Quan Thuật

Chương 501: Giai nhân Hồng Kông lạnh như băng




Cám ơn anh Diệp, để em lau người cho anh.

Đinh Hương Muội đứng lên, lấy nước lau người cho Diệp Phàm, cô ta rất dịu dàng, rất chu đáo, giống như một thị nữ chăm sóc, khiến người khác run rẩy.

-Ài! Mình không phải có tư tâm quá nặng chứ, làm vậy có chút tà ác.

Trong lòng Diệp Phàm thở dài, thật ra hắn muốn điều chồng Đinh Hương Muội Cố Lăng đến làm ở bộ phận hành chính là chuyện rất dễ dàng. Diệp Phàm hoàn toàn có thể trực tiếp điều y vào làm nhân viên của Cục Chiêu thương.

Hiện tại Cục Chiêu thương huyện vừa mới thành lập, Cục trưởng còn chưa được bổ nhiệm, chỉ có Trịnh Lực Văn là phó Cục trưởng, nhân viên chưa có một ai. Phó Chủ tịch huyện Diệp phụ trách phân quản xây dựng Cục Chiêu thương, hắn muốn đưa người vào dễ như trở bàn tay, tại sao Diệp Phàm không chịu điều Cố Lăng vào cục Chiêu thương chứ?

Đây là bởi vì Diệp Phàm có tư tâm tà ác.

Nếu như hắn điều Cố Lăng chồng Đinh Hương Muội lên huyện, bản thân có muốn cùng Đinh Hương Muội tự do tự tại điên cuồng giống như hôm nay, cũng có chút chướng mắt.

Cố Lăng ở dưới thị xã, nhiều nhất chủ nhật mới trở lại, nghe Đinh Hương Muội nói Cố Lăng một tháng mới về nhà hai lần, chuyện này cực kỳ thuận tiện cho anh Trư nào đó làm chuyện hư hỏng. Cho nên trong tư tâm của Diệp Phàm vẫn còn một luồng ý niệm tà ác đang tác quái trong đầu.

Đương nhiên, Diệp Phàm cũng không nói muốn trường kỳ chiếm lấy Đinh Hương Muội, chỉ là thỉnh thoảng đổi gió một chút cho cuộc sống thêm thú vị. Hơn nữa Đinh Hương Muội hình như cũng không thích chồng mình, trước kia kết hôn là bị ép buộc.

Xế chiều.

Diệp Phàm đến nhà máy thảm sợi huyện, tìm hiểu cặn kẽ chuyện hùn vốn với Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông. Chuyện này trước mắt do Trịnh Lực Văn phó Cục trưởng Cục Chiêu thương chủ trì, chủ nhiệm Tần Chí Minh của Ủy ban kinh tế thương mại huyện phối hợp giúp đỡ giám sát. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

-Chủ tịch huyện Diệp, vấn đề lớn trước mắt nhất chính là chuyện mở rộng nhà máy. Anh cũng nhìn thấy rồi đấy, nhà máy chúng ta ở đường Hà Mĩ, trước kia xung quanh nơi này đều là ruộng đồng, cũng không có nhà cửa.

Tuy nhiên ở đây phát triển mười mấy năm, hiện tại toàn bộ xung quanh đã dựng lên nhà lầu, nếu muốn mở rộng nhà máy thì phải phá bỏ và dời các hộ gia đình chung quanh đi nơi khác, mấy hôm trước phó Cục trưởng Trịnh cũng tìm hiểu qua, có hơn hai trăm hộ gia đình chung quanh nhà máy, chi phí phá bỏ và dời đi nơi khác là một con số khổng lồ.

Nếu không có hai trăm ngàn thì làm không xong, hơn nữa còn phải bố trí đến nơi khác, đất đai lại là một chuyện rất phiền toái

Nhà máy chúng ta vốn nghèo, đi tới chỗ nào mà kiếm được khoản tiền lớn hai trăm ngàn? Chuyện này Tổng giám đốc Tiếu Ngạo Sương của Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông đề xuất điều kiện duy nhất chính là mở rộng nhà máy.

Nếu như chúng ta không mở rộng nhà máy thì khoản tiền 300 vạn sau này sẽ không cấp xuống nữa.

Trưởng xưởng Tạ Thế Hưng khó xử nói.

-Đúng là như vậy sao Trịnh Lực Văn?

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Trịnh Lực Văn.

