Quan Thuật

Chương 445: Trong cục không có cọp, khỉ muốn làm phản




- Cám ơn Bí thư Cổ, tôi đi đây.

Diệp Phàm cầm lấy tờ phên rồi đi thẳng, không thèm liếc Vệ Sơ Tinh lấy một cái.

- Hừ! Tính tình vẫn còn kém lắm, Bí thư Cổ anh xem đồng chí Diệp Phàm có nên giáo dục lại tư tưởng rồi không.

Chắc có lẽ phải bảo hắn đi học trường đảng một thời gian ngắn rồi, nghe nói đồng chí này từ lúc nhận nhiệm vụ đến nay vẫn chưa qua bồi dưỡng trường đảng, chắc là phải bồi dưỡng thêm lý luận.

Vệ Sơ Tinh hừ lạnh.

- Không vội! Tháng sáu năm nay chẳng phải hắn sẽ lên tỉnh bồi dưỡng sao, hiện giờ công tác của Cục Chiêu thương vừa bắt đầu không thể rút đi. Tuổi trẻ mà, hăng hái là tốt. Công tác chiêu thương cần có người như vậy, vừa tỉnh táo vừa hăng hái.

Nếu như bảo một lão đồng chi đi chủ trì công tác còn không bằng bảo người trẻ tuổi đánh liều một phen, công tác chiêu thương chính là công tác khai thác tư tưởng, trước hết phải xem tầm mắt, không phải là người chỉ ôm khư khư một cái kim hồ lô mà không dám làm chuyện gì.

Kim hồ lô thì đương nhiên vẫn cần, nhưng chúng ta còn cần từ một kim hồ lô sinh ra nhiều tiểu hồ lô mới được. Đâm cành sinh lá mới là đúng với công việc của Cục Chiêu thương ứng.

Cổ Bảo Toàn nói vẻ uyên thâm làm Vệ Sơ Tinh cũng thấy tin phục.

- Cục trưởng Diệp, trước hết chúc mừng anh thăng Phó Chủ tịch huyện. Em, em có việc muốn anh nói một tiếng.

Diệp Phàm mới từ trong huyện đi ra thì nhận được điện thoại của Đinh Hương Muội.

- Làm sao? Có phải chuyện chồng em điều ra thị trấn Quy Hồ có gì phiền toái không?

Diệp Phàm hỏi.

- Ừ! Những thứ khác như Cục Giáo dục hay chỗ khác đều thông quan, chỉ là cục trưởng cục nhân sự Phí Ân trạch gây khó khăn, có thể…có thể.

Đinh Hương Muội ấp úng.

- Có thể cái gì, nói thẳng ra anh nghe nào.

Diệp Phàm hỏi, thầm nghĩ Phí gia thật là âm hồn bất tán.

- Vợ của cục trưởng Phí Ân trạch tên là Ngô Lệ Hoa, một trong Ngũ Đóa Kim Hoa, chắc là có liên quan tới chuyện Cục trưởng Diệp muốn khấu trừ tiền phúc lợi các cô ấy nên nói rất lạnh nhạt, cái gì mà Cục trưởng Diệp quan lớn đè chết người, tôi chỉ là một chíp bông, chọc không nổi. Ai! Bỏ đi, Cố Lăng ở chỗ cũ vậy.

Đinh Hương Muội nói vẻ khổ sở.

- Ừ! Tình huống như vậy thì đúng là không ngờ, nếu cục nhân sự cắn chặt không tha thì đúng là không thể tiến hành. Chuyện này em đừng nóng vội, bảo Cố Lăng cứ đến Ủy ban Nhân dân thị trấn Quy Hồ đi làm đi, chuyện đổi nghề để anh nghĩ cách. Hừ! Cục trưởng nhân sự thì làm sao chứ. Đúng rồi, lúc anh đi kho khu thì Vệ Bảo Quốc cũng không chấp hành quyết định của anh, đó là không cấp bao lì xì cho Ngũ Đóa Kim Hoa không đi làm.

Diệp Phàm nói rất có thâm ý, Cổ Bảo Toàn bảo mình đề cử một phó cục trưởng chủ trì công tác Cục Tôn giáo, bây giờ có ba phó cục trưởng, già nhất là Vệ Bảo Quốc, thứ nhì là Lâm Chấn Dân, trẻ tuổi nhất là Trương Vệ thanh.

- Cố Lăng có thể tới Ủy ban Nhân dân thị trấn Quy Hồ đi làm cũng rất vui vẻ, khí sắc cũng tốt hơn nhiều, cám ơn Cục trưởng Diệp quan tâm, nếu như thật sự khó làm thì bỏ đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Còn chuyện phát bao lì xì một ngàn đồng thì lúc anh không có ở đây, phó cục trưởng Vệ đã tự mình đem tiền đưa đến cho Ngũ Đóa Kim Hoa, lúc ấy em có nói tới chuyện anh dặn nhưng phó cục trưởng Vệ trầm mặt xuống.

