Quan Thuật

Chương 405: Loạn cục




- Ai! Miệng của Mị Nhi thật là ngọt ngào.

Diệp Phàm thở dài thỏa mãn đứng dậy, lưu luyến liếc mắt nhìn Tạ Mị Nhi vẫn đang nằm trên giường không biết nghĩ gì:

- Anh đi đây. Bí thư Cổ vẫn chờ lấy lại cuộn phim.

- Ừ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Tạ Mị Nhi dạ một tiếng như gió nhẹ, tựa hồ khẽ run sợ, hoặc như là khẽ lẩm bẩm trong mơ.

Cổ Bảo Toàn xem lại cuốn phim đến hai lần, đặc biệt là đoạn Diệp Phàm ôm Tống Trinh Ngọc, lẩm bẩm:

- Tống Trinh Ngọc. Cũng họ Tống, chẳng lẽ có quan hệ với Trưởng ban Tống? Hai người này ở trước mặt mọi người còn ôm lấy nhau, Tống cô nương cũng biểu hiện quá thân mật đi, ôm siết lấy cổ vậy chẳng phải là tình nhân thì là gì.

Nếu như không phải là tình nhân thì tại sao Diệp Phàm không ôm mấy cô kia mà chỉ ôm một mình cô ta, động tác của Tống cô nương dường như còn rất thành thục giống như lúc trước đã thường xuyên làm vậy, có lẽ là mình quá nhạy cảm mà thôi. Lúc ấy có lẽ là tình huống nguy cấp, Tống cô nương vừa kêu lên đau đớn, cho nên Diệp Phàm dưới tình thế cấp bách mới không nghĩ nhiều, tuy nhiên chuyện này cũng là ý vị sâu xa.

Suy nghĩ một chút vẫn thấy do dự, Cổ Bảo Toàn bắt đầu di dạo vòng vòng trong phòng làm việc, đến vòng thứ hai thì nhìn đồng hồ đã thấy hai giờ rưỡi sáng, do dự thêm một lát rồi nắm chặt tay:

- Trưởng ban Tống vẫn chờ, mình phải hạ quyết định.

- Bí thư Chu, buổi tối xảy ra một chuyện. Trợ lý Chủ tịch huyện Diệp Phàm mời phóng viên báo tỉnh Lan Điền Trúc và cô Tống Trinh Ngọc ở đài truyền hình.

Cổ Bảo Toàn nhanh chóng đem chuyện đã xảy ra báo cáo cho Bí thư Thị Ủy Chu Càn Dương.

- Bảo Toàn, anh có ý kiến gì thì cứ nói. Tôi biết anh ở Ngư Dương nhất thời khó có thể mở ra cục diện, có lẽ chuyện lần này là một cơ hội.

Huyện Ngư Dương quá phức tạp. Bốn đại gia tộc Phí, Tiếu, Tạ, Ngọc đều có gốc rễ sâu dày, lịch sử cả ngàn năm.

Thế lực của bọn họ lại càng chằng chịt, nhân mạch từ huyện, thành phố, thậm chí cả tỉnh cũng có, mạng lưới liên lạc khổng lồ thậm chí có thể nói là hiếm thấy.

Điều này rất khó giải quyết gọn gàng, anh phải giỏi về gây dựng manh mối, cầu sinh tồn trong khe hẹp. Lợi dụng mâu thuẫn giữa bọn họ để đạt được ích lợi, từ đó có thể khống chế, bọn họ tuy nói là mạnh nhưng không phải là một khối bền chắc như thép, chỉ cần không phải một khối là tốt rồi, từ đó có thể lợi dụng kẽ hở.

Chu Càn Dương mặc dù đang rất buồn ngủ nhưng vừa nghe nói Trưởng Ban tổ chức Tỉnh ủy Tống Sơ Kiệt tự mình hỏi tới chuyện này cũng sợ hết hồn nên thận trọng đưa ra chủ ý cho thủ hạ thân tín.

- Chu Bá Thành khẳng định phải đánh đổ, tạm thời chưa có nhân tuyển thích hợp, không biết Bí thư Chu có đề cử nào không.

Cổ Bảo Toàn cẩn thận hỏi.

- Người trái lại có mộ, là Lô Vỹ của Đội Cảnh sát hình sự Cục Công an thành phố. Nghe nói ngày hôm qua y vừa chỉ huy tịch biên sơn trang Kính Nguyệt của Ngọc gia, tiểu tử này rất gan dạ sáng suốt, có quyết đoán, có thể dùng

Chu Càn Dương không hề nghĩ ngợi nói ngay.

- Làm Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự của cục cảnh sát thành phố thì vị trí Cục trưởng. cục cảnh sát Ngư Dương sao có thể so, y có chịu không?

Cổ Bảo Toàn có chút chần chờ, thầm nghĩ kẻ ngu cũng không chịu xuống, trừ khi có được vị trí Bí thư Ủy ban Chính Pháp.

- Người trẻ tuổi mà! Ai không muốn cầu tiến, cứ ở mãi ở đội Cảnh sát hình sự Cục Công an thành phố tuy nói phong quang nhưng bên trên còn có nhiều phó cục trưởng và Cục trưởng nhìn vào, bất lợi cho việc trưởng thành và tôi luyện, chi bằng đầu gà còn hơn đuôi voi.

Chú út y chính là Phó Chủ tịch thành phố Lô Trần Thiên đã bóng gió với tôi chuyện này rồi, vốn định để cho y tới thành phố Phúc Xuân làm cục trưởng, tuy nhiên Ngư Dương xảy ra chuyện, anh lại đang một mình nên ủy khuất cho y một chút, để tôi nói với Trần Thiên.

Chu Càn Dương nói.