- Đúng! Tổng giám đốc Tiếu đích xác có yêu cầu như vậy.

Trịnh Lực Văn gật đầu. Sắc mặt cũng có chút khó coi.

-Tổng giám đốc Tiếu có ở đây không? Tôi muốn gặp cô ta.

Diệp Phàm nói.

-Cô ấy mới vừa đi kiểm tra khu nhà máy rồi, để tôi gọi cô ấy quay trở lại.

Tạ Thế Hưng đi gọi điện.

Tiếu Ngạo Sương người cũng như tên, lạnh lùng kiêu ngạo như sương, có lẽ mới khoảng 30 tuổi, gương mặt dịu dàng, mặc một chiếc áo choàng thanh lịch, tóc búi cao, một chiếc quần trắng ôm sát người, lộ ra bắp chân trắng trẻo, ở dưới là đôi giày cao gót màu hồng phấn, làm nổi bật dáng người cao gầy.

Trên khuôn mặt trái táo hoàn mỹ có điểm một lớp phấn mỏng, khuôn mặt mềm mại như có một tầng sương trong suốt phủ lên.

Dưới cặp lông mày rậm nhỏ dài là đôi mắt phượng sâu thẳm, trong suốt, khiến người khác nhìn vào như nai tơ đi lạc, sống mũi cao vút, cùng với đôi môi xinh xắn phớt hồng nhìn qua như mỹ nữ.

-Tổng giám đốc Tiếu, xin chào, tôi là Diệp Phàm.

Diệp Phàm thấy cô ta đi đến liền nhiệt tình tiến về trước đưa tay ra.

-Anh là…

Tiếu Ngạo Sương hơi nhíu mày, cũng không đưa tay ra, liếc nhìn Diệp Phàm, có lẽ nghĩ Diệp Phàm là ông chủ nhỏ đến từ đâu đấy.

"Cô gái này thật là kiêu ngạo! Cô đến từ Hồng Kông thì có gì phải ngạo mạn? Nam Cung Hồng Sách là tỉ phú nhìn thấy tôi còn phải giành bước lên trước bắt tay? Con quỷ nhỏ trái lại ngạo khí ngất trời"

Trong lòng Diệp Phàm âm thầm chế giễu Tiếu Ngạo Sương, tuy nhiên trên mặt vẫn mỉm cười thản nhiên.

-Tổng giám đốc Tiếu, anh ấy là Phó Chủ tịch huyện Diệp phân quản chuyện này. Chuyện hùn vốn chính là do Phó Chủ tịch huyện Diệp và chủ tịch Tiếu Phi Thành bàn bạc với nhau.

Trịnh Lực Văn ở phía sau vội vàng tiến lên giới thiệu.

-Không ngờ! Thật không nghĩ tới?

Tiếu Ngạo Sương bất ngờ nhoẻn miệng cười, như hoa mai, đưa bàn tay trắng nõn nhẹ chạm vào tay Diệp Phàm, giống như tay Diệp Phàm có mang theo tà khí.

-Không nghĩ tới cái gì, ha ha, có phải Tổng giám đốc Tiếu lần đầu tiên nghe chủ tịch Tiếu khen tôi là người trẻ tuổi anh tuấn gì đó không, mới nhìn thấy đã thất vọng…. Diệp Phàm mỉm cười, đương nhiên là muốn xoa dịu không khí.

Hắn thầm nghĩ cô gái này thật đúng là lạnh lùng như sương lạnh. Ài! Ngư Dương nghèo quá, tất cả nhà đầu tư đến đây đều là đại gia, cái mông sắp vểnh lên trên trời rồi, bọn lão tử thì phải ra vẻ đáng thương.

-Phó Chủ tịch huyện Diệp cũng không bình thường, tôi giật mình vì thấy anh còn quá trẻ.

Tiếu Ngạo Sương khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng nõn.

-Tổng giám đốc Tiếu, tôi muốn hỏi chúng ta thực sự phải mở rộng nhà máy sao?

Diệp Phàm thu lại nụ cười, nghiêm trang hỏi.

- Chuyện này là chắc chắn, không có bất kỳ thương lượng nào khác.