, nói giờ trong cục ai cầm quyền nên em cũng để mặc, ai. Lúc ấy phó cục trưởng Trương Vệ Thanh cũng ngăn lại là Cục trưởng Diệp còn chưa thôi chức, vẫn còn tại vị, lẽ ra phải hỏi anh ấy một tiếng.

Thế nhưng phó cục trưởng Vệ không nghe, nói là Cục trưởng Diệp mặc dù còn chưa bị miễn chức nhưng đã giao là chuyện trong cục do y chủ trì, sau đó thì phó cục trưởng Trương cũng không lên tiếng. Trưởng phòng Lý thì nhỏ giọng mắng: Nịnh hót!

Đinh Hương Muội kể lại cặn kẽ.

- Hừ! Trong núi không có cọp để khỉ xưng đại vương. Lão tử còn chưa đi thì Vệ Bảo Quốc đã kìm nén không được rồi, Ngũ Đóa Kim Hoa, để xem các cô tác quái được bao lâu.

Diệp Phàm cười lạnh:

- Ta biết rồi.

Diệp Phàm cúp điện thoại, không lâu thì đi đến Cục Tôn giáo thấy mọi người có mặt đông đủ. Hắn nhìn qua thì phát hiện năm gương mặt lạ, đoán chắc là Ngũ Đóa Kim Hoa, mấy ả đàn bà này vậy mà cũng có thể tới đi làm rồi.

Hắn cười thầm, " Còn không phải là tiền làm cho loạn, ba ngày thì cầm bao lì xì một ngàn đồng, mẹ kiếp! Tiện nghi trên đời để cho mấy cô chiếm hết rồi."

Vừa thấy Diệp Phàm đi vào, toàn bộ người trong cuộc đều cười nịnh vọt lên tíu tít kêu Chủ tịch huyện Diệp Chủ tịch huyện rất thân mật.

- Được rồi, có gì mọi người cùng nhau nói ngắn gọn thôi.

Diệp Phàm cười nhẹ.

- Lần cử hành hoạt động vừa rồi vô cùng thành công, lực ảnh hưởng cũng rất lớn. Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ cũng biểu dương cục chúng ta, có kết quả này là nhờ tất cả các đồng chí trong cục cùng đoàn kết cố gắng, tôi thấy rất vui mừng.

Diệp Phàm đầu tiên là khen ngợi, liếc qua mấy đồng chí có vẻ vui mừng thì uống hớp trà xong nói tiếp:

- Ngày đó tôi đã nói rõ, lần cử hành hoạt động này thành công thì sẽ có thưởng, nếu không các đồng chí lại mắng tôi là nói phét, ha ha ha.

- Không đâu, Chủ tịch huyện Diệp là thần tiên, chúng tôi đều là người phàm, người phàm nào dám mắng thần tiên. Mọi người nói có đúng hay không? Chủ tịch huyện Diệp vừa đến chúng ta cục chúng ta thì đã có bao lì xì một ngàn đồng, giờ có phòng ban nào trong huyện là không đỏ mắt. Cho dù là các đồng chí ở Cục tài chính cũng như uống dấm mà nói mình là đơn vị quản tiền lại không bằng nha môn chuyên uống nước trắng như Cục Tôn giáo, ha ha ha.

Chánh văn phòng Chung Phát Tài tuy đã về hưu rồi nhưng Diệp Phàm vẫn mời y tham gia hoạt động lần này nên y bảo muốn làm xong hoạt động lần này rồi mới về hưu, Lúc này dù sao cũng về hưu rồi, có lời gì cũng nói rất thành thật, cũng không còn băn khoăn gì nữa.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Người trong cục đều cười vui vẻ, vẻ mặt sùng bái mà cung kính nhìn Diệp Phàm.

- Đồng chí Lão Chung làm việc rất tốt! Về hưu rồi mà còn nhiệt tình như vậy, tôi phải khen thưởng đặc biệt cho cống hiến của anh ấy. Chủ nhiệm Đinh, rút ra một phong bao lì xì một ngàn đồng, xem như là phần thưởng cho anh ấy trong tổ chức hoạt động hôm đó. Ha ha ha.

Diệp Phàm vừa mới nói xong trong đại điện đã vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, ánh mắt của mọi người lại càng cháy rực. Nếu Chung Phát Tài đã có phong bao lì vì một ngàn đồng, thì những đồng chí khác tham gia vào hoạt động khẳng định ít nhiều đều sẽ có một phong bao. Cho nên mọi người nhìn phó Chủ tịch huyện Diệp Phàm giống như nhìn thấy thần tài.

Chỉ có Ngũ Đóa Kim Hoa không đi làm trong lòng hết sức hối hận, chỉ cần hai ngày đã kiếm được 1 ngàn đồng, bằng tiền lương ba tháng rồi, trên đời này làm gì có số tiền nào dễ kiếm như vậy.

Tuy nhiên Ngũ Đóa Kim Hoa âm thầm buồn bực, nếu như Diệp Phàm không cho bọn họ một chút thì nhất định phải làm ầm ĩ một phen mới được, bằng không phát động thế tấn công, bắt Diệp Phàm phát bao tiền lì xì, công việc bình thường cũng phát thêm bao tiền lì xì, nếu không phát phải không phát cho tất cả mọi người.