- Ừ! Tôi nghe bí thư, tuy nhiên nếu để đồng chí Lô Vỹ đến Ngư Dương thì e làm tăng thêm xung đột với Ngọc gia. Sơn trang Kính Nguyệt là y dẫn người tịch biên, hơn nữa lão gia tử Ngọc gia còn đang bị nhốt, chắc cũng khó khăn đi ra. Chuyện này cũng có chút quái lạ, chỉ là một sòng bạc, với nhân mạch của Ngọc gia sao không thể cứu người, chỉ cần đóng ít tiền phạt chẳng phải là xong rồi sao.

Cổ Bảo Toàn vẫn cảm thấy lo lắng, lại cảm thấy hơi kỳ quái.

Y thầm nghĩ chắc Bí thư Chu cùng trận doanh với Phó Chủ tịch thành phố Lô, mình đi theo Bí thư Chu là cũng đi theo Phó Chủ tịch thường vụ thành phố Lô Trần Thiên, chỉ cần chiếu cố tốt cháu hắn thì chắc là có thể kết nối với tuyến Phó Chủ tịch thành phố Lô.

Tuyến không sợ nhiều, chỉ sợ không có tuyến, tuyến chính là đường, từ đó dẫn đến đại lộ nhân mạch, từ đó dẫn đến quan hệ, không tệ, rất giá trị.

- Ha hả. Có xung đột thì tốt rồi.

Chu Càn Dương hừ mấy chữ rồi cúp điện thoại.

" Có xung đột thì tốt hơn! Có ý gì? Chẳng lẽ Bí thư Chu muốn cho Ngư Dương xung đột mãnh liệt hơn một chút, đây chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao? Bí thư Chu tại sao muốn làm như vậy, có mục đích gì?

Chắc là biến hóa trên thành phố cũng có quan hệ tới biến hóa tới Ngọc gia, Phí gia ở Ngư Dương. Thông qua biến hóa ở Ngư Dương sẽ đẩy lên mâu thuẫn giữa Phí gia và Ngọc gia, từ đó đánh vỡ xu thế liên minh giữa bọn họ, loại đi khả năng tạo thành một phái bản địa.

Với cách nhìn này thì Ngọc gia nếu như bị Lô Vỹ làm loạn lại là chuyện tốt. Loạn trung thủ thắng, từ đó lại đảo bài lần nữa, tục ngữ không phải nói loạn quyền đánh chết lão sư phụ sao, trọng quyền nhất định phải đánh thì cũng là cơ hôi để Cổ Bảo Toàn ta nắm trong tay hội nghị thường vụ."

Cổ Bảo Toàn sau khi cúp điện thoại lẩm bẩm một chút, bừng tỉnh đại ngộ, vỗ trán cười nói:

- Lợi hại! Thật là lợi hại, tâm cơ mấy lão đại thành phố đúng là sâu! Ta không bằng! Còn phải làm sâu sắc học tập nhận thức mới được."

- Cha, Văn Viễn bị bắt, Chu Bá Thành cũng không tỏ thái độ gì, dù sao cũng phải nói trước cho Phí gia một tiếng chứ!

Phí Vũ Vân tức giận nói với Phí Mặc trong đại viện của Phí gia.

Bí thư Đảng ủy khối Đảng Phí Mặc vẻ mặt nghiêm túc, ngay cả mấy múi thịt bên quai hàm cũng run rẩy, xem ra đã đến điểm cực hạn.

Phí gia đại viện được người Ngư Dương gọi là Phí viên, xây trên Ngưu nhai ở thị trấn Thành Quan. Ở giữa ngọn núi này là một khu vực rất phồn hoa, phía trước là một loạt cửa hàng chừng ba mươi cái, tất cả đều là sản nghiệp Phí gia.

Dãy cửa hàng này cách bên trong một con hào rộng chừng 8 mét do đá phiến ghép thành mới có thể tiến vào Phí viên, cũng có người gọi Ngưu nhai là Phí gia nhai, từ đó có thể thấy được sản nghiệp của nhà họ Phí ở Ngư Dương là rất lớn.

- Nghiệt tử! Cả ngày cái gì không làm, chỉ có gây chuyện là giỏi, đã sớm đã cảnh cáo nó không được qua lại với Tôn Mãn Quân mà không nghe!

Phí Mặc thiếu chút nữa thì rống lên.

- Lão Phí, giờ nói vậy cũng đâu có ích gì, mau nghĩ cách đem Văn Viễn ra đã. Nếu không ngày mai trên đường đều biết Văn Viễn nhà chúng ta bị bắt. Văn Viễn ở trong đó có biết bị đánh hay không nữa. Nghe nói Cục Công an hiện giờ rất loạn, có thể trong đại sảnh công khai sàm sỡ con gái nhà người ta, bị đánh làm sao bây giờ?

Bà vợ Lưu Hải Nguỵêt của Phí Mặc bất mãn.

- Cứu! Cứu! Cứu! Bà cũng biết cứu sao, giỏi đi cứu cho tôi xem. Lần này là Vương Xương Nhiên tự mình ra lệnh, lúc ấy Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh đều ở hiện trường, nghe nói là sàm sỡ với ký giả báo tỉnh tới, ký giả báo tỉnh cũng dám sàm sỡ, không biết sống chết, ngu ngốc.

Bà nói tôi làm sao mà cứu đây? Bọn họ có thể đứng xem tôi cứu sao? Ngày hôm qua còn chê cười Ngọc gia, hôm nay thì hay rồi, đến phiên Phí gia chúng ta. Nghiệt tử, thật là tức chết tôi, không cứu, để cho nó ngồi trong đó bị đánh thành đầu heo cũng tốt.

Phí Mặc quát vợ.