Quan Thuật

Chương 389: Say rượu nên thiếu kiềm chế




- Tiếu Mộng Đường là người thời Chu Trư, Minh triều, thi đậu Thám Hoa, cũng gọi ông ta là Thám Hoa Lang.

Hoàng thượng chỉ định làm huyện lệnh lục phẩm Ngư Dương, phải biết rằng cho dù là Thám hoa nhiều nhất cũng tiến vào Hàn Lâm viện, có thể mò được một thực chức, còn là một huyện lệnh lục phẩm vô cùng không đơn giản.

Sau này nhiều lần đảm nhiệm tri phủ Mặc Hương, nghe nói còn làm chính sử Thủy Châu, nói ra trong còn chiếm một vị trí quan trọng trong lịch sử của Thủy Châu.

Quan trọng nhất là Tiếu Mộng Đường tiên sinh từng tham gia với đám người Minh Thành tổ chu Lâm mạng giải chư, Diêu Quang Hiếu, Vương Cảnh, Bộ Tập sửa chữa sách tra cứu đại hình, đến Vĩnh Lạc nhị niên tháng 11 (1404) thành "Văn Hiến Đại Thành", tức "Vĩnh Lạc đại điển"

"Vĩnh Lạc đại điển" là một bộ sách tra cứu cỡ lớn được biên tập của thời kì cổ đại Trung Quốc, thu nhận sử dụng vào việc biên soạn "Vĩnh Lạc đại điển", là di sản văn hóa quý giá của dân tộc Trung Hoa, là bách khoa toàn thư lớn nhất của cổ đại Hoa Hạ, cũng là bách khoa toàn thư lớn nhất trên thế giới lúc bấy giờ, so với "Bách Khoa toàn thư nước anh""Bách Khoa toàn thư nước Pháp" được xuất bản vào thế kỉ 18 còn sớm hơn nhiều năm.

Cô nói xem ông ấy còn không phải là danh nhân sao?

Cho nên cô chưa nghe nói đến cũng không có nghĩa ông ấy không phải là danh nhân, dựa vào văn tài danh khí của Tiếu tiên sinh đã nhiều lần đảm nhiệm chức quan phẩm cấp, chiếm một góc nhỏ bằng miếng đậu hũ trên nhật báo Nam Phúc tuyệt đối sẽ không bôi nhọ nhật báo Nam Phúc.

Hơn nữa lần này bức tượng đồng còn do tiên sinh Tiếu Phi Thành của Tập đoàn Phi Vân của Hồng Kông vận chuyển từ Hồng Kông về. Nghe nói cao mười thước, tiêu tốn ba bốn trăm vạn tiền Hồng Kông.

Ngày mai Đài truyền hình thành phố sẽ làm một phóng sự về tiên sinh Tiếu, đoàn ca múa cũng sẽ đến Ngư Dương biểu diễn, thanh thế rất lớn, tuyệt đối có giá trị phỏng vấn- Diệp Phàm có thể tâng bốc đương nhiên sẽ tận lực nói khoác, chỉ còn thiếu thổi phòng nữa thôi.

- Mặc dù miễn cưỡng xem là danh nhân, nhưng cũng không đặc biệt nổi tiếng. Chẳng qua bổn cô nương gần đây rất bận rộn, không có thời gian rảnh. Cho nên chuyện này…

Bất kể Diệp Phàm đã khua môi múa mép nhiệt tình, cuối cùng vẫn không lay động được Lan Điền Trúc.

"Hừ! Không thể hiện bản lĩnh xuất chúng xem ra không được, phải dùng đòn sát thủ mới được, niềm yêu thích nhất của con gái", Diệp Phàm thầm hừ một tiếng, cười nói:

- Được rồi, một tiểu Cục trưởng nhỏ bé như tôi vẫn không lay động được Lan đại tiểu thư của chúng ta, tôi đành tìm cách khác vậy.

