Quan Thuật

Chương 374: Không phải là một món đồ




- Lão Tào, hiện tại quan hệ trong thành phố cũng rất không rõ ràng, có vẻ hỗn loạn.

Vu Kiến Thần lắc đầu.

- Đúng! Bố cục trước kia tương đối rõ ràng. Bí thư Dương Quốc Đống của thị ủy một hệ, Chủ tịch thành phố La Hạo Thông một hệ, khi Chu Càn Dương là phó Bí thư, cũng có một hệ, chỉ là thế lực có lớn có nhỏ mà thôi. Hiện tại Bí thư Chu lên chức rồi, y khẳng định cũng có một hệ. Chủ tịch thành phố La Hạo Thông cũng tăng cường lực lượng trong hệ của mình. Còn lại thì không rõ ràng.

Tào Vạn Niên cũng cảm thấy nhức đầu, thế lực trong thành phố không rõ, khiến y cũng không biết theo ai.

- Tôi nghe nói hiện tại phó Bí thư Tạ Quốc Trung xếp thứ ba trong thành phố cũng có manh mối tự lập thành một hệ. Còn phó Bí thư chuyên trách thứ hai Ngọc Hoài Nhân xếp vị trí thứ tư cũng có xu thế kết bè cánh với Thư kí trưởng Phí Ngọc.

Bí thư Ủy ban tư pháp Tần Thiên Cương và trưởng ban Tuyên giáo Khổng Hân Hô có phương hướng không rõ ràng. Tư lệnh Cố của quân khu một hệ.

Phó Chủ tịch thành phố Lô có lẽ sẽ theo Bí thư Chu. Lão Tào, anh nên thận trọng một chút mới được. Nếu tìm sai đồng bọn thì có thể đưa tới phiền phức vô cùng. Vu Kiến Thần cũng nghe thấy có rất nhiều tin tức nho nhỏ.

- Ha ha ha! Chúng ta không nói những chuyện phiền lòng này nữa. Tối nay phải thư thái mà thưởng trà, lão Vu, nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện bản thân chúng ta có thể quyết định, có những chuyện còn liên lụy lên trên tỉnh.

Tào Vạn Niên cười nói, cũng không nói những chuyện này nữa.

- Trưởng phòng Trương, tối nay tạm giam ai trong nhà lao vậy? Tối nay cậu còn phải trực ban, đêm đông rét mướt thật sự không chịu nổi. Mẹ kiếp! Sắp đến cuối năm rồi, ngày nào cũng phải làm thêm giờ. Cuộc sống thật là gian nan.

Giám đốc sở Triệu Thiết Hải của sở Công an thị trấn Lâm Tuyền có việc vừa mới làm xong, tiện mắt nhìn thấy phó Trưởng phòng Trương Thắng đang đứng bên ngoài phòng tạm giam, cùng với phó Trưởng phòng Trần Đắc Chí của phòng An ninh trật tự hút thuốc nói chuyện.

- Anh nói phải lắm, mấy ngày này ngày nào cũng phải làm thêm giờ, người sắp biến thành xác ướp rồi. Những binh tôm tướng tép chúng ta đúng là số khổ, ngày đông rét mướt thế này vẫn phải trông nhà giam.

Người bị giam giữ bên trong cũng không phải là trọng phạm gì. Là một Cục trưởng, có lẽ biết bay lên trời, chui xuống đất. Giám đốc Triệu, nếu nói ra người này, anh khẳng định còn quen biết, ha ha ha.

Trương Thắng cười nói, đứng dậy đưa điếu thuốc tới cẩn thận châm lửa.

Triệu Thiết Hải mặc dù nói chỉ là giám đốc sở Công an thị trấn Lâm Tuyền, nhưng y còn có thêm chức danh Đảng ủy viên phòng Công an, cho nên trong cục cũng xem như người có tiếng nói. Trương Thắng đương nhiên muốn nịnh bợ một chút rồi.

- Cục trưởng, có quen biết, người nào vậy?

Triệu Thiết Hải tỏ ra hứng thú.

- Diệp Phàm, thế nào hả? Ha ha ha…

Trương Thắng hơi có dáng vẻ đắc ý.

- Diệp Phàm, Cục trưởng Diệp, cậu ấy bị sao vậy?

Trong lòng Tiếu Tuấn Thần chợt cả kinh, thất thanh kêu lên nhưng trong giây lát đã khôi phục được bình tĩnh.