Tiếu Ngạo Sương khẽ cười, khôi phục lại dáng vẻ kiêu ngạo ban đầu, nghiêm túc nói: -Tôi nghĩ Phó Chủ tịch huyện Diệp cũng nhìn thấy, nhà máy như thế rất bất lợi cho phát triển lâu dài sau này, Chủ tịch Tiếu có ý tứ là muốn đem nhà máy Ngư Dương chế tạo thành một căn cứ tơ dệt. Nếu như hiện tại không mở rộng nhà máy, xây dựng thêm phòng xưởng mới, chờ sau này cảm giác chật chội lại muốn xây rộng ra không phải lại phải quy hoạch một lần nữa, quá lãng phí, hơn nữa quy định của nhà máy là phải nhanh chóng phát triển, cho nên chuyện này không có thương lượng.

-Đúng! Tôi biết mở rộng nhà máy là chiều hướng phát triển, tuy nhiên tình huống xung quanh tôi tin Tổng giám đốc Tiếu cũng hiểu rõ, muốn mở rộng nhà máy thì phải phá bỏ và dời các hộ dân đi nơi khác, chi phí giải quyết không hề thấp, phải đầu tư khoản tiền khổng lồ gần hai ngàn vạn. Tổng tài sản của nhà máy thảm sợi không quá mấy trăm vạn, làm sao có thể gánh nặng được hai trăm ngàn chi phí trợ cấp bồi thường này?

Diệp Phàm nói.

-Chuyện này Tập đoàn Phi Vân chúng tôi không quản, đây là chuyện của nhà máy và Ủy ban Nhân dân các anh. Các anh muốn Tập đoàn Phi Vân chúng tôi bơm tiền, điều kiện tiên quyết chính là như vậy, ít nhất các anh phải sửa sang lại nền tảng nhà máy, hơn nữa còn phải phù hợp với yêu cầu của chúng tôi. Chuyện này cũng là khảo nghiệm của Tập đoàn Phi Vân chúng tôi xem chính quyền huyện Ngư Dương có thái độ như thế nào. Các anh có thể lấy ra bao nhiêu thành ý thì Tập đoàn Phi Vân chúng tôi cũng chịu đầu tư bấy nhiêu.

Xem ra miệng lưỡi của Tiếu Ngạo Sương cũng không tệ, từng chữ như cầm dao ép về hướng Diệp Phàm.

-Nếu như chúng tôi giải quyết xong chuyện phá bỏ và dời các hộ dân đi nơi khác thì Tập đoàn Phong Vân các cô chịu bỏ ra thêm bao nhiêu đầu tư?

Diệp Phàm hỏi ngược lại.

-Một ngàn vạn.

Tiếu Ngạo Sương phun ra ba chữ.

-Cộng thêm 300 vạn trước đó tổng cộng là 1300 vạn có phải không?

Diệp Phàm cười nhạt.

-Không sai! Tổng đầu tư ban đầu vốn là 600 vạn, tuy nhiên Chủ tịch Tiếu Phi Thành sau khi suy nghĩ cho rằng là Ngư Dương là quê hương mình, cũng nên vì tổ tiên mà cống hiến chút lực.

Cho nên ông ấy trực tiếp thêm vào 700 vạn tiếp sau, tuy nhiên điều kiện duy nhất chính là phải xây rộng nhà máy, một lần nữa quy hoạch lại khu vực nhà máy, biến nhà máy dệt Ngư Dương thành căn cứ tơ dệt của tỉnh Nam Phúc.

Sau này chủ công chính là sản xuất tơ dệt, chính quyền các anh cũng phải ra sức tuyên truyền, khích lệ mọi người trồng dâu nuôi tằm, công ty chúng tôi chịu trách nhiệm thu mua

Tiếu Ngạo Sương cũng lộ ra nụ cười.

- Cổ phần hai bên chia theo tỷ lệ bao nhiêu?

Diệp Phàm hỏi Trịnh Lực Văn đứng bên cạnh.

- Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông chiếm năm mươi lăm phần trăm, nguyên Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương chiếm bốn mươi lăm phần trăm. Sau khi hùn vốn thành lập "Công ty Thiên Tơ Ngư Dương". Trưởng xưởng do Tập đoàn Phi Vân thu xếp, phía bên chúng ta sắp xếp phó trưởng xưởng, cũng giống như quản lý công ty

Trịnh Lực Văn trả lời.

-Yêu cầu gia tăng diện tích khu nhà máy lên bao nhiêu?

Diệp Phàm lại hỏi.

-Gia tăng gấp đôi, thật ra diện tích ban đầu của khu vực nhà máy là khoảng 15000 mét vuông, tăng gấp đôi có lẽ gần đạt đến 30000 mét vuông.

