Quan Thuật

Chương 497: Đối lập gay gắt, đại chiến Phí gia




Hắn phát hiện Cổ Bảo Toàn mặt không chút thay đổi, bí thư Ủy ban Kỷ luật Chu Trường Hà đang cười lạnh, có lẽ thằng chó này lại đang muốn giở trò gì đây.

Trưởng ban Tổ chức Miêu Phong vẻ mặt thản nhiên, Ngọc Nhã Chi cầm cây viết chọc chọc gì đấy lên quyển sổ. Tạ Cường nheo mắt phảng phất như ngủ đông, Tiếu Tuấn Thần vẻ mặt nghiêm túc không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Diệp Phàm cười lạnh nói:

-Chủ tịch thị trấn Hoàng, chuyện của nhà máy giấy Lâm Tuyền có quan hệ gì đến số tiền này. Anh làm thế nào mà để Chủ tịch Hồ muốn rút vốn.

Ài! Trước kia tôi phải lao tâm khổ công mới lôi kéo được Chủ tịch Hồ từ tỉnh Thủy Châu đến Lâm Tuyền, không ngờ tôi vừa đi lại gây ra chuyện như vậy.

Ha ha ha, tài nghệ của Chủ tịch thị trấn anh thật là cao cường! Hơn nữa, khoản tiền này là dùng để sửa đường. Anh muốn chuyển đi đầu tư vào chỗ khác, Diệp Phàm này tuyệt đối không đáp ứng.

Diệp Phàm nói năng rất hùng hồn, mạnh mẽ.

-Số tiền đó dùng như thế nào đó là chuyện của chính quyền thị trấn Lâm Tuyền, còn chưa tới phiên anh vung tay múa chân, trước tiên đem tiền giao ra đây, sau đó tiếp nhận điều tra của Ủy ban kiểm tra.

Bí thư Cổ, tôi thấy chuyện này có liên quan đến khoản tiền rất lớn là 200 vạn, để tránh tạo thành tổn thất lớn hơn cho quốc gia, tôi đề nghị Ủy ban kiểm tra đi trước lập án điều tra.

Về phần đồng chí Diệp Phàm, bởi vì là người có liên quan đến vụ án, cho nên miễn chức vụ trước, tiếp nhận điều tra của Ủy ban kiểm tra mới đúng.

Bí thư Ủy ban Kỷ luật Chu Trường Hà khẩu khí càng mạnh mẽ, vô cùng cường ngạnh, lần này rõ ràng quyết tâm muốn bắt được Diệp Phàm. Thật ra y và Phí Mặc đã sớm bàn bạc với nhau.

-Bí thư Chu, lập án, dựa vào cái gì mà lập án, tôi thi hành quyền lực giám sát người dưới sự cho phép của luật pháp quốc gia thì có gì sai lầm? Tôi không rõ, chẳng lẽ văn bản pháp luật giấy trắng mực đen lại biến thành một tờ giấy vụn à?

Diệp Phàm không tỏ ra sợ sệt, thẳng thắn chất vấn Chu Trường Hà.

-Cộp cộp cộp

Lúc này Cổ Bảo Toàn gõ mấy cái lên bàn, nói:

-Đồng chí Diệp Phàm, chú ý khẩu khí. Bây giờ anh đang tiếp nhận chất vấn của hội nghị Thường ủy huyện, có chuyện gì cứ nói, tuy nhiên phải chú ý thái độ của mình, về phần lý do chúng tôi cho anh cơ hội giải thích, không phải dựa vào cổ họng lớn là có thể giải quyết vấn đề.

-Giấy trắng mực đen ở đâu, xin mời đồng chí Diệp Phàm đưa ra văn bản chứng cớ?

Chu Trường Hà cắn chặt Diệp Phàm cũng không buông tay, quyết tâm lập án đến cùng.

- Cái đó tôi để ở phòng mình.

Diệp Phàm nói, nhìn lướt qua Vệ Sơ Tinh.

- Được! Anh lập tức đi lấy.

Vệ Sơ Tinh gật đầu.

-Được, tôi đi lấy rồi quay lại.

Diệp Phàm nói xong chạy thẳng tới căn phòng huyện ủy tạm thời phân cho hắn, đó là một căn phòng lớn có kèm nhà vệ sinh, thật ra ở giữa căn phòng bị tách ra, bên ngoài là phòng khách, phía sau là phòng ngủ, không có phòng bếp.