- Ha ha ha…

Trương Thắng và Trần Đắc Chí nở nụ cười nói:

- Thấy chưa, giám đốc Triệu, tôi nói anh sẽ kinh ngạc mà, quả nhiên là như vậy.

- Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?

trong lòng Triệu Thiết Hải như tối sầm lại.

- Ài! Còn không phải xui xẻo chọc vào cô nương đại tiểu thư Ngọc gia.

Trương Thắng thở dài, giống như có chút lòng đồng tình.

- Ngọc Kiều Long, Cục trưởng Diệp tại sao lại chọc vào cô ta?

Triệu Thiết Hải giả vờ hiếu kì hỏi.

- Thật ra chuyện rất đơn giản, lúc ấy Ngọc đại tiểu thư lái xe đâm vào một quầy trái cây ở trạm xe, Cục trưởng Diệp cũng đang ở đấy, còn thuận tay cứu được một bác gái ở quầy trái cây.

Kết quả như thế nào? Ngọc đại tiểu thư đâm vào người ta cũng không quan tâm đến người bị đâm mà lái xe bỏ đi. Sau đó có lẽ Cục trưởng Diệp không thấy cô ta đi đến, hơn nữa bản thân cậu ấy hình như cũng bị thương ở bắp chân, điện thoại di động cũng bị đâm nát, quần sắp rách thành hai mảnh.

Cho nên ngăn cản Ngọc tiểu thư không cho đi. Cô nương đó rất lợi hại, hình như túm lấy một cánh tay Cục trưởng Diệp, lại còn nói Cục trưởng Diệp muốn giở trò lưu manh, giám đốc sở Triệu, anh thử nghĩ xem, ở huyện Ngư Dương này có ai không biết Ngọc gia Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng, có gan đi giở trò lưu manh với em gái ruột của y sao?

Đây còn không phải là tự tìm đường chết, cho dù là Cục trưởng Diệp không biết Ngọc đại tiểu thư, nhưng người ta vẫn nhìn thấy chiếc xe thể thao hơn một trăm vạn, vô cùng giàu có.

Cục trưởng Diệp có thể ngồi lên được vị trí Cục trưởng, nhãn lực có lẽ không kém như vậy, chuyện này…hắc hắc hắc…

Trương Thắng vừa cau mày vừa thể hiện ra dáng vẻ sung sướng trên nỗi đau của người khác.

- Chuyện này Cục trưởng Chu có biết không? Tôi nghĩ chuyện này các cậu nhất định không xử lý được, người ta dù sao cũng là một Cục trưởng, cấp bậc của chúng ta không đủ, chuyện này cần cấp bậc gì chứ!

Triệu Thiết Hải hỏi.

- Cục trưởng Chu tự mình xử lý.

Trần Đắc Chí nhàn nhạt cười nói, lộ ra vẻ thần bí.

Lúc này Trương Thắng dùng ngón tay chỉ chỉ lên trời nói:

- Lúc ấy sau khi Cục trưởng Chu nhận điện thoại cũng không nói gì cả, giống như biến thành một người khác, mạnh mẽ xử lý.

- Ha ha ha…thì ra là như vậy.

Trong lòng Triệu Thiết Hải chợt lạnh, vốn tưởng rằng Cục trưởng Chu Bá Thành không biết chuyện này, đến cầu xin y có lẽ không khó để thả Diệp Phàm ra. Nếu chuyện này Chu Bá Thành tự mình xử lý thì ý tứ có chút ý vị sâu xa rồi.

Cục trưởng Chu trước kia hình như có quan hệ rất tốt với Diệp Phàm. Lúc ấy thấy Chu Bá Thành thường xuyên vỗ vai Diệp Phàm gọi chú em chú em, Triệu Thiết Hải còn có chút chua xót trong lòng. Nghĩ thầm mình là đồng sự cùng hệ thống công an mà còn chưa từng thấy Cục trưởng Chu thân mật với mình như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Không ngờ thời cuộc đổi thay, lòng người khó đoán, người này cũng biến đổi quá nhanh. Anh em gì đó đều là giả dối, có quyền có thế có tiền thì là anh em với người ta, mình nhổ vào.

Trong đáy lòng Triệu Thiết Hải hung hăng nhổ một bãi nước miếng với Cục trưởng Chu Bá Thành, sau khi đi tới cửa suy nghĩ một lát, quyết định vẫn nên nói với Cục trưởng Vu của cục thành phố, xem xem có thể dàn xếp một chút không.