Nếu cứ chuyển đổi như vậy thì Ngư Dương chúng ta chịu thiệt quá nhiều, nếu một mét vuông giá đất là 500 đồng, 30000 mét vuông có lẽ phải tới 1500 vạn.

cộng thêm máy móc, thiết bị, phương tiện, nhà xưởng của nhà máy cũ khoảng 500 vạn thì chúng ta tương đương đầu tư vào 2000 vạn.

Tập đoàn Phi Vân mới đầu tư 1500 vạn trái lại đòi chiếm năm mươi lăm phần trăm cổ phần, chuyện này rất không hợp lý.

Trịnh Lực Văn phân tích kỹ càng.

- Tổng giám đốc Tiếu, chuyện này tôi hi vọng cô có thể cho một lời giải thích, chúng tôi cũng không thể bỏ ra phần nhiều mà lại chiếm cổ phần nhỏ, như vậy hình như không hợp lý!

Diệp Phàm nói.

-Đó là tính toán của các anh, chúng tôi đã tính toán rồi, tổng giá trị địa bàn không quá 900 vạn, toàn bộ máy móc cũng sắp thành máy cũ bỏ đi, cộng thêm nhà xưởng cũ kỹ có lẽ cũng khoảng 300 vạn, cho nên tổng tài sản của các anh sẽ không vượt qua 1200 vạn, chúng tôi bỏ ra 1300 vạn, đương nhiên phải chiếm cổ phần lớn rồi.

Tiếu Ngạo Sương ngôn từ sắc bén, tuyệt đối không chịu nhượng bộ.

"Hừ! Các người muốn ăn thịt Ngư Dương chúng tôi có phải không? Tất cả những người tới đầu tư đều là đại gia, chúng tôi thật sự chọc vào không nổi sao?"

Trong lòng Diệp Phàm có chút căm tức. Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương tọa lạc ở đường Hà Mĩ, nơi này là trung tâm ngã tư đường hiện tại, sau khi đạp đổ tường rào, hơi cải tạo có thể trở thành cửa hàng, tính theo giá đất hiện tại, 1 mét vuông 500 đồng đã là giá thấp nhất rồi.

Vậy mà cuối cùng Tiếu Ngạo Sương cũng hét ra được 200 đồng, giá đất còn rẻ hơn giá mặt đường của thị trấn Lâm Tuyền. Nếu máy móc cũ kỹ thì chiết khấu 20% là được rồi, Tiếu Ngạo Sương hoàn toàn biến đống máy móc này thành sắt vụn. Tập đoàn Phi Vân rõ ràng là lấy tiền áp người, muốn nuốt chửng tài sản thuộc sở hữu nhà nước.

Diệp Phàm biết đây chính là hiện trạng của Ngư Dương, dù biết rõ quốc gia chịu thiệt cũng không có cách nào, chỉ sợ chọc giận bên đầu tư, người ta vỗ mông rời đi thì làm thế nào?

Cho nên thu hút đầu tư của Ngư Dương hoàn toàn là đang làm ra vẻ đáng thương, đem tiền nhét vào bên đầu tư trước, sau đó hai ba năm đều làm không công, mặt ngoài nhìn qua thu nhập từ thuế, kinh tế, tổng lượng trong huyện đều gia tăng, cũng tăng cường số lao động có công ăn việc làm, trên thực tế toàn bộ đều chui vào túi tiền của bên đầu tư.

- Tổng giám đốc Tiếu, tính toán của các cô khiến người khác có vẻ khó tiếp nhận. Tôi nghĩ Tổng giám đốc Tiếu cũng đã nhìn thấy đường Hà Mĩ rất rõ ràng, giá đất ở đây cho dù là đồ bỏ đi cũng không dừng ở 300 đồng một mét vuông. Máy móc trong xưởng cũng không phải là sắt vụn, có một nửa máy móc còn mới mua sắm hai năm gần đây. Cục Chiêu thương hạch toán, định giá chỉ bằng ba phần giá mới, đã coi như rất rẻ rồi.

Tôi nghĩ tổ tiên của Tổng giám đốc Tiếu cũng là người Ngư Dương, cống hiến chút ít cho quê hương cũng xem như là tích chút ít công đức vì lão tổ tông có phải không, ha ha ha…

Diệp Phàm cười nói.