Quan Thuật

Chương 471: Thần phục




- Hỏng bét! Sân luyện tập của mình.

Thiết Chiêm Hùng thầm kêu, vội vàng theo dây trượt trượt đến trong hồ, từ cách xa đã gào lớn:

- Diệp lão đệ, giơ cao đánh khẽ, giơ cao đánh khẽ, đừng đánh nữa, đánh nữa thì sân tập đặc biệt của Liệp Báo thành nơi đổ rác bây giờ.

- Ầm.

Hồ nước cuộn trào, một luồng thủy tiễn từ trong hồ phun thẳng lên bảy, tám mét giống như một dòng suối tự nhiên, từ trong đó xuất ra một thân ảnh, dĩ nhiên chính là sát thần Lang Phá Thiên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Ha ha ha, thống khoái, đã lâu không thống khoái như vậy, kiếm thế đại ca như hồng a!

Lang Phá Thiên tuy nói toàn thân ướt đẫm nhưng không có vẻ gì mất hứng mà ngược lại hưng phấn dị thường. Người này có một tính cách quái dị là chỉ phục cường giả, kính trọng cường giả, từ đại ca trong miệng gã tuyệt đối không hàm hồ.

- Ha ha! Sư tử kiếm của Lang lão đệ lợi hại a! Thiếu chút nữa bị ngươi chém thành bánh thịt rồi.

Diệp Phàm lên tiếng trêu chọc.

- Ha ha! Lợi hại, lợi hại cái gì? Cuối cùng chẳng phải là bị đại ca phá sao, hơn nữa xuất ra sư tử kiếm còn bị đại ca để lại một vết nứt, thật là xui xẻo a! Kiếm của đệ là từ tinh phẩm huyền cương luyện thành.

Lang Phá Thiên buồn bực, nói vẻ hơi xót xa, đảo mắt nhìn qua Diệp Phàm, có vẻ kinh ngạc:

- Ừ! Kiếm thế của đại ca hình như càng sắc bén rồi, chẳng lẽ trong chiến đấu lại đề thăng? Kỳ quái, sau này sẽ phải kiếm anh tập luyện rồi, ha ha.

- Tiến cấp thế thì không, chỉ là nội kình tinh thuần hơn.

Diệp Phàm dĩ nhiên sẽ không đem Tiểu Lý đao bảo mệnh tiết lộ cho ai.

Tuy nhiên khi thấy đôi mắt sói của Lang Phá Thiên cứ săm soi trên người thì khẽ rùng mình:

- Lang lão đệ, tôi xem sau này cậu muốn luyện quyền thì tìm Trương Cường lão đệ đi, tôi tương đối lười, thỉnh thoảng luyện là được, ha ha.

- Diệp…Diệp ca, em tuy nói thích đánh nhau, Lang ca là Sát Thần, anh nói vậy chẳng phải bảo em đi làm bao cát sao?

Trương Cường bên cạnh nghe vậy thì run bắn, vội vàng kêu khổ.

, thầm nghĩ, " Tập luyện với Sát Thần khác gì tìm chết. Mặc dù không chết nhưng mỗi lần cũng phải nằm liệt giường mười ngày nửa tháng rồi."

- Tục ngữ nói, nếm trải khổ đau mới nên người, muốn lên cấp thì dễ nhất là chiến đấu, làm bao cát có cái gì không tốt. Hơn nữa Lang lão đệ còn có thể thỉnh thoảng còn chỉ điểm vài thứ, sư phụ cao minh như vậy đi đâu mà tìm, chỉ là Lang lão đệ sau này lúc luyện quyền cũng lưu tình một chút, ha ha.

Diệp Phàm ranh mãnh nhìn hai người, cả hai đều là phần tử hiếu chiến, cái này thì đúng là hợp. Tuy nhiên vận mệnh của Trương Cường chắc chắn sau này là thảm rồi vì bị Lang Phá Thiên nhớ kỹ.

- Trương lão đệ thật ra thì không cần lo lắng, tôi tuy nhìn vậy nhưng kì thực hạ thủ là rất có chừng mực.

Lang Phá Thiên nhìn qua Trương Cường, nói vẻ hứng thú, quyền đầu khẽ nắm kêu lên lách cách.

- Tới sẽ tới rồi, chẳng qua hạ thủ nhẹ một chút, trên mặt cũng không thể đánh.

Trương Cường cũng bị khơi dậy chiến ý, hai luồng quyền phong lập tức nổi lên, cả hai đã lâm vào trạng thái chiến đấu.

Diệp Phàm đang muốn trở về, thì lại nghe một giọng nữ ngọt ngào đến có thể làm chết người nói vẻ ngượng ngùng:

- Tiểu lão công, muội tử Lạc Tuyết Phiêu Mai ra mắt với anh, mong rằng anh có thể tha thứ cho sự vô lễ của tiểu muội lúc trước.

