Quan Thuật

Chương 377: Nổ cửa hang ổ




Kỳ quái nhất chính là một cây gậy sắt, toàn bộ giấu ở dưới mặt bàn, bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra sử dụng. Khi không rút ra tựa hồ cũng không phát hiện được. chiếc bàn này có lẽ vô cùng tinh xảo và bí ẩn.

- Ngọc Cẩu, cẩn thận như vậy làm gì, sơn trang Kính Nguyệt đã mở được mười mấy năm rồi, có cái gì không thuận mắt tiến vào không làm ầm ĩ.

Sơn trang chúng ta những cái khác còn chưa nói, chỉ riêng danh tiếng Kháo Sơn Hổ của anh Ngọc cũng đủ rồi. Thời cổ lục lâm hảo hán chia làm nam thất tỉnh, bắc lục tỉnh gì đó, phía bên chúng ta có lẽ xem là nam thất tỉnh.

Nếu ở thời xưa, Ngọc gia chúng ta chính là tổ chức đầu não rồi, đáng tiếc xã hội hiện tại lại không còn phát triển đạo lý này.

Nhưng đại danh Kháo Sơn Hổ của anh Ngọc ngay cả ở mấy huyện gần Ngư Dương chúng ta cũng phải kiêng nể.

Có thể nói, sơn trang Kính Nguyệt chúng ta còn phòng thủ lợi hại hơn trại tạm giam Thiết Lĩnh. Đừng nói là công an muốn xông vào, ngay cả một con chim muốn bay vào cũng phải hỏi anh em chúng ta có đồng ý hay không.

Cây sắt trong tay bố mày chỉ ngồi không sao? Ha ha ha.

Một người đàn ông có đôi lông mày dựng ngược gắp một miếng thịt mỡ nhét vào trong miệng, cắn ngấu nghiến làm nước mỡ bắn ra xung quanh.

- Ngọc Hổ, vẫn phải cẩn thận. Chuyện lật thuyền trong mương cũng không ít, nếu chính quyền thật sự làm việc nghiêm túc thì có chuyện gì không làm được.

Tối nay người tới không đông, nhưng toàn là đại gia, nghe nói có mấy người còn mang theo trăm vạn tiền mặt tới đây. Cậu có nhìn thấy không, mấy tên nhà giàu tới từ tỉnh Tích Ninh bên cạnh còn có mấy người hộ vệ, bọn đàn bà cũng tới cùng không ít.

Mẹ kiếp, nhậu nhẹt ăn ngon, chơi mỹ nhân, lái xe xịn đúng là ngạo mạn. Chúng ta tới lúc nào mới có cuộc sống như vậy.

Nhưng danh tiếng của anh Ngọc thì không cần phải nói. Nói ra lại muốn cười, năm trước anh Ngọc tới một huyện gì đấy của tỉnh Tích Ninh, lúc ấy gặp một tên đầu lĩnh của huyện đó muốn tìm cớ gây sự. Anh Ngọc nhẹ nhàng nâng chân đá gãy hai viên gãy nhất thời làm tên nhóc đó sợ đến thiếu chút nữa tè ra quần.

Ha ha ha…nhưng tối nay anh Ngọc có việc không ở đây. Có lão gia tử làm chủ trận, chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút.

Anh Ngọc nói, làm xong trận này thì nghỉ phép, cho các anh em về ăn tết. một người một phong bao năm ngàn đồng. Còn chúng ta, có lẽ không ít hơn 2 vạn. Mẹ kiếp! Có thể kiếm được mấy em chân dài rồi! Ha ha ha, cứ nghĩ đến đám đàn bà là tôi lại thấy sung sướng.

Ngọc Hổ trong tứ linh của Ngọc gia đắc ý không thôi. Tiếng cười điên cuồng truyền đi rất xa. Làm cho đám quạ trong rừng sợ đến bay toán loạn.

- Đúng! Ngọc Hổ, cậu nói những hộ vệ đó có mang theo súng không?

Ngọc Cẩu nhỏ giọng hỏi.

