- Không cần nói nữa bác cả, việc này nhất định cháu sẽ giúp. Cháu sẽ làm hết sức để giúp đỡ, tất nhiên, một số việc không phải chúng ta muốn là được. Giúp được đến đâu bác cũng đừng trách cháu.
Diệp Phàm nói.
- Cậu nhóc, cháu đúng là con rể của đại viện Kiều gia.
Kiều Hoành Sơn vỗ đùi, nở nụ cười.
- Ha hả, chẳng qua là bác cả đã yêu mến sẵn nên cảm động thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Đối với cháu bác cần gì phải đánh bài tình cảm, cậu nhóc, đây là bác cả giao cho cháu nhiệm vụ quang vinh.
Đúng vậy, cháu kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp Phàm gật gật đầu, quay đầu cười nói,
- Bác cả, bác nói xem cháu vừa mới ngồi vào vị trí quan trọng như vậy có phải hay không, hơn nữa cháu còn rất trẻ tuổi, người khác đều nhìn cháu với cặp kính màu đen.
- Việc này, bác cũng rất hiểu. Cháu mới có ba mươi tư tuổi đã đảm đương chức vụ như vậy có chút làm cho người ta lo lắng. Không phải các đồng chí khác dùng thành kiến để nhìn cháu, đây là ánh mắt hình thành từ bên trong quan điểm thể chế. Cho dù là bác cả cũng đào không ra ánh mắt này.
Kiều Hoành Sơn nói thật.
- Cho nên, bác cả, bác cho rằng cháu nên làm thế nào để chứng minh được mình?
Diệp Phàm hỏi, tư thế khiêm tốn thỉnh giáo.
- Dùng năng lực, dùng thực lực để chứng minh cháu ngồi ở vị trí này là thích hợp nhất. Hơn nữa, còn thích hợp ngồi trên vị trí này hơn so với các lão đồng chí khác.
Kiều Hoành Sơn nói.
- Chỉ nói mồm ai chẳng nói được, cái chính là làm thế nào để chứng minh được chính mình? Bác cả phải nói cụ thể các kinh nghiệm cho cháu. Cháu không cần nghe những lời nói khách sáo, không có tác dụng chút nào.
Diệp Phàm nói, trong lòng bác cả cũng phải nhường cậu ta mới được.
- Việc này dễ thôi, ví dụ như, nâng cao năng lực của tổ đặc nhiệm A. Ví dụ như, năng lực tấn công, năng lực xử lý công việc.
Tăng cường xây dựng tổ đặc nhiệm A, hoàn thiện xây dựng bộ máy. Hoàn thiện được tổ đặc nhiệm A chính là nền móng để xây dựng các thứ khác.
Ví dụ, lúc trước đã nói về năng lực “mềm”. Sau đó muốn xây dựng, phải xây dựng “phần cứng” đó là trang bị vũ khí.
Ví dụ, tăng cường đầu tư trang thiết bị, nâng cao chất lượng nhân viên để cải thiện công việc,…
Hai tay phải nắm được cả phần mềm và cứng. Cả mềm và cứng cùng tiến lên mới được…
Kiều Hoành Sơn bắt đầu chậm rãi nói. Về mặt này ông ta khá có kinh nghiệm.
- Đúng vậy, bác cả nói rất đúng.
Diệp Phàm vỗ đùi, Kiều Hoành Sơn cũng thoải mái gật đầu, cầm chén trà lên nhấp một ngụm, cười nói,
- Thấy không. Gừng càng già càng cay. Vì sao trên cơ bản quan lớn đều là lão già.
Bởi vì bọn họ đều có kinh nghiệm lớn. Không đến cái tuổi như vậy cháu sẽ không ngộ ra được nhiều đạo lý như vậy.
Hơn nữa, trải qua nhiều năm quan trường, bọn họ đều hình thành phong cách làm việc ổn định. Bằng không, làm sao có thể làm tốt công việc được?
- Rất đúng, tuy nhiên, bác cả. Về phương diện con người này bản thân cháu nghĩ, phỏng chừng bác cũng không giúp được cái gì.
Còn về phần thiết bị tất cả đều đã thực. Muốn xây dựng trang bị hoàn thiện cần phải có một khoảng tiền lớn.
Không cần nói xa xôi, chỉ cần đầu tư vào sân huấn luyện của Báo Săn chúng ta cũng phải bỏ ra trên chục tỷ. Hiện tại tổ đặc nhiệm A cần phải tăng cường kinh phí.
Cháu muốn tổ chức một lớp huấn luyện ngắn hạn và huấn luyện dài hạn để căn cứ tìm ra nhân tài. Cho nên, chỉ xây dựng một cái sân thì không thể đủ được.
Diệp Phàm nói.
- Còn cần bao nhiêu tiền để đầu từ?
Kiều Hoành Sơn hỏi.