- Chuyện này thì gọi Diệp ca đi! Tiểu lão công thì miễn, chỉ là đùa giỡn thôi, hơn nữa đại ca có thể có một tiểu muội như em đã cảm thấy rất vinh hạnh rồi.

Hắn thầm nghĩ, " Làm của tiểu lão công của cô, lão tử chắc ngại mạng dài quá rồi, nếu buổi tối ngủ chung cô chọc cho một đao thì xuống hoàng tuyền địa phủ báo cáo đi. Chọc không nổi, còn chưa biết Vu Sơn cung thế nào hay sao?.

Diệp Phàm liếc trộm Lạc Tuyết Phiêu Mai phong tư trác tuyệt. Cô gái này mặc váy màu đỏ, thân hình uyển chuyển như rắn nước, ngang lưng thắt một cái băng gấm màu vàng làm mỗi bước chân cặp ngọc phong lại nhún nhảy.

Khiến hắn không khỏi nuốt nước bọt.

- Diệp ca, anh đã nhận tiểu muội em đây thì cũng nên có chút quà kỷ niệm đi, hôm nay gần đầu gặp mặt cũng không thể ít đấy.

Khuôn mặt Lạc Tuyết Phiêu Mai khẽ ửng hồng, ánh mắt như nước hồ xuân, lại có thể trước mặt đám người Thiết Chiêm Hùng chìa tay ra với Diệp Phàm, thấy hắn có vẻ chần chừ thì hờn giỗi:

- Chẳng lẽ Diệp ca gọi tiểu muội muội là giả, ai, coi như em tự tác đa tình vậy.

Cặp mắt của mấy người Thiết Chiêm Hùng, Trương Cường chỉ thiếu rớt luôn xuống đất.

Trương Cường theo phản xạ cũng sờ sờ túi mình, mặc niệm cho thứ đồ gì đó trong túi Diệp ca sắp ra đi.

- Được rồi, để cô nói thêm chắc anh biến thành lão hà tiện Grandet rồi. Cho em này.

Diệp Phàm bước nhanh tới chỗ cặp da của mình lấy ra một cái bình nhỏ ném qua, cười nói:

- Không có vật gì tốt, cầm lấy cái này đi.

- Đây là cái gì?

Lạc Tuyết Phiêu Mai tò mò.

- Hậu cung ngọc nhan hoàn, nghe nói đặc biệt cho nữ nhân trừ mụn dưỡng da, hiệu quả cũng không tệ.

Diệp Phàm ra sức làm giảm công dụng, chỉ e làm cho mọi người hứng thú.

- Diệp ca, cho em một viên đi, hiệu quả không lớn vậy thì chắc cũng không quý lắm, em dày mặt xin một viên vậy, ha ha!

Trương Cường thò liền tay ra vì đột nhiên nghĩ đến bạn gái Lôi Hương Thảo, Diệp ca cho đồ nhất định là mặt hàng tốt, lần trước không phải là Lôi âm cửu long hoàn có thể trợ lực đột phá. Hậu cung ngọc nhan hoàn tuyệt sẽ không kém mấy thứ mỹ phẩm khác.

- Hậu cung ngọc nhan hoàn, a.

Lạc Tuyết Phiêu Mai hô lên thất thanh, đặt tay lên miệng trông cực kỳ mê người, cặp mắt đẹp nhìn sững vào Diệp Phàm, nhìn đến hắn toát mồ hôi, tựa như bị sói theo dõi.

- Ngươi…Các ngươi…Cho ngươi.

Diệp Phàm liếc mấy cặp mắt sói xung quanh rồi vội vàng ném một cái bình ngọc cho Trương Cường, cuối cùng sợ run mà chạy.

- Ha ha, khanh khách

Phía sau truyền đến một cười rung trời.

- Mẹ kiếp! Một đám sói. Mình đúng là thành nơi cung cấp Hậu cung ngọc nhan hoàn, sắp biến thành tán đan đồng tử đến nơi.

Diệp Phàm làu bàu.

Tuy nhiên điều làm Diệp Phàm vui mừng chính là tiến vào cảnh giới thất đoạn. Hắn cũng cảm thấy hơi kỳ quái là vừa rồi ở trong hồ hình như có một chút sương mù màu xanh tiến vào đan điền mới có thể đánh thông.

Đây có lẽ là linh khí tự nhiên của trời đất, trong thế giới còn rất nhiều điều kỳ là mà khoa học kỹ thuật hiện đại chưa thể giải thích rõ.

- Không nghĩ tới a! Lang lão đệ, cậu nói công lực của Diệp Phàm cao hơn cậu, chẳng phải là cảnh giới lục đoạn Luyện Kính sao?

Nỗi khiếp sợ của Thiết Chiêm Hùng quả thực thể biểu đạt, y vẫn luôn trầm ổn nhưng lúc này nhảy vọt khỏi ghế đi vòng vòng quanh phòng.