Ngọc gia có thế lực rất lớn, nếu Cục trưởng Vu cũng giống như Cục trưởng Chu thì Diệp Phàm thật sự có chút khó sống rồi. Mình là một giám đốc sở, mặc dù nói còn đeo thêm danh hiệu Đảng ủy. Nếu thật sự chọc vào Chu Bá Thành tạo ra chút mánh lới gì đó, người ta muốn bắn rụng danh hiệu Đảng ủy viên của mình cũng không khó.

Triệu Thiết Hải biết nếu đem chuyện này thọc đến cục thành phố thì rất nguy hiểm, có lẽ cái mũ giám đốc sở, danh hiệu Đảng ủy viên mà mình vất vả lắm mới kiếm được sẽ vì một câu nói mà biến mất.

Nếu nói cho Cục trưởng Vu thì phải xem trong mắt Vu Kiến Thần, Chu Bá Thành và Diệp Phàm, ai có phân lượng lớn hơn, Triệu Thiết Hải quyết định đánh cược, trong lòng hung hăng mắng, " Cõi đời này mặc dù nói người nào cũng buôn bán, giao dịch quyền tiền, giao dịch quyền sắc, giao dịch quyền quyền, nhưng nhân gian luôn có một chút tình cảm anh em. Người nào cũng vô tình thì xã hội này há không phải biến thành biển băng hết sao. Triệu Thiết Hải ta rất công nhận tình cảm anh em, nếu gặp xui xẻo thì chống đỡ, cùng lắm thì quay về làm một cảnh sát nhỏ chuyên quản lý những chuyện vớ vẩn trong nhà thì càng tốt, thằng cụ nó, phải gọi điện thoại thôi."

Nghĩ tới những chuyện phiền lòng, Triệu Thiết Hải len lén chuồn ra ngoài, quả quyết gọi điện thoại.

Đã 12 giờ rồi, Tào Vạn Niên và Vu Kiến Thần cũng đang chuẩn bị đứng lên rời đi, Vu Kiến Thần đang hùng hổ mắng Diệp Phàm thì điện thoại vang lên, trong lòng đang tức giận cho nên thanh âm cũng đặc biệt lớn, vừa cầm điện thoại đã hét lên:

- Người nào vậy. Muộn như vậy còn làm phiền người khác, không muốn để người ta yên sao?

- Cục trưởng Vu, tôi là Triệu Thiết Hải ở thị trấn Lâm Tuyền. Có chuyện gấp cần nói với ngài.

Trong lòng Triệu Thiết Hải chấn động, biết lúc này trong lòng Vu Kiến Thần đang khó chịu, khi xui xẻo đụng phải cũng phải cố lên gân nói chuyện.

- Việc gấp, cái thị trấn rách nát của cậu thì có chuyện gấp gì. Không phải lại đụng phải một tên tội phạm truy nã cấp một đi lang thang ở chỗ cậu đấy chứ? Tôi thấy Lâm Tuyền các cậu sắp biến thành hang trộm rồi.

Vu Kiến Thần tức giận hừ nói.

- Không phải! Anh Diệp xảy ra chuyện rồi.

Triệu Thiết Hải vội vàng nói, y thật sự sợ làm Vu Kiến Thần mất hứng thoáng cái cúp điện thoại thì phiền phức.

- Diệp Phàm xảy ra chuyện, chuyện gì, mau nói đi!

Trong lòng Vu Kiến Thần cả kinh hỏi, Triệu Thiết Hải cũng không có cách nào, nói rõ chuyện này tương đối lớn, cho nên cũng vội, tựa hồ như hét lên.

- Nói ra rất dài dòng, mấy ngày trước bị người ta lột mất mũ quan điều tới cục Tôn giáo làm Cục trưởng rồi, hôm nay lại chọc vào người của Ngọc gia Ngư Dương bị nhốt vào trong cục cảnh sát rồi.

Triệu Thiết Hải đại khái tường thuật lại.

- Chuyện này thật sự do Chu Bá Thành tự mình làm sao?

Vu Kiến Thần hừ nói.

- Vô cùng chính xác, có lẽ Cục trưởng Chu cũng bị áp lực ở trên ép xuống nên không còn cách nào!

Triệu Thiết Hải vội vàng bồi thêm một câu.