- Ít nhất phải cần này nữa.
Diệp Phàm đưa ba đầu ngón tay ra.
- Ba mươi triệu. Cũng không nhiều lắm. Bác có thể nghĩ biện pháp cho cháu chuẩn bị.
Kiều Hoành Sơn sờ sờ cằm.
- 30 triệu, phải đi xin đúng không?
Diệp Phàm nói.
- 300 triệu này là con số không nhỏ. Tuy nhiên. Cháu giúp bác thì bác cũng phải chuẩn bị cho cháu một chút. 100 triệu.
Kiều Hoành Sơn nói.
- Bác cả, ý bác là cho cháu một phần ba?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng hỏi.
- Tiểu tử cậu cười cái gì, nghĩ rằng một phần ba này bác không có phải không. Đừng xem thường bác cả của cậu, mười triệu bác có thể điều chỉnh được.
Kiều Hoành Sơn cảm thấy bị Diệp Phàm coi thường, có chút bất mãn, trừng mắt lên liếc mắt một cái.
- Được được. Không ngờ bác cả lại quan tâm đến cháu. Tuy nhiên, không phải là ba mươi triệu mà là ba trăm triệu. Bác cả, một phần ba khoản tiền này bác có thể lo được không.
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Gì, ba trăm triệu, không được không được, bác chỉ có thể chuẩn bị được mười triệu.
Thiếu chút nữa Kiều Hoành Sơn nhảy dựng lên.
- Cháu nói bác, bản thân bác nói là một phần ba có phải hay không? Chúng ta cần có ba trăm triệu. Nếu bác cả không tin để cháu lấy quyết định quy hoạch cho bác xem. Ở trong ngăn kéo của cháu, để cháu đi lấy.
Diệp Phàm nói xong đứng dậy đi.
- Được rồi, cháu đang đào hố bác có phải không?
Cuối cùng đồng chí lão Kiều cũng kịp phản ứng, trợn trừng mắt lên nhìn Diệp Phàm.
- Bác cả, đào hố gì ạ, bác nói cháu không hiểu ạ.
Bộ dạng Diệp Phàm như hòa thượng nhìn Kiều Hoành Sơn.
- Còn nói không phải. cháu cố tình cho lão Kiều sập bẫy. Lợi hại thật.
Diễn cả với bác của cháu à.
Tuy nhiên, mặc kệ tiểu tử cháu dùng thủ đoạn lừa bịp. Một phần ba của 3 tỷ là không có khả năng.
1 tỷ là rất lớn, rút ra khoản lớn như vậy chẳng những lên được bộ mà còn vào được ủy ban trung ương. Nhưng lại muốn báo cáo với ủy ban quân giới xin phê chuẩn.
Cháu nói, bác có thể thúc đẩy ủy ban quân giới phê duyệt sao? Bác đã hiểu rồi, tuy nói bề ngoài tổ đặc nhiệm A và ủy ban quân giới ôn hòa, nhưng trên thực tế lại có chút xung đột. Nếu như ở đại quân khu muốn xây dựng còn có thể thành, còn các cháu tuyệt đối sẽ không có khả năng.
Hơn nữa, bác cả cũng không có thể làm gì được. Diệp Phàm, 1 tỷ thật là quá nhiều.
Kiều Hoành Sơn nói.
- Như vậy đi, cũng không phải là cháu muốn gây khó khăn cho bác. Cho 500 triệu là được. Kỳ thật, tên tuổi vẫn phải có đúng không?
Săn báo chính là một đội bộ đội đặc chủng, thuộc hạt quân khu Lĩnh Nam quản lý.
Sân huấn huyện của Săn Báo có phải cũng thuộc hệ thống xây dựng của quân đội, 1 tỷ thì khó có thể, nhưng 500 triệu thì dễ hơn nhiều.
Bác cả đừng nói là không được có phải không, như đầu vào lính hải quân không ít, xây dựng một cái quân cảng phải mất mấy tỷ. Một con tàu chiến cũng phải vài trăm triệu có phải không?
- 500 triệu, để bác xem có thể làm được không. Tuy nhiên, điểm mấu chốt chính là ủy ban quân giới có biết được tình hình thực tế của đội Báo Săn không.
Bên ngoài là đại quân khu Lĩnh Nam, trên thực tế quân khu Lĩnh Nam có thể quản lý được Báo Săn?
Không chỉ nói quản lý săn báo, cho dù là bộ Tổng tham mưu muốn dùng sân huấn luyện của Báo Săn cũng cần phải được sự đồng ý của các cậu mới được.
Đến lúc đó, việc chọn người lên sân khâu sẽ phiền toái rồi.
Kiều Hoành Sơn nói.
- Sân huấn luyện của săc báo đều do tổ đặc nhiệm A xây dựng lên, bên kia các bác cho được bao nhiêu tiền.
