Quan Thuật

Chương 3646: Phản kích




- Được! Được…

Đúng lúc này không ngờ nghe được tiếng của Cung Khai Hà vẻ mặt vui vẻ chụp bàn tay. Đổng Lâm và Trần Trường Minh mặt đỏ lên.

- Đồng chí Đổng Lâm, đồng chí Trường Minh, Tổ đặc nhiệm A chào đón những cao thủ như các anh gia nhập. Ha ha ha, trước kia Cung Khai Hà tôi cũng quá coi thường quân đội các anh.

Cho là bọn họ chỉ biết vung tay múa chân, khi làm nhiệm vụ cũng không được. không thể tưởng tượng được trong quân đội cũng có ngọa hổ tàng long.

Kế tướng quân lấy bình rượu ngũ lương, chúng ta uống một ly.

Cung Khai Hà không ngờ không có chút tức giận nhanh chóng đến bắt tay Đổng Lâm và Trần Trường Minh. Ngay cả Diệp Phàm cũng âm thầm bội phục tấm lòng rộng lượng của lão Cung.

- Tổ trưởng Cung, chúng tôi hổ thẹn. Chúng tôi xem thường Tổ đặc nhiệm A. Trước kia cho rằng Tổ đặc nhiệm A chỉ là một đơn vị bài trí, tất cả chỉ là mấy người có mấy động tác võ thuật đẹp mắt. Hôm nay làm cho chúng tôi thấy được thực lực chân chính của Tổ đặc nhiệm A chúng tôi rất vui. Vừa rồi Đổng Lâm tôi không đúng, xin nhận lỗi với Tổ trưởng Cung.

Đổng Lâm hai tay ôm quyền thái độ có vẻ chân thành.

- Ha ha ha…

Mọi người vừa cười vui vẻ.

- Tổ trưởng Diệp, Đổng Lâm bội phục.

Đổng Lâm lại nhìn Diệp Phàm hai tay ôm quyền.

- Ha ha, tôi càng bội phục các anh. Không tồi, không tồi, hiện giờ có hai vị gia nhập quân đội đã đưa đến cho chúng tôi tinh anh thật sự.

Diệp Phàm cũng vui cười hớn hở.

- Thật hổ thẹn.

Trần Trường Minh cùng Đổng Lâm đều hai tay ôm quyền vẻ mặt ngượng ngùng.

Uống!

Mùi rượu phiêu phiêu, cùng uống một chén sau đó cùng ngồi xuống họp.

- Đề tài thảo luận đầu tiên chính là nâng cao tiêu chuẩn gia nhập Tổ đặc nhiệm A. Trước kia tứ đẳng đã có thể vào Tổ đặc nhiệm A.

Theo tình hình thế giới có nhiều thay đổi mới. Các quốc gia đều đang tăng cường xây dựng đội ngũ đặc nhiệm. Tứ đẳng đã không thể thích ứng với xu thế phát triển của thế giới.

Cho nên, tôi đề nghị tăng lên đễn ngũ đẳng khai nguyên chi giai. Mà đồng chí tứ đẳng trước hết nhét vào Báo Săn.

Một khi đột phá có thể trở thành đội viên chính thức.

Diệp Phàm nói.

- Nâng cao tiêu chuẩn gia nhập đương nhiên là tốt. Đây là tăng thực lực tổng thể của Tổ đặc nhiệm A. Nhưng quan trọng là người ở đâu đến?

Không chỉ nói ngũ đẳng, hiện giờ tứ đẳng chúng ta cũng mất rất nhiều công sức. Tuy nói tình hình quốc tế phức tạp, nhưng cũng khó làm.

Nếu nâng cao tiêu chuẩn đầu vào, đến lúc đó chỉ sợ không mời được người, đội viên chính thức của chúng ta sẽ thiếu hụt nghiêm trọng.

Ngay cả công việc thường xuyên của tổ cũng không thể triển khai.

Lâm Đống Quốc lên tiếng đầu tiên.

- Việc này thật ra là motoj vấn đề thật sự, nâng cao tiêu chuẩn đầu vào tất cả mọi người đều muốn.

Nhưng, cũng phải để tổ có thể triển khai công việc bình thường mới có thể thông qua. Giống như đồng chí Lâm Đống Quốc nói, không thể triển khai công tác bình thường thì tiêu chuẩn đầu vào cao đến đâu trên thực tế ngược lại là cản trở triển khai công tác.

Thôi Kim Đồng cũng nghiêm túc nói.

- Bao năm qua nhận người đều là vấn đề lớn. Đây là bệnh cũ của Tổ đặc nhiệm A rồi. Nhưng nhìn chung vài năm nay các đồng chí có thấy không?

Trên thực tế vài năm gần đây nhân viên mới của chúng ta đa số điều là ngũ đẳng.

Tứ đẳng hình như cũng không nhiều. Điểm này đồng chí Đống Quốc quản lý hồ sơ nắm rõ nhất đúng không?