Hắn vừa mở cửa ra liếc nhìn, nhất thời cười lạnh, hừ nói:

- Quả nhiên mình đoán đúng, có trộm viếng thăm rồi, lật tung mọi thứ lên, rối như mớ bòng bong, may mà lão tử có chuẩn bị, muốn chơi với mình à, mình sẽ chơi đến cùng

Hắn móc điện thoại ra trực tiếp gọi cho Cổ Bảo Toàn, giả bộ tương đối tức giận nói:

-Bí thư Cổ, phòng của tôi bị trộm đồ, tôi muốn mời nhân viên của Cục Công an tới kiểm tra thực hư trước.

-Xác định bị trộm sao?

Trong lòng Cổ Bảo Toàn âm thầm chấn động, lẽ nào tiểu tử này giở trò, nếu không phải thì chắc có ẩn tình khác, chuyện này tương đối phức tạp, có lẽ Phí Mặc lại đang muốn ồn ào khai đao với Diệp Phàm rồi.

-Tuyệt đối không sai, ngày 28 tháng 12 tôi khóa cửa rồi mới đi. Hôm nay sau khi mở ra, cửa trái lại không có khóa, đồ vật bên trong bị lật tung, tôi không ở đây làm sao rối loạn như vậy được?

Diệp Phàm trả lời.

-Được rồi, cậu đóng cửa lại, đừng phá hư hiện trường, tôi thu xếp người của huyện cục đến điều tra hiện trường. Cậu lập tức trở lại Hội nghị thường ủy, chuyện bên này vẫn phải giải thích cho mọi người trước đã.

Khẩu khí của Cổ Bảo Toàn vẫn tương đối hòa hoãn.

Diệp Phàm lái xe chạy thẳng tới Thủy Vân Cư cầm tài liệu xông về huyện.

-Phó Chủ tịch huyện Diệp, nghe nói nhà anh bị trộm có phải không?

Chu Trường Hà nham hiểm hỏi, ra vẻ rất quan tâm.

-Phải!-

Diệp Phàm đáp một tiếng.

-Có mất thứ gì quý giá không, còn văn bản pháp luật giấy trắng mực đen mà tập đoàn Nam Cung đưa cho anh theo lời anh nói thì thế nào?

Khẩu khí của Chu Trường Hà lại bắt đầu kỳ quặc.

-Bí thư Chu nói vậy là có ý gì?

Diệp Phàm không khách khí hỏi, thầm nghĩ "Tiểu tử đó khẳng định cho rằng lão tử giấu đầu hở đuôi, tự trộm đồ của mình, có lẽ 10 thường vụ trong phòng này đều nghĩ như vậy, còn thừa lại một người không nghĩ loạn như vậy, có lẽ cũng không tin mình"

-Ha ha ha, tôi không có ý gì, xin hãy lấy giấy tờ ra để các vị thường ủy xem qua. Chu Trường Hà gượng cười.

-Lúc ấy giấy tờ của tập đoàn Nam Cung được chia làm hai bản, Văn phòng Đảng - Chính Ủy ban Nhân dân thị trấn Lâm Tuyền cũng giữ một bản. Bản đó là tôi đích thân giao cho chủ nhiệm Vương Nguyên Thành của Văn phòng Đảng – Chính, có thể nhờ đồng chí Hoàng Hải Bình gọi điện thoại cho Vương Nguyên Thành, rút giấy tờ tới được không?

Diệp Phàm không nói tình huống giấy tờ bị trộm trước, mà là vòng vo sang phía bên thị trấn Lâm Tuyền rút giấy tờ.

-Tôi hình như chưa từng thấy qua giấy tờ đó. Tuy nhiên tôi có thể gọi điện thoại cho chủ nhiệm Vương kêu ông ấy đưa lên.

Hoàng Hải Bình vô cùng trấn định, gọi điện thoại bàn, đương nhiên là muốn chứng minh sự trong sạch của mình.

- Chủ nhiệm Vương à? Anh đem giấy tờ ủy quyền người giám hộ khoản tiền quyên tặng của tập đoàn Nam Cung lúc ấy, cũng chính là giấy tờ Phó Chủ tịch huyện Diệp giao cho anh mang lên trên huyện.

-Chuyện này tôi chưa nghe nói qua, có lẽ tôi nhớ lầm, tôi sẽ lập tức đi kiểm tra.