- Tôi không nhìn thấy, nhưng dao găm quân đội tuyệt đối là có. Nghe nói còn mang theo phi tiêu nữa, là loại mô hình nhỏ, một mũi tên phóng ra có thể xuyên thấu trái tim, không hề thua kém đạn.

Vốn sơn trang chúng ta không cho phép mang những thứ này vào, nhưng anh Ngọc nói mấy người khách này đặc biệt nên cho phép. Mẹ kiếp! Không tin người như vậy, có tứ linh Ngọc gia chúng ta trấn thủ xem ai dám gây chuyện, đây không phải là xem thường tứ linh chúng ta sao?

Ngọc Tiểu Hổ có chút bất mãn bực tức nói.

- Anh Hổ, nghe nói huyện có một tên Cục trưởng ngứa mắt dám ức hiếp tiểu thư nhà chúng ta, lúc nào gặp được chúng ta phải xin hắn ít máu.

Mẹ kiếp! Không mở to mắt ra mà nhìn, không đánh hắn tàn phế thì bố mày không mang họ Quách nữa.

Một tên thủ hạ của Ngọc gia tên là Quách Đông nịnh nọt mắng.

- Được rồi, những chuyện hư hỏng có anh Ngọc và anh Miêu ở đây, còn đến lượt cậu nhúng tay vào sao? Quan sát là quan trọng nhất, đừng để xảy ra hỗn loạn gì, nếu không tiểu tử cậu sẽ chẳng khác nào bị lột da đấy!

Ngọc Cẩu quát lên.

Buổi tối vẫn tương đối thuận lợi, mặc dù nói sơn trang Kính Nguyệt xung quanh đều sắp xếp cơ sở ngầm, nhưng những cơ sở ngầm này nhiều năm qua vẫn không phát hiện ra tình huống đặc biệt gì. Cho nên người cũng thả lỏng xuống, sớm đã nuôi dưỡng thành một loại tính cách cuồng vọng tự đại.

Lại cộng thêm hơn năm giờ sáng một chút là lúc cơ thể mệt mỏi nhất. Những tai mắt này cũng nửa tỉnh nửa mê nhàm chán quan sát mặt hồ. Căn bản không phát hiện thấy dị động gì phía dưới đáy hồ, cho dù mở to hai mắt cũng rất khó phát hiện.

Dù sao bọn họ nằm mơ cũng không ngờ rằng cảnh sát hình sự lại dùng loại đồ lặn công nghệ cao lặn xuống đáy nước mà đến.

Đội trưởng Lô Vỹ mang theo bốn lão chiến sĩ thuận lợi cắt đứt lưới cá, dẫn theo chừng hai mấy chiến sĩ phía sau lợi dụng ống hút lặn xuống nước lặng lẽ lên bờ. Vừa lên trên bờ, Lô Vỹ đã phân phó cho các chiến sĩ ẩn núp trước, còn y độc lập hành động.

Võ sĩ quốc thuật cấp Tiệt lưu tam đoạn so với binh sĩ bình thường, thân thủ thật sự bất phàm, lộ ra khí chất anh hùng, hung tàn như con báo nuốt người. Cơ thể nhẹ như chồn, lặng lẽ không một tiếng động lủi vào trong đám cành cây và cỏ dại.

Mười mấy phút sau sáu tai mắt đều bị y lặng lẽ giải quyết hết. Đương nhiên là bị đánh ngất toàn bộ. Đối với công phu quốc thuật trung giai tam đoạn mà nói chỉ cần tìm đúng bộ phận huyệt vị, xuống tay đánh ngất là chuyện rất dễ dàng.

Để tránh khỏi rút dây động rừng, cuối cùng quyết định, 12 cảnh sát hình sự này toàn bộ từ trong nước đi tới. Vì chiếc cầu treo lúc này mặc dù không có ai trông coi. Nhưng khi có người bước lên cầu trừ cao thủ quốc thuật ra vẫn phát ra tiếng động rất nhỏ.

Tụ họp xong, người của Ngọc gia vẫn không có động tĩnh gì.

Lô Vỹ và Tạ Tốn bàn bạc một lát, người dạt ra, hình thành một hình thế bao vây xung quanh với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tiến vào đại sảnh.