Từ đó có thể thấy được, kỳ thực tiêu chuẩn tứ đẳng đã mất đi tác dụng. Mà tăng lên ngũ đẳng có thể thúc giục các đồng chí càng thêm cố gắng.

Diệp Phàm nói.

- Tuy nói nhân viên mới đại đa số đều ngũ đăng nhưng những đồng chí tứ đẳng cũng còn có một ít.

Các đồng chí này đều là đội viên chính thức, đều đảm nhiệm những cương vị quan trọng. Nếu một khi có nhiệm vụ lớn sẽ bị thương.

Nếu nhân viên bổ sung chúng ta không tìm thấy cao thủ ngũ đẳng thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ Tổ đặc nhiệm A không triển khai công tác?

Lâm Đống Quốc nói.

- Quan trọng là vấn đề nguồn cung cấp.

Đổng Lâm nói.

- Cho nên, vấn đề này lại đề cấp tới đề tài thứ hai tôi đề nghị thảo luận. Tôi dự định xây dựng ở sân huấn luyện của Báo Săn…

Diệp Phàm tung ra đề tài thảo luận thứ hai.

- Một tỷ, ha ha, đó cũng không phải là mấy đồng. Quân khu Lĩnh Nam lại không ngốc, không thể thông qua việc này.

Thôi Kim Đồng nói.

- Dù là một tỷ cũng không thể xây dựng được một căn cứ huấn luyện.

Lạc quan nhất có lẽ không có mười tỷ là không thể làm ra. Chu kỳ huấn luyện cao thủ đặc biệt dài.

Nói cách khác, không cần nói bao nhiêu, chỉ bồi dưỡng một cao thủ lục đẳng thì đập trên người anh ta cũng không dưới mười triệu thậm chí nhiều hơn.

Lựa chọn một đứa trẻ có tố chất học võ, thì phí giáo dục, hơn nữa còn thường xuyên phải dùng những thứ bổ dưỡng.

Còn là một chu kỳ dài, rèn luyện một cao thủ căn bản là dùng vàng đắp nên.

Hơn nữa, có những đứa trẻ tuy nói cốt tốt nhưng chắc gì đã có thể đột phá. Không cần nói những cái khác, chúng ta căn bản là thất bại không dậy nổi.

Hiện giờ các môn phái lớn vì sao đều phải kiêm kinh doanh, cũng là do tài lực mà thế.

Lâm Đống Quốc nói

- Đương nhiên là khó khăn nhiêu nhưng nếu việc này được thực hiện sớm.

Diệp Phàm nói

- Chúng ta không thể đi lại đường cũ.

Không có căn cứ xây dựng nhân tài cho mình sẽ khó đảm bảo cho sự đầy đủ của đội ngũ. Nếu một năm có mấy nhiệm vụ lớn, thương vong mấy chục đội viên.

Đến lúc đó chẳng lẽ bảo chúng ta ngừng toàn bộ công việc sao? Chẳng lẽ an ninh quốc gia cũng kệ?

Điểm này tuyệt đối không thể được. Đến các môn phái lớn để mời người cũng không làm được.

Hiện giờ chúng ta đã đào mấy môn phái. Đến một lần chẳng lẽ lại đến thêm lần thứ hai.

Như vậy mãi mãi không giải quyết được vấn đề khó khăn của tổ. Huống hồ, môn phái người ta bồi dưỡng một cao thủ không dễ dàng, chúng ta lấy đi thật ra là bắt chẹt.

Trong lòng người ta chịu phục sao? Thực cần những môn phái này xuất động đến lúc đó người ta không gật đầu chúng ta làm sao?

- Ừ, chắc chắn không thể đi đường cũ. Haiz, lần nào cũng mất mặt cả, chúng ta cũng phải noi theo phong cách của những môn phái ka, bồi dưỡng người của mình.

Như một cao thủ thập đẳng bồi dưỡng ra đã khó nhưng cơ bản vẫn có thể bồi dưỡng từ một cao thủ lục đẳng.

Hiện giờ đơn giản chỉ là vấn đề tiền. Tôi thấy có thể từng bước hoàn thiện. Năm nay đầu tư 1 tỷ, sang năm lại đầu tư thêm 1 tỷ nữa, một ngày nào đó sẽ hoàn thiện.

Hơn nữa, sân huấn luyện Báo Săn vốn là sân huấn luyện tốt nhất trên thế giới. Chúng ta cải tiến một chút là được.

Có lẽ thế hệ chúng ta không nhìn thấy cao thủ được bồi dưỡng ra, nhưng tôi tin tưởng con cháu chúng ta tuyệt đối có thể nhìn thấy. Đến lúc đó không cần phụ thuộc.

Kế Viễn nói.

- Sinh sôi không ngừng mới là lý của nhân tài, Tổ trưởng Diệp có quyết tâm này tôi đồng ý hai tay. Chuyện này có lẽ mọi người đã sớm nghĩ tới, vì sao không dám nêu ra, chỉ bởi vì rất phiền toái và quá khó khăn. Chúng ta phải vượt khó, tôi tin tưởng chúng ta sẽ làm được.