Vương Nguyên Thành cũng vô cùng bình tĩnh trả lời, bắt đầu tìm kiếm, không lâu sau y gọi điện tới:

-Chủ tịch thị trấn Hoàng, xem ra tôi nhớ không lầm, không có loại giấy tờ này, trái lại thấy được một tờ văn kiện tập đoàn Nam Cung quyên tặng tiền sửa đường cho đập Thiên Thủy, người giám hộ sử dụng số tiền này trên giấy tờ không thấy chỉ rõ.

"Đồ tay sai! Vương Nguyên Thành, ông hoàn toàn đảo hướng về phía Phí Mặc rồi, Diệp Phàm này vẫn nhớ kỹ. Xem ra lần này đám người Phí Mặc và Hoàng Hải Bình đã tính toán kỹ càng, cần phải gây chuyện với mình. Bí thư Ủy ban Kỷ luật Chu Trường Hà ở một bên la hét muốn lập án, cắn chết cũng không tha. Các người đã ra tay độc ác cũng chớ trách Diệp Phàm này nặng tay"

Diệp Phàm âm thầm mắng.

-Ha ha ha… xem ra chủ nhiệm Vương của Văn phòng Đảng - Chính thị trấn Lâm Tuyền hoa mắt rồi, không thích hợp ngồi ở vị kia đó nữa. Chủ tịch thị trấn Hoàng, tôi đề nghị bãi nhiệm chức vụ Chủ nhiệm Ban Đảng Chính của Vương Nguyên Thành.

Diệp Phàm bình tĩnh khẽ cười, dáng vẻ vô cùng tự tin, thốt ra một câu làm người ta nghi kỵ

-Ha ha ha… Phó Chủ tịch huyện Diệp, mặc dù nói anh là lãnh đạo huyện, tôi phải nghe lời anh. Tuy nhiên chủ nhiệm Vương làm việc hết trách nhiệm, tôi không có lý do gì bãi nhiễm chức vụ của ông ấy. Lẽ nào không có văn kiện, chủ nhiệm Vương phải lập tức thêu dệt một tờ văn kiện đưa tới huyện mới xem như làm hết phận sự. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Hoàng Hải Bình không hề run sợ, rất mạnh miệng, trong lời nói âm thầm ám chỉ đồng chí Diệp Phàm lợi dụng việc công để trả thù cá nhân.

-Hừ! Phó Chủ tịch huyện Diệp, vấn đề chức vụ của Vương Nguyên Thành đương nhiên là chuyện của Ủy ban Nhân dân thị trấn Lâm Tuyền, anh ra sức nhúng tay vào làm người khác khó hiểu!

Phó chủ tịch huyện, Thường vụ Huyện ủy thứ hai Trần Quang Húc cũng tới tham gia náo nhiệt. Y rõ ràng là muốn thêm dầu vào lửa.

-Phó Chủ tịch huyện Diệp, tốt nhất anh đem giấy tờ đó ra đi, tất cả mọi người đều đang chờ?

Chu Trường Hà cười lạnh lên tiếng, tâm tình hết sức thoải mái.

- Phó Chủ tịch huyện Diệp, giấy tờ đó có phải bị trộm rồi hay không, nếu quả thật bị trộm thì chờ Cục Công an kết án sau đó mới luận chứng thì thế nào?

Lúc này Chánh Văn phòng huyện ủy Trương Tân Huy trái lại ra mặt nói giúp Diệp Phàm, có lẽ muốn kéo dài thời gian cho Diệp Phàm chuẩn bị.

-Tôi thấy cũng đúng! Dù sao chúng ta cũng phải cho Phó Chủ tịch huyện Diệp thời gian xử lý, ha ha...

Phó chủ tịch huyện, Thường vụ Huyện ủy Tiếu Tuấn Thần chen vào một câu tỏ vẻ ủng hộ.

-Đồng chí Diệp Phàm, có thật bị trộm rồi không, đây là tôi đại diện tổ chức nói với anh, hi vọng anh có thể thành thật trả lời.

Cổ Bảo Toàn vẻ mặt uy nghiêm, rất có tư thế của Bao Công mặt đen.

-Không có! Tôi đã đặt ở một chỗ an toàn khác. Giấy tờ quan trọng như vậy bị trộm thì không được. Nó đây.

Diệp Phàm bình tĩnh mỉm cười đem tờ văn kiện đưa cho Cổ Bảo Toàn, liếc mắt nhìn mọi người, cười nói:

-Trên văn kiện viết rõ ràng, tập đoàn Nam Cung quyên tặng 200 vạn, khoản tiền này toàn quyền do tôi chịu trách nhiệm giám sát sử dụng, bất luận người nào cũng không có quyền can thiệp.