Cho nên, muốn dùng phải được sự đồng ý là bình thường. Huống chi, sân huấn luyện của Báo Săn không phải là sân huấn luyện bình thường.
Đó là những điều bí mật và không hoàn toàn mở cửa cho quân đội.
Cho họ thời gian huấn luyện chính xác đã là không tồi rồi.
Diệp Phàm nói.
- Việc này chúng ta cũng hiểu rõ, nhưng mà người ta mượn việc này để xem cháu có biện pháp gì. Đương nhiên, việc này bác sẽ đi làm việc một chút. Cần xử lý chuyện Trịnh Phương trước, nếu như có thể xử lý chắc chắn bên kia người ta cũng sẽ chiếu cố cháu một chút. Để cho cháu chút thể diện thì tính chắc chắn sẽ lớn hơn có đúng không?
Kiều Hoành Sơn nói.
- Xem ra người đứng sau Trịnh Phương phải là người có vị trí trong quân giới.
Diệp Phàm dường như hiểu được gật gật đầu nói.
- Ha hả, bác cũng không biết, cháu đừng có hồ đoán.
Kiều Hoành Sơn cười thần bí.
- Bác nói người nọ có tiếng nói hơn?
Diệp Phàm hỏi.
- Không dám nói là nhiều hơn, nhưng ít nhất cũng có thể tăng thêm sự chắc chắn.
Kiều Hoành Sơn nói.
- Để được việc, Trịnh Phương liền cho 1 tỷ vào phong bì đưa cho cháu.
Đột nhiên Diệp Phàm đầy khí phách.
- 1 tỷ, nhiều lắm, nếu người nọ lên tiếng cũng chỉ có thể tăng thêm được một nửa.
Kiều Hoành Sơn nói.
- Một nửa thì một nửa, cứ thử một phen. Nếu như có thể đem về 1 tỷ thì đúng là chiến tích của ta.
Diệp Phàm nói.
- Được, chí khí của cháu cũng cao, bác sẽ thử một phen. Tuy nhiên, nhiều quá cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, bởi vì khả năng đi qua sẽ nhỏ hơn. Đến lúc đó một chút tiền cũng không được cháu đừng trách bác.
Kiều Hoành Sơn cười gượng một tiếng.
- Muốn thành công, bây giờ cháu đánh đổi bằng một canh bạc.
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Rất có khí phách, bác cả và cháu sẽ cùng chơi một phen. Tuy nhiên, trước hết cháu đem chuyện này trình bày với quân khu Lĩnh Nam thông qua phỏng chừng cơ hội sẽ lớn hơn một chút.
Trước tiên Báo Săn đề cử, sau đó báo cáo tới căn cứ vịnh Nguyệt Loan. Dù sao căn cứ huấn luyện cũng ở vịnh Lam Nguyệt.
Hẳn là người phục vụ trong nhà không có người ngăn đón. Cho nên thời điểm báo cáo quân khu Lĩnh Nam còn bế tắc.
Bởi vì, việc này còn có thể liên lụy đến lợi ích của quân khu Lĩnh Nam.
Kiều Hoành Sơn nói.
- Việc này có gì liên quan đến quân khu Lĩnh Nam, trên danh nghĩa bọn họ vẫn là Báo Săn có phải hay không? Đến lúc đó bọn họ làm việc tốt chẳng phải là vì mình, bọn họ sẽ không dừng lại.
Diệp Phàm có chút không hiểu.
- Cháu vẫn còn thiếu kinh nghiệm lắm, nếu rút số tiền đó ra sẽ cho quân khu Lĩnh Nam.
Cháu nghĩ xem, hàng năm quân khu rút một khoản tiền cũng chỉ có hạn mức của nó.
Không thể ít hơn nhiều. Đến lúc đó, các cậu muốn mở rộng sân huấn luyện sẽ lấy ra từ bát cơm của Lĩnh Nam.
Mà cuối cùng cũng không có quyền quản lý sân huấn luyện, cháu nói xem, như vậy các đồng chí trong quân khu có thể thoải mái sao?
Cho nên, đoán chắc rằng bọn họ sẽ là một trở ngại thực sự. Nếu bọn họ không chịu, chắc chắn người này không đùa giỡn.
Bởi vì, không có tên. Nếu báo cáo trực tiếp xuống bộ xin, chắc chắn lãnh đạo bộ sẽ không đồng ý.
Rất đơn giản thôi, dù sao bộ cũng phải chiếu cố đến ý kiến của quân khu Lĩnh Nam. Nếu như bộ rút của quân khu Lĩnh Nam cho Săn Báo.
Chẳng phải sẽ không coi những người lãnh đạo của quân khu ra gì. Cho nên, lãnh đạo bộ tuyệt đối sẽ không làm những việc ngốc nghếch như vậy.
Kiều Hoành Sơn nói.