- Cậu nghĩ cách gặp chú Diệp trước, nghe ý tứ của cậu ấy rồi hãy nói. Tùy thời báo cáo lại với tôi, hừ! Chu Bá Thành.

Vu Kiến Thần vô cùng tỉnh táo cúp điện thoại.

- Lão Tào, Diệp Phàm xảy ra chuyện rồi. Mẹ kiếp! Thật đúng là cái miệng quạ đen của tôi nói trúng.

Sắc mặt Vu Kiến Thần trầm xuống, đem chuyện của Diệp Phàm nói với Tào Vạn Niên.

- Chu Bá Thành không phải là đồ vật gì, quan hệ của tôi và Diệp Phàm, y có lẽ cũng biết, hơn nữa lúc ấy khi y thăng lên làm Cục trưởng còn nhờ Diệp Phàm quất roi mới giúp y giãy ra được, không có Diệp Phàm làm gì có chiếc ghế Cục trưởng cho y ngồi. Con chó đẻ. Làm vậy là có ý tứ gì chứ?

Vu Kiến Thần tức tối mắng đập chén trà kêu ken két.

- Lão Vu, bớt giận đi. Có lẽ Chu Bá Thành bị áp lực cấp trên cho nên mới đành phải làm như vậy, đầu tiên phải tìm hiểu rõ tình huống đã hãy nói. Ngọc gia Ngư Dương cả Hắc đạo và Bạch đạo đều có quan hệ, trong thành phố rất nhiều người đều biết. Nghe nói Ngọc Hoài Nhân chính là đường thúc của Ngọc gia, chuyện này phải thận trọng mới được.

Tào Vạn Niên rất tỉnh táo nói.

- Tôi không quan tâm hắn là đường thúc con mẹ gì, Ngọc Hoài Nhân đúng là phó Bí thư, nhưng cũng không thể ức hiếp người ta như vậy. Từ tình huống tìm hiểu của Thiết Hải mà nhìn, rõ ràng là con quỷ nhỏ Ngọc gia đó giở trò, đã đâm vào người ta không nói câu nào đã muốn chuồn đi.

Người bị hại ngược lại lại bị giam giữ, đây là chuyện cục Công an nên làm sao? Lão Tào, anh nghĩ xem, nếu Chu Bá Thành thật sự chịu áp lực, y ít nhất cũng phải thông báo với tôi mới đúng.

Đến bây giờ một cú điện thoại cũng không có, xem Vu Kiến Thần tôi là ai chứ, phải biết rằng Diệp Phàm là anh em tốt của tôi. Y không biết quan hệ với anh thì y cũng nên biết quan hệ với tôi chứ.

Thanh âm nói chuyện của Vu Kiến Thần rất lớn, phát ra vô cùng bực tức.

- Đúng! Thất sự có chút không đúng. Chu Bá Thành trước kia không phải có quan hệ khá tốt với Diệp Phàm sao? Không nể mặt anh cũng không thể đối đãi với chú Diệp như vậy. Lẽ nào bên trong còn có gút mắc nào khác. Lẽ nào Chu Bá Thành thấy Lý Hồng Dương bị lật đổ nên thay đổi dựa vào Ngọc gia Ngư Dương. Có lẽ không phải như vậy, Ngọc gia tạm thời vẫn chưa so sánh được với Phí gia, nếu muốn theo cũng phải theo Phí gia mới đúng. Không phải Phí gia đang tác quái sao?

Tào Vạn Niên kinh nghiệm già dặn, nói mấy câu đã đoán ra được chút manh mối, nhưng sau khi nói xong cũng vẫn lắc đầu, cho rằng chuyện này hình như không bình thường.

- Trương Thắng, trời lạnh các anh em cực khổ rồi, nào, ăn canh đi- Triệu Thiết Hải đi tới quán ăn tiện tay mua về bốn chén canh đùi gà mang vào.

- Cám ơn giám đốc Triệu, món canh này thơm thật- Trương Thắng cười cười nhận lấy.

- Tôi đi thăm Cục trưởng Diệp, dù sao vẫn còn dư lại một chén, thuận tay cầm đi, trước kia dù sao cũng từng làm việc chung. Ài, xem như là đồng nghiệp có phải không. Ha ha ha.

Triệu Thiết Hải cười cười lấy chìa khóa mở cửa từ chỗ Trương Thắng.