- Xin lỗi Chủ tịch thị trấn Diệp, thật sự tôi rất bận rộn, không thể phân thân. Nhưng nếu anh muốn tìm phóng viên báo tỉnh khác có lẽ cũng không có hi vọng, vì cuối năm tất cả mọi người đều bận rộn. Hoạt động phỏng vấn quy mô lớn vẫn không sắp xếp được, ví dụ xuất hành của lãnh đạo tỉnh ủy…Làm gì còn thời gian đi chú ý tới chỗ Ngư Dương các anh.

Lan Điền Trúc cũng không có ý xin lỗi, nhưng đột nhiên tỉnh ngộ nói:

- Anh không phải là phó Chủ tịch thị trấn sao? Từ lúc nào lại chạy tới cục Tôn giáo chứ?

- Cục Tôn giáo là một nha môn nghèo có tiếng, thật xui xẻo.

Diệp Phàm thở dài, trong giọng nói tràn đầy khổ sở.

- Ha ha ha…

Lan Điền Trúc lần này lại cười lớn, cười đến thắt ruột, cười xong vẫn không quên chọc cho Diệp Phàm một nhát dao.

- Ừ! Nghe nói Cục Tôn giáo chuyên quản miếu hòa thượng am ni cô, xem ra Cục trưởng Diệp của chúng ta chuẩn bị xuất gia rồi, ai! Xuất gia cũng tốt, ít nhất là trên đời này mất đi một tai họa, những chị em chúng ta an toàn hơn một chút, khách khách khách. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Nói chuyện gì vậy, chẳng lẽ mình thành tai họa rồi, mình đường đường là quân tử, nam nhân phong lưu một chút thì để cho các cô nói thành tai họa rồi? Hừ! Bỏ đi, viên Hậu cung ngọc tiểu nhan hoàn này tôi đưa cho người khác vậy, nghe nói nó là do thuốc bắc thuần túy chế ra, có tác dụng tẩy hết các nốt rám, chàm, da mặt lại càng trắng trẻo.

- Dừng lại, cái gì mà Hậu cung ngọc nhan hoàn, bổn cô nương không gì lạ, hừ! Hàng vỉa hè đều là gạt người, vừa nghe cũng biết là do mấy giang hồ thuật sĩ lừa đảo bán ra. Hàng mà bổn cô nương dùng đều là hàng nhập khẩu.

Lan Điền Trúc không hề động tâm.

- Xong rồi, Điền Trúc cũng chưa từng thấy qua hiệu quả của hậu cung ngọc nhan hoàn, chưa thấy nên dĩ nhiên là chưa tin, làm sao bây giờ?

Diệp Phàm nhanh chóng nghĩ một vòng.

- Không tin cũng được, hoàn thuốc này đã từng cho người đứng thứ hai trên bảng hoa khôi của học viện âm nhạc Thủy Châu là Ngọc Mộng Nạp Tuyết dùng, cô có thể gọi điện hỏi xem. Lần ấy Phi Phi cô nương của đài truyền hình thành phố Mặc Hương cũng khóc lóc đòi thuốc nhưng nó rất khó chế biến, tuyệt đối thuộc về bí phương. Nghe nói một viên làm ra giá thành đến hai ngàn đồng, nếu đem đấu giá thì chừng hơn vạn.

Diệp Phàm thổi phồng xong sau còn bồi thêm một câu:

- Biết tại sao gọi hậu cung ngọc nhan hoàn không?

- Không biết?

Lan Điền Trúc lắc đầu.

- Ý tứ chính là hoàn thuốc này sau khi dụng xong thì về lâu dài da mặt sẽ sáng bóng như ngọc, thử nghĩ xem nếu da mặt cô có thể so với bạch ngọc thì thế nào. Thuốc này vốn là chuyên dùng cho các hậu phi ngày xưa, ở thời đó một viên cũng phải một, hai trăm lạng vàng. Bỏ đi, để tôi tìm người khác, nhưng chuyện này cô ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài vì nó là bí phương, mong cô giữ bí mật dùm tôi.

Diệp Phàm ra vẻ thần bí, dĩ nhiên là ra sức để câu cá.