Còn chưa đợi 10 tên trai tráng Ngọc gia đang ngồi trong đại sảnh cắn hạt dưa kịp phản ứng, sau một trận tiếng vang rất nhỏ vang lên, toàn bộ đã bị đánh ngã. Trong tứ linh tối nay cũng chỉ có Ngọc Cẩu và Ngọc Hổ đang ở đây, hai người này có lẽ cũng có thân thủ nhất đoạn.

Nhưng Lô Vỹ và Tạ Tốn với thế tấn công mạnh mẽ không đổi ra tay căn bản không có lực trở tay. Sau mấy giây đã giải quyết xong xuôi. Dù sao nhất đoạn và tam đoạn cũng cách nhau quá xa, Tạ Tốn cũng có thân thủ nhị đoạn.

Giải quyết xong người trên lầu trên trực tiếp lao xuống.

Một tiếng nổ vang lên, cánh cửa lớn dày có thể so sánh với cửa kho vàng của ngân hàng huyện bị thuốc nổ phá tan. Trong đại sảnh dưới đất nhất thời náo loạn, một vùng mờ mịt.

Nhưng bọn người Lô Vỹ sớm đã có chuẩn bị, dưới ánh sáng đột nhiên truyền ra tiếng đạn và cung nỏ vù vù.

Nhưng chuyện này cũng đơn giản, dù sao người mang cung cũng không nhiều, chỉ có hai mũi, đạn chỉ có một người bắn mấy viên, nhưng vẫn có 3 chiến sĩ và 1 cảnh sát hình sự bị thương, lập tức được cõng ra bên ngoài.

- Thằng cụ nó, xuống tay độc ác cho bố mày, nếu không nghe lời thì đánh ngất, nếu không nghe lời nữa thì nổ súng bắn chết!Bắn chết.

Tạ Tốn thấy tên lính thủ hạ bị thương liền bốc hỏa, giống như mãnh hổ xuống núi xông vào, tiếng hét như sấm.

Hai tiếng "Bắn chết" của y thật sự chấn động những người trong sảnh, thoáng chốc tất cả đều không dám lộn xộn nữa.

Nếu thật sự lộn xộn, trưởng quan người ta sẽ phát ra mệnh lệnh đập chết, binh lính khẳng định dám xuống tay. Dù sao có xảy ra chuyện cũng có trưởng quan gánh đỡ, cho nên sự lỗ mãng của Tạ Tốn trái lại hù dọa được đám dân cờ bạc cần tiền không cần mạng.

6 giờ, Lô Vỹ đã khống chế được sơn trang Kính Nguyệt. Lúc này một người lính tới báo, nói là có một người nhảy xuống, đã bơi tới giữa hồ.

- Lợi hại! Canh giữ nghiêm ngặt như vậy mà còn có thể nhảy xuống, hừ!

Lô Vỹ gầm nhẹ một tiếng nhanh chóng đuổi theo.

Trời đã tảng sáng, dưới tình huống tầm mắt rất tốt, người đó lại càng hoảng hốt, sợ hãi, không lâu sau đã bị Liệp Báo đá mấy cước đấm mấy quả hạ gục y.

Nhưng người này rất là cố chấp, thân thủ cũng không tồi. Có lẽ là thân thủ nhị đoạn, lại liều mạng chống chọi với Lô Vỹ ba mươi chiêu.

Cuối cùng tiêu hao khí lực tương đối lớn trong tiếng răng rắc đã gãy bắp chân hắc y nhân mới bắt được người này. Dù sao Lô Vỹ cũng là cao thủ tam đoạn.

Lô Vỹ cảm thấy có chút nghi ngờ liền cẩn thận lục soát người nọ một hồi, không phát hiện thấy vật gì có giá trị. Lúc này Tạ Tốn dẫn người xông tới, cũng lục soát một hồi, cũng không thu hoạch được gì.

- Tản ra, lục soát từng tắc đất trên đoạn đường tên này mới chạy qua, cẩn thận không được sai lầm! Thân thủ của tên này cao cường như vậy, tôi cảm thấy không tầm thường.