Hơn nữa khoản tiền này chỉ được dùng xây đường ở đập Thiên Thủy, không được tham ô chút nào. Đương nhiên, sau khi đường xây xong, huyện có thể thành lập tổ kiểm toán xét duyệt số tiền sử dụng, tôi sẽ tiếp nhận giám sát của bộ phận kiểm toán.

Hơn nữa trên văn kiện có ghi chú rõ, văn kiện này được chia làm ba tờ. Tôi, Văn phòng Đảng - Chính Ủy ban Nhân dân thị trấn Lâm Tuyền, tập đoàn Nam Cung mỗi bên một tờ.

Mọi người nhìn xem, rõ ràng cho thấy Vương Nguyên Thành không làm hết phận sự! Văn kiện trọng yếu như vậy, liên quan đến khoản tiền lớn 200 vạn cũng có thể làm mất, vậy y còn có thể ngồi trên vị trí Chủ nhiệm Văn phòng Đảng - Chính được sao? Nếu như tiếp tục thì không được, sẽ xảy ra chuyện lớn.

Tờ văn kiện được truyền đọc một vòng. Hoàng Hải Bình mặt sắp trướng thành gan heo.

-Hừ! Chủ tịch thị trấn Hoàng, Vương Nguyên Thành không thích hợp đảm nhiệm chức vụ trọng yếu như vậy nữa. Rút lui đi!

Cổ Bảo Toàn lạnh lùng hừ một tiếng, tuyên cáo cắt đứt con đường làm quan của Vương Nguyên Thành, Phí Mặc mấp máy miệng không phát ra lời nào. Chu Trường Hà lại càng phồng lên như song kim ngư dương, sắc mặt hết sức khó coi.

-Tuy nhiên đồng chí Diệp Phàm, bây giờ thị trấn Lâm Tuyền gặp phải khó khăn lớn. Nhà máy giấy Lâm Tuyền đã bị vây trong khó khăn, tôi hi vọng anh có thể xuất phát từ đại cục trong huyện, mượn dùng trước khoản tiền này.

Vệ Sơ Tinh mặt không chút thay đổi nói.

-Chủ tịch huyện Vệ, chuyện này giấy trắng mực đen có quy định, chúng ta không thể bội ước, nếu không tôi không biết ăn nói thế nào với tập đoàn Nam Cung, thứ cho tôi không cách nào lấy khoản tiền đó ra được. Diệp Phàm dứt khoát lắc đầu.

Hắn lại nói:

- Hơn nữa, tôi cũng không biết ăn nói thế nào với nhân dân đập Thiên Thủy. Tôi tin Bí thư Cổ và chư vị đang ngồi đây đều hiểu dã tính của người ở thôn đập Thiên Thủy, nếu thật sự vì chuyện sửa đường mà dẫn phát đại sự gì thì phiền toái. Tôi đang chuẩn bị báo cáo với thường ủy, chuẩn bị tháng 3 này sẽ bắt đầu khởi động công trình sửa đường đập Thiên Thủy.

-Phó Chủ tịch huyện Diệp, lúc ấy trước khi chuyển giao anh đã đột nhiên rút ra gần 100 vạn, sau đó chuyện lùi đường lại để lại di chứng, đến hiện tại vẫn chưa giải quyết xong.

Nhà máy giấy Lâm Tuyền lại xảy ra việc lớn, lão bí thư chi bộ thôn Quy Lĩnh lại bị trường đè chết, thôn dân chỗ đó thường xuyên gây chuyện, anh lên đó hứa với bọn họ sẽ xây dựng một trường học mới, hiện tại trường học kiến thành được một nửa công trình, cần tài chính tới 60 vạn, những khoản tiền này, những trách nhiệm này ai phải trả?

Hoàng Hải Bình cố lên gân, được Phí Mặc khích lệ lại xuất kích lần nữa.

-Ha ha ha…ai phải trả, anh nói cái gì? Hoàng Hải Bình, không phải tôi nói anh, nhà máy giấy Lâm Tuyền đều bị anh hút sạch trống trơn, anh còn mặt mũi nào ở đây đại ngôn nói bậy, tôi cảm thấy xấu hổ cho anh.

Diệp Phàm đột nhiên biến chuyển khí thế, quyết định cho Hoàng Hải Bình một bài học