Mang Thành kiên quyết tỏ thái độ ủng hộ.

- Tổ trưởng Diệp làm tôi cũng không phản đối nhưng nâng cao tiêu chuẩn vào Tổ đặc nhiệm A tôi thấy thời cơ còn chưa đủ.

Lâm Đống Quốc nói đến đây ngừng lại, nhìn mọi người một cái nói

- Đương nhiên, nếu tổ trưởng Diệp có thể giải quyết vấn đề biên chế đội viên chính hức của Tổ tôi cũng không phản đối.

Nói cách khác thiếu người phải bổ sung, nếu thiếu người không bổ sung thì một người làm việc của hai người thì tất cả mọi người không chịu nổi, đến lúc đó sẽ nảy sinh ra rất nhiều phiền toái.

- Yên tâm, vấn đề bổ sung mọi người chúng ta cùng nhau cố gắng. Nâng cao tiêu chuẩn đầu vào của tổ là đúng. Huống chi cao thủ tứ đẳng chúng ta cũng có thể mời gia nhập Báo Săn. Lúc thật sự không được sẽ đưa lên thay thế bổ sung.

Diệp Phàm nói.

- Ha ha, đồng chí Diệp Phàm, cậu có thể nghĩ sẽ có một vấn đề khó giải quyết, Phải biết rằng tất cả các đội viên của chúng ta đều là người tiên tiến.

So sánh với đội viên của Báo Săn hoàn toàn khác. Cậu bảo một cao thủ tứ đẳng đến Báo Săn để nhận lương thấp hơn một quân nhân hai đến ba lần người ta chịu sao?

Tiền lương đội viên chính thức của tổ sẽ gấp 15 lần lương của một quân nhân ở ngoài. Chính như vậy cũng rất khó giữ người.

Bởi vì cao thủ kiếm tiền rất dễ dàng, mở võ quán cũng đã kiếm được nhiều một ít.

Nhưng lại có nguy hiểm đến tính mạng, mở võ quán an toàn hơn nhiều lắm.

Lâm Đống Quốc nói.

- Ừ, đây thật đúng là một vấn đề. Tiền lương quá thấp đúng là không giữ được người. Tiền lương của một đội viên Báo Săn so sánh với tiền lương của đội viên của Tổ kém hơn nhiều. Nếu như nói phải nâng cao toàn bộ tiền lương của tổ thì không có nhiều tiền như vậy.

Kế Viễn lại quan tâm đến túi tiền của mình.

- Có thể thực hiện chế độ tiền lương theo năng lực. Ví dụ như đội viên Báo Săn có thể thực hiện chế độ này.

Tam đẳng gấp đôi lương của nhị đẳng, tứ đẳng là gấp đôi thậm chí gấp ba gấp bốn tiền lương của tam đẳng.

Cứ như vậy có thể kích thích cá đội viên có ý thức đột phá mãnh liệt. Như vậy đội viên tứ đẳng sẽ không kém tiền lương của đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A.

Thứ hai cũng có thể ổn định lại đội viên. Đương nhiên, cứ như vậy vô hình trung chắc chắn gia tăng kinh phí của tổ.

Đó cũng là chuyện chẳng đừng. Nếu đều đã xin tiền của nhà nước thì cũng rất khó khăn, muốn được cấp trong thời gian ngắn thì là chuyện không thể.

Tôi cũng đang lo lắng vấn đề này. Tôi nghĩ có thể nghĩ một con đường khác để kiếm cho tổ ít tiền không?

Diệp Phàm nói.

- Con đường khác? Ha ha, cũng không thể nào bảo Tổ chúng ta thành lập công ty để kiếm tiền? Hoặc là giống cảnh sát giao thông ra ngoài ghi hóa đơn phạt? Hay giống đồn công an đi bắt lấy trích phần trăm, Tổ A chúng ta sẽ như thế nào?

Thôi Kim Đồng cười nói.

- Sao lại không thể thành lập công ty, hoàn toàn được. Khi kinh tế đất nước còn chưa giàu, không thể cho chúng ta nhiều tiền, chúng ta có thể ra nước ngoài tìm được khoản lợi nhuận kếch xù cũng được.

Hiện giờ có một số công ty lớn chính là hơn tỷ hai. Nếu như có thể làm thì chúng ta có thể giải quyết vấn đề chi phí.

Tổ chúng ta không ít nhân tài trong kinh doanh. Ví dụ như có thể trọn trong đội ngũ của Báo Săn những nhân tài để làm việc này.

Tổ có thể đi trước đầu tư. Chỉ cần có thể kiếm tiền là tốt rồi. Đương nhiên, việc này tốt nhất là không làm trong nước, ra nước ngoài thì tốt hơn, nếu không ảnh hưởng không tốt.

Diệp Phàm nói.