Trong lòng Tạ Tốn cũng có một chút buồn bực không giải thích được, theo như miêu tả của Lô Vỹ, thân thủ người này giống như trải qua huấn luyện đặc biệt, cũng có chút giống như tên lính trinh sát thủ hạ của mình.

- Không phải là quân nhân giải ngũ chứ?

Lô Vỹ cười nói.

- Đúng! Có tám phần khả năng.

Tạ Tốn trả lời, ánh mắt giống như chim ưng tìm kiếm.

Nửa giờ sau, một chiến sĩ hô lên:

- Tiểu đoàn trưởng, bùn đất ở chỗ này hình như mới đắp lên. Không phải là giấu tiền bên trong chứ?

- Ha ha ha…tiểu tử cậu nghĩ đến tiền đến phát điên rồi. Nhưng cũng có khả năng. Một số dân cờ bạc kinh nghiệm thường xuyên làm loại chuyện này. Chó gấp thì nhảy tưởng, người gấp đương nhiên đầu tiên phải chôn tiền. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tạ Tốn cười mắng, mấy người cẩn thận đào xuống.

- Một chiếc túi da.

Một chiến sĩ hưng phấn kêu lên.

- Qua đó xem.

Tạ Tốn nói, hai người đi tới, đưa cho Lô Vỹ, mở ra xem, thật sự là một bó tiền, tiền hơi ướt. Có lẽ là vừa mới đi qua hồ không cẩn thận làm ướt, có lẽ có khoảng bảy, tám vạn, cũng không ít.

Ngoài tiền, một bao thuốc lá, một chiếc bật lửa thì không còn những thứ khác.

- Kỳ quái, tại sao không có thứ nào khác?

Lô Vỹ đưa ánh mắt từ chiếc bao da tùy ý lướt qua mặt đất, luôn cảm giác có chút bất thường. Ánh mắt vô ý nhìn chăm chú lên một cái cây, phát hiện phía trên có một tổ ong.

Hình như mới vỡ ra không lâu, lập tức đi tới. Từ chỗ nứt ra quan sát một hồi, lại dùng ánh mắt soi mói một lúc.

- Đúng! Bên trong hình như có trang giấy? Trong tổ ong có trang giấy này làm gì?

Lô Vỹ vừa nói vừa cùng Tạ Tốn cùng nhau mở tổ ong ra.

Vừa mở ra thì cả hai nhất thời trợn mắt há mồm, bên trong tổ ong có nhét một thứ. Sau khi cẩn thận mở ra phát hiện là một bức tranh, phía trên là nước non sông nước. Vẽ tương đối đơn giản, bên trong có rất nhiều thứ vòng tròn nhỏ và một số mũi tên khó hiểu, mũi tên có lớn có nhỏ, có cong có thẳng, dù sao cũng có một số.

Hai người trầm mặc một lát, đồng thời thất thanh kêu lên:

- A!

- Tiểu đoàn trưởng Tạ, cậu nói có phải là bản đồ quân sự không?

Lô Vỹ hỏi, trước kia khi y ở trong tổ trọng án bộ Công an có điều tra qua, cũng từng nhìn thấy loại bản đồ này, hình như là loại một số đặc công thường dùng.

Tạ Tốn không nói lời nào,ngây người nhìn tấm bản đồ. Nhắm mắt suy nghĩ một chút, đột nhiên trên trán toát ra mồ hôi, sắc mặt đại biến, ghé sát vào tai Lô Vỹ nói khẽ:

- Đội trưởng Lô, phát sinh việc lớn rồi. Đây là bí mật quân sự, hi vọng anh có thể quên những gì nhìn thấy hôm nay, tôi lập tức xin chỉ thị của thủ trưởng.

Không lâu sau!

Báo cáo của Tạ Tốn truyền đến căn cứ Dương Đầu Phong, lại từ căn cứ đến tai Cố Thiên Kì Quân Tọa của sư đoàn 2 căn cứ Lam Nguyệt Vịnh Thủy Châu, Cố Quân Tọa không dám chậm trễ, lập tức báo cáo cho người phụ trách binh đoàn Liệp Báo bộ đội thần bí trong trung tâm căn cứ.