- Thật, thật sự sau khi dùng thì da mặt có thể sáng bóng như ngọc sao?

Lan Điền Trúc có chút động tâm.

- Sau khi dùng xong thì hiệu quả rất rõ ràng, không tin cô có thể hỏi Ngọc Mộng Nạp Tuyết của học viện âm nhạc đi, không cần tự bản thân thử nghiệm.

Diệp Phàm khẳng định.

- Tốt! Bổn cô nương cũng muốn biết một chút về cái gì gọi là hậu cung ngọc nhan hoàn, nếu như không có hiệu quả thì bổn cô nương sẽ cho anh bêu xấu trên Nam Phúc nhật báo một, lần trước viết về Trưởng thôn cù lần rồi thì lần này là cục trưởng lưu manh rồi, hừ!

Lan Điền Trúc uy hiếp.

- Được! Đến lúc đó đừng kêu khóc là được. Bản thân không có bổn sự này cũng không dám lên Lương Sơn.

Diệp Phàm chỉ thiếu vỗ ngực, thật ra trong lòng cũng không tự tin.

Ngày đó Ngọc Mộng Nạp Tuyết có trắng lên hay không thì chỉ có trời mới biết, lúc ấy cảm giác chỉ khá hơn một chút, nói không chừng là ảo giác.

- Tôi lập tức lên đường?

Lan Điền Trúc hăng hái, vừa cúp điện thoại thì chuẩn bị ngay.

- Cuối cùng là đã định rồi, đến lúc đó cho dù là hiệu quả không nhiều lắm, chỉ cần cô ta tới chẳng lẽ lại tuyệt tình! Ai! Hoàn thuốc của ta, mày ngàn vạn lân phải đại phát thần uy mới được, nếu không thì ta thảm rồi.

Lúc này lên đường từ tỉnh thành Thủy Châu đến Ngư Dương chắc sẽ vào tối, từ giờ đến đó còn phải chờ chực, mình chính là mạng khổ a!

Diệp Phàm làu bàu rồi lắc đầu đi vào Sở Vương các.

- May mắn không làm nhục mệnh, ký giả Lan buổi tối sẽ tới, hiện giờ đang ở trên đường từ Thủy Châu chạy tới rồi.

Diệp Phàm cười nói ra vẻ dễ dàng nhưng trong lòng thì lo ngay ngáy.

Từ Sở Vương các, đi ra ngoài, Diệp Phàm đã ngà ngày say. Bởi vì ba con hồ ly của Tiếu gia nghe nói ngay cả phóng viên báo tỉnh cũng đến, nhất thời cũng là tâm tình vui vẻ thay nhau chúc rượu Diệp Phàm làm hắn uống đến gần hai chai cuối cùng phải giả say để thoát thân, chẳng qua sau khi xuống lầu thì trong cặp da lại có thêm tấm chi phiếu một trăm vạn đưa cho Đinh Hương Muội đang đau khổ chờ ở dưới làm cô tưởng mình nằm mơ.

- Hương Muội, xế chiều em trở lại trong cục, bảo mỗi phòng phải ra sức tiến hành, không cần lo lắng chuyện tiền, chọn ra phương án số một, tận lực khuếch trương thanh thế. Đài truyền hình thành phố và phóng viên báo tỉnh cũng sẽ đến Ngư Dương nên cần thu xếp phòng hạng sang ở Thủy Vân Cư, cái này do em sắp xếp đi.

Diệp Phàm ngà ngà sắp xếp xong thì chuẩn bị trở về đến khách sạn chợp mắt để giã rượu.

- Do em sắp xếp, cục, cục trưởng, chuyện này không ổn đâu?

Đinh Hương Muội vui mừng thiếu chút nữa nhảy lên, làm chuyện này chắc chắn mình sẽ gặt hái không ít dầu đèn.

Thật ra thì đây là Diệp Phàm cố ý đưa phần công việc béo bở này cho Đinh Hương Muội.

- Chuyện nhỏ thôi, có em làm việc thì anh yên tâm rồi.

Diệp Phàm nói xong chuếnh choáng đi xuống.