- Cám ơn! Cám ơn Chủ tịch huyện Diệp, Chung Phát Tài tôi làm ở cục Tôn giáo hơn nửa đời người rồi, còn chưa từng nhận được nhiều tiền như vậy. Mấy ngày hôm trước mới nhận được 1 ngàn đồng tiền thưởng cuối năm, cử hành hoạt động lần này lại có thêm phần thưởng một ngàn đồng nữa, chỉ cần mấy ngày đã đủ nửa năm tiền lương của tôi rồi.

Chung Phát Tài mấp máy môi run rẩy như không nói nên lời. Tay nhận bao tiền lì xì mà cứ run sợ, không làm sao nhét vào cặp được.

- Lão Chung, đây là phần thưởng xứng đáng của ông, đừng run tay nữa, cầm về đưa cho vợ, hôm nay bà ấy chắc hài lòng lắm, ha ha ha.

Vệ Bảo Quốc đùa giỡn nói.

- Hài lòng, hài lòng, buổi tối có lẽ không ngủ được, ra sức càm ràm, ha ha ha.

Chung Phát Tài cứ vui mừng, mừng rỡ đến nỗi khối thịt quai hàm cứ nhảy lên.

- Được rồi, chủ nhiệm Đinh, cô nói hôm đó còn có những người nào tham gia hoạt động.

Diệp Phàm cố ý hỏi.

- Chủ tịch huyện Diệp, còn có cục phó Vệ, cục phó Lâm, cục phó Trương, trưởng phòng Lý, trưởng phòng Trữ, Phó Chủ nhiệm Mai, cộng thêm tôi là bảy người. Lúc ấy tôi đã ghi chép hết vì lúc trước anh nói làm xong sẽ tính thưởng thêm, Chủ tịch huyện Diệp có muốn xem qua hay không.

Đinh Hương Muội lấy sổ ghi chép ra.

- Xem qua rồi, bỏ đi, trong lòng tôi đều biết thì không xem rồi.

Diệp Phàm cười, liếc mắt nhìn mọi người:

- Tất cả mọi người đều có công. Lúc ấy Phó Chủ nhiệm Mai còn hỏi tôi nói có chắc không, dĩ nhiên là chắc.

Tôi tính ra cũng không tốt lành gì, nhưng nói ra vẫn có thể làm được. Chủ nhiệm Đinh, còn bảy đồng chí, bao gồm cả tôi là tám, mỗi người một bao lì xì một ngàn coi như là phần thưởng đi!

Đương nhiên, xuống nông thôn phụ cái gì đó là giải quyết việc chung, cái này là phần thưởng thêm vào. Giờ lão Chung sắp rời đi nên sau khi tan việc mọi người đến Ngư Dương tửu lâu ăn một bữa thật ngon, uống chút rượu náo nhiệt để đưa tiễn đồng chí Chung Phát Tài vinh quang về hưu, coi như chúc mừng năm mới luôn

Nói tới đây, Diệp Phàm nghiêm nghị nhìn một vòng:

- Mới vừa rồi Bí thư Cổ hỏi tôi về việc chọn người cho vị trí Cục trưởng Cục Tôn giáo, tạm thời còn chưa định ra, công tác dù sao cũng phải triển khai, vì thế tôi đề cử đồng chí Trương Vệ Thanh tạm thời chủ trì công tác trong cục, hi vọng mọi người thể giúp đỡ để công việc ngày càng tiến bộ.

Diệp Phàm nói xong đưa tay lên, đôi mắt ưng liếc nhẹ Vệ Bảo Quốc, phát hiện khuôn mặt người này thoáng cái đã bầm lên.

Cả sảnh đường vang lên tiếng vỗ tay, dĩ nhiên trong lòng mọi người đều có ý nghĩ riêng. Vệ Bảo Quốc chắc là cũng đoán được chuyện mình đưa lì xì cho Ngũ Đóa Kim Hoa mà làm Diệp Phàm mất hứng, đúng là quá hối hận. Tuy nhiên y cũng hết cách, người ta bây giờ đã là Phó Chủ tịch huyện rồi, chọc vào không nổi.

Y thầm nghĩ, " Lúc trước Cục trưởng cục nhân sự Phí Ân Trạch đã đồng ý với mình là chờ Diệp Phàm bị miễn chức thì đẩy mình lên. Phó Chủ tịch huyện Tôn Vinh Xuân cũng mở miệng. Diệp Phàm, hãy đợi đấy, Trương Vệ Thanh chỉ là tạm thời, còn chưa đâu vào đâu, nói rõ trong lòng Cổ Bảo Toàn còn chưa quyết định, mình còn có cơ hội."

Vệ Bảo Quốc nghĩ tới đây lại bắt đầu hăng hái, nghĩ sau lưng mình có năm ngưu nhân chống đỡ, làm sao phải sợ một Diệp Phàm vừa thăng Phó Chủ tịch huyện.

-----oo0oo-----