- Tuyệt đối sẽ không sai Đoàn trưởng Thiết, ha ha ha, rất giỏi, chính là một thiên tài tuyệt thế, chưa từng thấy qua một cao thủ nhất lưu chỉ mới 19 tuổi như vậy.

Sát Thần Lang Phá Thiên rất bội phục.

- Chuyện này chắc tôi phải báo cáo kịp thời với tổng bộ, mới 19 tuổi đã là cao thủ lục đoạn Luyện Kính, chắc không bao lâu sẽ đột phá thất đoạn. Chắc chỉ trong năm năm tới thôi.

Thiết Chiêm Hùng kích động.

- Chuyện này cũng có chút không ổn, tính tình Diệp ca rất cổ quái, nghe nói lý tưởng của hắn không ở tổ đặc cần mà lăn lộn trên quan trường.

Người có chí riêng, chúng ta cũng không nên cưỡng cầu, nếu như hắn cố ý không muốn gia nhập tổ đặc cần quốc gia, anh vừa báo tin chẳng phải lợn lành chữa lợn què sao?

Phải biết rằng tính tình cao thủ đều vô cùng cổ quái, gây chuyện không tốt thì ngay cả quan hệ cũng không có.

Chuyện này, Đoàn trưởng Thiết chắc anh còn phải chó ba khoanh mới nằm, người ba năm mới nói, nói không khéo thì hỏng.

Lang Phá Thiên thận trọng.

- Tôi cũng luôn suy nghĩ chuyện này, vốn là định đem Liệp Báo giao cho hắn.

Tuy nhiên xem ra nước chỗ này của tôi quá cạn rồi, không thể lưu được một cự long như hắn, rồng a, sẽ có một ngày bay lên trời.

Lấy năng lực của hắn chắc là phải nhìn ra thế giới mới đúng, nếu không thật là đáng tiếc.

Thiết Chiêm Hùng cũng rất buồn bực, nếu báo chuyện này lên tổng bộ lại sợ Diệp Phàm kiên quyết không chịu gia nhập tổ đặc cần, chuyện này vỡ ra sau này muốn tìm hắn bàn chuyện cũng khó.

Nếu như không đem chuyện này trình lên tổng bộ chỉ sợ sau này lãnh đạo biết lại nói mình dấu giếm. Báo lên thì có công lớn, không báo thì nguy hiểm là tương đối lớn. Chuyện hôm nay Diệp Phàm chiến thắng Lang Phá Thiên cũng khó mà che giấu, thật đúng là phiền toái!

- Thật ra thì báo là nhất định phải báo, chỉ nghĩ cách báo làm sao. Chúng ta có thể đem tính tình Diệp Phàm nói ra, chẳng hạn như có thể nguy đến tính mạng mà không nhượng bộ…để cho tổng bộ hiểu được mà không bắt ép hắn vào đội. Sau đó..

Lang Phá Thiên nhìn Thiết Chiêm Hùng không nói.

- Cậu nói là chúng ta đưa chỗ tốt nhưng không buộc hắn vào đội, nếu hắn thích lăn lộn quan trường thì cứ để kệ hắn, chúng ta không can thiệp cũng không tương trợ, tôn trọng đầy đủ tâm tính cao thủ.

Tuy nhiên chỉ có một yêu cầu nhỏ là khi có chuyện trọng yếu thì hắn phải ra mặt giải quyết, dĩ nhiên chuyện như vậy đều là những chuyện khó khăn.

Hắn chỉ là làm con cờ trọng yếu trong bóng tối, coi như là một lá vương bài của tổ đặc cần chúng ta.

Thiết Chiêm Hùng cười nói, cảm giác cũng thấy thoải mái.

- Ừ! Chuyện ngày hôm nay yêu cầu mọi người tuyệt đối giữ bí mật, không được truyền ra ngoài. Trước hết báo cho tổng bộ một tiếng để nghe ý kiến bọn họ rồi hãy nói.

Lang Phá Thiên gật đầu.

- Tướng quân Trấn, tôi có chuyện quan trọng phải báo với ngài.

Thiết Chiêm Hùng gọi điện thoại màu đỏ nội tuyến tới thủ lĩnh Trấn Quốc Hải ở tổng bộ của tổ đặc cần ở thủ đô Yên Kinh.

- Anh …anh xác định sao, hắn mới 19 tuổi đã là cao thủ quốc thuật lục đoạn, thiên tài, tuyệt thế thiên tài.

Vừa nghe Thiết Chiêm Hùng báo cáo xong. Trấn Quốc Hải cũng nhảy dựng lên kích động, đã nhiều năm như vậy y chưa hề kích động. Đối với vị trí thủ lĩnh của tổ chức thần bí nhất quốc gia như y mà nói, chưa ai từng thấy y xúc động, bình thường đều như một hòn núi lớn.

- Chiếm Hùng, anh lập tức dẫn hắn đến tổng bộ, tôi muốn gặp hắn.

Trấn Quốc Hải nói giọng hơi run run.