có chút ngăn cách, nhưng không ảnh hưởng toàn cục, dù sao mình cùng Diệp Phàm coi như là đồng nghiệp, cũng rất có hi vọng tranh thủ.

Chung Minh Đào tâm tư phức tạp nhất, trước mắt chưa có biểu hiện gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Đương nhiên, người muốn cướp được vị trí này là Mâu Dũng, tiểu tử này vừa nghe tin tức kia thì lập tức tức hành động, chỉ là còn chưa chính diện tiếp xúc với Diệp Phàm.